Tiếng hất đánh lanh lảnh vừa vang lên, hai người đều đứng ngây ngẩn.
“Thương thế của ngươi vẫn chưa khỏi, đừng tự tiện cử động.”
Bách Lý Hàn Băng thản nhiên khom người, một tay đỡ lấy lưng hắn, một tay ôm đôi chân của hắn, nhẹ nhàng bế lên giường, sau đó đắp chăn lại, chèn góc chăn gọn gàng.
Gương mặt ấy thật dịu dàng ấm áp, khiến Như Tuyên nhớ lại nhiều năm trước. Lúc mới vừa đến Băng Sương thành, trước khi ngủ y cũng giúp mình chèn chăn như thế này, sau đó đợi mình ngủ say mới rời đi.
Song bất luận ngủ sâu thế nào, mỗi khi y rời đi bản thân liền choàng tỉnh, ngóng nhìn gian phòng vắng vẻ…
“Ta…”
Lòng Như Tuyên hoảng loạn, chỉ nắm chặt tay áo Bách Lý Hàn Băng mà không biết nói lời nào.
“Ta hiểu.”, Bách Lý Hàn Băng vỗ về mu bàn tay của hắn.
Như Tuyên cảm thấy khóe mắt cay cay, vội vàng đưa tay lên che mặt đi. Bách Lý Hàn Băng trông thấy bộ dạng ủy mị của hắn, y càng ra sức nắm chặt tay hắn, ánh mắt ngày càng dịu dàng hơn.
“Như Tuyên, ngươi đừng sợ, ta sẽ không để ngươi có chuyện gì đâu.”, y nói vừa thanh vừa chậm:”Ngươi đừng lo, mọi chuyện cứ giao cho ta.”
Bách Lý Hàn Băng ngồi xuống bên giường đến khi Như Tuyên từ từ bình tĩnh lại. Trong khi đó, Bách Lý Hàn Băng hơn một nửa là đang nhìn bàn tay đang nắm lại của mình.
Cánh tay của Như Tuyên cũng giống như con người của hắn, có phần trắng nhợt yếu bệnh, nhưng ngón tay lại thon dài, lộ rõ các khớp xương làm cho người khác cảm thấy trầm ổn. Mặc dù trên đầu ngón tay cùng phần đệm thịt trong lòng bàn tay loáng thoáng những vết chai, song không quá thô ráp khó coi.
Đôi tay này rất đẹp, rất linh hoạt, nhưng vừa nhìn liền biết đó là cánh tay của nam nhân đã thành niên…
Không có đạo lý ở chỗ, khi nhìn cánh tay của Như Tuyên, Bách Lý Hàn Băng đột nhiên nhớ đến Tạ Dương Phong bẻ gãy kiếm rồi nhảy xuống vực, Nguyệt Vô Nhai thì ngửa mặt lên trời cuồng tiếu khi ở trên đỉnh Thái Sơn nhiều năm trước.
Tạ Dương Phong nổi danh phong lưu đa tình, đương nhiên sẽ không quá xem trọng danh tiếng thắng bại, nếu nói y tự sát chỉ vì thua một lần tỷ thí, e rằng không ai tin được. Còn tên Nguyệt Vô Nhai luôn xảo trá ác độc kia lại tin vào chuyện đó, không những thế mà còn nhảy theo xuống vực không chút do dự.
Dù cho hai bên đều là nam tử, dù cho không màng thế tục, song sự cố chấp cuồng si của Nguyệt Vô Nhai lại khiến người khác không khỏi trách móc.
Sinh tử tương tùy, suy cho cùng luôn khiến người ta không khỏi thở dài, rung động tâm can…
Song những câu chuyện mỹ lệ rung động lòng người luôn ẩn chứa giả tưởng tàn khốc. Một người bình an vô sự, một người thịt nát xương tan, bên dưới tuyệt cốc chỉ còn lại một tơ âm hồn.
Một năm sau chuyện đó, Tạ Dương Phong đã thành thân.
Nghe nói thê tử của hắn là một trang tuyệt sắc nhân gian hiếm có, phàm ai gặp qua đều đem lòng ái mộ. Tạ Dương Phong xem thê tử như châu như ngọc, chẳng những từ bỏ thói đa tình vì nàng, mà còn nổi tiếng sợ vợ không ai không biết.
