Editor:HamNguyet
Mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, sau khi bán đấu giá sư nói một tiếng xác nhận cuối cùng,búa bán đấu giá hạ thật mạnh xuống,ở thời điểm hắn còn không biết phản ứng làm sao,lời nói bán đấu giá sư đột nhiên truyền đến:
"Dựa theo người ủy thác yêu cầu, vị tiên sinh này phải hoàn thành ba điều kiện người ủy thác đưa ra, lần giao dịch này mới có thể thành công!"
Hắn đột nhiên bừng tỉnh, đúng vậy, giao dịch chưa thành công, nếu hắn không làm được ba điều kiện kia...Nhìn nhân viên công tác nâng lên bàn dài, vải đỏ che đậy đồ vật lớn nhỏ bất đồng, nói vậy đây chính là điều kiện Triệu Thệ đưa ra.
Không ngoài dự kiến,điều kiện thứ nhất người nọ cũng không hoàn thành được,thở dài nhẹ nhõm một hơi đi xuống, vốn muốn giả trang một chút,nhưng vừa xốc lên tấm vải đỏ thứ nhất hắn liền trợn tròn mắt, cờ vây? Cái gì a? Hắn căn bản không biết được không,nên cũng không cần giả trang.
Bán đấu giá sư có chút xấu hổ,bán đấu giá Hiên Viên kiếm này thực có điểm quỷ dị, không nói đến tiền bán đấu giá cũng không đạt tới hiệu quả mong muốn,một vật phẩm vốn dĩ chạm tay có thể bỏng, nếu xử lý không tốt,việc này truyền ra ngoài trung tâm phòng đấu giá cũng không tốt.
Đang ở thời điểm bán đấu giá sư rất nhanh tự hỏi xử lý tình huống hiện tại như thế nào,từ không trung truyền tới thanh âm của quản lý:"Bán đấu giá tiếp tục, tuyên bố ai có thể hoàn thành điều kiện người ủy thác đưa ra, hơn nữa dâng ba triệu bốn ngàn vạn, Hiên Viên kiếm liền thuộc về người đó!"
Bán đấu giá sư rất nhanh tuyên bố quyết định đổi mới hoàn toàn.
Lần này lại không ai dám hé răng, có lần giáo huấn vừa rồi, bọn họ như thế nào cũng không dám "Vọng luận quân tâm".
Lúc này thang máy chỗ đại sảnh truyền đến hai tiếng "Đinh Đinh", mọi người đều ăn ý quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thang máy từ từ mở ra,chậm rãi đi ra ngoài hai phe nhân mã, trên thực tế lực chú ý của mọi người trên cơ bản toàn bộ tập trung vào đoàn người bên trái,vài vị công tử nổi danh nhất kinh đô đứng cùng nhau, hiệu quả kia tuyệt đối có thể chói mù mắt cẩu!
Vệ Tử Phương ra vẻ vô hại,Vệ Tử Sở hào sảng soái khí,Vệ Tử Khiêm tao nhã như ngọc,Mộ Thiên Công diêm dúa yêu dã,Lý Chiến như lợi kiếm trong vỏ.
Tựa hồ không thèm để ý chút nào đến không khí hiện trường cơ hồ ngưng trệ,ánh mắt Mộ Thiên Công đảo qua mọi người, khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười diêm dúa lẳng lơ,mọi người đắm chìm trong nụ cười mê người kia,tại hiện trường không ít nữ tử không tự giác hét ầm lên, nhìn Mộ Thiên Công bằng ánh mắt lóe sáng như lang sói.
Tựa hồ thấy Mộ Thiên Công ghê tởm, Vệ Tử Sở nghiêng mặt đi, Lý Chiến đứng im bất động, Vệ Tử Khiêm,Vệ Tử Phương nhìn như không thấy.
Mấy vị công tử phong hoa tuyệt đại,các đại biểu Uy quốc đích xác không đủ xem, duy nhất có thể nhìn đến cũng chỉ có vị trữ hoàng kia,âu phục màu trắng bao vây lấy thân hình mảnh dài,tóc dài cập bả vai,khuôn mặt sinh vài phần âm nhu, mặt không có chút máu, có thể thấy dưới làn da trắng bệch ẩn ẩn mạnh máu màu xanh,cũng đồng dạng một thân âu phục màu trắng giống Vệ Tử Khiêm,nhưng vị trữ hoàng này hiển nhiên không thể so sánh được.
Vệ Tử Phương hướng tới đối phương lộ ra một nụ cười tươi, ngoài cười nhưng trong không, mấy vị công tử dẫn đầu đi về phía trước,không chút ảnh hưởng bởi ánh mắt nóng bỏng của mọi người, bình thản ung dung tiêu sái đi đến vị trí hàng ghế phía trước được sắp xếp đặc biệt ngồi xuống.
"Điều kiện đầu tiên đó là cởi bỏ tàn cục bàn cờ, ván cờ này là hơn một tháng trước ở Lạc Dương lấy được trong ngôi mộ chôn cất y phục và di vật của một vị vương gia nhàn tản, bàn cờ,quân cờ đều được bảo tồn đầy đủ, đến nay đã có niên đại hơn ba trăm năm,các vị có hứng thú có thể tự hành tính toán theo công thức
sau đó tiến lên thử một lần, nhưng chỉ có một lần cơ hội, đương nhiên, cùng các vị đánh cờ đó là Triệu sư gia!"
Bán đấu giá sư gặp mọi người Uy quốc sau khi ngồi xuống liền giảng giải lại nói tiếp.
Từ lúc lời nói bán đấu giá sư hạ xuống, hiện trường một mảnh ồ lên, Triệu sư gia là ai a,tìm hết người tài ba dị sĩ ở Hoa Hạ, Triệu Thệ tuyệt đối là xếp ở vị trí cao, tương truyền Triệu Thệ năm đó được xưng là"Hoa Hạ kỳ nghệ đệ nhất nhân"phương trượng Tung Sơn của Thiếu Lâm tự cũng phải nhường một tấc!
Tương truyền đại trưởng lão Vệ Sùng trong tam đại thế gia tinh thông kỳ nghệ,cũng phải khó khăn lắm mới chống lại Triệu Thệ hạ thành ngang tay, nghe nói trong lúc đó Triệu Thệ ngại lập trường hai phe thuỷ hoa bất dung, đương nhiên đây cũng chỉ là nghe nói,không biết Vệ Sùng hiện giờ còn tại thế hay không,ngày hôm nay đám tiểu bối Vệ gia này không biết có ứng đối nổi hay không!
Trong ghế lô tầng cao nhất,nữ tử một thân váy hoa hồng nhạt có chút lo lắng nhìn nam tử tao nhã như ngọc trong đại sảnh,kéo tay áo nam nhân trung niên hỏi: "Ba ba, Tử Khiêm sẽ cởi bỏ được bàn cờ kia sao? Ngươi vì cái gì không đưa ra điều kiện đơn giản? bàn cờ này ngươi phải mất thời gian vài ngày mới có thể cởi bỏ,cần gì phải làm khó Tử Khiêm a?"
"Nữ nhi ngoan nói cái gì vậy?Nếu đơn giản thì Tử Khiêm tiểu tử kia có thể cởi bỏ,không phải người Uy quốc cũng có thể sao? Đừng tiểu tính tình, mấy người kia nhất định rất lợi hại! Hơn nữa,ngươi nên đối với Tử Khiêm có điểm tin tưởng a!"
"Vậy ngươi cũng không nên tự mình ra trận a!"
"Bàn cờ này người bình thường không hạ được, được rồi, được rồi, nữ nhi ngoan,nếu không giải được không phải còn có điều kiện thứ hai đó sao?
"Cửa thứ nhất qua không được còn nói cái gì a..."
"..."
Mặc kệ ý tưởng Triệu Thệ làm sao,mọi người trong tam đại thế gia đang nhìn đến ván cờ hiện tại trên mặt cũng không biểu hiện thần sắc gì, nhưng trong không khí lưu động ẩn ẩn ngưng trọng lên.
"Có thể giải sao?" Vệ Tử Phương truyền âm hỏi.
"Nào có cờ nào không giải được" Mộ Thiên Công cười đáp.
"Chậm đã, hơn nữa bàn cờ này có điểm cổ quái!" Vệ Tử Khiêm nói tiếp.
"Chuyện tình Sư gia làm luôn thích lưu lại chiêu sau, xuất kỳ bất ý, không có cổ quái mới gọi là cổ quái, trước đừng động, chuyên tâm phá vỡ tử cục bàn cờ này!" Vệ Tử Phương nói.
Nhiệt tình của người theo thời gian trôi qua dần lạnh xuống,hội đấu giá tiến hành đến hiện tại đã là rạng sáng hai giờ, có chút người đã bắt đầu ở tại chỗ ngồi,không coi ai ra gì ngủ gà ngủ gật.
Người của tam đại thế gia cùng đại biểu Uy quốc dùng hơn hai giờ cũng không nghĩ ra biện pháp phá bỏ bàn cờ vây này, xuất phát từ lần bán đấu giá đặc thù này, bán đấu giá sư cũng không ở phía sau giải thích nhiều,phòng đấu giá to như vậy một mảnh im lặng.
