Cánh tay trắng nõn không tự chủ được bám chặt nơi gáy hắn, hơi thở dồn dập ấm áp quẩn quanh bên tai hắn ...
Nghe tiếng thở dốc của cô, Cung Quý Dương cười đầy ý xấu: 'Thật sự muốn anh dừng lại?'
Nói dứt câu hắn thực sự dừng lại thế công, nhưng ngón tay tà ác càng thêm kỹ xão trêu chọc nhụy hoa của cô.
Sầm Tử Tranh suýt nữa thì không thể hô hấp, cô nhịn không được khẽ nấc ra tiếng: 'Anh ... Quý Dương ...'
'Nói anh nghe, em muốn anh!'
Hắn thì thào bên tai cô, ánh mắt lửa nóng như muốn thiêu cháy cô, lúc này hắn không khát vọng gì hơn là được nhìn thấy cô phóng xuất tất cả nhiệt tình, trở lại là cô của tám năm trước.
Đặt đôi chân dài của cô lên vai, ngón tay hữu lực của hắn bắt đầu khiêu khích vùng da thịt non mịn trên đùi cô sau đó tao nhã cúi đầu, đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng phủ lấy u huyệt non mềm.
Cảm giác tê ngứa khó chịu cùng với cảm giác hư không ập tới nhất thời truyền khắp người cô.
'Quý Dương ...'
Sầm Tử Tranh gần như quên mất người đàn ông kia đã từng làm tổn thương mình thế nào, giờ phút này chỉ có một cảm giác duy nhất, chỉ có hắn mới cứu vớt được cô!
Nghe tiếng cô gọi hắn như tám năm trước, trong mắt Cung Quý Dương tràn đầy sự trìu mến và sủng nịch, hắn hơi nhón người, đặt một nụ hôn dịu dàng lên vùng cổ tuyết trắng của cô, thấp giọng nỉ non.
'Tranh Tranh, em có biết anh yêu em nhiều đến thế nào không?'
Lời thì thầm của hắn như sợi tơ quấn quanh lòng cô, cô ôm hắn càng chặt hơn, cả người toát ra một vẻ quyến rũ mê người.
Hắn đang nói gì vậy?
'Tranh Tranh ...'
Chỉ còn một điều duy nhất mà hắn muốn biết ...
'Ngày đó vì sao em phản bội anh? Hắn thật sự là tốt đến vậy sao? Tốt đến nỗi em bất chấp tất cả để rời khỏi anh mà đến với hắn?'
Càng hỏi hắn càng thêm kích động, ngón tay không ngừng kích thích nơi mẫn cảm của cô như trừng phạt khiến cả người cô không ngừng run rẩy.
'Không có ... không có ... ô ...ô...'
Sự hư không trong cơ thể lần nữa được lấp đầy khiến cô suýt nữa ngất đi, lần này không mãnh liệt như lần trước nhưng sự ôn nhu của hắn càng khiến cô khó mà nhẫn nhịn.
'Cầu xin anh, cầu xin anh muốn em!'
Dục hỏa khó nhịn trong người khiến Cung Quý Dương không còn tâm tư đâu đi phân tích tỉ mỉ câu nói của Sầm Tử Tranh, giọng thô ráp bảo cô.
Hắn biết, biết rõ lúc này cô khó chịu đến thế nào!
'Ưm!' Hàm răng trắng cắn chặt đôi môi hồng nhuận, Sầm Tử Tranh rốt cuộc không kìm chế được, nỉ non: 'Xin anh ...'
'Tranh Tranh, Tranh Tranh của anh ...'
Cung Quý Dương cũng chẳng dễ chịu hơn cô là mấy, hắn biết cô luôn rất ngượng ngùng, biểu hiện ra như vậy đã là không dễ dàng gì. Lúc hắn tiến vào cô một khoảnh khắc kia, hai người đều không kìm được một tiếng kêu mất hồn.
Cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục rồi lại từ địa ngục bay lên thiên đàng, chìm chìm nổi nổi, thân thể cảm quanh bị thiêu đốt mãnh liệt, ý thức dần trở nên mơ hồ, mấy lần hoài nghi chính mình sẽ bởi cơn sóng tình kịch liệt này làm cho ngất đi.
Bình thường vốn cẩn trọng nhưng lúc này Cung Quý Dương gần như bỏ qua phòng hộ thi thố, để mặc chính mình như một chú ngựa hoang rong ruổi trên người cô để rồi khi hai người cùng đạt đến cao trào, tận tình phóng xuất chính mình.
