Ai tin khách vượt dặm trường
Chỉ xem trăng phủ dặm đường vãng lai.
Thiết tưởng cổ nhân cũng đã ngước đầu ngắm ánh trăng tại nơi này, cũng cô liêu tịch mịch.
Ánh trăng phủ nhẹ xuống mặt đất, loang trên vai Thi Quốc Thanh cùng Chu Bạch Tự.
Nơi này vẫn yên tĩnh lạ thường, vẳng lại từ xa tiếng binh khí va chạm, mơ hồ có thể nghe được tiếng quát tháo cùng tiếng ưng rít lên giận dữ.
Chu Bạch Tự cùng Thi Quốc Thanh vẫn chưa xuất thủ, vẫn tại mảnh đất trống ấy, những gò đất gần nhất cũng cách trăm trượng.
Đất trống vốn cũng không bằng phẳng, rải rác trên mặt đất không ít những tảng đá to, nhỏ, cũng khó mà gọi là đá mà chỉ là những đống bùn đất dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt mà thành.
Cả hai vẫn bất động.
Chu Bạch Tự hiểu rõ hắn muốn giết chết Thi Quốc Thanh tuyệt đối không thể gấp gáp.
Gấp sẽ sơ hở, sơ hở sẽ dẫn đến sai lầm, sai lầm ắt tử vong.
Cho nên gã tuyệt đối không dễ dàng xuất thủ.
Thi Quốc Thanh mặc dù cuồng ngạo, nóng nảy nhưng hắn biết đối thủ là ai, cho nên hắn bình tâm tĩnh khí chờ đợi, chờ đợi cơ hội xuất thủ.
Bởi đối phó với Chu Bạch Tự một chiêu không thành ắt dẫn đến bại vong, nên hắn không thể không thành.
Bọn họ đều hiểu rõ võ công của nhau, trong lòng vốn cũng có điểm bội phục đối phương.
Bọn họ tuyệt đối không dễ dàng ra tay, một khi đã ra tay ắt thạch phá thiên kinh, sinh tử quyết.
Nhưng bề ngoài bọn họ đều rấn an nhiên, Chu Bạch Tự thậm chí trên mặt còn có nụ cười. Thi Quốc Thanh vừa hít thở một hơi, ánh mắt như đang đặt trên ánh trăng sáng, dường như cả người chìm trong trăng thanh gió mát.
Có ai tưởng được đây là thời khắc trước sinh tử chiến?
Đột nhiên, hai bóng trắng đen chớp động.
Trong thinh không vẽ ra những tiếng gió rít gấp gáp.
Tiếng hét, âm ba!
Thi Quốc Thanh động trước!
Thân người hắn rùn xuống, hai tay quào lấy hai nắm bùn ném về phía Chu Bạch Tự.
Trong trận chiến trước, luận kiếm thuật hắn chẳngchiếm tiện nghi nhưng khi đấu nội lực hắn mượn thế đã kích trúng Chu Bạch Tự một chưởng.
Cho nên hắn quyết định trước hết tiêu hao nội lực của Chu Bạch Tự.
Đây rõ ràng là một hành động sáng suốt.
Chu Bạch Tự không dùng tay chống trả.
Nhưng đám bùn đất mang theo kình khí bay đến mang theo không năm trăm cũng ba trăm cân lực đạo?
Nếu dùng kiếm ngăn chặn nhất định không phải biện pháp.
Chu Bạch Tự hoàn toàn không sợ hãi, gấp gáp, gã xoay kiếm vít một khối bùn nhắm vào đống bùn kia hất ra.
Quả là một hành động sáng suốt, kỳ nhân kỳ hành.
‘Ầm’ một tiếng.
Hai đống bùn chạm nhau giữa không trung, đống bùn như nở hoa bắn tung toé ra bốn phía.
Chu Bạch Tự lại hét lớn, mũi kiếm lại vít lên một đống bùn.
Đống bùn lại bắn vào không trung.
‘Rầm!’ đống bùn lại vỡ tan.
