Tử Dạ Tình Triền

Tô Dạ tỉnh lại đã là ngày hôm sau, hắn không biết chính mình mê man bao lâu, chỉ cảm thấy thân thể rất đau, bụng cùng hậu huyệt đều đau.

Mơ mơ màng màng mở to mắt, chỉ nhìn đến một mơ hồ bóng người tại trước mặt mình, Tô Dạ lại nhìn không rõ lắm là ai.

“Khát…” Tô Dạ phát không ra tiếng, khàn khàn phát ra tinh tế âm tiết, nhưng là Dư Tuệ lập tức sẽ biết hắn muốn cái gì, nhanh đem nước bên cạnh lấy lại không dám trực tiếp cho hắn uống chỉ lấy một khăn chấm trên môi hắn, khiến cho môi hắn ướt một chút.

Chờ Tô Dạ thanh tỉnh một ít, Dư Tuệ mới nhỏ giọng hỏi:“Còn muốn uống nước sao?”

“Vâng…” Tô Dạ diêu đầu, thấy rõ trước mặt mình là mẹ. Không biết sao nước mắt đột nhiên đi xuống. Không thấy Lục Tử Hiên khiến hắn an tâm một ít, hắn hiện tại, thật sự không biết làm thế nào đối mặt y.

“Ngoan, đừng khóc.” Dư Tuệ tâm đau lau đi không ngừng chảy ra lệ.

“Có phải nơi nào không thoải mái?”

Tô Dạ lắc lắc đầu, Dư Tuệ một bên an ủi hắn. Lúc này bác sĩ cũng lại đây, đơn giản kiểm tra Tô Dạ, không có đặc biệt vấn đề liền đi ra ngoài.

Tô Dạ vài lần hé miệng muốn hỏi chính mình trong bụng bảo bảo, lại hỏi không ra, Lục Cảnh Phong tại đây đi đến. Hắn vừa mới đi ra ngoài mua cái gì đó để ăn cho Dư Tuệ, xem nàng một ngày một đêm trông,bất quá không nghĩ tới Tô Dạ đã tỉnh.


“Tiểu Dạ. Tỉnh sao?”

Tô Dạ thấy ba ba tiến vào, cảm giác một đêm mà ba ba cùng mẹ đều già đi thật nhiều. Nhớ tới việc của mình cùng ca ca, ba mẹ đều biết trong lòng liền khó chịu. Cố gắng ngừng lệ, lại trong khi mở miệng kêu ba lại rơi xuống dưới.

Lục Cảnh Phong nhìn Tô Dạ cái dạng này cũng không nhẫn tâm. Lúc này càng là đối với hành vi của Lục Tử Hiên cảm thấy phẫn nộ. Cũng bởi vi dạng này mà hắn đối bọn họ huynh đệ đồng tính luyến ái loạn luân sinh ra tức giận.

Lục Cảnh Phong đi đến bàn, đem cháo vừa mua trở về để xuống, quay đầu hỏi Tô Dạ,“Đói bụng không?”

Tô Dạ như trước chỉ lắc đầu, hắn lặng lẽ đưa tay để tới bụng mình, hắn thật sự muốn biết, tiểu sinh mệnh trong hắn còn không, nhưng là, hắn nhưng không có dũng khí hỏi…

Lục Cảnh Phong tuy rằng rất muốn hỏi Tô Dạ cùng Lục Tử Hiên, nhưng cảm thấy hài tử vừa mới tỉnh, hắn không nghĩ kích thích Tiểu Dạ, muốn hỏi Lục Tử Hiên, lại nghĩ đến cái kia tiểu tử hắn sẽ tức, căn bản không có cách nào khác cùng hắn nói chuyện.

Dư Tuệ nhìn Tô Dạ làm sao không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, nhìn đứng ở một bên Lục Cảnh Phong, Dư Tuệ mở miệng nói:“Cảnh Phong,anh có thể hay không đi ra ngoài một lúc.”

Nghĩ đến Tô Dạ, vẫn là Dư Tuệ biết rõ ràng, Lục Cảnh Phong cũng không nói cái gì, gật gật đầu liền đi ra ngoài.

Chờ ba đi sau Tô Dạ mới nhẹ nhàng đối Dư Tuệ mở miệng,“Hài tử của con…”

Dư Tuệ vuốt Tô Dạ tái nhợt mặt,đau lòng mở miệng,“Lục Tử Hiên yêu con sao?”

Tô Dạ lắc đầu, Dư Tuệ biết chính mình tại đụng vào vết sẹo nhưng là nàng cũng là bất đắc dĩ. Chỉ có đem sự tình đều rõ ràng thì xử lý mới tốt.

“Y đã biết con có hài tử còn làm như vậy.”

Tô Dạ nhìn chăn, nắm thật chặt một góc rồi mới gật gật đầu.

“Y không muốn hài tử này…đúng không?”


“Mẹ… Người cảm thấy… Y sẽ muốn sao…” Tô Dạ muốn khóc. Nếu Lục Tử Hiên thật sự thích mình, sao lại làm như vậy, sao không tin hài tử là của hắn, sao làm mình…..

“Tiểu Dạ, mẹ có chuyện muốn cùng con nói.”

Lục Tử Hiên đi vào bệnh viện nhìn đến Tô Dạ tái nhợt ngồi ở trên giường ăn táo gọt Dư Tuệ, nhìn đến mình vào thân thể rõ ràng cứng đờ.

“Tiểu Dạ…” Mới hai ngày mà thôi, Lục Tử Hiên lại phát hiện hắn vừa gầy, sắc mặt cũng phi thường không tốt.

Tô Dạ há mồm, muốn gọi một tiếng ca ca, lại phát hiện chính mình cái gì cũng kêu không được.

Tuy rằng là hắn cùng mẹ nói kêu ca ca tới, nhưng là chân chính nhìn thấy hắn lại không biết phải như thế nào đối mặt.

Lục Tử Hiên nhìn một bên Dư Tuệ, nói đến,“Mẹ, có thể để con cùng Tiểu Dạ nói mấy câu.”

Nghe yêu cầu của Lục Tử Hiên, Tô Dạ sửng sốt, Dư Tuệ nhìn Tô Dạ cho hắn quyết định.

“Mẹ…  trước ra ngoài đi…”

“Ừ.” Dư Tuệ cầm dao gọt hoa quả buông xuống, đứng dậy, theo Lục Tử Hiên bên người trải qua nói,“Tử Hiên,Tiểu Dạ hiện tại thân thể còn không tốt,con không cần kích thích nó.”


“Con biết.” Lục Tử Hiên nhanh mở miệng. Hắn hai ngày ở nhà đều vội muốn chết, luôn luôn lo lắng thân thể Tô Dạ, biết hài tử không có, hắn cũng rất khó chịu cùng sợ hãi, hắn thiếu chút nữa còn tưởng rằng Tô Dạ đời này cũng sẽ không gặp lại hắn.

Dư Tuệ đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa, hai cái hài tử sự tình chỉ có thể dựa vào chính bọn họ. Sở hữu quyết định,nàng cũng để Tô Dạ tự mình quyết định.

Lục Tử Hiên đi hai bước, nhìn Tô Dạ giống như có chút không thoải mái, thế là giúp hắn điều chỉnh gối đầu. Nhưng Tô Dạ thân thể khiến hắn đau đớn.

“Tiểu Dạ, thực xin lỗi.”

Tô Dạ không nói gì, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ.

“Thực xin lỗi. Tiểu Dạ,anh đến bây giờ mới hiểu được anh thích em,anh không biết có phải đã chậm hay không nhưng là anh vẫn muốn nói cho em biết.”

Nghe được Lục Tử Hiên nói, Tô Dạ cuối cùng chuyển đầu, ánh mắt là tràn đầy nghi ngờ cùng khiếp sợ,y thích…mình?

“Ca ca,ca không cần nói đùa.Em không cần an ủi,em không cần anh bởi vi tự trách mà nói như vậy,anh như vậy, sẽ chỉ làm ta càng khó thụ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui