Hôm nay là chủ nhật, các nàng không phải đi học, ai đó đã dậy từ sớm để thể dục và đọc sách, tận 8-9 giờ mới có vài người mò dậy...
" oai oáp... "- T.Băng khoác nguyên bộ đồ ngủ hellokitty, đầu tóc rối xù đi xuống phòng khách. T.Di vẫn đọc sách, Ái Vũ nằm dài trên sofa lướt điện thoại, T.Thanh thì bận tập yoga
" chúng mày sao thức sớm thế "- T.Băng tiến tới chỗ sofa ngồi, tiện tay bóc miếng bánh bỏ vào mồm
" sớm siếc gì, 10 giờ rồi chứ sớm, định đợi mày thức ăn trưa luôn nè "- Ái Vũ mắt không rời điện thoại lên tiếng
" đệt, mày nói được một câu tử tế mày sẽ lăn ra chết à? "- T.Băng chề môi
" ừ đó "- Ái Vũ vẫn nguyên tư thế, nhẹ nhàng đáp
" không nói mày nữa, hôm nay định ăn ở đâu? "- T.Băng hào hứng
" ở nhà "- T.Di gấp sách lại
" what? gì cơ, ở nhà? mướn đầu bếp nào sang nấu vậy? "- T.Băng
" Đầu bếp nhà mày, để mày tự nấu thì có "- T.Thanh bước tới
" chồ... haha, tụi mày không sợ cháy nhà hả? "- T.Băng cười sảng khoái, tưởng đâu tụi bạn nói đùa, nhưng mà không. Kết quả chính cô nàng và Ái Vũ bị đẩy cho nhiệm vụ đi chợ
---- Siêu thị ----
" biết lái xe chính là một cái tội "- Ái Vũ vừa đi vừa càm ràm
Với cái lý luận vô cùng hợp lý của T.Di cho biết thì lý do 2 đứa phải đi chợ là do Ái Vũ là tài xế có nhiệm vụ lái xe, hơn nữa cũng chả ai dám lái con xe của Ái Vũ nên cô phải đi, còn T.Băng vì cô là phạm nhân dậy trễ nhất nhà nên cô càng phải đi, hơn nữa ngoài T.Thanh thì chỉ có T.Băng biết nấu ăn. Và T.Thanh đã đề ra 1 dãy danh sách những thứ cần mua rồi, chỉ chờ sự khéo léo lựa chọn của T.Băng thôi, còn Ái Vũ hả? bỏ đi, cải xanh với cải ngọt nó còn chả phân biệt được nữa mà
" tụi nó định ăn gì mà mua lắm thế? "- T.Băng đẩy xe hàng nhìn vô tờ danh sách dài gần 2 gang tay
" dự trữ cả tuần đó mà, con Di Di nó nói đi ăn ở ngoài hoài không có tí cảm giác ấm cúng gì cả, phải tự nấu, tự ăn ở nhà, haizzz... con này lại phát bệnh rồi "- Ái Vũ vừa nói vừa tiện tay quăng mấy bịch bánh vào giỏ xe.
" vậy là tao với Thanh phải nấu ăn á hả? "- Băng
" chứ còn ai "- Ái Vũ lườm T.Băng rồi đi trước
" hầy, khổ ghê, ăn ở ngoài cũng được mà, hoặc gọi nhà hàng đem về nhà cũng được, cần gì phải tự nấu bất tiện chết được "- Băng theo sau
" thôi, mua nhanh rồi còn về "- Ái Vũ
" được "- T.Băng sắn tay áo hùng hổ vượt lên trước, Ái Vũ lười nhác te te theo sau
--- 10 phút sau ---
" hừm... phải đi mua mì mới được "- T.Băng
" ê mày mua tiếp đi, tao đi vệ sinh một phát "- Ái Vũ
" ờ... ờ "- Băng gật gật đầu, một lòng hướng về những gói mì quyến rũ mà không thèm quan tâm tới con bạn. Ái Vũ chạy đi một mạch, T.Băng đẩy xe sang chỗ bán mì, cả chục loại mì gói, mì hộp và mì lon. T.Băng ham hố hốt một đống mì, vừa quay lại thì đụng phải ai đó, đống mì trên tay cô cứ thế rơi khắp nơi, người kia vội vàng nói câu xin lỗi rồi ngồi nhặt giúp, cô cũng vội khum xuống nhặt lên, đến gói cuối cùng, tay cả 2 vô tình chạm vào nhau, vừa ngước lên xem thì
" là cậu/ bạn "- cả hai đồng thanh, người con trai kia chính là Thanh Nhã
" hơ... sao lại gặp ở đây trời "- cô bỏ mì vào giỏ xe rồi đẩy đi thì T.Nhã gọi lại
" nè bạn... chúng ta nói chuyện một chút được không? "- T.Nhã
" ơ... tôi đang bận "- T.Băng
" vậy... cho tôi biết tên thôi cũng được "- T.Nhã
" tôi tên Thiên Băng "- cô đáp qua loa
" Thiên Băng? còn tôi là Thanh Nhã, rất vui được làm quen với bạn "- Nhã cười, một nụ cười tỏa nắng làm tan chảy trái tim bao nhiêu cô gái, với T.Băng cũng có một chút xao động, nhưng lí trí thì vẫn bình tĩnh hơn
