Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quang Đông 2 - Vong Mệnh

Thương thế chẳng những không nhẹ mà quả rất nghiêm trọng, đổi lại là một người khác, căn bản là không thể trở về.
Lãnh Huyết đã trở về, vì chàng là Lãnh Huyết.
Bất quá, Lãnh Huyết cũng là người, với thương thế này trong vòng nửa tháng y đừng hòng đứng dậy nổi.
oOo
Toàn bộ số châu báu trong rừng được quan phủ uỷ thác cho Phong Vân tiêu cục, tiêu cục đứng đầu bốn mươi hai tiêu cục tại Hà Bắc, áp tải.
Phong Vân tiêu cục thường không tự mình hộ tiêu, chỉ là nếu trong bốn mươi hai tiêu cục bị tập kích mà đối thủ quá mạnh không thể truy bắt, lúc đó Phong Vân tiêu cục mới phái ba, bốn gã tiêu đầu xuất chinh, hàng hoá bị cướp tất nhanh chóng được đoạt trở về.
Tiêu đầu do Phong Vân tiêu cục phái ra đều có thân thủ cực cao, chưa từng thất thủ. Bất quá, đây cũng chỉ là nhân thủ đứng vào hàng thứ ba trong Phong Vân tiêu cục mà thôi.
Phong Vân tiêu cục cao thủ như mây, trong thiên hạ, đích xác không có bang phái nào có thể so sánh.
Vì vậy, trong giang hồ không ít danh sĩ muốn gia nhập Phong Vân tiêu cục, nhưng Phong Vân tiêu cục tuyển người cực nghiêm, phàm là người được chọn đều là chọn một trong trăm, cao thủ trong cao thủ.
Trở thành tiêu sư của Phong Vân tiêu cục, đó là một vinh dự, bởi vì danh khí của Phong Vân tiêu cục quả thực rất lớn.
Không ít thương khách dùng giá cao mời Phong Vân tiêu cục bảo tiêu, nhưng Phong Vân tiêu cục nhiều khi không chấp nhận.
Dưới tay Phong Vân tiêu cục là hai mươi tiêu cục tại Hà Bắc, mười hai tiêu cục tại Hà Nam, so với Tứ đại thiên trụ tức Đông Bảo, Nam Trại, Tây Trấn, Bắc Thành võ lâm Tứ đại thế gia, thanh thế không kém, trên có Thí Kiếm sơn trang, dưới cùng Thiên hạ đệ nhất bang Trường Tiếu bang tề danh.
Cục chủ Phong Vân tiêu cục là Phong Vân vô địch thủ Long Phóng Khiếu, võ công cao tuyệt, nghe nói bảo chủ Đông bảo, trại chủ Nam Trại, Trấn chủ Tây Trấn, Thành chủ Bắc Thành còn xa mới có thể ngang tay.
Ngay cả hạng cao thủ hạng ba trong Phong Vân tiêu cục cũng đã danh vang thiên hạ, do vậy các đại tiêu sư trong tiêu cục, cũng khó mà
đánh giá.
Lần đó, Hoài Dương tiêu cục gặp cướp, kẻ động thủ là Ký Bắc thất đạo. Phong Vân tiêu cục phái mười bốn tiêu sư truy sát đều thất thủ, mất mạng. Phong Vân vô địch thủ Long Phóng Khiếu động nộ, phái ra hai gã nhị lưu cao thủ liền dễ dàng tru sát Ký Bắc thất đạo, danh động nam bắc, tại chân núi Côn Lôn.
Ký Bắc thất đạo thảm tử làm phái Côn Lôn rất giận dữ, nguyên trong Ký Bắc thất đạo có tam đạo là môn hạ Cô Lôn. Vì vậy, phái Côn Lôn cố ý cùng Phong Vân tiêu cục đối nghịch, liên tiếp bảy lần cướp tiêu, giết đi bốn gã tiêu sư hàng nhị lưu của Phong Vân tiêu cục.