Từng mảnh vụn li ti bắn ra tứ phía.
Đầy trời ánh cát vàng.
Giữa đống bùn lầy ngập trời lại bắn ra tiếp một khối bùn to tướng.
Lại một tảng bùn khác bay ra ngăn chặn.
Bùn bay đầy trời bao phủ cả thân ảnh của Chu Bạch Tự cùng Thi Quốc Thanh.
oOo
Con ưng khổng lồ vừa có người lao ra liền giang cánh muốn bay lên cao.
Ưng đã lên tầng không e rằng không có người nào có thể làm hại được nó.
Chỉ là nơi này gò đất chập chùng, đôi cánh sải dài mười thước của nó khó mà vung ra để lấy đà bay lên.
Nó cần vùng đất trống ước chừng ba mươi thước mới cỏ thể cất cánh. Khi đã giương cánh bay cao ai mà bắt giữ được nó.
Con cự ưng hành động cực kỳ linh hoạt, nó kêu dài một tiếng đã lao ra hơn mười trượng.
Ngay lúc đó, một bóng trắng lướt tới, khing công của Hân Như cao nhất tất là người đuổi kịp trước tiên.
Nàng vừa tới kiếm đã phóng vào cổ con ưng.
Nàng dù gì cũng là một nữ tử trẻ tuổi, đảm lược còn nhỏ, đối với dị vật trong lòng không khỏi nảy sinh thương cảm.
Do vậy, kiếm phóng ra nhưng mắt nàng nhắm lại nên trượt khỏi mục tiêu.
Nguyên nhân cũng không ngoài việc nàng không nhẫn tâm giết chết con cự ưng.
Con ưng dường như có linh tính, nó khép cánh, rít lên, rối quạt cánh.
Hai cánh quạt mạnh tạo thành cơn gió xoáy cuộn đám cát vàng tung lên không trung.
Nữ hài tử về công phu mang tính tiểu xảo, hoa dạng đa phần đều luyện tốt bởi thân thể họ nhẹ nhàng như mèo vậy, nhưng hạ bàn của nữ hài tử phần lớn đều không ổn định, bởi chân của họ thon.
Chân nữ hài tử to quá sẽ rất khó nhìn.
Bạch Hân Như cũng không ngoại lệ.
Nàng còn chưa kịp mở to mắt thì kiếm đã bị đôi cánh to lớn quạt ra, cả thân hình cũng bị quạt bay ra ngoài.
Khi nàng đã mở to mắt ra được thì thân hình đã dừng cách xa một trượng, thân nàng bay ra như chim yến lượn, mũi chân đạp xuống đất như điểm xuống mặt hồ nước phẳng lặng. Con ưng chỉ quạt hai cánh trong phạm vi mười thước mà kiếm của nàng đã bắn xa hai trượng ghim vào một gò đất.
Con ưng đã lao đến vùng đất trống thì sau gò đất lại phóng ra một người, ‘roạt’ mũi kiếm phóng ra nhắm nó mà đâm tới.
Tiếp sau cũng vang lên tiếng quát tháo, một mũi kiếm nữa đồng thới phóng ra.
Người đầu tiên là Lý Thiên Hành, tiếp sau đó chính là Lý Thiên Thắng.
Hai người vừa tại xe ngựa làm trò giờ lại hợp sức mong thành ‘sát thủ’.
Kiếm chưa đến nơi, con ưng như có linh tính hai cánh liền phất lên.
Lý Thiên Hành cả kiếm lẫn người bắn ra sau ngoài một trượng.
Lý Thiên Thắng bị quét trúng tay phải, đốt ngón tay gần như gãy lìa.
Con ưng này quả thực to lớn vô cùng, căn bản không ai có thể lại gần nó được.
Nhưng vẫn còn người có thể.
Con ưng lướt đi mười thước đã đến được bãi đất trống, hai cánh giang ra lấy đà bay lên.
Đúng lúc hai cánh nó vừa giang ra hai bên mình nó nhoáng lên hai bóng người, một cao một thấp.