Thị phi phải trái, người ngoài không có quyền phán xét, song nghĩ đến lần nhảy xuống dứt khoát quyết liệt kia của Nguyện Vô Nhai, khó tránh khỏi nỗi buồn vô cớ.
Nếu Tạ Dương Phong thật sự may mắn sống sót thì không nói làm gì, nếu như chẳng qua chỉ là giả chết trốn tình như lời đồn… Linh hồn của Nguyệt Vô Nhai dưới đó sẽ nghĩ như thế nào?
Không tiếc từ bỏ tính mạng, song đổi lại chỉ là những lời nói dối quá quắt. Dù cho tình thâm ý trọng đến mức nào cũng không chịu đựng nổi sự lường gạt như thế… Nghĩ đến đây, trái tim của Bách Lý Hàn Băng vô cớ nặng nề hơn.
Sau khi xác định Như Tuyên đã ngủ, y mới gỡ bàn tay đang để trên mặt của Như Tuyên xuống, sau đó đặt vào trong chăn.
Trên mặt Như Tuyên không hề có vết nước mắt, nhưng bên tóc mai lại hơi ẩm ướt, Bách Lý Hàn Băng vốn dĩ đang nắm tay hắn, nhưng sau đó lại bị nắm chặt không buông.
Như Tuyên… hình như đang sợ hãi!
Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, mu bàn tay lộ rõ khớp xương bởi vì dùng lực mà thoáng nổi gân xanh…
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vọng đến từ xa, Bách Lý Hàn Băng không hề ngoảnh đầu lại mà búng ngón tay ra sau lưng, phong bế huyệt đạo của người vừa đến trước cửa.
Một lúc sau, Bách Lý Hàn Băng vô cùng cẩn thận gỡ tay Như Tuyên ra, nhẹ nhàng vén chăn lại cho hắn. Y đứng dậy đợi một lúc, xác định là không làm hắn tỉnh giấc mới bước ra cửa.
Bách Lý Hàn Băng ra hiệu cho Bạch Y Minh đừng gây ra tiếng động, sau đó giải huyệt đạo cho y. Bạch Y Minh rón rén bước đi, mãi đến khi cách gian phòng đó một khoảng xa mới dám thở hắt ra.
“Có chuyện gì?”, Bách Lý Hàn Băng nhìn gian phòng đóng kín, nhẹ giọng hỏi.
“Thành chủ.”, Bạch Y Minh cũng nhỏ giọng theo:”Dược sư đã đến, nhưng y vẫn kiên trì đợi ở tiền sảnh.”
“Được!”, Bách Lý Hàn Băng gật đầu, căn dặn y:”Như Tuyên đã ngủ rồi, ngươi thay ta ở đây xem chừng, đừng đánh thức hắn, ta đi rồi sẽ quay lại.”
Bạch Y Minh nhìn theo bóng lưng của y khuất dạng, sau đó quay lại nhìn cánh cửa khép hờ của gian phòng đó…
Khi cánh cửa được khép lại thì Như Tuyên cũng mở mắt ra.
Khi nãy hắn chỉ có chút mơ hồ chứ không thực sự ngủ thiếp đi. Sau khi Bách Lý Hàn Băng rời khỏi, hắn mới hoàn toàn tỉnh giấc.
Hắn thất thần một lúc, sau đó nhìn cánh tay rút ra từ trong chăn.
Đôi tay gầy trơ xương này quả thực không có gì đẹp, chẳng qua vẫn còn sót lại chút hơi ấm…
Nhìn thấy bóng người in trên cánh cửa qua khóe mắt, hắn vội vàng giấu tay đi như đã làm chuyện gì sai quấy, nhắm mắt nằm lại đàng hoàng.
Nhưng khi người đó đẩy cửa bước vào phòng, Như Tuyên mới nhận ra đó không phải là Bách Lý Hàn Băng, chẳng qua chỉ do cảm giác quái lạ nào đó làm hắn vẫn tiếp tục nhắm mắt nằm yên.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng ở bên giường, hắn có thể cảm giác người đó đang chăm chú nhìn mình thật lâu.
Cái nhìn chuyên chú đó khiến lòng hắn thấy kinh hãi hơn.