Đến lúc này, Long Phóng Khiếu hạ Phong Vân lệnh, Phong Vân tiêu cục nhất lưu cao thủ năm người, trong đêm tập kích Côn Lôn, phá Thanh Trúc trận xông Ngũ Hành quan, đả thương Côn Lôn Nhị Nô bắt giữ Côn Lôn Tam Thiên, cuối cùng khống chế chưởng môn Côn Lôn Minh Dương Tử, làm cho trên dưới Côn Lôn phái phục tòng, không dám mảy may đụng tới Phong Vân tiêu cục nữa.
Đó chính là thực lực của Phong Vân tiêu cục.
Lần này Phong Vân tiêu cục đồng ý áp giải chuyến tiêu này không phải vì lệnh của quan phủ, mà là vì số tài vật này dùng đế cứu tế một dải Hoàng Hà hơn mười vạn nạn dân.
‘Chuyện khác Phong Vân tiêu cục có thể mặc kệ, chuyện này Phong Vân tiêu cục không thể không quản’, đó là lời của Long Phóng Khiếu.
Chỉ là lần này bảo tiêu, thuần tuý là nghĩa vụ, hơn nữa là còn là chuyến tiêu khó khăn nhất.
Số lượng tiêu ngân lần này thật sự quá lớn.
Đoạn Hồn Cốc Vô Vị Tiên Sanh thề sẽ cướp chuyến tiêu này.
Trường Tiếu bang Bát đại kiếm thủ và Yến Vân song câu đã tìm chỗ phục kích.
Nga Mi Quái Phật cùng Thiếu Lâm Trường phật đã hạ thư cảnh cáo Phong Vân tiêu cục.
Côn Lôn phái sau khi quật khởi, Nhất Kiếm Đoạt Mệnh Thi Quốc Thanh rõ ràng cũng muốn cướp tiêu báo thù.
Đáng sợ nhất, không phải những người kể trên, mà là một thiếu niên, người bảy tuổi đã hạ sát cao thủ Trường Kinh Giáp, Hạ Lan Sơn Vô Địch Công Tử.
Bất quá Phong Vân tiêu cục đã tiếp nhận chuyến tiêu.
Long Phóng Khiếu một điểm chuẩn bị cũng không dám bỏ qua.
Phong Vân tiêu cục hàng nhất lưu cao thủ, trừ Long Phóng Khiếu cùng Đông Bảo, Nam Trại, Tây Trấn, Bắc Thành, gồm hai mươi tám người.
Vì chuyến tiêu này, Long Phóng Khiếu phái bảy nhất lưu cao thủ, mười tám nhị lưu cao thủ, cơ hồ dốc toàn lực để ứng phó.
Những năm gần đây chuyến tiêu này của Phong Vân tiêu cục thật sự là quá lớn.
Ngoài ra, Phong Vân tiêu cục còn bí mật từ Đông Bảo, Tây Trấn, Bắc Thành, Nam Trại mỗi nơi cử một người âm thầm bảo vệ chuyến tiêu.
Chuyện này cả Phong Vân tiêu cục không mấy người được biết.
Hơn nữa, quan phủ còn phái đến một người trong Tứ Đại Danh Bộ, Truy Mệnh.
Truy Mệnh!
Truy Mệnh là sư huynh của Lãnh Huyết.

Lãnh Huyết lạnh lùng, kiên nhẫn, kiếm nhanh không tưởng, đích xác làm người khác kinh tâm độmg phách.
Chỉ là Lãnh Huyết còn kém Truy Mệnh nửa phân.
Nghe nói Truy Mệnh là một tên tửu quỷ, nhưng khinh công cực cao, nội công cực mạnh, thiên hạ không mấy người sánh kịp, hơn nữa mạnh nhất chính là đôi chân của y, đại khái không ai có thể chịu được một cước, và, thiên hạ chưa có người nào dưới sự truy tung của gã có thể đào vong thành công.
oOo
Rừng rậm âm u.
Trong rừng có một đoàn người, nhìn qua cách ăn mặc đều như nhau, bước đi rất nhẹ.
Tổng cộng có mười tám người.
Mười tám người một phục trang, nhìn vào khí thế cước bộ của họ, trên giang hồ chắc chắn là cao thủ.
Mười tám người đều vận trên mình một bộ thanh y, bên hông giắt một thanh kiếm, đích thị đây là Hoa Sơn Thanh sam Thập bát kiếm.
