Vận may khó có thể khống chế nhưng tâm tình có thể.
Nhất là tình.
Tình này bất biến.
Kim sinh vô hối.
Vận mệnh thường vô cùng tàn khốc. Hơn nữa thường ở thời điểm tàn khốc nhất ngươi mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Đêm hôm đó giấc mộng bất phàm.
Mộng ảo hư không.
Cái lúc gã bùng nổ ở trong cơ thể nàng gã cảm giác mình đã đi tới đỉnh cao của thế gian, hạnh phúc tràn đầy, gã cảm thấy vô cùng thoả mãn bấy giờ có chết, có tan xương nát thịt cũng không hối hận.
Nàng cũng thế.
Cho nên nàng khóc.
Như tuyết tan ra.
Có lẽ Công Tôn Dương Mi cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ Diêu Hồng khóc là bởi vì cảm động chứ không phải thương tâm. Cho nên gã nghiêm minh nói lên quyết định của gã, cái kiểu như tuyên thệ mà nói: "Phụ thân nàng đang bị người khác sai khiến, phải cùng người khác hợp tác nghiên cứu ra phương pháp huấn luyện ra một nhóm sát thủ vô cùng lợi hại chỉ nghe lời chủ nhân quyết không cãi lệnh, hoàn toàn huỷ diệt nhân tính, chỉ còn tính mạng, mà võ công tinh tiến, thần trí huỷ diệt, lực công kích lớn vô cùng, vượt qua cực hạn của con người ... nếu như có thể thành công thì người nào có một nhóm lớn sát thủ như vậy người đó có thể xưng bá võ lâm, vô địch thiên hạ. Bởi vì khi gã muốn thanh trừ bất kỳ chướng ngại nào cũng đã không còn chướng ngại; gã muốn làm chuyện gì, cũng không thể không làm được ... và quyết không cần phải lo lắng sẽ có thủ hạ thay lòng, phản chủ."
Diêu Hồng lo sợ nghi hoặc hỏi:"Cha muốn tạo nên một nhóm người thú tính như thế lên đến... cả ngàn người ư?"
"Lão ..." Công Tôn Dương Mi thở dài nói:"Lão vốn là người rất có chí khí ... người như thế nếu như bị người giựt giây hay để cho người ta điều khiển rất có thể biến thành người vô cùng có dã tâm.
"Lão muốn xưng bá Đông Bắc, tiến vào Trung Nguyên."
"Chàng ..." Diêu Hồng hỏi:"Cũng là vậy sao?”
"Đúng vậy!" Công Tôn Dương Mi than dài đáp: "Ta xác thực cũng giống như loại người này, khởi đầu là hùng tâm tráng chí, sau không chừa thủ đoạn nào, lòng dạ độc ác.”
"Nhưng , tại sao chàng ... ?"
"Khởi đầu là bởi vì ta muốn đến gần nàng nên mới gia nhập dưới trướng cha nàng. Sau đó, ta cũng vậy vì kế hoạch đó mà động tâm, toàn lực tiến hành. Chỉ là ta cũng dần dần phát hiện kế hoạch này hy sinh quá nhiều, quá lớn, cũng quá kinh khủng. Một thường nhân khi đã tiến vào nhất định tai mắt nhiễm độc, độc công kích thích thú tính, ác độc vô cùng. Tối nay có nàng khích lệ, ta nhất định phải rút chân ra, cũng tận hết mình khuyên cha nàng sớm ngày thu tay lại. Nàng yên tâm ta nhất định sẽ hết sức ngăn lại sự ác nghiệt ở Nhất Ngôn đường không để nó phát triển!"
Nhưng Tôn Diêu Hồng rất lo lắng.
"Cha rất cố chấp mấy năm gần đây lại càng bảo thủ ... Ông ấy có thể nghe lời chàng nói sao?"
Đối với điểm này Công Tôn Dương Mi vô cùng tự tin. "Lão sẽ nghe! Lão cần ta cùng Tập Tà. Lão nếu muốn huấn luyện ra Hình Nhân nhất định cần phương pháp lai giống của Tập Tà. Ngoài ra còn có độc môn bí dược của An Nhạc đường chúng ta cùng với phương pháp huấn luyện tàn khốc của cha nàng. Ba người không thể thiếu một."
Công Tôn Dương Mi cân nhắc thế cục tựa hồ rất có lòng tin. Đây là lần đầu tiên Diêu Hồng nghe được tên Tập Tà.
"Nếu như lão không đồng ý, ta sẽ không giao cho gã phương thuốc, lão sẽ không cách nào hoàn thành chuyện này, cuối cùng sẽ có thỏa hiệp!”
"... Nếu như ông ấy cố chấp đến cùng thì sao?" Diêu Hồng vẫn lo lắng.
"Ta đây rất tiếc sẽ phải cùng cha nàng đánh một trận!" Công Tôn Dương Mi vẫn có lòng tin, "Nàng không phải sợ! Ta nhất định sẽ không phương hại cha nàng. Ta cũng nhất định không thua trong tay ông ấy! Ta chỉ muốn nói cho ông ấy biết ta đã hạ quyết tâm không gì luyến tiếc muốn ông ấy dừng tay thực hiện cái kế hoạch hại người tàn khốc này!"
"Tại sao lại phải dùng dược vật. lai giống và những biện pháp huấn luyện đặc biệt này?" Diêu Hồng không hiểu hỏi:"Lấy đức phục chúng hoặc nắm lấy đại nghĩa chẳng phải tốt hơn sao?"
“Người có nhị tâm! Nghiệp lớn chưa thành còn có thể đồng tâm hiệp lực, quyết chí tự cường nhưng một khi cơ nghiệp phát triển, mở rộng rất dễ phát sinh mâu thuẫn. Càng có tài năng thì như cánh chim bị gò bó càng khó khống chế. Đây chính là việc gây ảnh hưởng, lo âu của cha nàng." Công Tôn Dương Mi nói rõ vấn đề của hiện thực:"Huống chi người thì có thất tình lục dục dễ dàng phân tâm, lại có tư tâm, rất khó cùng chung chí hướng, nhất là thống nhất ý chí hành sự, quên mình mà phục vụ. Bọn ta ba người phối hợp có thể chế làm ra một thứ tạm gọi là Nhân Hình Đãng Khắc nhằm tạo ra một thứ quái vật tuyệt đối cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, cả đời chỉ biết thi hành nhiệm vụ, vứt bỏ thất tình lục dục. Người nào trên tay có nhóm mãnh tướng, tử sĩ này. Người nào có lực lượng cường đại này đủ để hủy diệt tất cả, có thể độc bá nhất phương, thậm chí hùng bá thiên hạ."
Diêu Hồng nghe xong cũng không khỏi thở ra một hơi:"Khó trách cha vì lần này mà dồn hết tâm lực, quá sức mệt mỏi khiến tính tình biến đổi!"
"Nam nhi chí tại bốn phương có hùng tâm tráng chí, cũng không có gì không tốt!" Công Tôn Dương Mi nói tiếp:"Chỉ do ta khi tham dự kế hoạch này đã cảm nhận được nếu muốn hoàn thành nó sẽ phải hy sinh quá nhiều người, giết hại quá nhiều nhân mạng vô tội, tội lỗi cùng cực, mất hết nhân tính! Ta gần đây toàn tâm dốc sức vào nó cũng chỉ mong nó có thể thành công. Cũng bởi ta quá sức hiếu thắng mà không để mắt đến hậu quả của nó!" Công Tôn Dương Mi như kiếm tuốt ra khỏi vỏ dũng cảm quyết đoán nói:"Tối nay, ta có nàng mới thanh tĩnh lại, mới tỉnh ngộ thì ra chính mình tạo nghiệt. Không! Không được! Ta nhất định phải ngưng nó lại ... Nhân Hình Đãng Khắc này thật quá bá đạo, nó như một loại độc vật khiến cho người ta hấp thụ nó liền có cảm giác sung sướng như lên tới thiên cung. Song trên thực tế, nó đang ăn mòn vào xương vào tuỷ làm người ta trầm luân rơi thẳng vào mười tám tầng địa ngục!"
Đây là lần thứ ba Diêu Hồng nghe được tên gọi Nhân Hình Đãng Khắc ... mặc dù vậy nàng vẫn không rõ rốt cuộc nó nói về cái gì?"
Rốt cuộc là người? Hay là thú?
... là người mang hình thú? Hay là thú đội lốt người?
Nàng không hỏi.
Cũng không kịp hỏi.
Nàng chỉ lo lắng.
Lo lắng Công Tôn Dương Mi sẽ xảy ra chuyện.
"Ta không có việc gì! Cho dù ta vạn nhất bất hạnh cũng sẽ không tiết lộ tên dược vật cho dù bị cưỡng bức, ta nhất định giữ kín phương pháp cùng phân lượng dùng thuốc, ta không thể để kế hoạch mất hết nhân tính này tiếp tục nữa!"
Như nhìn thấu sự lo sợ bất an của nàng Công Tôn Dương Mi giải thích cũng là an ủi.
"Nếu như vạn nhất ..." Diêu Hồng không biết sao chỉ cảm thấy có chút ít bi thương, nàng nhìn gã, cũng chẳng biết tại sao loáng thoáng cảm giác được bất kỳ một câu nói nào bây giờ cũng là câu nói sau cùng rồi. Tùy tiện một câu cũng là lần cuối cùng rồi.
Nàng thậm chí cảm nhận được gã vốn là một thanh niên tung hoành đầy ngạo khí mà nay đã trở thành một nam nhân ôn nhu nhưng chứa đầy bi thương. Tương lai của gã cùng kiếp sống này của gã thật giống như thiếu nợ cha nàng quá nhiều ân tình.
Nàng không biết cảm xúc này là bởi vì đâu mà đến, như thế nào mà nảy sinh .
"Nếu như vạn nhất chàng xảy ra chuyện, " Diêu Hồng hỏi:"Ta phải làm gì cho đúng bây giờ?"
"Nàng cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nói cho mẹ của nàng biết. Mẹ nàng là người ta bội phục nhất, bà ấy vì ngăn trở kế hoạch này đã chọc giận tới cha nàng nhưng bà ấy bất chấp tất cả có uỷ khuất cũng không oán hận!" Công Tôn Dương Mi đáp:"Bà ấy nhất định sẽ đứng về phía nàng, mặt khác ..."
Công Tôn Dương Mi nói tới đây, hai hàng lông mày nhíu chặt, hai mắt cũng ánh lên:"Có lẽ còn có thể trông cậy một người, gã ở kinh sư rất nổi danh..."
"Gã tên Thiết Du Hạ, người ta thường gọi là Thiết Thủ!" Công Tôn Dương Mi vừa nhắc tới người này đôi mi không khỏi bay nhảy "Một khi ta xảy ra chuyện nếu là ngay cả Chánh Pháp đường Tôn Tam bá cũng không thể minh xét. Thì trong thiên hạ có lẽ cũng chỉ có mình gã có thể vì ta mà chủ trì công đạo!"
Tôn Diêu Hồng từng nghe qua truyền kỳ về Tứ đại danh bộ, cũng nghe nhiều lời đồn đãi về Thiết Thủ.
Nàng biết Tứ đại danh bộ bất kể đối tượng thuộc hàng quyền quý hay là thứ dân bọn họ cũng vì chánh nghĩa mà duy trì pháp kỷ, diệt ác phù thiện, là tinh anh chánh trực trong Lục Phiến môn.
Bọn họ tuy chỉ là bộ khoái, nhưng trong người mang ngự tứ Bình Loạn quyết cộng thêm có Gia Cát Thần Hầu trong triều ủng hộ. Hơn nữa trên giang hồ, trong chốn võ lâm thanh danh cùng uy vọng rất lớn. Những năm gần đây được xem như hậu duệ Bao thanh thiên, bốn người bọn họ có thể chấp chưởng chánh nghĩa pháp lý, theo lẽ công bằng mà làm việc, vì dân ra mặt, thay thiên hạ trừ tai họa.
"Gã là bằng hữu của ngươi?"
Diêu Hồng biết Công Tôn Dương Mi còn trẻ khí thịnh đắc tội với nhiều người. Trong lòng đương nhiên rất vui khi nghe được gã kết giao với bằng hữu tốt.
Ai ngờ Công Tôn Dương Mi trả lời vô cùng quả quyết.
"Không phải!”
"Gã là địch nhân của ta!"
"Ta cùng gã vốn không thù oán nhưng ta lần đầu tiên cùng An Nhạc đường đường chủ Công Tôn Từ vào kinh đã cùng gã kết thù kết oán. Nguyên nhân vì Trưởng Tôn Phi Hồng."
Tôn Diêu Hồng dĩ nhiên biết Trưởng Tôn Phi Hồng là ai.
Ngay cả lúc Thiết Thủ cùng ác điểu đang chuyên tâm học Thảm Hồng bọn họ cũng nhớ được tuyệt đỉnh nhân vật cực kỳ khó giải quyết này.
... Hai mươi năm trước, trong chốn võ lâm có một khúc ca
‘Trên đường lên tuyệt đỉnh.
Mắt thấy nghìn tiểu sơn,
Bất bái Nhất Quán đường
Tất hội Thê Lương vương’
Lại có câu.
‘Không thấy mặt trời không thành chuyện,
Gặp phải Phi Hồng chớ trách chi!’
Là nói năm đó chấp chưởng quyết sách cao tầng Sơn Đông Thần Thương hội là Công Tôn Gia. Chấp chưởng Nhất Quán đường là Thê Lương Tuyệt Đỉnh thương Trưởng Tôn Phi Hồng uy thế cực lớn, danh chấn Đông Bắc, thế trùm thiên hạ.
Nguyên do Trưởng Tôn Phi Hồng võ công cái thế, uy danh vang vọng. Chỉ nói đến chuyện chiếm cứ Đông Bắc, mở rộng thế lực, thiết lập kế hoạch căn bản không ai ngoài gã. Chỉ tiếc, gã đã làm một chuyện không chuyện nên làm ... ngay cả võ công, tài trí hơn người của gã cũng không cách nào giúp gã hóa hiểm vi di.
Là đại sự.
Bởi vì gã luôn luôn có chí lớn.
Chí lớn bắt buộc gã làm đại sự. Trưởng Tôn Phi Hồng lúc ấy nhận thấy trong triều pháp kỹ lỏng lẻo, dân đen chịu khổ đều bởi vì Tể Tướng Vương An Thạch cường hoành thực hiện cải cách pháp chính. Vương An Thạch tính cách vô cùng bướng bỉnh, tự cao tự đại, không lắng nghe ý kiến của người khác, phê phán những phong tục thông thuộc, hành sự vô lý, lại nói: "Đạo trời không cần xét, tổ tông không hiểu pháp, nghị luận không cần dùng" hết sức cuồng ngạo. Trưởng Tôn Phi Hồng nhìn gã không thuận mắt cộng thêm gã từng theo học Lữ Hối, Lữ vốn không có giá trị trong mắt Vương An Thạch, đồng thời cũng không nhìn thấy tầm nhìn của Vương An Thạch trong việc cải cách tân cùng lý tưởng cao xa của Vương nên mắng Vương ‘Đại gian đại trá!’. Trưởng Tôn Phi Hồng chịu ảnh hưởng của Lữ nghi ngờ biện pháp ‘Tiêu diệt’ lấy tân pháp ngộ dân sinh của Vương.
Cho dù không bị Lữ Hối giựt giây, chính pháp của Vương An Thạch phổ biến đối với Thần Thương hội có ảnh hưởng trọng đại. Chẳng hạn như Bảo giáp pháp lấy dân binh tuyển quân ý đồ dân, binh cùng nhau hành sự nhưng quá trình mộ binh không khỏi nhiễu dân lại không thể chính thức hình thành quân đội, đối với kết cấu tổ chức Thần Thương hội rất có ảnh hưởng. Huống chi cả vùng Đông Bắc rất nhiều người buôn bán ngựa, Thần Thương hội cũng không ngoại lệ. Vương An Thạch thấy Tống Liêu đang lúc tranh đoạt, mỗi bên đều có chuyện, việc điều động ngựa chiến khó khăn, mọi vùng đều thiếu thốn nên muốn lợi dụng sức dân phát triển ngựa chiến cung cấp cho quân sự. Vương dùng Bảo mã pháp đặt ra rất nhiều pháp lệ truy cứu, ức chế, tình hình như vậy khiến Vương đã cùng giới buôn bán ngựa kết thù. Cộng thêm Vương An Thạch mạnh mẽ phổ biến Quân khí giam pháp đem mấy châu chế tạo quân khí hợp lại làm một, phỏng qui chế trại giam quản hết thảy quân khí được chế tạo. Khiến cho những nơi có thể chế tạo các loại binh khí, khí tài thành danh nhằm mưu cầu lợi nhuận như Sơn Đông Thần Thương hội không còn đường để đi, chỉ còn có thể liều lĩnh mà làm khiến bọn họ thật muốn giết Vương An Thạch cho thống khoái.
Tuyệt Đỉnh Thê Lương thương Trưởng Tôn Phi Hồng lúc ấy vốn là đường chủ Nhất Quan đường đồng thời chịu trách nhiệm chính của Thần Thương Chế hội. Lúc này xu thế bất lợi gã liền giao trọng trách lại cho phó đường chủ Thương Thần Tôn lão tam. Bản thân gã cùng Giang Nam Phích Lịch đường Lôi Vũ nổi danh trong giang hồ về chế tạo hoả khí và Hắc Diện Thái Gia Thái Khắc Tử người của Đường Môn cùng nhau vào kinh thành ám sát Vương An Thạch.
Gã không thành công.
Nguyên nhân vì gặp phải Gia Cát Tiểu Hoa.
Khi đó, Gia Cát tiên sinh xuất thế đại triển thân thủ cứu Vương An Thạch, lão cùng Đại Thạch Công, Thư Vô Hí còn có Mễ Hữu Kiều đánh lùi nhóm sát thủ Trưởng Tôn Phi Hồng. Trưởng Tôn Phi Hồng còn trở lại một lần nữa nhưng ẩn thân tại kinh sư chờ cơ hội. Cơ duyên xảo hợp gã làm quen với đương triều danh sĩ Tô Đông Pha, đại nho Trình Cố Cập, đại tướng quân Vương Thiều Đẳng. Bọn họ tuy không đồng ý lắm với Vương An Thạch thực hiện biến pháp quá gấp rút quá kịch liệt, khí lượng quá hẹp hòi nhưng đối với cách làm rất tán thưởng, đối với dụng tâm cũng đồng tình. Trưởng Tôn Phi Hồng từ đó hiểu rõ toàn bộ ẩn tình trong biến pháp. Sau vì thấu hiểu khí tiết khổ tâm của Vương cho nên bỏ đi ý niệm ám sát trong đầu trở lại Đông Bắc.
Trở lại Thần Thương hội Trưởng Tôn Phi Hồng nhận thấy Thần Thương Tôn lão tam nắm đại quyền xây dựng Nhất quán đường hành sự đạo lý rõ ràng, gã cũng không độc tài, độc đoán liền cùng Tôn lão tam trợ lực, hợp tác cùng nhau quản lý đại nghiệp Thần Thương hội.
Chỉ là gã đến kinh thành một chuyến, vô công mà về. Mặc dù không lâu sau đó Vương An Thạch thất sủng, Tư Mã Quang cầm quyền hết thảy khôi phục như trước. Thần Thương hội thoát khỏi tân pháp công kích nhưng Trưởng Tôn Phi Hồng thủy chung cảm thấy có chút hậm hực, buồn bực không vui.
Chuyện qua rất nhiều năm, xảy ra rất nhiều chuyện, rốt cục, Triệu Cát lên ngôi trọng dụng Thái Kinh. Thái Kinh được nước hành sự cường hành cấu kết thế lực trong ngoài vì cá nhân, xem quốc gia như phế bỏ.
Trưởng Tôn Phi Hồng đại chí hùng phát. Lần này gã muốn ám sát chính là Thái Kinh.
Chỉ là chuyến tranh đấu này không người nào theo gã hành động. Thái Kinh cùng Vương An Thạch là hai người hoàn toàn bất đồng, hắn đại gian đại ác, đủ gian đủ hoạt, kéo bè kéo phái, đả kích đối đầu, ngay cả trong Phích Lịch đường cùng môn hộ Hắc Diện Thái cũng có vây cánh của gã, đã sớm liên kết thông đồng.
Bọn họ cũng không muốn đắc tội với Thái Kinh.
Lần ám sát này Trưởng Tôn Phi Hồng cũng sắp thành lại bại ... nhưng không phải bởi vì Gia Cát Tiểu Hoa ngăn trở mà là đồng môn của gã, Nguyên Thập Tam Hạn.
Nguyên Thập Tam Hạn đánh lùi Trưởng Tôn Phi Hồng.
Hai người đều bị thương, chỉ là Trưởng Tôn bị thương nặng hơn một chút.
Trưởng Tôn Phi Hồng mất mấy năm thời gian dưỡng thương mới phục nguyên tám phần. Nguyên Thập Tam Hạn trúng chưởng của gã trên đầu cũng không đáng ngại. Kì thực ngày sau Nguyên Thập Tam Hạn có chút điên cuồng là do một chưởng này gây ra.
Trưởng Tôn Phi Hồng lần này trở lại Thần Thương hội cảm thấy đại thế đã mất. Một chút chỗ dựa từ Thương Thần Tôn lão tam cũng không khiến gã thoải mái nên âm thầm rời khỏi Đông Bắc. Sau khi thương thế phục hồi, chí khí khởi phát lại muốn vào kinh ám sát.
Chỉ là lần này người gã cần giết không phải là Thái Kinh, mà là chỗ dựa sau lưng Thái Kinh, hoàng đế Triệu Cát.
Lúc này gã đối với thế thái nhân tình đã thành thục hơn nhiều.
Gã phát hiện cho dù giết chết Thái Kinh cũng vô ích.
Bởi vì Thái Kinh thật ra cũng chỉ là phụ họa, phụng chỉ họ Triệu làm việc. Gã làm nhiều việc ác, tai họa vạn dân, đầu độc thiên hạ thì quyền lực cũng là từ Triệu Cát mà có. Nếu như giết Thái Kinh chỉ trị được bệnh không trị được căn. Cho nên Trưởng Tôn Phi Hồng quyết ý muốn lớn gan làm một chuyện.
Hành thích thiên tử!
Gã mang theo năm, sáu tên cao thủ thân tín trong Nhất Quán đường cùng nhau hành sự. Kết quả lần này gã tái ngộ Gia Cát tiên sinh.
Gia Cát tiên sinh dĩ nhiên không để cho gã được như ý.
Sau khi khổ chiến lão bắt được Trưởng Tôn Phi Hồng rồi tranh luận về đại nghĩa.
"Bây giờ là nịnh thần làm ác, tay sai làm gian, sao không diệt mầm tai vạ lại đi hành thích vua."
Nhưng Trưởng Tôn Phi Hồng không đồng ý.
"Nô tài làm ác, là do chủ nhân sai khiến. Giết tên đầu sỏ, thiên hạ thái bình. Ngươi là ác nô, trợ Trụ vi ngược, mỗi lần đại sự cũng đều phá hủy ở trên tay ngươi, ta nhất định giết ngươi!"
Gia Cát tiên sinh thở dài nói:"Ngươi giết ta cũng vô ích! Thái Kinh, Lương Sư Thành, Vương phủ một đám tham quan ô lại cũng vẫn như cũ di họa thiên hạ, cướp bóc bừa bãi, ngươi làm gì được bọn chúng! Ngươi có thể nhất nhất giết sạch bọn họ chăng! Đương kim thánh thượng, đồng học xuất chúng, rất có tài hoa, vốn có thể làm nhiều việc. Chỉ là nhất thời hồ đồ tin dùng bọn hoạn quan để chúng chi phối. Nếu để từ từ can gián hoặc có thể khôi phục sự cơ trí phán đoán sáng suốt. Vô luận như thế nào, hôm nay do tâm nhân hậu nên dù giận dữ triều thần nhiều lắm chỉ cách chức đuổi đi, ít khi xét nhà diệt tộc. Các ngươi giết quân chủ dẫn tới quần long vô thủ, đại thụ mất gốc triều đình chẳng phải nguy nan ư? Chưa nói Thái Kinh vây cánh lớn mạnh, nắm đại quyền trong tay, hiệu lệnh thiên hạ. Nếu như hành thích hoàng thượng thàn công thì làm sao ngươi có thể khống chế loạn lạc ngược lại còn để cho hắn nắm quyền định đoạt, đồ thán sinh linh chẳng khác Đổng Trác, Tào Tháo phò thiên tử mà làm loạn! Đến lúc này Liêu quân xâm lấn, nội loạn ngoại xâm chẳng phải đã gieo hoạ cho chúng sinh sao?"
Trưởng Tôn Phi Hồng rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của Gia Cát tiên sinh
... một người đã có bệnh mấy chục năm, toàn thân là bệnh hiểm nghèo, hấp hối, kéo dài hơi tàn. Một khi cầu y nếu như viết đơn thuốc quá mạnh thì chẳng những trị không hết mà lập tức một mạng quy thiên!
Mà nay Tống thất chính là bệnh nhân.
Thay đổi chỉ có thể thay đổi dần dần, sự hoãn tắc viên, dục tốc bất đạt.
... nếu như giết Triệu Cát có thể ngay cả quốc gia có khi cũng mất.
Nói như vậy, chẳng lẽ muốn Triệu Cát tự động tự giác, tỉnh ngộ, cải tà qui chính hồi tâm chuyển ý sao!
Thử hỏi, có người nào đương quyền được thế, sinh sát tùy tâm có thể làm như thế? Tỉnh ngộ, từ bỏ quyền lực, quay đầu là bờ?
Không thể nào!
Về điểm này, Trưởng Tôn Phi Hồng cảm thấy rất ảm đạm.
Rất mất phương hướng.
Vốn gã lớn mật làm bậy, hùng tâm tráng chí, không bao giờ nói bại, không bao giờ mệt mỏi rốt cục buông tay chịu trói.
Bởi vì gã đã cảm thấy chuyện không thể làm.
Gia Cát tiên sinh vốn có toan tính phóng thích Trưởng Tôn Phi Hồng. Lão hết sức kính trọng Trưởng Tôn Phi Hồng anh hùng gan dạ, sáng suốt, hào hiệp, khí phách. Nhưng vây cánh Thái Kinh đã đồn đãi chuyện này, báo lên Thiên Tử. Triệu thấy có người dám can đảm hành thích, mặt rồng đại nộ hạ chỉ muốn ngũ mã phanh thây Phi Hồng cùng phái quân tiêu diệt Thần Thương hội.
Gia Cát tiên sinh vội vàng can ngăn, nhưng không hiệu quả, đành không thể làm gì khác hơn là phân tích lợi hại:"Sơn Đông Thần Thương hội Tôn gia nhất tộc vốn thế lực lớn, võ công cao tuyệt. Ở trong võ lâm môn đồ nhiều, đồng đảng đông, võ công cao cường, quân khí xưng tuyệt giang hồ. Nếu như ầm ĩ đuổi giết bọn họ ngược lại khiến cho bọn chúng liều mạng. Nếu một đám liều mạng trốn vào kinh thành làm xằng làm bậy vạn nhất kinh động thánh giá, náo loạn cung đình thành ra không phải là chuyện tốt rồi!"
Triệu Cát nghe xong tự nhiên lo lắng. Gã biết những nhân vật đi lại trên giang hồ không dễ chế ngự, lại cực kỳ khó khăn thu thập đành không thể làm gì khác hơn là tạm thời không giết thích khách nhưng vẫn nghe Thái Kinh nói điều động thuộc hạ giam Trưởng Tôn Phi Hồng trong đại lao khiến Thần Thương hội cố kỵ không dám càn rỡ.
Kể từ đó, Gia Cát tiên sinh không thể phóng thích Trưởng Tôn Phi Hồng được nữa. Trưởng Tôn Phi Hồng bị giam trong thiên lao, bởi vì gã danh động thiên hạ cộng thêm võ công cực cao nên Gia Cát tiên sinh một lần nữa căn dặn ngục tốt, đội trưởng thiên lao đối xử tử tế với gã. Cho nên, gã bị giam trong thiên lao nhiều năm trong ngục vẫn lấy danh Thê Lương vương mà đối đãi, trừ việc không được tự do vẫn còn có oai ngầm. (bởi vì chuyện này, khiến cho ngày sau võ lâm kinh sư võ lâm tranh đấu, bạch đạo hảo hán Đường Bảo Ngưu cùng Phương Hận Thiểu vì phạm tội mà giam tại Thiên Lao nhận được giúp đỡ của Thê Lương vương mới thoát khốn. Chuyện thuật trong Thuyết anh hùng, thuỳ thị anh hùng hệ liệt. )
Chỉ là trong quá trình này có một chuyện tương đối trọng yếu đan xen vào.
Đó chính là Công Tôn Dương Mi cùng Công Tôn Từ đi cướp ngục cứu Trưởng Tôn Phi Hồng.
Bọn họ đương nhiên sẽ đi cứu Trưởng Tôn Phi Hồng.
... Công Tôn Từ cùng Trưởng Tôn Phi Hồng vốn có thâm giao, Trưởng Tôn Phi Hồng vốn là lãnh tụ Nhất Quán đường, khi gã còn cầm quyền Sơn Đông Thần Thương hội chẳng những trên dưới đoàn kết nhất trí hơn nữa thanh thế lớn, uy danh vòi vọi.
Công Tôn Dương Mi đương nhiên ủng hộ Công Tôn Từ. Huống chi gã từ thuở nhỏ đã sùng bái hùng tâm của Trưởng Tôn Phi Hồng.
Cho nên, gã ở kinh sư gặp được Thiết Thủ.
Còn giao thủ.
Trong Thảm hồng, Tôn Diêu Hồng ghi rất kỹ lúc Công Tôn Dương Mi cùng Thiết Thủ tương giao.
Khiến Thiết Thủ hết sức chú tâm.
Tinh thần gã khó tránh khỏi trở về ngày đó cùng Công Tôn Dương Mi giao thủ cho tới thâm tình ở những ngày tháng đó.
Ác điểu cũng hết sức chú tâm.
Gã phát giác Thiết Thủ bắt tay vào làm án này có vẻ dính líu chút ít đến tên Dương Mi này. Kỳ thật trông có vẻ như mọi gút mắt đều nằm trên mình tên này.
Gã phát giác nên gã lưu tâm.
Lúc ấy, Công Tôn Dương Mi nói với Tôn Diêu Hồng.
"Chúng ta phải cứu Trưởng Tôn tổng đường chủ, muốn cướp ngục. Tứ đại danh bộ không cho chúng ta hành sự. Bọn ta liền đánh nhau."
Diêu Hồng lấy làm kinh hãi.
Nàng biết Tứ đại danh bộ vừa danh động thiên hạ cũng là danh bất hư truyền.
Nàng từ nhỏ đã nghe danh bọn họ, kính trọng bọn họ vì chánh nghĩa bất phân giàu nghèo, rút đao tương trợ quyết tâm duy trì pháp kỷ.
Nhưng lúc này nàng hoàn toàn không có biện pháp, không phân nặng nhẹ mà toàn tâm toàn ý ủng hộ Công Tôn Dương Mi. Thậm chí bất kể ai nguy hại đến gã đều là quân chết tiệt cả.
... cho dù là Tứ đại danh bộ thì có chết cũng không có gì đáng tiếc.
"Là chàng thắng?"
Công Tôn Dương Mi có thể đứng đây dĩ nhiên không bại.
"Ta ban đầu cũng cho là mình thắng nhất chiêu bán thức!" Công Tôn Dương Mi tự giễu cười cười nói:"Ta đấu với Thiết Thủ, lúc ấy còn dùng khăn che mặt ... bọn ta không muốn liên luỵ Thần Thương hội!"
"Nhưng đánh một trận thủy chung cũng không thể cứu Trưởng Tôn tổng đường chủ. Cấm quân, sai dịch hô hào nhau áp tới, ta lấy chỉ làm kiếm đánh Thiết Thủ rồi nhân cơ hội trốn thoát!" Công Tôn Dương Mi vừa giãn đôi lông mày:"Khi đó, ta thật cho là mình đã thắng gã rồi!"
"Chàng không phải đã thắng sao?"
Diêu Hồng hồ nghi hỏi lại.
"Ta với ngoại công nàng cùng những người khác cướp ngục sau khi trốn ra hồi tưởng lại. Lấy khả năng Thiết Thủ mà nói lúc ấy so chiêu tuyệt không có khả năng trúng chỉ kiếm của ta!" Công Tôn Dương Mi cười khổ nói:"Ta không thể lừa gạt bản thân cho nên càng ngẫm càng hoài nghi!"
Diêu Hồng trìu mến nhìn Công Tôn Dương Mi.
"Cho nên ngày thứ hai, ta cố ý đến khu vực phụ cận Thần Hầu phủ quan sát Thiết Thủ ..." nói tới đây Công Tôn Dương Mi khẽ thở dài một tiếng
"Kết quả ta phát hiện, Thiết Thủ trúng một chỉ kiếm của ta hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, gã vẫn bình yên đi bộ trên đường cái."
"Nói như vậy ..." Diêu Hồng cũng không dám tin. Nàng biết chỉ kiếm của Công Tôn Dương Mi nếu so với kiếm thật còn lợi hại, lăng lệ hơn nhiều. Kiếm của gã có thể nhất kiếm cắm sâu vào đá, ngập đến tận chuôi nhưng chỉ kiếm của gã lăng không có thể đánh nát tảng đá thành một lỗ thủng to.
"Gã căn bản không có việc gì!" Công Tôn Dương Mi khẳng định nói:"Gã cố ý hứng lấy nhất chỉ kiếm của ta, thả ta chạy trốn!"
"Gã tại sao lại muốn tha cho chàng một mạng?"
"Ta khi đó cũng không biết!" Công Tôn Dương Mi nói:"Cho nên ta cùng gã giao thủ lần nữa?"
"Ngay trên trên đường cái ... !?"
"Đúng vậy! Ta lấy mặt nạ gã say đeo lên, giả bộ say rượu rút kiếm khiêu chiến với gã!"
"Lần trước là bởi vì đối phương quen thuộc địa hình hơn nữa gã còn kêu viện binh đến!" Diêu Hồng uyển chuyển nói:"Lần này ở trên đường cái, tình thế công bình hơn!"
"Trận chiến này cũng không lâu, chỉ giao thủ mười bảy chiêu, đánh trong bốn cái nháy mắt. Dù sao, trên phố lớn rất đông người bọn ta cũng không muốn tổn thương đến người vô tội. Ta cũng đã toàn lực xuất thủ!"
... mười bảy chiêu!
... trong bốn cái nháy mắt!
... giữa biển người không muốn tổn thương người vô tội!
... ngay cả Công Tôn Dương Mi vốn ngạo mạn tự thị cũng phải thừa nhận, gã đã toàn lực xuất thủ.
"Kết quả?"
Công Tôn Dương Mi lắc đầu: "Ta đâm trúng gã một kiếm nữa!"
Diêu Hồng vui vẻ nói:”Chàng thắng rồi!"
Công Tôn Dương Mi nghiêm mặt nói:"Ta không có thắng!"
Diêu Hồng nói: "Nhưng mà chàng đã đâm trúng gã mà!"
Công Tôn Dương Mi bổ sung: "Một kiếm đó ta chỉ đâm vào trên mu bàn tay trái của gã mà thôi!"
Diêu Hồng nói, "Đó là chàng không muốn giết gã, giữ lại một tay cho gã!"
"Không phải!" Công Tôn Dương Mi giải thích:"Phải nói, ta đâm gã một kiếm, gã không tránh mà dùng tay cản!"
Diêu Hồng nói: "Vậy gã đã trúng thương dưới kiếm chàng rồi! Vậy không phải là thua một chiêu sao!"
"Bề ngoài là vậy!" Công Tôn Dương Mi trên mặt một chút biểu tình vui mừng vì chiến thắng cũng không có:"Nhưng kỳ thật là không!"
"Tại sao?"
"Bởi vì gã hoàn toàn không bị thương."
"Nhưng ... Chàng quả thật đã đâm gã một kiếm mà!"
"Nguyên nhân là …" Công Tôn Dương Mi dừng lại một chút "Gã là Thiết Thủ."
Gã giải thích:"Lúc ấy ta có thể đâm gã một kiếm nguyên nhân là có một lão phụ bán bánh trượt chân ngã hướng về phía ta, ta vừa phát kiếm thu chiêu không kịp, nhưng Thiết Thủ kịp thời đỡ lấy bà ấy cùng lúc phải sử dụng tay ‘đón’ một kiếm của ta!"
"Tình huống rất minh bạch!" Công Tôn Dương Mi trong mắt tràn đầy vẻ tôn trọng:"Nếu như không phải vì cứu lão phụ kia ta căn bản đâm không trúng gã."
"Huống chi, đâm trúng gã cũng vô dụng!" Công Tôn Dương Mi nói, giọng nói lúc vui vẻ ẩn chứa sự giễu cợt:"Hai tay gã so với sắt còn cứng rắn hơn, so với cương còn mãnh hơn vốn đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm. Tay của gã chính là binh khí của gã!"
Gã nhíu lông mày nói:"Thử nghĩ xem ta đem kiếm đâm vào binh khí của gã thì sẽ có hiệu quả gì? Còn tính toán là thắng hay không sao?"
Diêu Hồng cũng đáp không được ... ít nhất, cũng không cách nào đem người mình yêu mến ra mà nói.
Nàng chỉ có thể hỏi tiếp: "Sau đó …”
"Sau đó người bắt đầu kéo tới nhiều hơn. Hơn nữa giữa đường cái đánh nhau khó tránh khỏi khiến cho rối loạn, kinh động đến các lộ nha sai, bang hội ở kinh thành. Cao thủ của Mê Thiên lĩnh, Lục Phân Bán đường, Kim Phong Tế Vũ lâu cũng lần lượt kéo tới... Đây không phải là nơi quyết đấu tốt!"
"Gã trong kinh là danh bộ, nếu các lộ nhân mã kéo đến gã lại chiếm tiện nghi rồi!"
"Cho nên gã cũng không chịu chiếm tiện nghi! Gã thu chiêu!"
"... gã chủ động thu chiêu sao?"
Diêu Hồng có chút không tin.
Công Tôn Dương Mi nói: "Đúng vậy! Gã còn nói với ta ‘Nếu ngươi ra tay ám toán bất ngờ ta không tránh được nhất kiếm của ngươi!’"
Diêu Hồng thốt: "Gã nói rất đúng!"
Dương Mi thở dài nói: "Nhưng ta làm sao có thể nào không lên tiếng liền xuất chiêu ám toán cho được!"
Diêu Hồng tiếp lời:"Nếu làm vậy thì đó không phải là chàng!"
Dương Mi nói tiếp:"Cho nên ta đáp ‘Hôm nay thắng bại chưa phân ta sẽ còn tìm ngươi quyết chiến!"
Diêu Hồng hỏi: "Gã trả lời thế nào?"
Dương Mi đáp:"Gã sao? Gã nói ‘Nơi đây không nên ở lâu ngươi đi đi, lần khác ta sẽ lãnh giáo."
Diêu Hồng nói: "Vậy ngươi sau đó có còn hay tìm gã quyết chiến không?"
Dương Mi thốt:"Có!"
Diêu Hồng: "Ta xem gã đối với chàng tựa như không có ác ý ... Hà tất ...?"
Dương Mi:"Khi đó, ta đối với gã cũng kính trọng trong lòng. Nhưng ta còn nghĩ cách cứu Trưởng Tôn tổng đường chủ. Chỉ cần gã còn ở đấy bọn ta khó có thể đắc thủ. Hơn nữa, ta cũng hiếu thắng không phân một thắng bại không thể cam tâm!"
Diêu Hồng phụ họa nói:"Kết quả đó ngay cả ta cũng muốn biết. Ta nghĩ không chỉ là hiếu thắng mà làm cho người ta hiếu kỳ!"
Dương Mi đáp:"Lúc ấy gã hỏi ta khi nào tái chiến? Ở đâu? Ta đáp ‘Ta sẽ tìm ngươi! Yên tâm! Ta sẽ không đột kích!’ Gã lại đáp ‘Vô phương! Ta chỉ hi vọng làm quen ngươi, có cơ hội giao thủ cũng sẽ có cơ hội giao hữu!"
Diêu Hồng: "Gã giống như xem ngươi là bằng hữu rồi!"
Dương Mi đáp: "Ta lại chỉ chờ cùng gã tử chiến."
Diêu Hồng: "Cho nên ngươi ở kinh thành không muốn rời đi?"
Dương Mi tở dài:"Ta đợi cơ hội. Rốt cục có một lần tại nơi ta trú chân xảy ra một tranh chấp."
"Tranh chấp cái gì?"
"Tranh giành con!"
"Tranh giành con?"
"Hai nhà tranh giành một đứa bé năm tuổi tên là Niếp Niếp làm nhi tử của mình."
"Có chuyện này sao?"
"Thế sự không chuyện kỳ lạ nào không xảy ra. Sau ta nghe người ta kể lại mới biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ lúc đó. Khi đó ta đang ở tại Nhất gian khách điếm..." .
"Nhất gian khách điếm? Danh tự này thật là lạ."
"Thật ra thì cũng không kỳ quái! Khách sạn chỉ có một gian phòng hảo hạng, hết sức ưu nhã, lão bản khách điếm là người rất tao nhã, không phải là gã ngó tới nàng thì gã cũng không cho thuê. Người ở kinh thành cũng thật rắc rối, càng khó khăn như vậy, càng nhiều văn nhân, nhã sĩ, quan lớn, quý nhân muốn vào trọ ở đó. Nhưng này người lọt vào mắt lão bản nọ cũng không phải là nhiều!"
"Người như thế ... Chẳng lẽ là người danh vang thiên hạ, chuyên có lối kinh doanh cổ quái nhưng khách điếm có phẩm vị rất cao, Ôn Lục Trì?"
"Chính là Lão Tự Hào Ôn gia Ôn Lục Trì!"
"Gã cũng thật có tuệ nhãn nhìn ra người có võ công siêu quần như chàng ... chẳng biết lão có nữ nhi không?"
Dương Mi cả cười:"Lão cũng không phải để mắt đến ta vì ba chiêu hai thức ... lão yêu thích tranh của ta!"
Sau đó gã chen vào một câu:"Đáng tiếc lão không có nữ nhi!"
Diêu Hồng hừ hừ:"Đáng tiếc?"
"Đáng tiếc!" Dương Mi nghiêm túc đáp.
Sau đó, hai người bọn họ đồng thanh cười phá lên.
"Án đó phát sinh ở Lục Cân trấn tại nhà của Trần viên ngoại và Diệp lão bản. Trần viên ngoại nguyên danh là Trần Kim Kỳ là người có quyền thế, ở trong triều có quan hệ, kết giao với không ít người quyền quý, quan chức, nhưng lại không có con. Diệp lão bản thì ngược lại, lão tên Diệp Kim Đồng buôn bán nhỏ là người làm ăn nhưng có một nhi tử gọi là Niếp Niếp, tuy đã năm sáu tuổi nhưng vẫn còn si ngốc, ngơ ngác, không nhận biết người thân cũng không hiểu chuyện. Cũng bởi vì nó ngu dốt hơn so với những đứa trẻ bình thường cho nên vợ chồng lão cũng ít để cho nó gặp người lạ. Hai nhà là láng giềng thường lui tới. Bởi vì hai nhà có chung cửa bên hông nên Niếp Niếp cũng có lúc đến sát vách chơi đùa. Nhưng đến lúc này nảy sinh một chuyện lạ..."
Diêu Hồng lắng nghe rất hứng thú hỏi tới: "Chuyện gì? Tiểu Niếp Niếp có thể gây ra đại sự gì chứ?"
Công Tôn Dương Mi nói: "Trần Kim Kỳ cùng phu nhân Lương thị cũng không để ý đến nó, mặc kệ Niếp Niếp chơi đùa. Điểm kỳ quái chính là mỗi lần Niếp Niếp đến cửa hông nhà bọn họ chơi tất có hỉ sự. Trần viên ngoại không phải là tự dưng thăng quan tiến tước, chính là mỗi khi nó lại chơi thì tin thăng quan lại đến. Cho nên, vợ chồng hai người bọn họ xem Niếp Niếp như bảo bối. Có lần bọn họ đề nghị với Diệp lão bản có thể đem Niếp Niếp cho bọn họ làm con thừa tự hay không, không tiếc hậu lễ. Vợ chồng Diệp lão bản mặc dù đối với Niếp Niếp ngu ngốc rất chán nản, âu lo nhưng dù sao cùng là hài tử của mình nên vẫn hết sức yêu quý, quyết không đem cho. Cho nên hai nhà vì chuyện này mà bất hoà. Vợ chồng Diệp lão bản rất sợ Trần viên ngoại cướp con nên ngăn cấm Niếp Niếp không cho tiếp xúc với người nhà bên cạnh."
Diêu Hồng chen vào:"Vợ chồng Diệp lão bản không khỏi hẹp hòi quá! Nhưng vì thương con thật khó tránh khỏi nghi kị!"
Công Tôn Dương Mi nói: "Đến lúc này, Trần viên ngoại đã nổi giận. Lão và Lương thị định một không làm, hai không nghĩ dụ Niếp Niếp về nhà rồi thông đồng rồi quan sai địa phương nói Niếp Niếp là hài tử ruột thịt của vợ chồng lão, vợ chồng Điệp Kim Đồng bởi vì chỗ ở gần nên có ý đồ bắt cóc. Hai nhà tranh chấp không ngừng kiện tới nha môn."
Diêu Hồng nghe đến đây cũng có chút phẫn nộ:"Vợ chồng Trần Kim Kỳ thật không nói đạo lý!"
Công Tôn Dương Mi nói: "Trần gia trong triều nhất hô bách ứng, có danh có khí. Vơ chồng Diệp Kim Đồng khổ sở cũng vô pháp chứng minh Niếp Niếp do mình sinh ra, cho dù không bị kiện hài tử cũng xử cho Trần gia. Biết rõ thị phi trắng đen đảo ngược cũng không ai dám vì Diệp gia làm chứng. Người không hiểu nội tình càng đứng ở một bên sống chết mặc bây!"
Diêu Hồng hỏi thử:"Còn chàng? ... Chàng làm thế nào biết được chân tướng chuyện này?"
Công Tôn Dương Mi gãi nhẹ hàng lông mày đáp:"Nơi ta ở nằm về phía Tây hai nhà bọn họ, gian phòng ta ở rất rộng rãi nằm ở tầng hai nhìn xung quanh đều thu vào trong mắt. Lúc đó ta ở lại trong kinh kết giao với nhiều lộ hào kiệt, bố trí các mặt nhằm ngày sau Thần Thương hội tiến quân kinh sư, mở rộng địa bàn. Mặt khác chờ cơ hội cứu Trưởng Tôn Phi Hồng. Ở cũng đã lâu nên khó tránh khỏi đứng ở phía trước cửa sổ xem cảnh vật chung quanh, xem nhiều dĩ nhiên là có ấn tượng ... Đương nhiên cũng nhìn rõ Niếp Niếp là hài tử của Diệp gia, Trần gia có âm mưu cưới đoạt!"
Chỉ là gã lập tức nói tiếp:"Nhưng ta không tiện làm chứng!"
Diêu Hồng đương nhiên minh bạch:"Chàng tới là để cứu Trưởng Tôn tổng đường chủ đã từng cùng đại nội cao thủ giao thủ, vào lúc này tuyệt đối không thể quá nổi bật!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...