“Người tỉnh rồi phải không?”, trong gian phòng yên tĩnh đến ngạt thở, người đó đột nhiên cất tiếng:”Tuyên ca ca…”
Như Tuyên rõ ràng rất quen thuộc với thanh âm này, nhưng ngữ khí kỳ quái đó hoàn toàn khác xa với giọng nói mà hắn từng biết.
Như Tuyên nhắm mắt âm thầm chấn động, mơ hồ dự cảm có điều không hay.
Bách Lý Hàn Băng đứng trước cửa đại sảnh, không biết vì sao trái tim đột ngột loạn nhịp một phách, y bèn quay đầu lại.
“Bách Lý thành chủ.”, người trong sảnh xoay người, cười nói ngâm nga với Bách Lý Hàn Băng:”Nhìn khí sắc của ngươi hình như gần đây không được vui vẻ cho lắm!”
Lúc này Bách Lý Hàn Băng mới trấn áp tâm tình, tiến vào đại sảnh.
Người đứng ở trong sảnh vận y phục rộng thùng thình, sau lưng toát lên phong thái tao nhã, ẩn hiện tư vị siêu phàm thoát tục. Nhưng khi quay lại, đôi mắt óng ánh sắc ngọc bích ấy lại khiến Bách Lý Hàn Băng có chút sững sờ.
Chỉ vì đôi mắt dị sắc cùng dáng vẻ tiên khí khác thường kia trong phút chốc trở nên vạn phần quái dị.
“Dược sư?”
Người đó mỉm cười gật đầu.
“Lặn lội từ xa đến đây, làm phiền rồi.”, Bách Lý Hàn Băng thoáng gật đầu.
“Bách Lý thành chủ hà tất khách khí!”, người ấy khoan thai đến gần:”Ta với ngươi cũng có thể xem là cố nhân, khách sáo như vậy có phần xa cách quá!”
Bách Lý Hàn Băng khẽ chấn động, người đó trông thấy, ý cười ngày càng thâm thúy hơn.
“Cố nhân à? Vậy hóa ra…”, ánh mắt Bách Lý Hàn Băng chợt lóe:”Mười năm trước ta và ngươi đã từng quen biết?”
“Tuyên ca ca.”
Người đó bước đến bên giường, hết sức nhẹ nhàng xoa xoa đôi gò má của Như Tuyên, dùng một ngữ điệu quỷ dị giống như đang áp chế tâm tình nói với hắn:”Từ nhỏ người đã yêu thương ta, luôn bảo vệ ta, lần này cũng sẽ không trách ta phải không?”
Trong lòng Như Tuyên thoáng dấy lên một cảm giác như thể lớp sương mù dày đặc đang dần tan đi.
“Người có đau không?”, người đó phủ tay lên vết thương trước ngực của hắn, thở một hơi dài:”Kỳ thực ta cũng không muốn để người chịu nhiều đau khổ thế này, nhưng quả thực không còn cách nào khác… Chỉ hận ngoài người ra, y không hề để tâm đến ai khác, cho nên ta chỉ có thể hạ thủ với người.”
Người đó đột ngột ấn mạnh xuống vết thương, Như Tuyên đau đớn hét lên một tiếng, không thể nào tiếp tục giả vờ ngủ nữa.
“Tuyên ca ca, người không ngoan chút nào.”, người đó thấy hắn mở mắt ra, cúi đầu kề sát mặt hắn:”Sao lại giả vờ ngủ mà không quan tâm đến ta?”
“Thật không thể ngờ!”
Ở trong sảnh, tiếng cười của Vô Tư lúc này mới ngừng lại, hắn ung dung ngồi xuống chiếc ghế kế bên.
“Bách Lý thành chủ, mười năm trước chúng ta quen biết như thế nào, ngươi không hề có chút ấn tượng?”
Bách Lý Hàn Băng lắc đầu.
“Quả nhiên là thế! Tuy xa rời ưu phiền, song lại khó quên đi sầu muộn…”, Vô Tư ngồi đó lắc đầu, biểu tình dường như có chút khốn khổ, nói những lời thật khó hiểu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Vô Tư, rõ ràng là biết chuyện gì đó, nhưng hiện tại Bách Lý Hàn Băng nào có tâm tình truy hỏi?