***
Trầm trầm chìm vào giấc ngủ, Sầm Tử Tranh không hề hay biết lớp mồ hôi toát ra trên trán mình đã được bàn tay to của Cung Quý Dương dịu dàng lau đi, nhìn đôi mi dài của cô bất an run rẩy, tim hắn chợt quặn đau!
Chẳng lẽ trong giấc mộng cô cũng cảm thấy bất an như thế sao?
Mang theo trìu mến vô hạn, hắn nhẹ vuốt ve cơ thể đang cuộn mình trong lòng hắn, không kìm lòng được nhớ lại một màn hoan ái vừa rồi, môi hắn câu lên một nụ cười khổ!
Cô gái này, đúng là một tiểu yêu tinh, đối với cô hắn muốn bao nhiêu cũng không đủ, tình yêu dành cho cô sớm đã hòa nhập vào máu hắn, muốn dứt bỏ cũng không cách nào dứt bỏ.
Chỉ là ... quan hệ giữa hai người họ sao lại trở thành như thế này?
Nhẹ vuốt mái tóc dài của cô, những sợi tóc trước trán đã sớm bị mồ hôi làm ẩm ướt, hắn trìu mến đặt một nụ hôn lên trán cô, chợt mấy câu Sầm Tử Tranh nói lúc nãy vang bên tai hắn ...
'Ngày đó vì sao em phản bội anh? Hắn thật sự tốt đến thế sao? Tốt đến nỗi em bất chấp tất cả để rời xa anh mà đến với hắn?'
'Không có ... không có ...'
Không có?
Không có cái gì?
Vừa nãy cô định nói điều gì?
Bàn tay đang dịu dàng vuốt tóc cô chợt dừng lại trong không trung ...
Không phản bội hắn???
Điều cô muốn nói có phải là ý này không?
Tim Cung Quý Dương chợt run lên. Bàn tay đang dừng trong không trung cũng run lên.
Mắt hắn không thể dời khỏi mặt cô, nhìn gương mặt thân thương đang ngủ say kia, ánh mắt hắn chợt trở nên phức tạp và ngưng trọng ...
Khi hắn đang chìm sâu trong cơn suy tư thì Sầm Tử Tranh rên khẽ một tiếng rồi chậm rãi mở mắt.
Khi mắt cô tiếp xúc với đôi mắt đen thâm thúy của Cung Quý Dương cô giật mình vội ngồi thẳng dậy, trong chớp mắt, những hình ảnh lũ lượt kéo về trong đầu ...
Sắc mặt Sầm Tử Tranh lập tức trở nên trắng bệch!
'Tỉnh rồi sao?' Cung Quý Dương vươn tay định kéo cô vào lòng nhưng lập tức bị đẩy ra!
Sự lạnh nhạt và kháng cự của cô khiến Cung Quý Dương nhíu mày lại, hắn chậm rãi mặc lại quần áo, từng cử động vẫn tao nhã và quyến rũ như trước giờ.
Chiếc áo sơ mi chất liệu tuyệt hảo được cắt may khéo léo chỉ được tùy tiện cài hai ba khuy hơi lộ ra lồng ngực rắn rỏi khiến người ta thật dễ nảy sinh ảo tưởng.
Hắn thở dài, vươn tay nhẹ vuốt gương mặt tái nhợt của cô, thấp giọng gọi: 'Tranh Tranh ...'
Cảm thấy độ ấm từ bàn tay hắn truyền sang cho mình nhưng Sầm Tử Tranh như bị rắn độc cắn vội vàng lùi lại, trong chớp mắt lưng toát mồ hôi lạnh, bản năng khiến cô muốn trốn tránh ...
'Có thể để tôi đi chưa?'
Giọng của cô cực kỳ lạnh lùng, đôi mắt đẹp đảo một vòng như muốn tìm kiếm y phục của mình nhưng rất nhanh, ánh mắt trở nên ảm đạm. Quần áo rách rồi làm sao có thể mặc ra ngoài chứ?
Đang áo não không thôi thì Cung Quý Dương đã đặt một bộ quần áo trước mặt cô.
'Mặc cái này đi!' Hắn trầm giọng nói, trong giọng nói có chút ẩn nhẫn và sủng nịch.
Sầm Tử Tranh do dự một chút rồi nhận lấy. Nhìn hắn hoàn toàn không có ý định rời đi, cô chau mày, lạnh nhạt nói: 'Tôi muốn thay quần áo!'
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...