Mười tám người trong đó có mười sáu người đang khiêng tám chiếc thùng lớn, chiếc thùng làm bằng sắt, nhưng bên trong, là vô số vàng, bạc đủ để cứu tế cho nạn dân mắc thuỷ tai ở Hoàng Hà.
Mười sáu người, hai người một tổ, tám tổ khiêng tám chiếc thùng lớn, một gã dáng điệu thong thả đi phía trước, một hán tử anh khí bức nhân đi phía sau.
Hán tử anh khí bức nhân chợt lên tiếng:”Đại ca! Sư phụ khi nào mới đến?”
Hán tử đi phía trước đáp:”Sắp tới rồi! Lão thất! Nghe nói sư thúc đã cùng sư phụ đến!”
Một gã đang nâng thùng, thân hình cao lớn nói:”Lão đại! Phái Hoa Sơn mấy ngày gần đây cùng phái Tuyết Sơn đang tranh chấp, bất hoà bây giờ chỉ còn lại có Đại sư bá chấp chưởng Hoa Sơn, không khỏi …”
Một gã mập mạp bên cạnh hắn lên tiếng cắt ngang:”Hầy! Thập Ngũ đệ! Đệ xem chưởng môn sư bá Thanh Trúc Truy Hồn Bao Trúc Tiêu là ai chứ, cho dù Tuyết Sơn Thần Ưng Tiêu Nhật Sơn cũng có dám đến Hoa Sơn gây sự? Đừng nói là người khác …”
Thanh sam Đệ nhất kiếm Lý Thiên Hành cười nói:”Hà! Thập Tam đệ! Cũng không thể nói như vậy! Lần này sư phụ, sư thúc đích thân xuất mã, sự tình do Long Phóng Khiếu đại hiệp nhận thấy Tiêu Nhật Sơn cũng tương đối thú vị, cũng muốn dùng chuyến tiêu này nâng cao địa vị phái Hoa Sơn chúng ta, phái Hoa Sơn tuy trọng yếu, nhưng việc tranh đoạt tiêu ngân lần này quan hệ ngàn vạn tính mạnh nạn dân càng trọng đại hơn.”
Đột nhiên, hán tử đi cạnh Thanh sam Đệ nhất kiếm giật giọng:”Đại ca! Cẩn thận!”
Hán tử này đứng hàng thứ ba trong Thanh sam Thập Bát kiếm, vốn là người tâm cơ cẩn mật, bởi vậy gã vừa lên tiếng toàn thể nhất thời cảnh giác, giới bị xung quanh.
Ánh mặt trời xuyên vài tia yếu ớt qua các tàn lá càng làm cho khu rừng thêm âm u, quỷ dị.
Trong rừng đã tĩnh lặng đến cực điểm.
Thanh Sam Thập Bát kiếm bất động, mắt nhìn về phía trước.
Bỗng dưng, từ phía sau Thanh sam Thập Bát kiếm trên các cành cây một cây cổ thụ, hai mươi bảy bóng người vận ngân y từ không trung hạ xuống, vửa chạm đất hàng trăm phiến Ám Thanh Tử đã bắn ra, nhất thời trong rừng tràn ngập tiếng ‘vù vù’ đáng sợ.
Thanh Sam Thập Bát kiếm toàn thân vẫn đang hướng về phía trước, nhưng ngay khi hai mươi bảy ngân y kim câu nhân xuât hiện phía sau, cả mười tám người đồng loạt buông rơi những chiếc thùng sắt, người vừa xoay lại, song thủ lật ngang, chớp mắt toàn bộ Ám Thanh Tử đã chui vào tay.
Hai mươi bảy ngân y nhân hét lớn, phóng người lên không, Thanh Sam Đệ Nhất kiếm quát lớn:”Lão Nhị! Ngươi cùng ngũ, lục, thất, bát, cửu đệ hộ tiêu, những người khác theo ta!”
Một hán tử vận thanh sam hô khẽ đáp ứng, Thanh Sam Đệ nhất kiếm rút kiếm giơ lên, cùng lúc mười một người trong đám cùng y lao ra ngoài.