“Chuyện khác để sau hẵng nói, ta mời ngươi đến là để cứu người.”, y nói không chút do dự:”Chỉ cần ngươi chữa được cho hắn, bất luận là điều kiện gì ta cũng sẽ đáp ứng.”
“Bất luận là điều kiện gì?”, Vô Tư nhướn mày hỏi:”Bách Lý thành chủ, lời này không thể nói đùa, nếu ta nói muốn Băng Sương thành, ngươi cũng tình nguyện dâng lên?”
“Chỉ cần ngươi chữa được cho hắn.”, Bách Lý Hàn Băng bình thản trả lời:”Bất luận là điều gì, ta đều đáp ứng.”
“Là ngươi tự mình nói đó.”, thấy y kiên định như vậy, Vô Tư không khỏi xúc động, nhếch miệng nói:”Vậy thỉnh thành chủ dẫn đường, chúng ta nhanh chóng chẩn trị cho bệnh nhân!”
Bách Lý Hàn Băng trông thấy cửa phòng khép kín, bất chợt dừng bước.
“Bách Lý thành chủ, có chuyện gì…”
Vô Tư chưa kịp hỏi hết đã thấy Bách Lý Hàn Băng phi thân đến trước gian phòng đó. Trong khoảnh khắc y tiếp đất, cánh cửa phòng đã vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ không rõ hình thù.
Võ công của Bách Lý Hàn Băng quả nhiên đã đạt đến cảnh giới siêu phàm, cho dù là trận ngũ ly huyết sát cũng chưa chắc có thể ngăn trở y…
Ánh mắt của Vô Tư dao động, vội vàng chạy đến trước cửa thì nhìn thấy những mảnh vụn to nhỏ nằm rơi vãi trên mặt đất.
Suy nghĩ của hắn trở nên kiên định hơn, không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Gian phòng không một bóng người, đến cả Bách Lý Hàn Băng cũng khuất dạng, cũng không thấy có dấu vết đánh nhau, chẳng qua chăn đệm có chút hỗn loạn, có một vài vệt máu bắn lên chăn cùng tấm màn mỏng.
Vô Tư đến gần xem xét tỉ mỉ, lấy ra một cái hộp từ trong ngực áo, dùng ngón tay thon dài lấy ra một ít bột trắng rắc lên chỗ máu đó.
Phần bột trắng đó vừa chạm tới những vệt máu liền chuyển thành màu xanh sẫm, Vô Tư cau mày, biểu tình trở nên ngưng trọng suy xét.
Một lúc sau, hắn quay lại hỏi:”Đáng lẽ bệnh nhân không thể đi được, sao lại biến mất rồi?”
Bách Lý Hàn Băng không biết đã đứng sau lưng hắn tự lúc nào, trên mặt nhuốm một mảnh lạnh lẽo.
“Ta sẽ tìm được hắn.”, Bách Lý Hàn Băng thấp giọng trả lời.
“Nhất định phải nhanh lên, không thể kéo dài nữa.”
Bách Lý Hàn Băng mấp máy môi, sau cùng không hỏi gì mà xoay người rời đi.
“Đợi đã.”, Vô Tư gọi với theo:”Ta muốn hỏi một câu.”
Bách Lý Hàn Băng dừng lại.
“Không biết bệnh nhân này cùng thành chủ có quan hệ gì?”
“Hắn là… đồ nhi của ta…”
“Đồ đệ à?”, Vô Tư vuốt cằm:”Vậy hắn có huyết thống thân quyến nào đó hay không?”
“Ta…”, bóng lưng của Bách Lý Hàn Băng có hơi cứng đờ:”Không biết…”
“Vậy thì nguy rồi!”, Vô Tư thở dài:”Nhưng bất luận thế nào, thành chủ nên đưa người về đây rồi hẵng nói, hy vọng không nghiêm trọng như ta nghĩ…”
Hắn vừa buông lời thì đã hoa mắt, không thấy thân ảnh của Bách Lý Hàn Băng đâu nữa.
Khi Như Tuyên lấy lại ý thức, hắn càm thấy dương thọ có lẽ đã tận, bản thân đang trầm luân nơi địa ngục. Tựa như đang bị thiêu đốt trong lửa, toàn thân trên dưới đau đến mức không cách nào hình dung, không thể động dậy, thậm chí đến mở miệng để nói cũng không thể được.
