Trên dòng Khóa Hổ giang, trăng sáng vằng vặc.
Hôm nay là khoảng mười sáu, mười bảy, trăng đặc biệt sáng, ánh trăng rọi xuống làm dòng sông càng thêm phần thanh lệ.
Trên sông du thuyền trôi lững lờ, trên bờ những bụi lau sậy rì rào trong gió.
2.
Những con thuyền trên sông, có lớn, đèn hoa rực rỡ, có nhỏ, tinh xảo
thanh nhã, trong đó có một hoa thuyền lớn nhất, đậu bên cạnh cầu, chăng
đèn kết hoa, lời oanh tiếng yến rộn ràng, tiếng đàn tiếng sáo dập dìu
vang vang.
Không cần nói, hoa thuyền này khí phái hào hoa, bố trí phong nhã, trên
thuyền lại là danh kỹ nổi tiếng khắp vùng, ngoài ra còn những tráng hán
phụ trách phòng vệ đang đi đi lại lạ trên mạn thuyền nữa, nếu không phải Tập gia trang, thì ai có thể mời được những người này, ai có thể trả
được cái giá cao ngất trời như vậy?
Song đương nhiệm Trang chủ của Tập gia trang, Tập Tiếu Phong, tuy niên
kỷ còn rất trẻ đã làm nhất trang chi chủ, nhưng lại là một kẻ háo sắc.
Thất Hồn đao pháp tổ truyền của Tập gia trang danh chấn võ lâm, do Đả
Biến Quan Trung Vô Địch Thủ Tập Dự Sở sáng tạo ra vào ba trăm hai mươi
bốn năm về trước, đao pháp khinh linh, chiêu thức mê ly kỳ ảo vô song.
Truyền đến đời thứ ba, thì cháu nội của Tập Dự Sở là Tập Kỳ Đường đã xây dựng lên Lưỡng Hà võ lâm đệ nhất thế gia Tập gia trang, cùng ngang danh với các danh gia như Nam Cung, Mộ Dung, Phí, Thượng Quan, Tư Mã,
Đường... Truyền đến đời thứ năm, đến tay đại hiệp Tập Bôn Long, thì Tập
gia trang có thể nói đã đạt đến cực thịnh, không những người đông thế
mạnh mà tiếng tăm cũng đạt đến đỉnh cao nhất. Chẳng những vậy, Tập Bôn
Long không chỉ là cao thủ sử đao, mà còn là hảo thủ rèn đao, đã rèn được một thanh tuyệt thế thần binh - Toái Mộng đao.
Phương pháp rèn Toái Mộng đao đã thất truyền từ lâu, nghe đồn là trong
một kỳ duyên hãn thế, Tập Bôn Long có được hai tảng kỳ thiết, hợp nhất
lại với nhau mới rèn được thanh kỳ đao này. Sau khi có được bảo đao, Tập Bôn Long đã kế tục viễn tổ Tập Dự Sở, đoạt lấy danh hiệu Quan Trung Đệ
Nhất Cao Thủ.
Nên biết rằng thời đó nhân tài trong võ lâm nhiều như nấm mọc sau mưa,
võ công tăng tiến không ngừng, cho dù là người sáng lập ra Thất Hồn đao
pháp Tập Dự Sở còn tại thế, chưa chắc đã có thể tranh được danh hiệu
trước đây của mình, ấy vậy mà Tập Bôn Long đã dùng Toái Mộng đao, sử
Thất Hồn đao pháp, uy lực tăng gấp mười lần, dễ dàng đánh bại tất cả
cường địch. Điều kỳ quái nhất là những người bị Toái Mộng đao kích bại,
bất luận thương thế nặng nhẹ ra sao, tất cả đều mất đi đấu chí, phủ phục xưng thần, vì vậy sau khi Tập Bôn Long lấy được danh hiệu Quan Trung Đệ Nhất Cao Thủ, tên tuổi của Tập gia trang cũng lên tới mức cực thịnh,
không người nào dám xúc phạm.