Nhị Thập Thất Ngân y Kim Câu chính là đệ tử Tuyết Sơn phái, kim câu lấp loáng, song câu trong tay phát ra âm thanh vù vù, đáng tiếc, đối thủ của bọn chúng là Thanh Sam Thập Bát kiếm.
Câu chưa xuất, Thanh Sam Thập Bát kiếm nhất tế phất tay đem toàn bộ ám khí thu được phóng trở ngược lại, bọn chúng kinh hãi kêu lên, vội vàng dương song thủ tiếp lấy, ám khí lại chui tọt vào tay, bất quá có hai tên thảm tử vì chính ám khí của mình.
Liền sau đó, Thanh Sam Thập Bát kiếm đã vọt tới.
Tuyết Sơn Nhị thập ngũ câu kim quang loá mắt, động phách kinh tâm, chỉ thấy binh khí vừa đi nửa đường nếu không phải bị ngăn cản thì bị ép lui, thậm chí ba gã câu chỉ vừa giơ lên thì yết hầu đã bị kiếm xuyên thủng.
Thanh Sam Đệ Nhất kiếm xuất kiếm xuất kiếm như bay, chớp mắt đã có ba gã chết dưới kiếm. Thanh Sam Đệ Tam kiếm lực chiến cùng một ngân y kim câu dưới tán cây, một kiếm chấm dứt sinh mệnh của gã. Thanh Sam Đệ Thất kiếm kiếm chiêu tàn nhẫn, trong nháy mắt đã đâm ngã hai địch nhân.
Tuyết Sơn Ngân Y Kim Câu hai mươi bảy người phút chốc chỉ còn mười sáu người, tự nhiên hoảng kinh, lập tức chúng thoái lui về phía sau, một thanh kiếm đang định phóng theo truy kích lập tức đình chỉ vì nghe
Thanh Sam Đệ Nhất kiếm trầm trọng thốt:”Lão Ngũ! Đề phòng ám toán!”
Thanh Sam Đệ Ngũ kiếm lập tức dừng lại, lúc này mười sáu kim câu nhân đã lui lại phía sau bảy, tám gốc đại thụ.
Đột nhiên, chỉ nghe mấy thanh âm hắt ra, mười sáu kim câu nhân của Tuyết Sơn toàn bộ ngã xuống, ngực lưng đều trổ ra một điểm máu hồng.
Mười sáu kim câu nhân đồng thời trúng chiêu gục ngã, ngay cả năng lực hoàn thủ, tránh né cũng không có, đao thật nhanh, quả thật kinh nhân. Thanh Sam Đệ Tam kiếm kinh hỉ thốt:”Người tới chính là Nga Mi trường đao, Điểm thương đoản đao, Trường Đoản khoái đao Trương, Hà đại hiệp?”
Trưởng lão Nga Mi Trường đao Trương Ngũ cùng Cung Phụng Điểm Thương Đoản đao Hà Bát, trên giang hồ danh xưng Trường Đoản nhị đao, không rõ từ khi nào, Hà Bát cùng Trương Ngũ kết giao bằng hữu, ghét ác như thù, hành hiệp trượng nghĩa, khắp thiên hạ khó có đối thủ.
Chỉ là về sau Trường Đoản nhị đao bị Nhất Kiếm Đoạt Mệnh Thi Quốc Thanh dùng khoái kiếm phá khoái đao, mắt thấy tử thần hiện diện trên tay Thi Quốc Thanh thì được Phong Vân vô địch thủ Long Phóng Khiếu kịp thời tương cứu, dùng tam chưởng đả bại Thi Quốc Thanh khiến Hà Bát, Trương Ngũ tâm phục khẩu phục, tình nguyện gia nhập Phong Vân tiêu cục.

Đao của Trương Ngũ, Hà Nhân đích thực rất nhanh, một dài một ngắn, một công một thủ, một tiến một thoái, liên thủ với nhau như thiên y vô phùng, nhìn trên ngực ngay tim của mười sáu kim câu nhân trên dưới một dài một ngắn hai vết đao khiến chúng nhân không khỏi thán phục danh tiếng Trường Đoản nhị đao.
Trên cây một chút động tĩnh cũng không có.
Từ trên cây, nhẹ nhàng bay xuống hai mảnh giấy trắng.
Trên tờ giấy, có chữ viết.