Mà lúc này có rất ít người chú ý tới thân ảnh ở cửa thang lầu, chỉ thấy hai tay người nọ đưa lên,vuốt vuối mái tóc ngồi thẳng bên người Vệ Tử Khiêm. "Ngươi như thế nào xuống dưới đây,điện hạ nhà ta đâu?"
Vệ Tử Sở truyền âm hỏi, bọn họ lưu lại Thiên Dạ bồi Vương Tử,chuyện tốt như vậy hắn cũng rất muốn ở lại a!
Mấy vị công tử khác đồng dạng tỏ vẻ nghi hoặc.
"Mỹ nữ để cho ta xuống dưới,chưa nghĩ ra biện pháp sao?" Thiên Dạ đơn giản giải thích lập tức hỏi.
"Không sai biệt lắm" Vệ Tử Phương nói.
"Vậy như thế nào còn ngồi bất động?"
"Ngươi sẽ không cho rằng bàn cờ này dễ hạ như vậy đi?" Vệ Tử Sở nói, cho dù kỳ nghệ của hắn không tinh thông cũng có thể nhìn ra trên bàn cờ còn có cổ quái.
"Trong các ngươi ai đi hạ?" Thiên Dạ không trả lời Vệ Tử Sở, mà là hỏi.
"Tiểu Khiêm Khiêm đi, Thiên Dạ đệ đệ ngươi cứ nói đi, chẳng lẽ là tiểu Tử Tử có biện pháp?" Mộ Thiên Công cười nói, hỏi ra suy đoán chung của mọi người.
"Tử Khiêm nhớ kỹ bàn cờ này không?" Thiên Dạ tỏ vẻ cam chịu theo sau hỏi.
"Nhớ kỹ?"
"Được, chính là nhớ kỹ, nếu cho ngươi nhắm mắt lại hạ, ngươi còn có thể hạ được không?"
"Hẳn là có thể "
"Còn chưa đủ,tiếp tục nhớ một lát đi "
"..."
Trong đại sảnh im lặng lại một lần nữa vang lên tiếng bước chân, đã thấy một nam nhân trung niên Uy quốc đi hướng đài bán đấu giá, xem bộ dáng hẳn là phải hạ cờ.
Vệ Tử Khiêm quay đầu nhìn về phía Thiên Dạ, chỉ thấy Thiên Dạ lắc đầu nói:
"Chỉ có một lần cơ hội, bọn họ sẽ không thắng, ngươi chỉ cần chuyên tâm nhớ của ngươi "
Vệ Tử Khiêm yên lòng, hắn tin tưởng Vương Tử,từ thời điểm lần đầu tiên nhìn đến ánh mắt kia liền tin.
Lý Chiến cùng Mộ Thiên Công đưa tay ngăn lại hai vị quản gia tiến lên, nếu là Vương Tử nói, bọn họ nên tin tưởng mới phải, đừng nói Vương Tử nói đúng, cho dù không đúng, bọn họ cũng sẽ không thua.
"Đầu tiên tới khiêu chiến bàn cờ này chính là đại biểu Uy quốc Tá Đằng tiên sinh, Tá Đằng tiên sinh, ta cần nói rõ lại một lần nữa, ngươi chỉ có một lần cơ hội, chúc may mắn!"
Bán đấu giá sư đột nhiên vang lên thanh âm cuối cùng kéo đi cơn buồn ngủ của mọi người,sau vài giây đồng hồ,lối suy nghĩ có chút mơ hồ bắt đầu rõ ràng lên, nhìn đến trên đài rốt cục có người đi lên, nhìn kỹ lại là người Uy quốc, hắc? Mấy vị công tử kia tại sao có thể để cho người khác chiếm trước tiên cơ, cơ hội chỉ có một lần a!
Mà người tiếp theo tiến vào trong tầm mắt mọi người không phải chính Triệu sư gia sao? Chỉ thấy một chúng hắc y bảo tiêu vây quanh,Triệu sư gia mặc một thân đường trang thẫm màu,khóe miệng mang cười, nghiễm nhiên một bộ dáng nho sĩ, cũng là tứ đương gia bang Thanh Long, lại nói tiếp thủ đoạn lúc trước của Triệu sư gia, lại nhìn đến bản nhân mô dạng như vậy, mọi người không khỏi thổn thức.
Lại thấy một nữ tử thân hoa hồng nhạt đi cùng Triệu Thệ, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dính trên người Vệ Tử Khiêm, mọi người vừa thấy quang cảnh này, lập tức hiểu được đây là hòn ngọc quý trên tay Triệu sư gia--Triệu Linh Lung,lại nói, Triệu Linh Lung người cũng như tên,người lớn lên nhỏ xinh hoạt bát,bất quá khi đối mặt với Vệ Tử Khiêm liền nở nụ cười ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...