Sinh tiền nghiệp chướng nặng nề, sau khi chết quả nhiên đã rơi xuống địa ngục…
Hắn muốn cười, nhưng một chút sức lực nhỏ nhơi này cũng mất đi.
“Không phải rất đau sao?”, có người hoảng hốt hỏi:”Tại sao nhìn người không có vẻ gì là khó chịu?”
Vì sớm đã dự liệu được…
Dự liệu được có kết quả này, ai bảo mình đối với người không nên… nảy sinh tình cảm không đúng…
“Bách Lý Hàn Băng tốt đến như vậy sao?”
Bách Lý Hàn Băng… Hàn Băng…
Khi Như Tuyên hoàn toàn thanh tỉnh thì không thấy nóng hừng hực nữa, thay vào đó là càm giác lạnh thấu xương. Bốn bề âm u lạnh lẽo, hắn chỉ biết mình đang nằm ở nơi rất lạnh rất tối, có thể thấy được màn nham thạch dày đặc thấp thoáng ở phía trên.
“Tỉnh rồi ư?”
Tầm nhìn theo thanh âm cũng trở nên rõ ràng hơn. Như Tuyên dụng sức rất nhiều mới quay đầu lại, nhìn thấy có người khoác áo choàng dày đang châm những ngọn đèn dầu treo trên bức tường đá.
Hắn dần thấy rõ được xung quanh, đây hiển nhiên là huyệt động do một người làm nên, còn có cả một khối băng cực đại, nơi này là…
“Đây là hầm băng sau núi.”
Người đó nói với hắn:”Vào mùa này vốn hay có người ra vào, có điều hiện tại sẽ không có người vào đây lấy băng để làm mát nữa. Chúng ta đợi ở đây, tạm thời sẽ không có ai phát hiện đâu.”
Bờ môi Như Tuyên run run, đông cứng đến mức không nói nên lời.
Người đó thấy hắn run lập cập liền quấn hắn vào áo choàng của mình, ôm hắn trong lòng. Nhờ hơi ấm của đối phương mà Như Tuyên dần dần bớt run, hắn thử cử động tay chân, song lại càng bị ôm chặt hơn.
“Y Minh.”, hắn thôi không ngọ nguậy nữa, bình ổn hỏi:”Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Bạch Y Minh bật cười, hỏi lại hắn:”Ta định làm gì, lẽ nào người thật sự không biết?”
“Ta không biết.”, Như Tuyên muốn lắc đầu nhưng không có sức, chỉ có thể thở dài:”Ta không biết ngươi định làm gì, cũng giống như ta không biết vì sao ngươi lại làm như vậy.”
“Nhưng người biết là do ta làm, phải không?”
Bạch Y Minh siết chặt cánh tay ôm bên hông người trong lòng thêm chút nữa, cái ôm chạm phải vết thương của Như Tuyên khiến hắn đau đến mức trước mắt tối sầm lại.
“Tại sao người không nói với Bách Lý Hàn Băng, kẻ đâm người một nhát kiếm ấy chính là ta?”
“Bởi vì ta nghĩ không ra lý do, ta nghĩ không ra…Y Minh, tại sao ngươi muốn giết ta?”
“Dù võ công của ta kém xa Bách Lý Hàn Băng, nhưng cũng dư sức giết người.”, Bạch Y Minh mỉm cười:”Nhưng nếu ta thật sự muốn giết người, hà tất phải đâm lệch đi vài phân?”
Lòng Như Tuyên trầm xuống.
“Người yên tâm!”, Bạch Y Minh cười ngày càng hưng phấn hơn:”Ta sẽ không để người chết trong tay ta đâu.”
“Ta không hiểu… Vậy mục tiêu của ngươi là ai?”, Như Tuyên nhắm mắt lại, tự nhắc mình phải giữ bình tĩnh.
“Còn có thể là ai?”, Bạch Y Minh kề sát mặt, tựa như thì thầm bên tai hắn:”Đương nhiên là vị Bách Lý thành chủ thiên hạ đệ nhất của chúng ta rồi.”, Như Tuyên rùng mình, không biết hắn lấy sức lực từ đâu mà nắm chặt tay áo Bạch Y Minh.