Lý Thiên Hành cùng Thanh Sam Đệ Ngũ kiếm bước tới một bước, vung tay bắt lấy hai mảnh giấy.
Mảnh giấy Lý Thiên Tranh bắt được có ba chữ ‘Ta đã đi!’, mặt sau có vẽ một thanh đoản đao.
Trên mảnh giấy Lý Thiên Hành bắt được có một đoạn văn tự ‘Phái Tuyết Sơn ra hết tinh anh để cướp tiêu, chưởng môn Tiêu Nhật Sơn cùng Phó chưởng môn Không Tưởng Ý Lục Phách Hoành, Hình Tổng Đường chủ Ô Y Xích Phát Cừu Tam, cùng Tuyết Sơn Ngũ đại đường chủ phát thệ đoạt tiêu. Qua Cầu Rút Ván Kim Tử Nha, Nguyên Lai Như Thử Tôn Xúc Phương, Tiên Tử Nữ Hiệp Bạch Hân Như, cùng lão quỷ sư thúc, sư phụ các ngươi, Trương lão ngũ và lão đại đã phân bốn hướng tập kích đối thủ, các ngươi nên cẩn thận. Vô Vị tiên sinh mấy ngày gần đây đã xuất hiện trong rừng, Yến Vân Song Câu cũng đã cùng Tuyết Sơn liên thủ cướp tiêu. Hai mươi bảy tên dùng câu này là Tuyết Sơn Ngân y Hộ pháp, cũng chính là đệ tử của Yến Vân Song Câu. Bất luận như thế nào, bảo tiêu quan trọng hơn, chớ mất cảnh giác. Nhớ lấy! Nhớ lấy!” phía dưới mảnh giấy vẻ một thanh trường đao.
Lý Thiên Hành nhìn trời lẩm bẩm:”Trương Hà nhị hiệp rốt cuộc cũng đã tự thân xuất mã!”
Lý Thiên Tâm nói tiếp:”Lần này Tuyết Sơn dốc toàn bộ lực lượng, xem ra sư thúc lại phải nhàn rỗi rồi!”
Thanh Sam Thất kiếm Lý Thiên Thắng lầu bầu nói:”Thật không ngờ lần này lại có Tiên tử nữ hiệp Bạch Hân Như thân chinh hộ giá, lần này bảo tiêu dẫu có chết cũng không uổng cuộc đời!”
oOo
Bốn phía đều là những thân cây cao lớn.
Nơi đây có vài tia sáng mỏng manh chiếu rõ thân người.
Nơi đây phảng phất như ở bên kia thế giới, một thế giới yên tĩnh.
Hốt nhiên, từ trên cây đáp xuống hai bóng người.
Ở địa phương như vậy, cũng có người.
Người này là ai?
Hai bóng người chân vừa chạm đất đã bắn mình đi, thoắt cái nhân ảnh đã biến mất trong rừng.
Nhanh như thiểm điện, khinh công của Bạch Hân Như quả thật kinh nhân.
Bóng trắng chợt ánh lên, đã vượt qua hai bóng người phía trước!
Người bên trái, khuôn mặt đầy đặn, thâm trầm, trên mặt một tia biểu tình cũng không có, trông giống như một cỗ quan tài. Chỉ có điều ánh mắt của hắn như đôi mắt người chết đang chăm chú nhìn Bạch Hân Như.
Người bên phải, vừa mập vừa lùn, trên mặt nở nụ cười hèn hạ, hai mắt cũng dừng lại trên người Bạch Hân Như.
Chỉ vì Bạch Hân Như quả thực rất đẹp.
Mà hai tên này quả thực là quỷ háo sắc, gã gấy ốm vận hắc y bên trái chính là Tuyết Sơn Thất Phong đường chủ Câu Hồn Quỷ Trảo Thiết Mộc Đồng, gã mập lùn mặc áo xanh bên phải là Tuyết Sơn Hoả Đào
Đường chủ Phòng Bất Thắng Phòng Cao Thượng Thiên, hai trong trong số Ngũ đại đường chủa của Tuyết Sơn phái.
Tà áo trắng Bạch Hân Như bay nhè nhẹ, Thiết Mộc Đồng cùng Cao Thượng Thiên vừa đưa mắt nhìn thấy nàng, đôi mắt lập tức không chớp lấy một cái.
Không ai có thể hình dung nét thanh tú của Bạch Hân Như, đem hoa so với nàng có vẻ như đã tán tụng hoa nhiều quá. Sau lưng nàng giắt một thanh bạch ngọc kiếm, Tố Nữ kiếm.
Bạch Hân Như được Long Phóng Khiếu phái đi hộ tiêu chính vì Tố nữ kiếm pháp là đại khắc tinh của Vô Vị trượng pháp của Vô Vị tiên sinh.
Kiếm pháp và khinh công của Bạch Hân Như trên giang hồ quả thực rất ít người có thể thủ thắng, chỉ là kinh nghiệm giang hồ của nàng rất ít.
Bạch Hân Như chắp tay hướng về hai gã, thanh âm dịu dàng ôn nhu:”Hai vị đại hiệp! Xin dừng bước! Nơi đây không nên ở lâu, thỉnh hai vị lui bước!”
Thiết Mộc Đồng cất tiếng cười âm âm:”Long lao đầu tử đưa một tiểu nữ đến …hắc hắc hắc … xem ra có vẻ không hiểu chuyện lắm!”
Cao Thượng Thiên cười như không cười hậc hậc mấy tiếng nói tiếp:” …, Ta, cao lão tứ, từng gặp qua không ít đàn bà, trắng như thế này quả thực là một làn da hiếm thấy, hậc hậc …”
Gương mặt Bạch Hân Như nhất thời đỏ lựng, sẵng giọng:”Hai vị đại thúc! Cẩn trọng ngôn phong, tôn trọng tiểu nữ một chút!”
Thiết Mộc Đồng cất tiếng cười quái dị:”Hắc hắc, thanh khiết thật, ta sẽ đem cô …”
Bạch Hân Như quát lớn một tiếng, ngọc thủ giương lên đánh vào mặt Thiết Mộc Đồng.
Thiết Mộc Đồng mắt rõ ràng nhìn thấy Bạch Nhân xuất thủ nhưng cả né tránh cũng không phản ứng kịp, trên mặt liền trúng một cái tát.

Thiết Mộc Đồng trên giang hồ là hạng người thế nào, nay trúng một tát, mất hết mặt mũi, giận dữ gầm lên, một trảo chụp tới Bạch Hân Như.
Đương lúc Thiết Mộc Đồng chưa kịp phát động, một quyền từ trên không nhắm vào sau lưng Bạch Hân Như đã phát ra.
Quyền chưa đến, quyền phong đã bức đến kinh người.
Lúc đó Thiết Mộc Đồng đã xuất trảo, một trảo kinh tâm động phách, từ phía quyền phong vang lên tiếng tán tụng:“Câu Hồn Quỷ Trảo quả nhiên danh bất hư truyền!”
Chỉ là trảo của hắn chỉ đi được một nửa, liền dừng lại.
Trảo quả nhiên kinh nhân, nhưng chỉ có nửa trảo.
Chỉ có nửa trảo.
Bởi vì khi trảo xuất ra, kiếm quang chợt loé, kiếm đã găm vào yết hầu
Thiết Mộc Đồng.
Họ Thiết rõ ràng xuất thủ trước, kiếm quang sau đó mới loé lên.
Họ Thiết rõ ràng là muốn tránh, nhưng còn chưa di chuyển, kiếm đã găm vào yết hầu của hắn.
Ánh mắt Câu Hồn Quỷ Trảo đột nhiên có biểu tình, miệng mở rộng, nhưng nửa tiếng cũng không phát ra được
Bởi vì yết hầu y đã bị xuyên thủng.
Hắn đến chết cũng không tin, Tố Nữ kiếm lại nhanh đến như vậy.
Tố Nữ kiếm đích thực nhanh, nhanh như thiểm điện.
Chỉ là Bạch Hân Như quả thực kinh nghiệm đối địch quá ít, lúc này một quyền phía sau đã đánh đến lưng nàng.
Quyền từ trên cao đánh xuống, quả thực rất tự tin, một quyền này đánh xuống hoàn toàn có thể khai bia phá thạch.
Trúng một quyền này, chỉ sợ không thảm tử cũng trọng thương, huống chi Bạch Hân Như thân thể nữ tử yếu nhược.
Vì vậy, hắn cười.
Chỉ là, hắn cười không ra tiếng.
Bởi vì Bạch Hân Như trước khi quyền đến đã vọt tới trước ba bước.
Bước tới ba bước, liền như không có chuyện gì, quay đầu lại, thu kiếm đứng nhìn.
Cao Thượng Thiên tự tin có thể khai bia phá thạch với quyền ấy, hoá ra chỉ có thể bức Bạch Hân Như bước tới ba bước.
Cao Thương Thiên cười không ra tiếng nhưng thiếu chút nữa khóc ra tiếng.
Bạch Hân Như nói:”Ngươi đã đánh ta một quyền, ta cũng không có ý truy cứu, ngươi đi đi!”
Cao Thượng Thiên ôm quyền nói:”Cô nương quả nhiên võ công cao cường, ta Phòng Bất Thắng Phòng Cao Thượng Thiên bội phục …”
Lời còn chưa dứt, hai tay đang chắp lại vụt phân khai, một nắm phi châm bắn ra.
Trên giang hồ không ít anh hùng hiệp khách đều đau đầu với loại phi châm này. Bởi loại phi châm này vừa nhỏ, vừa nhiều, khi phóng ra phạm vi lại rộng, chỉ cần dính một mũi, phi châm liền thuận huyết công tâm mà thảm tử, rất khó ứng phó!
Huống chi, nắm phi châm này lại phát ra bất ngờ như vậy.
Bất ngờ hơn là, số phi châm chỉ đi được nửa đường liền phân ra làm hai, một vàng một bạc, bắn như mưa về phía Bạch Hân Như.
Cao Thượng Thiên, ngoại hiệu Phòng Bất Thắng Phòng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Cao Thượng Thiên câm vừa phát, trên tay xuất hiện một thanh đao, cả người lẫn đao bắn vọt đi.
Đáng tiếc, đối thủ của hắn là Bạch Hân Như
Chỉ thấy song thủ Bạch Hân Như hợp nhất, toàn bộ kim ngân phi châm đều tui tọt vào đôi bàn tay nàng, chẳng những một châm cũng không chạm vào người đến rơi xuống đất cũng chẳng có cây nào.
Ngay lúc đó, đao của Cao Thượng Thiên đã đâm đến.
Khoái đao, đao khí lăng lệ.
Đáng tiếc, lại đâm vào Bạch Hân Như
Bạch Hân Như nửa người trên ngã ra phía sau, đao phong lướt qua, một đao này đã thất bại.
Chỉ là, Bạch Hân Như đã quên ngoại hiệu của Cao Thượng Thiên.
Phòng Bất Thắng Phòng.
Cao Thượng Thiên một đao không trúng đích, đao liền tách ra làm hai, giữa đao bắn ra một nhúm châm ánh sắc lam nhiều như lông bò, châm có độc,
Đao sát người, châm đột ngột, Bạch Hân Như quả thực ‘phòng bất thắng phòng’
Bạch Hân Như song thủ vung lên, một đám kim châm, ngân châm chớp loé, mỗi một châm đều nhắm vào một cây lam châm bắn tới.

Tại tình thế như vậy, trong khoảnh khắc như vậy, có thể ra tay nhanh như vậy, ánh mắt chuẩn xác như vậy, Cao lão yêu đích thực cả đời mới gặp qua lần đầu.
Bất quá, Bạch Hân Như cũng ngộ hiểm.
Cao Thượng Thiên quát lớn, đao chia làm hai, tả hữu nhị đao, đao quang kín trời, bổ xuống.
Bạch Hân Như xuất kiếm.
Kiếm quang loé lên.
Mũi kiếm chĩa ngay dưới cằm Cao Thượng Thiên, gã ngây ngốc, bất động, một đao cũng chém không xuống.
Cao Thượng Thiên hạ địa, run giọng nói:”Nữ hiệp tha mạng! Cao Thượng Thiên chịu phục, xin giơ cao đánh khẽ, nữ hiệp đại lượng, tha Cao Thượng Thiên một mạng, Cao Thượng Thiên xin thề kiếp trước … không, không phải, kiếp sau sẽ bao đáp nữ hiệp, nguyện làm trâu, ngựa …” Cao Thượng Thiên sắc mặt như tro tàn, mồ hôi túa ra đầy mặt.
Bạch Hân Như nhíu mày, rốt cuộc hạ kiếm, thốt:”Được! Hi vọng Cao đại thúc có thể đường đường chính chính mà làm người!”
Cao Thượng Thiên yết hầu nhấp nhô, nuốt ực một ngụm nước miếng, cười mơn đáp:”Đương nhiên, đương nhiên, chỉ là ….”
Bạch Hân Như rùng mình, chợt phát giác khoảng cách giữa mình và gã quá gần, chợt thấy hắn vội vã sấn về phía nàng, Bạch Hân Như sực tỉnh, Cao Thượng Thiên xoay mình, hữu thủ xuất hiện một thanh đao, quắc mắt bổ tới.
Hữu thủ Bạch Hân Như cầm kiếm đang buông thõng, mũi kiếm chĩa xuống đất không kịp nâng lên, tả thủ xuất hai ngón tay, nhấn một cái, chặn đứng thân đao.
Cao Thượng Thiên xoay người bước tới, khuỷ tay đánh ngang.
Đồng thời, một thanh đao bắn ra.
Bạch Hân Như quát nhỏ một tiếng, thân người hạ sát đất, tránh thoát một đao.
Cao Thượng Thiên liền tung một cước vào Bạch Hân Như
Bạch Hân Như bắn ra hai chỉ, bắn tung thanh đao, đồng thời tả thủ chặn lại một cước.
Chỉ là, nàng lại tiếp tục quên mất ngoại hiệu của Cao Thượng Thiên.
Phòng Bất Thắng Phòng.
Một cước bị chặn, Cao Thượng Thiên đột nhiên phun ra một làn khói hồng.
Lúc này Bạch Hân Như nghiêng người dưới đất, cả thân người chợt bắn mạnh ra ngoài.
Nhưng, nàng đã hít phải một ngụm khói.
Một ngụm mà thôi.
Đám khói này chính là công phu sở trường của Cao Thượng Thiên, bât luận công lực cao đến mức nào, khi hít phải tất hôn mê hai canh giờ.
Mà trong hai canh giờ, Cao Thượng Thiên muốn làm gì mà chẳng được.
Loại độc này cực kỳ lợi hại, võ công càng cao thì phản ứng càng mạnh.
Bạch Hân Như rơi xuống đất, thân thể không ngừng rung động.
Cao Thượng Thiên cười ha hả:”Ngã! Ngã! Ngươi võ công cao thì sao chứ? Vẫn địch không lại Phòng Bất Thắng Phòng ta!”
Bất quá, Cao Thượng Thiên đã quên mất một việc.
Kiếm của Bạch Hân Như rất nhanh.
Kiếm của Bạch Hân Như lúc này đã đưa lên
Cao Thượng Thiên phát hiện thì đã chậm một bước.
Kiếm quang chớp loé.
Bạch Hân Như lúc này kiếm đã mất đi độ chuẩn xác, cũng mất đi lực đạo.
Bất quá, đã gọi là khoái kiếm tất có chỗ đặc sắc.
Kiếm đã đâm trúng Cao Thượng Thiên
Kiếm nhắm vào yết hầu của Cao Thượng Thiên, bởi mất sự chuẩn xác nên kiếm đâm vào ngực hắn, đồng thời do thiếu kình lực nên kiếm phong không thấu qua lưng Cao Thượng Thiên.
Kiếm đã phóng ra, Bạch Hân Như liền ngã xuống hôn mê.
Kiếm dính trên ngực Cao Thượng Thiên.
Cao Thượng Thiên rút kiếm, máu tươi bắn ra, gã giận dữ gầm lớn:”Xú nha đầu! Không giết ngươi không …”
Kiếm đã đưa lên, nhưng không còn lực hạ xuống.
Máu đã tràn ra, Cao Thanh Thiên ngã ầm xuống đất.
Kiếm, máu, Bạch Hân Như.
Khu rừng lại trở lại vẻ yên tĩnh chết người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui