Vẻ mặt của Cung Quý Dương chợt trở nên âm trầm và lạnh lùng.
'Cung tiên sinh, điện thoại của cô Leila vẫn luôn tắt máy, chúng tôi không có cách nào liên lạc được với cô ấy!' Thư ký của tổng tài vội lên tiếng giải thích.
Trời ạ! Sắc mặt của tổng tài nhìn thật dọa người!
Nhà thiết kế Leila này cũng thật biết làm cao, hại cô không biết ăn nói thế nào với tổng tài!
'Lưu lại một tin nhắn cho cô ấy, nói nếu hôm nay cô ấy không đến vậy ngày mai sẽ dỡ bỏ phòng làm việc của Leila ở tầng tám mươi!' Cung Quý Dương lạnh lùng buông một câu.
'Dạ, Cung tiên sinh!' Thư ký lưng toát mồ hôi lạnh, vội lên tiếng đáp lời.
Trời ạ! Cô Leila, cô đúng là một người phụ nữ đáng khâm phục nha, dám công nhiên chọc tức tổng tài!
***
Cuộc họp này không phải cuộc họp cổ đông mà là một cuộc họp báo cáo thành tích kinh doanh, người phụ trách các bộ phận đến từ khắp nơi trên thế giới và các quản lý cấp cao đều tề tựu trong phòng họp lớn.
Cung Quý Dương sau khi nghe các đơn vị báo cáo xong liền đưa xấp tư liệu trên tay cho thư ký đang ngồi bên cạnh, thư ký hiểu ý đứng dậy nói: 'Bây giờ tôi tuyên bố quyết định mới nhất của Cung tiên sinh, bắt đầu từ hôm nay, thương hiệu Leila chính thức trở thành một bộ phận mới của Cung thị!'
Liên quan đến tin tức này, những gì cần biết ai nấy đều biết cả rồi, quyết định của Cung tiên sinh trước giờ họ luôn ủng hộ nhưng ...
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là người phụ trách thương hiệu Leila tại sao lại không có mặt trong cuộc họp chứ?
Ngay lúc mọi người đang suy đoán nguyên nhân thì cửa phòng họp chợt bị đẩy mạnh ra, người đến ngay cả lễ tiết cơ bản nhất là gõ cửa cũng bỏ qua!
Phanh!!!
Một tiếng động lớn vang lên trong phòng họp khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía người vừa xông vào!
Là một phụ nữ!
Là một phụ nữ mặt đầy vẻ tức giận!
Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là người mà hai ngày nay Cung Quý Dương luôn nhớ đến - Sầm Tử Tranh!
Cô nhìn một vòng khắp phòng họp, sau đó ánh mắt rơi trên gương mặt anh tuấn của Cung Quý Dương, một ngọn lửa như bùng cháy trong mắt cô. Sầm Tử Tranh không nói lời nào, bước nhanh về phía trước, không thèm để tâm đến đây là lúc đang họp.
Phanh!!!
Lại một tiếng động lớn, Sầm Tử Tranh vỗ mạnh tay lên mặt bàn.
'Cung Quý Dương, ngoại trừ thủ đoạn uy hiếp anh còn chiêu trò gì khác không? Anh đúng là ti tiện mà!' Cô phẫn nộ cất tiếng.
Cả phòng họp chợt vang lên tiếng thở rút của mọi người, ai nấy đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Sầm Tử Tranh – cô gái này đúng là không đơn giản, dám ở trước mặt mọi người mắng tổng tài chẳng chút kiêng nể gì thật sao?
'Xem ra cũng chỉ có những người kia mới có thể khiến em động tâm!'
Cung Quý Dương ngược lại chẳng tị hiềm gì câu mắng mỏ của cô, lại càng chẳng có ý muốn rời đi, hắn nhàn nhã tựa lưng vào ghế dựa, trong mắt lộ ra ý cười cùng với một chút đắc ý vì mưu kế đã đạt được.
'Cung Quý Dương, anh làm việc cũng đừng nên quá đáng như vậy! Cấp dưới của tôi cũng không phải là con cờ của anh, muốn lợi dụng lúc nào là lợi dụng!' Sầm Tử Tranh kích động cao giọng nói.
Khi cô tỉnh lại trong phòng nghỉ của Khương Ngự Kình mới bàng hoàng nhận ra một sự thật, thế giới này là một thế giới cá lớn nuốt cá bé đúng nghĩa, ai chống đỡ nổi mới có thể sinh tồn. Cô rốt cuộc cũng hiểu, người như Cung Quý Dương đã quen làm chủ tể của người khác, nếu cô muốn đấu với hắn thì chỉ có thể cố gắng hết sức, dựa vào chính mình.
Cô tuyệt đối không thể cho hắn thấy sự yếu đuối của mình!
Tự nhủ lòng như thế nhưng hôm nay khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu qua khung cửa phòng ngủ của cô, cô vẫn không tránh khỏi lo lắng. Một cách vô thức, Sầm Tử Tranh đi đến phòng làm việc cũ của mình, nhìn thấy trong phòng làm việc chỉ là một mảnh trống rỗng, cái cảm giác trống trải đó ngấm sâu trong nội tâm khiến cô thấy thật bất lực.
Sầm Tử Tranh ngồi ngơ ngác một mình trong phòng, ngồi thật lâu cho đến khi sực nhớ ra, cô vội mở điện thoại thì nhận được tin nhắn của Cung thị!
Ý chí chiến đấu lần nữa lại được nhen nhóm!
Cung Quý Dương híp mắt, trên môi câu lên một nụ cười đầy thâm ý ... kiểu cười đắc ý của một thợ săn nhìn thấy con mồi dần rơi vào bẫy!
'Anh chỉ muốn em hiểu rõ một điều, tương lai của họ hoàn toàn nằm trong tay em, xem em quyết định thế nào thôi!'
Sầm Tử Tranh bỗng nhiên bừng tỉnh, cô cười lạnh một tiếng: 'Tôi rốt cuộc đã hiểu vì sao anh đồng ý lưu họ lại, mục đích chính là muốn kềm chế tôi, muốn tôi nghe theo sự sắp đặt của anh mà thôi, đúng không?'
Thật nực cười! Sao cô có thể ngây thơ cho rằng Cung Quý Dương có lòng thương người chứ?
Cung Quý Dương nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo của cô như muốn nhìn thấu cả linh hồn cô: 'Kềm chế em không phải là mục đích của anh. Mục đích của anh chỉ có một, đó là ...'
Môi hắn câu lên một nụ cười tà tứ: '... muốn em càng nghe lời anh mà thôi!'
Câu nói này được thốt ra một cách thản nhiên mà đầy bá đạo khiến cho tất cả những người trong phòng họp đều không ngừng suy đoán xem giữa hai người có quan hệ như thế nào.
'Anh ...'
Sầm Tử Tranh vừa thẹn vừa giận, nhất là khi cô nhìn thấy ánh mắt mọi người đều hướng về mình, thì trên mặt càng lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Đối mặt với một Sầm Tử Tranh như vậy trong lòng Cung Quý Dương chợt dâng lên một nỗi thương mến nhưng chỉ lóe lên rất nhanh rồi biến mất trong đáy mắt thâm trầm, sau đó hắn quay về phía mọi người đang tò mò dòm ngó, lạnh giọng nói: 'Mọi người rảnh rỗi lắm phải không?'
Câu nói của hắn khiến cho ai nấy đều hoảng hốt vội vàng thu dọn tài liệu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
'Theo anh đến văn phòng!'
Cung Quý Dương đứng dậy, bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay cô, trên gương mặt tuấn tú như một bức tượng được điêu khắc tinh xảo lộ ra vẻ uy nghiêm thường thấy.
'Buông tay!'
Sầm Tử Tranh cố giãy thoát khỏi bàn tay hắn, ngẩng đầu nghênh ngang nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng mà kiêu ngạo: 'Tôi tự biết đi, đụng đến anh tôi đúng là xui xẻo mười năm chưa hết!'
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...