" ờ, vui "- cô gật đầu rồi vội đẩy xe đi
" ê nè, khoang đã... "- T.Nhã bước tới
* thằng cha này muốn gì đây trời * sau dòng suy nghĩ, T.Băng nở nụ cười thân thiện quay lại
" còn chuyện gì "- Băng
" thật ngại quá, không biết là đã khiến các bạn hiểu lầm như thế nào, nhưng mà chúng tôi thật sự không có ý xấu, à... ừm... chúng ta có thể làm bạn không? "- Nhã vừa nói cặp má vừa ửng hồng trông vô cùng đáng yêu
" à được được, nhưng mà cậu đang bệnh hả? sao mặt lại đỏ vậy? "- T.Băng ngây thơ tự ý gờ gờ tráng con người ta, làm người ta rối bời vô cùng
" tớ không sao, cảm ơn cậu quan tâm, nếu cậu bận thì mình không làm phiền nữa, tạm biệt "- Nhã gật đầu chào rồi rời đi, được một đoạn thì quay lại nói lớn
" hẹn gặp cậu ở trường "- Nhã
Băng chỉ biết cười đáp trả và vẫy vẫy tay tạm biệt, ngay sau đó Ái Vũ vừa quay lại
" gì á? thằng đó là thằng nào mà nhìn quen vậy bây? "-Ái Vũ
" là một trong 4 tên cà tưng đó, tên Nhã Thanh Nhã gì đó, tao thấy cũng không tệ như mình nghĩ "- Băng
" trời, mày dụ dỗ con người ta thiệt đó hả? "- Ái Vũ
" dụ dỗ cái đầu mâu mày, tên đó tự tìm đến bổn cô nương đấy nhá "- Băng
" chồ, nhìn cũng đẹp vậy mà lại bị loạn thị, cũng tội tên đó ghê "- Ái Vũ
" Ái Vũ mày muốn chết không? "- Băng bẻ khớp tay hù dọa
" í í bình tĩnh đã chị Băng đáng yêu à, em không dám chọc chị nữa "- Ái vũ
" biết thì tốt "- Băng
" mua lẹ rồi còn về nào "- Ái Vũ
- Sau đó 2 nàng đi mua hết mấy món cần thiết, chỉ là cần thiết thôi sao nhiều đến vậy, tay xách tay mang rụng hết cả bả vai hà-
---- Giờ ăn trưa tại nhà của tứ đại ---
" chu choa... 2 bà ghê gớm thiệt nha "- Ái Vũ nhìn mấy món ăn trên bàn mà khen tươm tướp, đấy là thành quả lao động vô cùng đáng tuyên dương của T.Thanh và T.Băng
( hình ảnh mang tính chất minh họa cao)
Vừa ngồi vào bàn ăn, Ái Vũ đã gấp lia lịa ( hầy, thật mất hình tượng)
" ăn từ từ thôi, có ai giành đồ ăn của bà đâu "- Thanh
" đó, có con hạm đó, ăn mau đi hồi nó nạo sạch giờ "- Ái Vũ
" phụt... cái con kia, tao nấu cho mày ăn mày còn dám nói tao như vậy à "- Băng đập đũa xuống
" haha... không nói nữa "- Ái Vũ cười trừ
" có điều tra được gì chưa "- T.Di vừa nhai vừa tranh thủ hỏi
" hửm... hình như chưa, dạo này bên nhân sự làm việc chậm chạp quá "- Ái Vũ
" sì, hay là do bà lười nên đổ việc cho họ làm? "- Thanh nheo mắt nhìn Ái Vũ dò xét, kiểu như bị đâm trúng tim đen nên Ái Vũ cười hờ, vội giải thích
" làm gì có, tại bọn họ cũng giấu thông tin quá kĩ đi, với tình trạng bây giờ của tui thì không điều tra ra đâu, đành nhờ lính thôi "- Ái Vũ
" làm biến thì nói quạch toẹt ra đại đi, diện cớ vô ích "- Băng trề môi nói sốc
" ê ê, mày nên nhớ tao là Ái Vũ đại tài, là một hacker danh tiếng lẫy lừng nhá, cái chuyện cỏn con như vậy sao đến lượt tao làm hử "- Ái Vũ
" phụt... sặc... "- T.Di sặc thức ăn khi nghe con bạn nói như vậy, T.Thanh cười tủm tỉm, còn con Băng được nước cười lớn, Ái Vũ bị một phen quê độ, liết xéo cả bầy rồi tiếp tục chuyện ăn uống.
--- Buổi tối ---
Vì để tránh bị quê độ lần nữa, Ái Vũ thức đêm mò mẫn cho bằng được thông tin của các chàng trai, dù cho phải bắt bọn người làm ở trụ sở bên pháp dẹp việc công giúp cô thì cô cũng bắt làm cho bằng được. Kết quả trời không phụ lòng người, sau 3 tiếng đồng hồ xét nghiệm, nhận dạng, điều tra, moi móc thông tin thì cũng đã tra ra được, nhưng tiết thay đó không phải là tất cả, 30% thông tin vẫn được giữ kín.
" chật, bọn người này đúng là không đơn giản "- Ái Vũ nhìn dãy thông tin trên màn hình mà lắc đầu
------------