Đáng tiếc là Tập Bôn Long không biết có phải vì quá hưng phấn, quá cao
hứng sau khi được Tập gia trang và Thất Hồn đao pháp lên đến đỉnh cao
hay không, mà đã đôt nhiên bạo tử. Xem ra một người bất luận là quá vui
vẻ sung sướng hay quá bi thương chán nản đều không phải là chuyện hay,
kể cả cao thủ võ lâm thân hoài tuyệt kỹ cũng không ngoại lệ.
Có điều, Tập Bôn Long có thể nói là chết rất đúng lúc, chết đúng vào lúc thanh danh của lão đang sáng rực như mặt trời chính ngọ, khiến tên tuổi lão mãi mãi được lưu truyền, được võ lâm hậu bối tưởng niệm, mỗi lần
nhắc đến Thất Hồn đao pháp Toái Mộng Đao Tập Bôn Long là không ai không
giơ ngón tay cái lên, khen một tiếng “hảo”.
Sau khi Tập Bôn Long chết, Tập Tửu Cảnh kế tục phụ thân làm chủ nhân đời thứ chín của Tập gia trang. Con người Tập Tửu Cảnh không thích tranh
phong với người khác như lão tử của hắn, mà ngược lại rất đạm bạc danh
lợi, ít khi xuất đầu lộ diện trên giang hồ. Có điều thanh uy của Tập gia trang vẫn rất lớn, có chuyện gì chỉ cần phân phó một tiếng, cũng chưa
nghe thấy có ai dám gây khó dễ cả. Nên biết rằng Thất Hồn đao pháp của
Tập gia đã là một thứ đao pháp lợi hại hiếm có, thêm vào Toái Mộng đao,
có thể phát huy được uy lực Thất Hồn đao pháp gấp mười lần, thử hỏi còn
ai dám đối địch với họ nữa?
Tập Tửu Cảnh người đúng như tên, thích nhất là uống rượu. Tập gia trang
tuy không cầu phát triển, nhưng danh vọng vẫn còn hưng thịnh, thế nên
Tập Tửu Cảnh cứ vậy mà sống được một đời bình an, sau ngày lễ mừng thọ
năm mươi tám tuổi mười ngày thì đột tử, nghe nói là uống rượu quá nhiều
nên sức khỏe đã bị tàn phá.
Trách nhiệm Trang chủ đời thứ mười của Tập gia trang do nhi tử tuổi còn rất trẻn của Tập Tửu Cảnh, Tập Tiếu Phong gánh vác.
Sau cái chết của Tập Tửu Cảnh, sự tôn kính của võ lâm đối với Tập gia
trang đã không còn như trước. Vì vậy đã có không ít người dòm ngó tiền
tài thế lực của Tập gia trang, mượn đủ thứ lý do đến Tập gia trang khiêu chiến tầm cừu, hi vọng có thể lật đổ được Tập Gia, ngồi lên cái ghế lão đại.
Nhưng những kẻ sinh sự khiêu chiến này, toàn bộ đều bị đánh đuổi đi hết. Phụ trách giải quyết những phiền phức này thông thường là hai người.
Quản sự Tập Lương Ngộ và quản gia Tập Anh Minh.
Người bình thường, đừng nói là muốn thách đấu Tập gia trang Trang chủ
Tập Tiếu Phong, cho dù là muốn vượt qua thanh đao trên tay quản sự Tập
Lương Ngộ hay quản gia Tập Anh Minh cũng tuyệt đối không phải là chuyện
dễ.
Mấy năm nay cũng có một số cao thủ có thể trực tiếp giao thủ với Tập
Tiếu Phong, chủ yếu là vì những nhân vật võ lâm này cũng là nhất phương
bá chủ, trại chủ hay động chủ. Có điều là trước khi giao thủ với Tập
Tiếu Phong, bọn họ đã bị Tổng quản Đường Thất Kinh tiếp chiến đánh bại
rồi.
Đường Thất Kinh là Tổng quản của Tập gia trang, so sánh ra, Tập Lương
Ngộ chỉ có thể xem là Tam quản sự, Tập Anh Minh thì là Nhị quản gia, còn Đường Thất Kinh mới là Đại tổng quản.
Thân phận địa vị của Đường Thất Kinh trong võ lâm, tuyệt đối có thể so sánh với tông chủ của một môn một phái.
Đường Thất Kinh vốn là một cao thủ xuất quần bạt tuỵ trong võ lâm, hiếm
có hơn là khả năng hành sự của của y còn cao hơn võ công gấp bội, ba
mươi tuổi y đã thành danh, ba mươi mốt tuổi thì được Bang chủ Lạc Nhạn
bang ở Sơn Đông Sư Thủ Nghiên đề bạt, thăng làm Tổng đường chủ, quả
nhiên chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Lạc Nhạn bang đã trở thành Sơn Đông đệ nhất đại bang.
Ba mươi lăm tuổi thì Đường Thất Kinh đến Quán gia bảo ở Thiểm Bắc, cũng
chỉ trong bốn năm, đã được toàn bảo trên dưới ủng hộ, trở thành Phó bảo
chủ, thanh uy chỉ kém mình Bảo chủ Quán Thiên Nhậm, nhưng Đường Thất
Kinh lại lặng lẽ thoái ẩn, rời khỏi Quán gia bảo, một năm sau thì được
Tập gia trang tiền Trang chủ Tập Tửu Cảnh thu nhận.
Đường Thất Kinh đến Tập gia trang không đầy bảy năm thì địa vị đã ở trên hai Đại tổng quản của Tập gia, là Tập Lương Ngộ và Tập Anh Minh. Y đại
biểu Trang chủ xuất thủ đối địch cũng là chuyện danh chính ngôn thuận,
nhưng phàm là những kẻ muốn khiêu chiến với Tập Tiếu Phong, đều không có cách nào thông qua được cửa ải của Đường Thất Kinh này.
Vì vậy thanh uy của Tập gia trang không bị suy thoái, công lao của vị Cửu Mệnh tổng quản Đường Thất Kinh này là rất lớn.
Tập Tiếu Phong mới khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, mặt trắng không râu,
mài dài tới mai, dáng vẻ rất giống một nho sinh, bình thường thì ôn nhu
văn nhã, chỉ thích đọc sách, đánh đàn.
Ngày hôm nay không hiểu vì lý do gì, mà y đã gọi một đám thanh lâu kỹ nữ đến ca vũ làm vui, vừa ôm mỹ nữ trong lòng, trái một người, phải một
người, cười đùa ngả ngớn, rượu thịt ê hề.
Những kỹ nữ mà Tập gia trang gọi đến, có thể nói đều là ngàn người chọn
một, tự nhiên là mỹ mạo như hoa, hơn nữa đều có tài nghệ, có người hát
hay, có người múa đẹp, có người lại giỏi thơ từ, đánh đàn, gõ trống, cầm kỳ thi hoạ.
Trong số đó có một vị cô nương tên là Tiểu Trân, đôi mày ngài vừa đen
vừa đậm, nhướng lên sát làn tóc mây một cách bướng bỉnh, cổ vừa nhỏ vừa
dài, trắng như những hòn đá cuộc bên bờ sông vậy, hai hàng lông mi khẽ
rung rung, cơ hồ như có chút bất an trước tình cảnh hiện tại.
Nàng là nghệ kỹ chỉ bán nghệ không bán thân, trong số những cô nương này, nàng là người thuần khiết nhất, niên kỷ cũng nhỏ nhất.
Trang chủ Tập gia trang Tập Tiếu Phong gọi kỹ nữ đi dạo trên dòng Khóa
Hổ giang, đối với các tỷ muội khác mà nói là một chuyện rất may mắn, rất vui vẻ, nhưng đối với Tiểu Trân, thì dường như lại có rất nhiều nghi
hoặc.
Bởi vì nàng nghe Tập Thu Nhai nói, Tập Tiếu Phong phu thê ân ái mặn nồng, quyết không phải là một kẻ trăng hoa tuyết nguyệt.
Tập Thu Nhai chính là đệ đệ của Tập Tiếu Phong, Tập Tiếu Phong có một đệ đệ và một muội muội.
Tập Thu Nhai đang theo đuổi Tiểu Trân. Có thể nói Tiểu Trân là nữ tử cao quý nhất, xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất trong lòng y, bất luận là y đánh bại đối thủ nào trên giang hồ, hay gặp phải chuyện gì đó không vui, y
đều đến tìm Tiểu Trân, trân trọng nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng, kể
lại mọi việc.
Các công tử quý phái xách kiếm hành tẩu giang hồ rất cần một nữ nhi như vậy để làm bạn, an ủi trong những lúc không vui.
Điều khác biệt ở đây là, Tập Thu Nhai chân tình với nàng, y thực sự muốn lấy Nhiếp Tiểu Trân làm vợ.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tiểu Trân vẫn giữ được tấm thân trong
sạch giữa chốn ô trọc này, có Tập nhị thiếu gia phía sau, có ai dám trái ý vị tiểu cô nương xinh đẹp này nữa chứ?
Còn Tiểu Trân thì cũng nắm chặt lấy điểm này, đây là con thuyền của nàng giữa biển đời dậy sóng, nếu nàng mất đi y, tất cả đều sẽ không giữ được nữa, chỉ có trầm luân mà thôi.
Giờ đây, khi nàng nhìn thấy vị ca ca mà tình lang của mình sùng bái: Tập Tiếu Phong, phong lưu phóng đãng như vậy, trong lòng không khỏi tự nhủ: “Sau này Thu Nhạn có phải cũng sẽ như vậy hay không? Lúc đó mình sẽ
phải làm sao?”.
Trong lúc nàng đang suy tư thì Tập Thu Nhai cũng đang đứng bên cạnh nàng, thầm lo lắng không yên.
Nguyên nhân làm y bất an là không ngờ vị đại ca mà xưa nay y vẫn luôn
tôn sùng, gần đây bất chợt biến đổi thất thường, để cho Tiểu Trân nhìn
thấy thế này, nàng sẽ nghĩ gì?
“Đại ca và đại tẩu xưa nay phu thê ân ái, nhưng gần đây lại...?”.
Tập Thu Nhai không kịp nghĩ tiếp, bởi Tập Tiếu Phong đã gọi y.
“Thu Nhạn”.
“Đại ca, có chuyện gì?”.
“Ta là Trang chủ, Trang chủ Tập gia trang”.
Tập Tiếu Phong nheo mắt nhìn chằm chằm vào mặt đệ đệ của mình: “Ngươi dựa vào cái gì mà gọi ta là đại ca”.
“Đệ là đệ đệ của huynh mà”.
Tập Thu Nhai cũng không ngờ ca ca của y lại nói như vậy.
“Ngươi lúc nào cũng xưng huynh gọi đệ, không chịu gọi ta là Trang chủ”.
Tập Tiếu Phong trừng mắt nhìn đệ đệ: “Có phải ngươi muốn đoạt vị không?”.
Tập Thu Nhai bị câu hỏi bất ngờ này làm há hốc miệng, đáp không nên lời.
Lúc này, trong đám kỹ nữ có một người tuổi nghề lâu nhất, rất giỏi ứng
phó tên là Nghê tam nương cười ngọt ngào, nhẹ nhàng đặt mười ngón tay
sơn đỏ chót lên vai Tập Tiếu Phong, õng ẹo nói: “Ai da, Trang chủ, làm
sao vậy, hai huynh đệ với nhau tính toán chuyện đó làm gì? Nếu Trang chủ thấy buồn, tìm đến bọn tiểu nữ cho nguôi ngoai không phải tốt hơn
sao?”.
Câu trả lời của Tập Tiếu Phong làm tất cả tiếng oanh lời yến trên thuyền lập tức ngưng bặt.
Y không nói một tiếng nào.
Mà chỉ vung tay lên, tát mạnh một cái, làm ba cái răng của Nghê tam
nương văng ra, cả người ngã phịch xuống sàn, má đỏ bừng một vết dấu tay, đám kỹ nữ đều kêu lên kinh hãi, nhưng không ai dám nói câu nào.
Tập Thu Nhai thấy vậy thì bất nhẫn đứng vụt dậy nói: “Đại ca, huynh...”.
Tập Tiếu Phong chẳng buồn ngước mắt lên: “Rốt cuộc ai mới là Trang chủ của Tập gia trang?”.
Tập Thu Nhai tức giận gắt: “Việc này, việc này còn phải hỏi nữa sao?...”.
Tập Tiếu Phong lạnh lùng nhắc lại: “Ai?”.
Tập Thu Nhai cố kềm nén nộ hỏa trong lòng: “Đương nhiên là huynh, huynh...”.
Tập Tiếu Phong lại ngắt lời: “Quy của của Tập gia trang đối với Trang chủ, ngươi có biết không?”.
Tập Thu Nhai biến sắc, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Lời của Trang chủ
Tập gia trang, chính là mệnh lệnh, dù sống dù chết cũng không thể không
tuân... nhưng đại ca... Trang chủ, nếu huynh...”.
Tập Tiếu Phong đột nhiên nghển cằm lên hỏi: “Ngươi muốn thành hôn với Tiểu Trân?”.
Tập Thu Nhai ngây người, cơ hồ như không thể ngờ được Tập Tiếu Phong lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, liếc nhìn qua gương mặt đỏ bừng vì thẹn
và chiếc cổ trắng ngần của Tiểu Trân, hít sâu vào một hơi rồi đáp:
“Trang chủ, đệ cũng đang muốn nói chuyện này với người...”.
Tập Tiếu Phong xua tay: “Không cần nói nữa”.
Sau đó lại nói: “Đẹp lắm!”.
Câu này làm cho Tập Thu Nhai cũng thầm hãnh diện trong lòng.
Kế đó y lại nói thêm một câu nữa, một câu khiến Tập Thu Nhai nghe xong thì nhảy dựng người lên.
“Bảo ả ta cởi y phục cho ta xem nào!”.
3.
Câu này vừa ra khỏi miệng Tập Tiếu Phong, chẳng những Tập Thu Nhai, Tiểu Trân đều biến sắc, mà ngay cả đám kỹ nữ bên cạnh cũng trợn mắt há miệng le lưỡi vì kinh ngạc.
Trang chủ của Tập gia trang, hơn nữa lại còn là ca ca của Tập nhị thiếu
gia, không ngờ lại nói ra một câu như vậy, thử hỏi còn có chuyện gì mà y không dám làm nữa?
Song mục Tập Thu Nhai và Tiểu Trân cùng lúc đỏ lựng lên.
Mắt Tiểu Trân đỏ là do bản năng của nữ tử, còn Tập Thu Nhai thì là vì phẫn nộ.
Y tức giận quay đầu lại, nhìn bạch y nhân mặt đỏ bên cạnh mình.
Người này không phải ai khác mà chính là Cửu Mệnh tổng quản Đường Thất Kinh của Tập gia trang.
Đường Thất Kinh khẽ ho khan một tiếng, khom mình xuống nói: “Trang chủ...”.
Tập Tiếu Phong tức giận quát lên: “Câm miệng!”.
“Xoạt!”.
Thanh đao đeo bên hông đã rút ra.
Đây chỉ là một thanh đao cùng hết sức bình thường.
Nhưng đao rốt cuộc vẫn là đao. Đao tượng trưng cho quyền uy, sát khí,
máu tanh... tất cả những gì đáng sợ nhất, thanh đao này tuy cùng, nhưng
vẫn có uy lực như vậy.
Thanh đao này vừa ra khỏi vỏ, Đường Thất Kinh lập tức ngậm miệng, những
kỹ nữ ngồi bên kinh hãi kêu lên một tiếng, lộ ra thần sắc sợ hãi, đưa
tay lên bụm miệng. Bọn họ vốn đều tưởng rằng đêm nay được Trang chủ Tập
gia trang xưa nay nổi tiếng phong nhã gọi đến, nhất định là sẽ văn nhãn
phong lưu, đâu ngờ rằng y lại giống như cường đạo lưu manh, tay cầm đao, mặt mày thì đáng sợ như hung thần ác sát.
Chỉ thấy vẻ tuấn nhã ung dung trên gương mặt Tập Tiếu Phong đã hoàn toàn biến mất, gân xanh nổi đầy trán, mấy giọt mồ hôi chảy dài trên mặt, hai mắt xạ ra những tia nhìn sắc lạnh như loài độc xà đang ngắm nghía con
mồi.
“Đây là gì?”.
Tập Thu Nhai căm phẫn đáp: “Thanh đao tổ truyền”.
Tập Tiếu Phong lạnh lùng hỏi tiếp: “Đao này đại biểu cho cái gì?”.
Tập Thu Nhai kích động nói: “Đại ca...”.
Tập Tiếu Phong gằn giọng rít lên: “Tập Thu Nhai, nếu ngươi không đáp được gia pháp, thì chỉ có con đường chết”.
Tập Nhu Nhạn đành cố kềm nén cơn phẫn nộ: “Đệ còn đáp được. Đao này chính là gia pháp, người của Tập gia, không thể không tuân”.
“Được lắm!”.
Tập Tiếu Phong nhạt nhẽo nói: “Ngươi còn nhớ thì tốt”.
Y giơ cao thanh đao lên dưới ánh trăng: “Bây giờ ta dùng thanh bảo đao
gia truyền này ra lệnh cho ngươi, cởi y phục của Tiểu Trân ra”.
Tập Tiếu Phong cười hăng hắc, rồi chậm rãi nói tiếp: “Để ta xem thử, để mọi người cùng xem thử”.
4.
Tập Thu Nhai rống lên một tiếng, Tiểu Trân cũng không nén nổi nấc lên
nghẹn ngào. Đường Thất Kinh bước lên một bước, khẽ đằng hắng, hình như
định khuyên giải Tập Tiếu Phong mấy câu.
Chẳng ngờ y lại vung đao lên, cười khanh khách nói tiếp: “Không ai được
khuyên giải, bằng không coi như kháng lệnh, kháng lệnh ta tức là đối
địch với Tập gia trang, giết không tha”.
Đường Thất Kinh thoáng chau mày, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Tập Tiếu Phong trợn mắt lên quát lớn: “Có cởi hay không?”.
Tập Thu Nhai đứng chắn trước mặt Tiểu Trân đang khóc nấc lên vì sợ hãi, ngẩng cao đầu nói: “Đại ca, huynh điên rồi à?”.
Tập Tiếu Phong cười gằn: “Ngươi dám chống lại bảo đao gia truyền này?”.
Cơ thịt trên mặt Tập Thu Nhai không ngừng rung động, khó khăn lắm mới nói ra thành lời: “Không dám...”.
Tập Tiếu Phong cười quái dị: “Vậy thì tốt lắm. Nếu ngươi không chịu cởi y phục của ả, vậy thì hai người hãy nhảy xuống sông đi”.
Y lắc lắc đầu nói: “Đêm nay trăng thanh gió mát, cảnh đẹp mê hồn, ánh
trăng soi bóng dưới làn nước mênh mông... các ngươi đã nghe qua đời
Đường có Lý Bạch từng nhảy xuống nước vớt trăng chưa? Bây giờ các ngươi
xuống đó vớt trăng lên đây cho ta đi...”.
Săc mạt Tập Thu Nhai biến thành trắng bệch như tờ giấy.
Tập gia trang có một quy củ rất kỳ quái, cso thể nói là một thứ cấm kỵ,
nhưng quy củ này mới chỉ có từ hai, ba đời nay mà thôi. Đó chính là phàm là con cháu của Tập gia đều không được bơi lội, không được gần nước, kẻ nào xuống nước, kẻ ấy sẽ không còn là con cháu Tập gia nữa.
Tập Tiếu Phong nói như vậy, đương nhiên không đơn giản là bảo hai người
đi vớt trăng, thậm chí có thể nói là đã lên đuổi Tập Thu Nhai ra khỏi
Tập gia, cũng có thể nói là xử Tập Thu Nhai và Tiểu Trân tội chết, bởi
vì Tập Thu Nhai xưa nay không gần nước, vốn chẳng biết bơi, còn Tiểu
Trân chỉ là một nữ tử yếu nhược, chuyện này càng không cần nhắc đến.
Tập Thu Nhai tức đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, thực sự y không thể nào
hiểu nổi tại sao vị thân ca ca của mình lại trở nên quái đản như vậy.
Chỉ nghe Tập Tiếu Phong nói tiếp: “Nếu các ngươi không vớt được trăng
lên, vậy thì không cần lên đây gặp ta nữa... năm xưa Thi Tiên chết vì
vớt trăng, chỉ có một mình cô đơn lẻ bóng, còn các ngươi có đôi có cặp
thế này, chết đi không phải là rất đúng với câu nguyện làm uyên ương
không làm tiên hay sao?”.
Tập Thu Nhai tức giận hét lên: “Đại ca...”.
Tập Tiếu Phong hừ nhẹ một tiếng, rồi bất ngờ xuất đao, chém thẳng vào Tập Thu Nhai.
Tiểu Trân kinh hãi thét lên một tiếng, Tập Thu Nhai không ngờ Tập Tiếu
Phong lại hạ độc thủ với mình, vội vàng lắc mình, kéo Tiểu Trân lùi
nhanh về phía sau, đến sát mạn thuyền.
Lúc này đám kỹ nữ trên thuyền đều đã dạt cả ra, Tập Tiếu Phong thừa thế xông lên, lại chém một đao về phía Tiểu Trân.
Đao này so với đao tấn công Tập Thu Nhai khi nãy còn khó ứng phó gấp
mười lần, Tiểu Trân không biết võ công, đương nhiên không thể tránh nổi, mà hai người đã hết chỗ thoái lui, Tập Thu Nhai đành liều mình lướt lên trước, kịp thời dùng hai tay nắm chặt lấy thanh đao của Tập Tiếu Phong.
“Đại ca, huynh đừng bức đệ...”.
Song mục Tập Tiếu Phong trợn trừng lên như muốn rách khóe mắt, miệng hét lớn: “Đao này ngươi cũng dám chạm vào sao?”.
Tập Thu Nhai lập tức ngẩn người ra, đúng vào khoảnh khắc ấy, tay còn lại của Tập Tiếu Phong đã điểm nhanh lên ba chỗ huyệt đạo trên người y.
Tập Thu Nhai chỉ kịp hự lên một tiếng, ngã bịch xuống đất.
Tiểu Trân vừa khóc vừa bổ tới, nhưng nàng không biết cách giải huyệt, dù có lay lắc thế nào cũng không làm y tỉnh lại được.
Tập Tiếu Phong cười khùng khục, thỏa mãn nhìn hai người, một người bất
động vô lực, một người đang khóc lóc thảm thương, rồi hạ lệnh: “Lột quần áo bọn chúng ra rồi quẳng xuống sông. Nhanh lên!”.
Trong đám kỹ nữ có một người bất nhẫn run run giọng lên tiếng khuyên
can: “Trang chủ, hai người là huynh đệ, hà tất phải làm vậy chứ?”.
