Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quang Đông 3 - Yêu Hồng

Tiểu Hồng nhân lúc mọi người chăm chú ngắm bức tranh trên tường lén đưa tờ giấy này cho gã là có dụng ý gì?
‘Phiêu Hồng tiểu ký’ là cái gì vậy?
Mặc kệ là cái gì đã không e ngại chốn long đàm hổ huyệt này, Thiết Thủ đã lợi dụng bức hoạ mỹ nhân dẫn dụ sự chú ý của Tập Tà cùng Lưu ác điểu để lấy được mảnh giấy này thì gã đã quyết tâm tra rõ rốt cuộc Nhất Ngôn đường đã xảy ra chuyện gì hòng giải đáp những thắc mắc trong lòng.
Gã đã hạ quyết tâm đi một chuyến.
Không ngại sinh tử.
oOo
Trăng sáng.
Gió thoảng
Thiết Thủ rửa tay.
Gã rất chăm chú, rất từ tốn, cẩn thận rửa sạch sẽ đôi bàn tay trong chậu nước.
Tay gã vốn không cần rửa cũng đã rất sạch, sạch đến nửa cái móng tay cũng chút dơ bẩn. Nhưng gã rất cẩn thận, rất chậm rãi rửa tay một lần nữa.
Sau đó gã dùng một cái khăn cũng rất sạch lau khô hai bàn tay.
Gã mở song cửa sổ.
Nhìn thấy trăng sáng.
Gã hít mạnh một hơi, thoang thoảng đã ngửi thấy mùi hương hoa nhàn nhạt.
Gã bỗng chợt nhớ đến Diêu Hồng cô nương, nàng ở tại Phi Hồng hiên chẳng phải thường xuyên ngửi được mùi hương này, hàng đêm đều cảm thấy mùi thơm thoang thoảng này …?
…. Một nữ tử kiều diễm như một đoá hoa, lại nằm trong một bàn tay cầm thú. Đêm nay, trên đỉnh Thái Sơn, nữ tử ấy có thể vượt qua được chăng?
Trong khi gã nghĩ miên man vậy thì bàn tay cũng đã lau xong.
Trong phòng chỉ còn lại một chậu nước trong vắt.
Người gã đã không thấy đâu cả.
Hai cánh cửa sổ lắc lư nhè nhẹ.
Nước trong phòng vẫn trong vắt.
Mặt nước bỗng hiện lên một bóng người.
Bóng người này in trên mặt nước thì cả chậu nước phảng phất trở nên u ám, ảm đạm. Cứ như là mực đổ vào chậu hoà tan vậy.
Nước đen như đêm.
Trên mặt nước nhoáng qua một thân ảnh, gã quay đầu đi chỗ khác, thoảng qua trên mặt nước in lại một cái đuôi.
Nước vẫn trong vắt.
Trong như chiếu yêu kính trên thiên đình.
oOo
Vừa rời khỏi phòng tiến vào phạm vi bố phòng của Nhất Ngôn đường Thiết Thủ đã tránh khỏi ba lộ tuần tra, năm điểm mai phục, men theo bóng đêm cực tốc phóng về phía cây Tử Vi, gã hoàn toàn cảm nhận được tứ phía Nhất Ngôn đường nguy cơ trùng trùng, mỗi bước đi đều ẩn tàng nguy hiểm khiến ánh trăng cũng lạnh ngắt, gió cũng gắt gao.
Nhưng gã vẫn nhắm hướng Phi Hồng hiên mà phóng tới.
….. Tiểu thư lưu lại Phiêu Hồng tiểu ký cho ngươi.
‘Phiêu Hồng tiểu ký là cái gì?’
‘Vì sao lại lưu lại cho gã?’
Gã nhất định phải tìm được Tiểu Hồng hoặc Phiêu Hồng tiểu ký để minh bạch mọi chuyện.
Cho dù có gặp kiếp nạn lớn lao đến máy gã cũng không quan tâm.
Bởi chỉ có kinh qua quá khăn mới đạt được thành tựu, kiếp người có vậy mới có ý nghĩa để tồn tại.
Tính cách gã vốn trầm ổn, vững chãi. Nhưng trầm ổn không có nghĩa là gã không dám mạo hiểm.
“Trầm’ là gã không vội, không gấp, hành sự không đổi sắc.
‘Ổn’ là làm việc có tính toán, có phương hướng, kế hoạch.
Nhưng gã cũng không ngại khó khăn, không màng nguy hiểm, không sợ thất bại.

Cho nên gã làm bộ khoái chính là dốc sức hành sự, cho dù thất bại cũng mang tới kinh nghiệm cho sự thành công hoàn mỹ.
…. Bộ khoái mà hành hiệp trượng nghĩa, duy trì chánh đạo so với người trong giang hồ hành hiệp trượng nghĩa ắt có nhiều hạn chế, hành sự không cẩn thận có khi gánh lấy hậu quả.
Gã biết việc gã làm rất khó khăn, nhưng vẫn lựa chọn con đường này.
Bằng không ai hiệp? ai đạo? ai trung, ai tốt? ai sẽ chủ trì công đạo?
…. Công đạo đôi khi chỉ là hương hoa vô tình. Chủ yếu là làm sao để chúng nhân hiểu mình, hiểu được cái công đạo từ trong tâm mình mà ra.
Thiết Thủ lúc này không có hứng thủ thưởng hoa.
Gã đến tra án.
…. Ban ngày gã ngoài sáng, vậy hiện tại gã đang ‘trong tối’.
Gã đã đến dưới tàng cây Tử Vi.
Nhờ vào hương hoa.
Gã nhớ hương hoa này.
Lướt nhẹ như gió thoảng gã đến không một tiếng động.
Nhờ ánh trăng gã phát hiện dưới tàng cây có một cành cây.
Gã lập tức ngồi xuống moi đất lên.
Hiện tại, gã dường như không còn quý trọng đôi bàn tay đẹo đẽ, sạch sẽ, to lớn của gã nữa.
Bàn tay của gã có lực hơn cả mũi đao.
Rất nhanh.
Gã moi lên được một vật.
Một quyển sách.
Gã đào đất lên được một quyển sách.
Một màu trắng lấp loá, quyển sách dính đầy bùn đất, phía trên viết vài chữ.
‘Phiêu Hồng tiểu ký’
……… Phiêu Hồng tiểu ký, là chép việc gì?
Nhân lúc ánh trăng vẫn còn chiếu sáng gã lật nhanh vài trang, trên trang đầu viết vài hàng chữ thanh tú.
‘Đắc chí thì gửi tình vào hùng tâm. Đắc thế thì gửi tình vào bá nghiệp. Thất vọng thì gửi tình vào sơn thuỷ. Thất ý thì gửi tình vào cầm ca. Chỉ ta tình ý đều mất, tịch mịch vô biên. Xuân đi thu tới, lá đỏ đầy trời. Ai là kẻ tri âm, sinh tử ai biết trước, đành cố viết Phiêu Hồng tiểu ký để quên đi một người.’
Tôn Diêu Hồng
Thiết Thủ lật vội vài tờ xem lướt qua đã nhận thấy sự tình ghi chép bên trong quan hệ trọng đại. Sau khi xem lướt qua gã đang định nhét vào ngực áo bỗng cảm giác thấy mùi tử khí.
Gã nhướng mày, sau đó rất nhanh biết được một việc.
Không, không phải tử khí, mà đã tiếp cận rất gần mùi vị tử khí, mùi máu.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, khóm Mãn Sơn hồng cũng trở nên lạnh lẽo, bụi bặm, gió thổi khẽ lắc lư nhưng không còn cái dáng vẻ như lúc ban ngày, từ đó hai dòng nước màu đỏ.
Chỉ là trên mặt đất chảy hai dòng nước màu đỏ rực quả thực quỷ dị.
Dòng nước chảy đến dưới chân Thiết Thủ ngấm ướt chiếc giày của gã.