Trường Đoản nhị đao.
Cánh trái của nó vừa giang ra đao của Trương Ngũ đã ghim xuyên qua, cắm sâu xuống đất.
Con ưng đau đớn cùng cực, rít lên lanh lảnh, cánh phải lật ngang quét về phía Trương Ngũ.
Lão vội buông đao thối lui nhưng vẫn không kịp, cả người trúng chiêu bắn tung vào gò đất đằng xa.
Con ưng điên cuồng giãy dụa rốt cuộc cũng thoát khỏi đao của Trương Ngũ, lập cập giương cánh muốn bay đi.
Tiếc là nó vẫn chậm một bước.
Đoản Đao Hà Bát thân hình nhỏ bé, thân thể linh hoạt đã tiếp cận nó, một đao xuyên bụng.
Nó rít lên đau đớn, cánh phải quét loạn, Hà Bát đắc thủ thoái lui nhanh chóng vẫn bị quét trúng bắn tung lên không trung.
Nó dù gì cũng là bách điểu chi vương, trúng thương hai nơi nặng nề nhưng vẫn có thể mạnh mẽ bay lên. Nhưng cánh trái bị đâm lủng nên mất thăng bằng, nhất thời không thể bốc lên cao được mà là là cách mặt đất khoảng một trượng, máu nhỏ thành hàng trên mặt cát vàng.
Một bóng trắng lướt tới, Hân Như.
Khinh công nàng cực cao, thân hình linh hoạt, con ưng vết thương đang đau nhức nhất thời không chú ý, nàng xoay mình bắn thẳng lên không trung, mũi kiếm xoáy về phía đầu nó.
Nó rít lên thê thảm, Hân Như buông kiếm bắn tung người về phía sau.
Con ưng rốt cuộc đã rơi xuống mặt đất, toàn thân co giật, giãy giụa.
Hân Như vẫn chưa hoàn hồn, nàng đứng trên một gò đất đằng xa thở dốc.
Từ đầu con ưng máu phun ra như suối.
Kiếm, đã ghim vào đỉnh đầu.
Con ưng khổng lồ cuối cùng cũng bất động, nó không thoát được ma trảo của tử thần.
Lông chim phủ đầy đất, con ưng đã im lặng trên mặt đất.
Bọn họ vẫn đứng một bên chưa hoàn toàn lấy lại bình tĩnh.
Thú nuôi của Vô Địch công tử đã như vậy, chủ nhân của nó còn đáng sợ đến mức nào?
oOo
Từng tảng bùn không ngừng va chạm giữa không trung.
Bất ngờ, tiểng va chạm bỗng ngưng lại.
Lúc này, không gian chợt tĩnh lặng lại là một chuyện rất không bình thường.
Chỉ là Chu Bạch Tự cùng Thi Quốc Thanh đều phát hiện xung quanh họ chẳng còn đống bùn nào nữa cả.
Cách bọn họ chừng hai mươi thước còn có một đống bùn to như chiếc bàn trà.
Chỉ có một.
Nhất định phải đoạt được.
Vô luận ai đoạt được ném về phía đối phương ắt sẽ chiếm ưu thế, đối phươn dù ngăn cản hay né tránh đều rơi vào thế hạ phong.
Bất cứ ai một khi đã bị đối phương chiếm ưu thế ắt không thể cứu vãn đại cục.
Cho nên Thi Quốc Thanh, Chu Bạch Tự vừa ngừng tay thân hình đã lao đến đống bùn đó, nhanh như chớp giật.
Thi Quốc Thanh nhanh hơn một bước.
Đầu ngón tay hắn đã chạm vào đống bùn, trong lòng hắn mừng rỡ như lấy được vàng.
Bỗng nhiên hắn chợt nhận thấy đối phương có điểm khác lạ.
Hắn cảm thấy có điểm gì đó không đúng nhưng lại không biết mình sai ở chỗ nào.
Hắn nâng đống bùn lên, vô luận nặng hay nhẹ hắn nâng rất vững tay.
Hắn chợt chấn kinh, phản thủ rút kiếm.
Trước mắt hắn kiếm quang chói mắt.
Tả thủ hắn buông đống bùn rớt ầm xuống đất, hắn đã biết hắn sai ở điểm nào.
Đáng tiếc, sai lầm đã có, hắn không thể cứu vãn.
Hắn phản thủ rút kiếm, kiếm ra khỏi vỏ được một nửa liền dừng lại.
Hai mắt hắn trợn trừng, gương mặt méo mó, toàn thân run rẩy.
Yết hầu của hắn có một cây kiếm xuyên qua.
Con người là một loại động vật rất buồn cười, bọn họ đa phần như nhau thường vì một sự tình tầm thường hoặc một món đồ tầm phào hoặc vì tranh hơi dẫn đến đấu nhau trời long đất lở, tranh đoạt không nhường.
Người ngoài thấu suốt, quả là một danh ngôn, khi người ta tranh chấp ngươi là người đứng xem thì thường thường sẽ có sự đánh giá sự tình hết sức thấu triệt. Sau đó liền cho rằng sự tranh chấp ấy quả thực quá vô vị.
Nhưng nếu ngươi là người trong cuộc lại tuyệt đối không thể nghĩ như vậy.
Giống như ngươi đến một nơi cảnh vật tuyệt mỹ, không có gì ước thúc cho ngươi tha hồ ngắm nghía với việc cho ngươi đến nhưng qui tắc đủ điều, hạn chế đủ kiểu ắt là ngươi sẽ lưu luyến, ấn tượng hơn nhiều.
Điều này cũng như ngươi bước vào một toà thành và đứng cách xa trăm bước nhìn ngắm, cảm giác tất hoàn toàn khác nhau
Cũng chẳng khác ngươi leo lên núi, thăm thú khắp nơi ắt sẽ hiểu rõ địa thế. So với việc ngươi nhìn nó từ xa đó hoàn toàn là sự khác biệt, hai cảm giác khác nhau.
Chính là lúc ngươi làm một điều gì đó không kịp suy nghĩ thì sau này ngươi cũng không có cơ hội để làm lại.
Trong trận chiến này, Thi Quốc Thanh nếu có thời gian để suy nghĩ một chút có lẽ đã không chết dưới kiếm của Chu Bạch Tự.
Hắn lúc ấy thầm nghĩ nếu đem đống bùn ném Chu Bạch Tự ắt hắn sẽ thủ thắng.
Trong lúc đó Chu Bạch Tự cũng nghĩ như thế.
Nhưng đống bùn chỉ có một, Chu Bạch Tự đột ngột thông suốt.
Tại sao phải tranh đoạt đống bùn?
Tại sao không dùng thời gian đó để rút kiếm?
Chu Bạch Tự nhất thời thông suốt nhưng chậm một sát na suy nghĩ hắn chậm hơn Thi Quốc Thanh một bước.
Thi Quốc Thanh tinh thần tập trung trên đống bùn, Chu Bạch Tự tâm lại đặt trên thân kiếm.
Thi Quốc Thanh hạ thân, bấu lấy đống bùn.
Thân hình hắn tự đặt vào thế cúi người hết sức bất lợi, tay lại vướng vào đống bùn không thể linh hoạt.
Thời điểm đó, cơ hội đó Chu Bạch Tự tuyệt không bỏ lỡ.
Gã rút kiếm
‘Keng’, tiếng kiếm ra khỏi vỏ làm Thi Quốc Thanh cả kinh, tinh thần hỗn loạn, nghi hoặc.
Lúc này, kiếm quang đã lấp loáng.
Thi Quốc Thanh không phải gã ngốc, hắn lập tức biết hắn sai ở điểm nào.
Đáng tiếc hắn không có thời gian để sửa chữa sai lầm của mình.
Thân hình hắn mới thẳng lên, tay buông tảng bùn, yết hầu đã chạm vào kiếm của Chu Bạch Tự.
Hắn hồi thân rút kiếm, thân kiếm mới lộ ra một nửa, kiếm của Chu Bạch Tự đã xuyên qua yết hầu.
Kiếm của hắn rốt cuộc không rút ra được.
Nhất Kiếm Đoạt Mệnh mà ngay cả cơ hội rút kiếm ra cũng không có.
Hắn hối hận vì đã quá xem trọng đống bùn, xem nó quá trọng yếu.
Hắn hối hận vì không nghĩ ra sớm một chút.
Đáng tiếc, con người ai cũng nhiều lần hối hận vì những việc mình đã làm, thời điểm hắn hối hận đã muộn.
Chu Bạch Tự nhìn Thi Quốc Thanh chầm chậm ngã xuống.
Gã vĩnh viễn không thể quên ánh mắt của hắn trước khi chết.
Ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, phẫn nộ, kinh nghi cùng oán độc.
Lòng bàn tay gã bỗng lạnh toát.
Gã cảm thấy chiến thắng của gã thật sự có chút may mắn.
Lần tranh đấu trước gã cũng đã sai lầm.
Lần đó, gã cùng hắn giành giật thanh kiếm, toàn lực tranh đoạt, hắn buông kiếm xuất chưởng kích trúng gã một chiêu.
Lúc ấy gã cũng hận mình tại sao lại dồn lực đoạt kiếm? Tại sao không buông kiếm xuất thủ?
Đó là kinh nghiệm, hôm nay tình huống tương đồng nhưng lại đặt trên mình đối phương.
Lần đó hắn thoát chết hoàn toàn nhờ vào sự trấn tĩnh, ứng biến và được Truy Mệnh trị thương, may mắn sót lại một mạng.
Hôm nay, rõ ràng Thi Quốc Thanh không có được cái vận khí đó.
Cái này gọi là ‘Gậy ông đập lưng ông’
oOo
Đám người Hân Như lần lượt xuất hiện bên cạnh Chu Bạch Tự.
Tiêu diệt được địch nhân bọn họ tự nhiên thở phào một hơi. Nhưng lúc ấy cái cảm giác cường địch đang tới khiến bọn họ khôn khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tuy không tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa Chu Bạch Tự cùng Thi Quốc Thanh nhưng bọn họ có thể đoán được sự thảm liệt của trận chiến.
Chu Bạch Tự cũng biết bọn họ đã trải qua một trường ác đấu, con ưng kia ắt không dễ đối phó, chỉ cần nhìn thấy thương thế cùng sự mệt mỏi của bọn họ gã liền đoán ra.
Chu Bạch Tự phất tay áo nói:”Chúng ta quay về thôi!”
Quay về? Đúng rồi! quay về với Truy Mệnh chứ!
Truy Mệnh một người đang trấn thủ ba chiếc xe ngựa.
oOo
Sở trường của Thanh Sam Thập Bát kiếm là khinh công, lúc phi thân thanh sam tung bay, kiếm pháp như gió thoảng nên được giang hồ xưng tụng là Thanh Sam Thập Bát kiếm.
Thanh Sam Thập Bát kiếm thì Lý Thiên Hành công lực cao nhất, Lý Thiên Thắng kiếm pháp giỏi nhất, bọn họ khinh công tự nhiên không tệ.
Nhưng hai người bọn họ so với Trường Đoản nhị đao thì thật là không nên so sánh.
Đoản đao Hà Bát khi chạy như một cuộn vải quay tròn, lăn lăn lộn lộn, nhưng bất kể ngươi chạy như thế nào cũng đều ở sau lưng lão.
Lão còm nhom Trương Ngũ thì ngược lại, đôi chân ốm nhóm không miếng thịt của lão không dài nhưng sải bước của lão lại gấp ba người thường, chưa cần chạy cũng đã như người thường bỏtrốn.
Đáng tiếc, xét khinh công Hân Như còn trên một bậc.
Toàn thân nàng phiêu hốt như gió, bạch y tung bay, khi di chuyển như đang nương theo làn gió cuốn đi, dường như không ai theo kịp nàng.
Có thể song hành với nàng ắt chỉ có một người, Chu Bạch Tự.
Cũng chẳng thấy gã có bộ pháp gì, chỉ là nói chạy thì gã chạy, gã nhấc bước cảnh vật hai bên liền như ảo ảnh, bên tai cuồng phong rít lên, Hân Như cũngkg vượt qua được gã.
Nhưng gã có nói nếu lấy đôi chân gã đuổi theo kịp Truy Mệnh thì ắt lúc đó mặt trời sẽ mọc ở hướng Tây.
Đôi chân của Truy Mệnh có thể bước theo những góc độ khó mà tin được, khi gã chạy có khi còn nhanh hơn gió thổi. Cho nên trong giang hồ xét về thuật truy tung cái ngôi đầu không ai dành với gã cả.
Mã bộ của gã ổn định, cước pháp lại nhanh không thể tưởng tượng, người giang hồ tặng cho đôi chân ấy cái tên ‘Thiên hạ đệ nhất cước’
oOo
Lý thị huynh đệ vừa đuổi theo tới nơi.
Bọn họ vừa đến liền chấn kinh.
Nguyên do bọn Hân Như đều bất động ở phía trước.
Hà Bát, Trương Ngũ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Lý thị huynh đệ chầm chậm nhìn lại phía sau, không nhìn còn tốt, vừa quay lại sắc mặt họ đột biến, mồ hôi tràn ra như thác đổ.
Tiếng tiêu. Là tiếng tiêu, là khúc ‘Phá Trận’.
Tiếng tiêu chợt biến đổi, vừa đằng đằng sát khí lại chuyển qua ôn nhu buồn bã đến rơi lệ, bầu không khí như đặc quánh.
Bạch y nhân.
Bạch y nhân tay cầm ngũ tiêu, bước nhẹ dưới ánh trăng, toàn thân như hoà vào tiếng liêu vang vọng.
Bạch y nhân niên kỷ tuyệt không quá tứ tuần, thần sắc cô tịch, nhưng gương mặt tuấn tú, ngay cả Chu Bạch Tự cũng tự thẹn không bằng, mi tâm ẩn ước linh khí căn bản không thuộc loại người trần tục.
Ai cũng không thể tin được ác danh trùm thiên hạ, xuất thủ không sinh cơ, là hắn, Đoàn Hồn cốc chủ Vô Địch công tử.
Nhưng bọn họ không thể không tin bởi vì ngoại trừ Vô Địch công tử ra thiên hạ còn ai có thể truy tung bọn họ đến đây?
Vô Địch công tử! Ôi, Vô Địch công tử đã xuất hiện.
Một hồi lâu bọn họ mới dời ánh mắt sang Truy Mệnh, điều này cũng do Vô Địch công tử xuất hiện làm chấn động thần trí của họ.
Truy Mệnh lúc này ngồi trên một gò đất nhỏ phía trước ba chiếc xe ngựa, xem gã rất bình thản như chẳng có gì xảy ra.
Gã đến nhìn cũng không nhìn Vô Địch công tử lấy một cái nhưng sau gáy gã mồ hôi đã loang ra ướt áo, gã nốc từng ngụm rượu lớn, dưới chân gã lăn lóc ba vò rượu cạn khô.
Bọn họ biết gã ở thị trấn đã mua năm vò rượu, trên đường đến đây gã cũng chỉ mới uống hết một vò. Vậy mà lúc này gã làm một hơi cạn sạch bốn vò thật khiến người khác kinh dị.
Nhưng bọn họ cũng biết tửu khí của gã càng lớn thì thân thủ lại càng cao minh, đối phó địch hân càng mạnh mẽ.
Vô Địch công tử chân chính là địch nhân lớn nhất của gã.
Vô Địch công tử thổi tiêu, gã uống rượu khiến cả đám Chu bạch Tự thật chẳng biết làm sao cho phải.
Ai mà tưởng được dưới cảnh tượng u nhã như vậy lại ẩn tàng một trường kinh thiên động địa, một trận huyết đấu thảm liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...