Một người khác cũng tiếp lời: “Trang chủ, nhị thiếu gia không hiểu tôn
ti trật tự, ngài giáo huấn một trận là được rồi, làm như vậy sẽ hại đến
mạng người đó...”.
Tập Tiếu Phong cười gằn.
Chúng nhân còn đang hoang mang, thì y đã xuất đao.
Một đao, hai đầu người. Hai kỹ nữ vừa lên tiếng, đầu đã rơi khỏi cổ.
Thảm cảnh khiến không ai dám kêu lên tiếng nào, không ai dám nói gì, thậm chí là cả cử động cũng không dám.
Tập Tiếu Phong chậm rãi thu đao, tra vào vỏ, rồi cất giọng lạnh lùng đến rợn cả người: “Làm theo lời ta vừa nói”.
Đến lúc này, thử hỏi có ai dám nghịch ý y nữa?
5.
Tiểu Trân là một nữ tử rất đẹp, cũng rất thuần khiết, dưới ánh trăng,
thân thể nàng đều đặn, trắng muốt, ngay cả những kỹ nữ dạn dày kinh
nghiệm đã nhìn đủ cảnh đời cũng không khỏi động lòng, đồng thời cũng đau lòng thay cho nàng. Đôi chân dài trắng muốt, cái miệng đỏ thắm, thậm
chí cả đôi mắt sợ hãi không dám mở ra cũng làm người ta đau lòng hết
sức.
Vậy mà Tập Tiếu Phong lại muốn ném một người đang sống sờ sờ như vậy xuống sông đi “vớt trăng”.
Tập Thu Nhai cũng là một nam tử tuấn tú. Lồng ngực rộng và trắng trẻo,
đôi cánh tay thanh tú nhưng đầy sức mạnh. Đáng tiếc là vì đã bị đại ca
mình điểm huyệt đạo, nên y không thể giãy dụa gì, mặc cho người ta lột y phục rồi ném xuống sông.
Các tráng đinh của Tập gia trang tuy rằng đối diện với nhục thể kiều
diễm của TiểuChân, nhưng không ai dám chần chừ thêm một chút, bởi vì,
Trang chủ của bọn họ, Tập Tiếu Phong đã nói: “Nhanh!”.
Không ai biết Tập Tiếu Phong đang phát bệnh gì.
Vạn nhất làm y tức giận, nói không chừng bản thân mình cũng sẽ gặp tai
ương. “Bụp!” một tiếng, rồi không biết đầu sẽ bị bổ làm mấy mảnh?
Đến lúc Tập Thu Nhai và Tiểu Trân bị ném xuống sông, Tập Tiếu Phong mới
hài lòng nói: “Hay lắm, không ai được vớt bọn chúng lên. Nghe cho rõ, kẻ nào cứu bọn chúng, ta sẽ giết kẻ ấy”.
Không ai dám cứu.
Sau đó Tập Tiếu Phong hạ lệnh quay thuyền, vừa đi vừa đàn hát vui vẻ, vừa uống rượu ngâm thơ, đến lúc lệ tuôn đầy mặt mới bỏ đi.
Đám kỹ nữ đến lúc này mới dám gập người ra nôn mửa.
Nước sông loang láng, trăng thanh gió mát.
Có ai biết được trong đêm trăng thanh này, trên hoa thuyền mỹ lệ nhất,
trên đoạn sông đẹp nhất, có một thảm sự nhơ bẩn và tàn khốc đã xảy ra.
6.
Nhưng đúng vào sát na và Tiểu Trân bị ném xuống nước, hai người đang
ngồi trên một con thuyền nhỏ đậu bên bờ Khóa Hổ giang đều giật mình.
Thanh niên thương tích đầy mình, thần sắc lạnh như băng nói: “Có người rơi xuống sông”.
Trung niên nhân mặt mũi ôn hòa mỉm cười nói: “Là bị người ta ném xuống sông”.
Thế là, bọn họ lập tức tới chỗ vừa phát ra tiếng động. Lúc ấy, hoa thuyền đã trên đường quay về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...