Màu đỏ này so với hoa còn rực rỡ hơn. Tĩnh lặng như một sát thủ, vô thanh vô tức chảy đến Thiết Thủ rồi nhanh chóng thấm ướt tà áo của gã.
Màu đỏ di chuyển.
Màu đỏ ấy dường như có tình cảm.
Màu đỏ đó dường như có sinh mệnh.
Là máu.
Máu đương nhiên có sinh mệnh vì nếu không có nó ắt táng mạng.
…. Cho nên người mất máu liền dễ dàng mất mạng.
Do vậy, nhất định có người chết.
Vì không ai có thể mất đi nhiều máu như thế.

Lúc Thiết Thủ phát hiện ra vết máu gã liền phán đoán đây là máu từ một người chảy ra.
Gã ‘nhận thấy’ được loại ‘máu’.
Gã theo vết máu tìm chủ nhân của nó.
Gã đoán không sai.
Gà tìm thấy người chết.
Phía sau cây Tử Vi.
Xác một nữ tử, trần truồng, nằm trên cây, hai chân cách mặt đất chừng bảy xích.
Một cây đao xuyên qua bụng, ghim thân thể trên cây, máu theo thân cây chảy xuống, chảy thành hàng, chảy đã lâu, rất lâu, máu đã khô kiệt. Dưới ánh trăng thân thể nữ tử kia tái nhợt đến hoa cả mắt.
…. Trúng một đao như vậy e rằng rất lâu sau đó mới tuyệt khí.
Máu chảy hết mới chết đi.
Thật chậm chạp, nữ tữ này không thể nhúc nhích cũng không thể la lớn lên.
Bởi toàn thân huyệt đạo của nàng đều bị phong bế.
Đại khái nàng cũng chỉ mới chết đây, ngũ quan vì đau đớn mà biến dạng nhưng thân thể vẫn còn mềm mại, đàn hồi.
Một thân thể đẹp đẽ như vậy nhưng đã mất đi sinh mạng.
Mất sạch máu, cái thân thể dưới tàng cây càng trắng nhợt như tuyết, thê lương.
Đến tư thế cũng thật bi thương.
Gã nhận ra nữ tử này.
Là Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng đã chết.
Từng giọt từng giọt máu của nàng nhỏ xuống đọng lại thành một vũng lớn.
Trái tim của của gã nóng rực.
Lại một mạng người.
….. bất kể ra sao đều không nên giết người!.
…. Cho dù thế nào cũng không nên phương hại đến một nữ tử chân yếu tay mềm như vậy!
Huống chi lại dùng đến thủ đoạn tàn khốc như vậy.
Mắt gã đỏ rực.
Mọi người đều gọi gã là Thiết Thủ, phảng phất cũng xem như lòng gã cũng sắt đá, ra tay cũng sắt đá. Nhưng lại không biết gã tuy ra tay như lôi đình động nộ nhưng tâm lại ôn hoà. Có khi gã nhìn cảnh vợ chồng chia ly, người trúng thương nhịn đau, nhìn động vật giãy giụa cầu sinh gã đều không cầm lòng được mà chảy nước mắt.
Nhưng gã chỉ có thể âm thầm rơi lệ không dám để người ta biết.
…. Gã là danh bộ.
… gã là Thiết Thủ.
Gã đang nhìn xác Tiểu Hồng, tâm gã như liền như lò lửa bừng cháy.
Máu chảy cạn, đọng thành vũng kia khêu lên bầu máu nóng trong người gã! Máu màu đỏ!
Không chỉ máu màu đỏ mà cơ hồ không gian xung quanh cũng đã nhuốm màu đỏ của máu.
Một rừng nến đỏ từ bốn phương tám hướng rọi chiếu lung linh sắc đỏ vào gã.
Thân thể trần truồng ghim trên cây thoáng như có chút huyết sắc, như sống động.
Gã cất Phiêu Hồng tiểu ký vào ngực áo.
Gã biết nó là một món đồ trọng yếu của một nhân vật quan trọng.
….. nó mang đến cái chết cho Tiểu Hồng.