“Người muốn biết lý do phải không?”, Bạch Y Minh hiển nhiên không để tâm đến kháng cự yếu ớt của hắn, nhẹ nhàng nắm lại cổ tay hắn:“Ta sẽ kể người nghe, để người biết nguyên nhân, sau đó người nhất định hiểu được vì sao ta lại làm như vậy.”
Như Tuyên vẫn chưa kịp nói gì đã bị Bạch Y Minh giữ chặt cằm, cưỡng ép xoay mặt lại.
“Người còn nhớ tối hôm đó hay không?”, trái ngược với động tác thô bạo, thanh âm của Bạch Y Minh vẫn luôn ôn hòa:”Mười năm trước y tổn thương người, sau đó lại hiên ngang rời đi.”
Tối hôm đó, sao có thể quên…
“Nhưng người nhất định không biết đã xảy ra chuyện gì sau khi y trở về nhìn thấy thi thể của người.”
Có lẽ là vì ánh sáng nên gương mặt tuấn tú trẻ tuổi kia trở nên quỷ dị méo mó.
“Y tưởng người đã chết rồi, song lại không thừa nhận mình đã hại chết người, sau đó trở nên cực kỳ hoảng hốt. Nếu người thấy được y lúc đó…”
“Đủ rồi, ngươi đừng nói nữa…”, ***g ngực Như Tuyên quặn đau, thở không ra hơi.
“Người đừng kích động, ta vẫn chưa nói gì hết mà!”
Bạch Y Minh giúp hắn vuốt ve nơi ngực nhưng vẫn không ngừng kể tiếp.
“Có khi nghĩ lại, ta vẫn thấy thật không đáng cho đại ca của ta! Chính vì lòng trung thành ngu dốt của cha với Bách Lý gia, chính vì mấy lời nói điên khùng của thành chủ đại nhân ý thức không thanh tỉnh, đến cả cơ hội giải thích cũng không có, bị chém mất một cách tay… Rốt cuộc hắn đã làm gì sai, thế mà phải bị đối xử tàn nhẫn như vậy?”
“Cái gì?”, Như Tuyên mở to mắt.
“Tối hôm đó đại ca của ta lỗ mãng đánh người một chưởng, hại người phun ra rất nhiều máu.”, Bạch Y Minh khẽ cười:”Dù rằng ai cũng biết người không chết vì đại ca, nhưng thành chủ đại nhân của chúng ta vẫn luôn vì một chưởng đó mà canh cánh trong lòng. Giống như ngoài y ra, những người khác đều tổn thương người, là tội không thể tha thứ!”
“Vậy, Bạch tổng quản thật sự…”, bờ môi Như Tuyên run rẩy, không thể nào nói tiếp.
“Ta còn nhớ rất rõ, tối hôm đó nghe thấy trong thành có chuyện, ta vội vàng chạy ra khỏi thư viện, sau đó nhìn thấy cha, mẹ cùng đại ca của ta ở ngoài cửa thành… Tuyết rơi rất dày, họ quỳ trên mặt đất đầy tuyết ở ngoài thành.”
Bạch Y Minh khép hờ mắt, trên mặt lộ nỗi thống khổ thâm trầm.
“Sau đó ta mới biết được Bách Lý Hàn Băng đã đuổi toàn Bạch gia ra khỏi Băng Sương thành. Vì muốn y hồi tâm chuyển ý, cha mẹ cùng đại ca của ta đã quỳ ở đó một ngày một đêm.”
“Không đâu! Sao y lại làm như vậy?”, mặt Như Tuyên trắng bệch:”Không thể nào, cho dù trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng y luôn xem Bạch gia như người thân, sao có thể đuổi mọi người được?”
“Bách Lý Hàn Băng này lạnh lùng vô tình như thế nào, không phải người hiểu rõ hơn ai hết hay sao?”, Bạch Y Minh lắc đầu với hắn:”Tuyên ca ca, chuyện đã đến nước này, lẽ nào người vẫn không hiểu ra?”
“Hiểu… ta nên hiểu gì đây?”
“Đối với Bách Lý Hàn Băng, đừng nói đến tôi tớ thuộc hạ, ngay cả vợ con của mình, chẳng qua cũng chỉ là thứ không cần thiết phải có. Trên đời này, y chỉ đối với người… chỉ đối với ‘Như Tuyên’ là khác biệt thôi.”
Bạch Y Minh cưỡng bách nâng khuôn mặt hắn lên:”Nghe ta nói như vậy, phải chăng người sẽ thấy vui mừng, sẽ thấy hy sinh tất cả vì y là xứng đáng?”
“Ngươi nói bừa gì thế, chuyện đó căn bản là…”, Như Tuyên chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, vội vã dời mắt đi:”Đừng nói những chuyện không liên quan nữa, rốt cuộc Bạch tổng quản sau đó đã xảy ra chuyện gì?’
“Người không tin? Cũng không thể trách được…”
Một mảnh buồn bã vụt lên trong đôi mắt Như Tuyên không thể tránh khỏi cái nhìn của Bạch Y Minh, y cười châm biếm:”Người hỏi bọn họ ra sao ư?Nếu là một đứa trẻ vừa mất đi một cánh tay, cùng một nữ nhân yếu đuối không biết võ công quỳ ở ngoài tuyết một ngày một đêm, người nói xem kết quả là như thế nào?”
Ánh mắt Như Tuyên dao động, dường như muốn mở miệng bảo y đừng nói tiếp nữa.
“Cha ta đã bị trừng phạt, mặc dù chưa từng biển hiện ra, nhưng mấy năm nay trong lòng cha không lúc nào được yên. Dù ta hận cha, song suy cho cùng cha vẫn là người sinh ra và nuôi nấng ta, ta cũng không thể đối xử với cha như thế.”
Bạch Y Minh thở dài:”Cha qua đời từ ba năm trước, trước đó còn dặn ta đừng ghi hận Bách Lý gia, thiết nghĩ ít nhiều gì cha cũng nhận ra được. Bằng không những năm qua ta muốn giết Bách Lý Hàn Băng dễ như trở bàn tay, hà tất phải cực khổ như hôm nay?”
“Ngươi muốn giết Bách Lý Hàn Băng…”
“Một mạng của y đền cho hai mạng của mẫu thân cùng ca ca của ta, không phải quá tiện nghi cho y rồi ư?”
Như Tuyên nhất thời nghẹn lời, không cách nào phản bác.
“Tuyên ca ca, ta biết người sẽ không đâu.”, Bạch Y Minh cúi đầu tựa lên vai hắn:”Người sẽ không nói tính mạng của Bách Lý Hàn Băng vô cùng quý giá, càng không nói thân là gia nô của y, bất luận y làm gì cũng đúng…”
“Nhưng…”, lưng Như Tuyên trở nên lạnh lẽo, đến thanh âm cũng có chút run:”Nhưng ngươi không nghĩ cho thê tử, con cái…”
“Không có chuyện đó, chẳng qua chỉ cố ý để cho cha cùng Bách Lý Hàn Băng thấy thôi.”, Bạch Y Minh hình như đã đoán được hắn sẽ nói như vậy:”Nếu ta đã quyết ý phục thù, sao có thể lụy vì gia thất?”
Như Tuyên nhìn y với ánh mắt hoàn toàn xa lạ, sau đó gắng nâng tay lên tạo khoảng cách giữa hai người.
“Là lỗi của ta… nếu như năm đó không phải vì ta không cam lòng thì sao có thể khiến người nhà tan cửa nát.” Như Tuyên thở dài, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Y Minh, nếu ngươi thật sự muốn báo thù, giết ta là được rồi.”
“Ta biết mà…”, Bạch Y Minh bật cười lạnh lùng:”Bất luận y làm gì, cho dù là mắc nợ cả thiên hạ này, người cũng sẽ không nói y đến nửa câu không đúng, phải không?”
“Phải!”, Như Tuyên thản nhiên trả lời:”Ngoài y ra, ta không hề để tâm đến ai khác.”
“Hay! Hay cho một kẻ si tình thế gian hiếm thấy!”
Bạch Y Minh mạnh mẽ buông tay, để y ngã xuống mặt đất cứng rắn lạnh băng.
“Tiếc rằng một khi đã gặp Bách Lý Hàn Băng, dù cho tình cảm người sâu nặng như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể rơi vào kết cục như hôm nay.”
Mặc dù bên dưới có lớp áo lông, nhưng bị y quất ngã mạnh mẽ như vậy, khí huyết của Như Tuyên rối loạn một trận rồi mới dần dần khôi phục.
“Nhưng ta vẫn nên cảm tạ người, nếu không phải người chết đi sống lại, sao ta có thể tìm được một dịp tốt trời ban thế này?”, Bạch Y Minh lãnh đạm nhìn hắn:”Tuyên ca ca người đối xử với ta rất tốt, điều này ta sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.”
“Bởi vì có thể báo thù mà ngươi trở nên bất cần?”, Như Tuyên âm thầm lau vệt máu rỉ ở bên miệng, nâng người hướng về Bạch Y Minh:“Tâm tư Đường Hữu Dư ai ai cũng biết, ngươi làm thế chẳng khác nào dữ hổ mưu bì*?”
“Đường Hữu Dư… Đường Hữu Dư, thật là thành sự chưa tới, bại sự có thừa! Nếu hắn không tự cho mình là thông minh, nghĩ đến cách ám sát ngu xuẩn trong hỷ yến thì ta cũng không thể có cơ hội tốt này.”
Bạch Y Minh mỉm cười lạnh lùng, thấp thoáng đắc ý:”Mọi người đều nói Đường Hữu Dư là một lão hồ ly, song trong mắt ta, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ đần độn thấy lợi trước mắt! Cơ nghiệp trăm năm củaThục Trung Đường gia e rằng phải chấm dứt trong tay của hắn!”
“Hỷ yến?”, trong đầu Như Tuyên chợt lóe:”Lẽ nào Tư Đồ Triều Huy không phải bị Đường gia bắt đi, mà là bị ngươi…”
“Cho dù Đường gia có nhiều độc dược thế nào đi nữa, cũng không địch lại thiên quân vạn mã của triều đình. Cho dù Đường Hữu Dư có thêm mười lá gan, hắn cũng không dám đối phó với một Tĩnh Nam Vương thân nặng ngàn cân.”, Bạch Y Minh ảm đạm hồi đáp:”Có điều người cũng đã hết sức tận tâm rồi! Dù ta đã bắt trói Tư Đồ Triều Huy, song chưa từng đụng đến một sợi tóc, thậm chí còn cho người hộ tống y đến Đường môn. Chỉ cần đợi Mộ Dung Phục Ý đến đó thì y sẽ bình an vô sự.”
“Vậy ra…”, Như Tuyên nhìn thần tình của y, trong lòng có tính toán:”Ngươi nguyện ý nói những bí mật này cho ta biết, không phải sẽ để ta sống sót thoát khỏi đây chứ!”
Không ngờ tới Bạch Y Minh sẽ lắc đầu:“Ta đã nói, ta sẽ không động thủ giết người.”
Đúng lúc này có tiếng “phình phịch” nặng nề mơ hồ truyền đến.
Như Tuyên nhìn chằm chằm Bạch Y Minh, muốn tìm một manh mối nào đó từ biểu tình của y, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa vang vọng, không khỏi khẽ kinh.
Kẻ đến phá vỡ sự yên tĩnh, Bạch Y Minh đến đón dựa theo tiếng bước chân.
“Tổng quản.”, kẻ đó hành lễ với Bạch Y Minh, sau đó nhẹ giọng nói một câu: “Tất cả đều đã an bài thỏa đáng.”
“Được, ngươi đi đi!”, Bạch Y Minh gật đầu: “Ngàn vạn lần không được sơ ý.”
Tuy rằng kẻ đó vội vàng rời khỏi, nhưng Như Tuyên trong lúc kinh ngạc vẫn nhận ra kẻ đó chính là hạ nhân chuyên phụ trách trang phục ở trong thành, thậm chí cảm thấy khuôn mặt cũng mang máng quen thuộc, nhưng vẫn không thể nhớ ra đã từng gặp qua ở đâu.
Đến khi định thần lại đã thấy Bạch Y Minh trở về tự lúc nào.
“Ngươi một lòng chỉ chú tâm đến y, sao có thể lưu tâm đến chuyện khác?”
Bạch Y Minh khom lưng, cười ngâm nga nói với hắn:”Tuyên ca ca, Băng Sương thành đã không còn là Băng Sương thành năm đó nữa, càng không phải là Bách Lý Hàn Băng của Băng Sương thành nữa.”
—-
*Dữ hổ mưu bì: kêu hổ lột da, ý nói kêu người ta tự cắt đứt đường sống của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...