Một vật mà phải dùng tánh mạng đổi lấy thì dù cho nó là cái gì cũng đều cần phải coi trọng, quý trọng.

Không được đánh mất.
Bỗng có tiếng người quát, có tiếng người thét, có tiếng người gầm rú, lại có người che mặt.
“……… Tiểu Hồng!”
“Hắn, là hắn giết Tiểu Hồng!”
“…….. Tiểu Hồng là do hắn hạ sát!”
“Danh bộ cái quái gì, cẩu tặc!”
“Giết hắn!”
“Làm thịt hắn đi, không cho hắn trốn thoát!”
Lại nghe một giọng nói âm âm trấn áp các thanh âm loạn xạ nói:
“Thiết nhị bộ đầu! Ngươi danh động thiên hạ, uy chấn kinh sư, muốn tìm nữ tử chơi đùa cũng là chuyện thường, có khi tại kinh sư hô lên đã có trăm người tình nguyện. Ngươi đến đây chỉ cần ngươi lên tiếng yêu cầu tại hạ một tiếng thì không có gì khó khăn cả … ngươi cần gì đến đây làm ra cái chuyện thương thiên hại lý, không bằng cầm thú thế này!”
Thiết Thủ nhìn lên liền thấy một người tóc ngắn, cao lớn uy mãnh, mặt đỏ phừng phừng. Nhưng kỳ quái là thân hình gã tựa như một cây côn thẳng đứng, đúng là người hắn chỉ có chiều cao mà không có bề ngang. Nhìn hắn như một chiếc bóng không hề tồn tại vậy.
Thiết thủ đã gặp qua người này, Phó Tổng quản Nhất Ngôn đường Tôn Gia Biến.
Ngoại hiệu của hắn là Chỉ Chí Nhân Ma, ngoài thân hình kỳ quặc thì gã cực kỳ khôi ngô, tinh thần hiên ngang, giọng nói như chuông đổ. Nhưng chẳng hiểu sao Thiết Thủ lại thấy gã mỏng như một cọng chỉ, hoàn toàn không có chút cảm giác gã giống người (có lẽ ai cũng nghĩ vậy!). Hơn nữa, gã cảm thấy trên người hắn có âm khí, là âm dương quái khí, âm khí.
……….. một luồng âm khí mãnh liệt áp tới, xoáy vào người gã khiến gã không khỏi rùng mình một cái.
Nội công gã rất thâm hậu.
Nội tức cực kỳ mạnh mẽ.
Bởi vậy, khí dương thập phần hưng vượng. Quả vậy, khí của gã và hắn vừa va chạm thậm chí như phóng ra điện, khí đối khí đã phát chiêu.
Gã lấy khí đoán người. Cho nên gã chỉ đưa mắt nhìn là cảm giác tử khí đầy người Lưu ác điểu, tà khí vây quanh Tập tà, Tôn Cương toàn thân bốc hoả khí, như một thùng thuốc nổ vậy. Mà cái tên Tôn Gia Biến này âm khí vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ là mặc kệ hắn phát ra tư vị gì, tại Nhất Ngôn đường hắn được tín nhiệm, địa vị cũng cao cho nên lời hắn nói ra mặc nhiên rất có phân lượng.
Theo như lời hắn nói thì không thể nghi ngờ điều gì nữa, Thiết Thủ đã giết Tiểu Hồng …. Gã đã giết chết nàng!
Huống hồ không chỉ hắn nói vậy.
Tất cả mọi người đều nói vậy.
Trán Thiết Thủ bỗng ươn ướt.
Gã lúc đầu nghĩ rằng gã đổ mồ hôi nhưng khi đưa tay vuốt trán, dưới ánh trăng gã mới nhìn rõ, là một giọt máu!
Nhỏ từ thân thể trắng như tuyết của Tiểu Hồng xuống.
Nhìn giọt máu, gã lạnh lùng nói:”Ta không giết cô ấy!”
Gã không lớn tiếng nhưng giọng nói phát ra liền trấn áp thanh âm của mười mấy người đang ồn ào, la hét kia.
“Ngươi đương nhiên chối tội!” Tôn Gia Biến nói”Ngươi làm ra cái chuyện người thần phẫn nộ như vậy đi thừa nhận mới là chuyện lạ!”
Cả đám người lại rộ lên tiếng mắng chửi Thiết Thủ.
Gã ngược lại tĩnh lặng, đợi cho đám người này chửi bới om sòm một lúc mới lạnh lùng hỏi ngược:
“Các ngươi nói ta giết nàng … ta vì cái gì mà lại hạ sát một cô nương chân yếu tay mềm như thế?”
Tôn Gia Biến cười hắc hắc đáp:”Là chuyện tốt của ngươi lại đi hỏi ta là vì cái gì?”
Một gã có môi dưới thâm sì giận dữ quát lớn:”Phí lời với cái loại dâm tặc này làm gì? Giết hắn để tính sổ cho xong!”
‘Vù’ một tiếng, hồng quang loé lên, một mũi thương phá không đâm tới, tay vừa động mũi thương đã đến yết hầu Thiết Thủ.
Thương như chợt hiện trên tay hắn, dài một trượng hai.
Thiết Thủ cười nhạt:”Trượng Nghĩa Thần Thương Công Tôn Cước? Đáng tiếc, thương của ngươi tuy dài nhưng lại không đủ trượng nghĩa!”
Vừa nói gã vừa tuỳ tiện vung tả thủ chặn lại, hữu thủ đánh ra một chiêu Như Phong Tự Bế. ‘Rắc’ một tiếng, thương của Công Tôn Cước gãy làm hai đoạn.
…. Phải biết rằng Công Tôn Cước cũng là cao thủ hữu danh tại Thần Thương hội, thương của hắn dài hơn bình thường, rất khó mà sử dụng linh hoạt nhưng một khi luyện thành thì có khi ngươi còn chưa nhìn rõ bộ dáng của hắn thì đã chết dưới thương.
Cho nên hắn tại Nhất Ngôn đường cũng tự hào là một nhân vật tề danh, trong đường cao thủ như mây nếu không phải là người xuất sắc quả thực khó mà để người ta biết đến.
Thương pháp của Công Tôn Cước là biến hoá từ Trượng Nghĩa Thần thương của đường chủ Chánh Pháp đường Tôn lão tam mà ra. Chỉ là hắn hành sự tuyệt không chánh trực, chính phái như lão nên Thiết Thủ mới nói như vậy.
Hắn vừa động thân đã bị Thiết Thủ chấn gãy binh khí.
Hắn cầm đoạn thương rút lui.
Nhưng lại có hai người sấn lên.
Trên tay bọn họ có thương.
Đoản thương.
Khoảng ba xích.
Rất ít khi có thương ngắn như vậy.

Lại càng ít người có thể sử dụng đoản thương.
Thương vốn là binh khí dài, dùng đoản thương chính là bỏ sở trường lấy sở đoản.
Bọn họ trông rất giống ma quỷ mà lại trông na ná nhau.
Cả hai đều rất cao nhưng một người thì thân trên quá dài, thân dưới quá ngắn. Người kia thì ngược lại thân trên quá ngắn, thân dưới lại quá dài. Cả hai khuôn mặt đều giống nhau từ mặt, đến cằm như phượng vĩ trác, có nét anh tuấn ẩn ước ý chí anh hùng.
Trời sinh người quá dài ắt có điểm không được quân bình.
Điểm đặc biệt của bọn họ là hai cánh tay rất dài.
Thế gian truyền miệng ‘Hai tay quá gối, ắt thị viên hầu.’
Tay bọn họ dài nên khi dụng đoản thương, thương liền bất đoản.
Huống chi tay thì dễ dụng hơn thương.
Thiết Thủ biết bọn họ.
Gã đã nghe qua tên bọn họ.
Nhất Ngôn đường Lưỡng đại Môn thần
Tôn Cước, Tôn Giác.
Hai người không nói tiếng nào vừa lên liền xuất thủ.
Xuất thủ một chiêu, đoản thương trường tí, góc độ công kích thật khiến người khác không thể tưởng tượng, lộ số trong thương pháp cũng ít thấy mà binh khí lại càng hiếm gặp hơn.
Thiết Thủ nhìn chiêu nét mặt liền có sự tôn kính thốt:”Tôn huynh đệ quả danh bất hư truyền!”
Gã vừa nói vừa phản thủ, tả thủ đưa vào, hữu thủ đẩy ra lại xuất chiêu Như Phong Tự Bế. ‘Rắc, rắc’ hai tiếng đã chấn gãy thương của Tôn huynh đệ.
Bọn họ sửng sốt cầm trên tay hai cán thương.
Chỉ nghe Tôn Gia Biến quát khẽ:”Lui ra!”
Hai người bọn họ hoảng hốt lui về phía sau, phía sau lại lướt lên bốn người.
Trong tay bọn họ đều có thương, điểm kỳ quái phần đầu thương dài hơn cán thương … nói cách khác phần đầu thương bằng sắt dài hơn phần cán thương bằng gỗ.
Bằng cách đó công pháp thêm phần sắc bén. Cho dù đối phương có thần binh lợi khí cũng khó mà chém gãy phần đầu thương.
Bọn họ vừa ổn định bộ vị đã thủ thế.
Tứ Di Thật Bàn.
Thiết Ngưu Canh Địa.
Thập Diện Mai Phục
Thanh Long Hiến Trảo.
Bốn thức nhất xuất bọn họ tuần tự quát lớn.
“Tôn Tiêm!”
“Tôn Toan!”
“Tôn Khắc!”
“Tôn Bạc!”
Rồi đồng thanh nói.
“Xin Thiết bộ đầu chỉ giáo!”
Thiết Thủ thần sắc nghiêm trang, ôm quyền đáp lễ.
“Nhất Ngôn đường Tứ đại hộ pháp Tiêm Toan Khắc Bạc, Tứ đại danh thương. Hôm nay hạnh ngộ, thập phần ngưỡng mộ. Mong hạ thủ lưu tình, thương hạ lưu nhân.”
Tiêm, Toan, Khắc, Bạc bốn người bọn họ đồng thanh đáp:”Thiết bộ đấu quá khiêm nhượng rồi!”
Tôn Gia Biến cất giọng âm âm nói:”Muốn giữ mạng sao còn không buông tay chịu trói? Nếu tra rõ ngươi không liên quan ắt sẽ thả ngươi, thế nào?”
Thiết Thủ giọng không đổi đáp:”Tại hạ thúc thủ chỉ sợ khỏi cần tra xét nữa! Đưa tay chịu trói chỉ e nước rửa cũng không sạch!”
Gã lại cười cười nói thêm:”Tại hạ làm người đã trải qua nhiều chuyện khiến trong lòng không khỏi có ám ảnh, xin đừng trách tội!”
Tôn Gia Biến không đáp, hắn phất tay quát:”Lên!”
Thanh âm vừa vang, tứ thương đều xuất.
Tôn Tiêm dụng Biên Dũng thức xuất thương, nhanh như chớp giật, lực xoáy thành điểm, canh hướng xương tỳ bà.
Tôn Khắc dụng Thiết Phiên Can thức mũi thương điểm chỉ, nhất diệt nhị truy, gió rít phần phật, bức đến kinh nhân.
Tôn Toan dụng Tích Thuỷ thức phản thủ hồi thương, thuận tay theo gió, trong nghịch lấy xảo, lực như phá đê nhắm vào vùng bụng.
Tôn Bạc dụng Kỵ Long thức tả hiện hữu phục, chân bước thương đi, quét cỏ tìm rắn, bên trái phòng thủ, bên phải ứng cứu, đầu thương vẽ thành những đoá hoa, từ xa trông như một bông vụ.
Tứ thương, tứ thức, tứ giác độ công như lôi điện nhắm vào Thiết Thủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui