Cổ thụ vốn phi thường tráng kiện, khoảng cách từ lần trước tiến vào, Vương Tử rõ ràng cảm thấy cành lá lại sum xuê không ít, rậm rạp như sinh sôi thêm một tầng tán lá thật lớn, mà trái cây thưa thớt rủ xuống trong đó, nếu không phải Vương Tử lơ đãng nhìn đến, chỉ sợ sẽ không phát hiện.
Vương Tử đứng dậy mặc vào một kiện ngoại bào gọi Đằng Xà.
"Tử tỷ tỷ "
"Mang ta đi lên" Vương Tử chỉ vào đỉnh cây cổ thụ nói.
"Được, Tử tỷ tỷ "
Vương Tử ngồi trên thân Đằng Xà hái xuống một quả rất tròn có màu xanh lá,mặt ngoài vỏ trái cây võng văn trải rộng,nếu đặt ở hiện đại, phỏng chừng không có người cho rằng đấy là hoa quả, bất quá ánh mắt Vương Tử run sợ, nếu nàng nhớ không lầm thì trong bản "Kỳ dị lục" có phần ghi lại thiên tài địa bảo đề cập:
"Thời kỳ hỗn độn sơ khai,xuất hiện hai cây cổ thụ, một cây là tinh linh cổ thụ, tinh linh cổ thụ dựng dục sinh mệnh,trồng trong ôn tuyền sinh mệnh, quả thực ngàn năm nở hoa, ngàn năm kết quả,được ôn tuyền sinh mệnh săn sóc ân cần ngàn năm "
"Cây thứ hai là trường sinh thụ, được trồng trong nước tinh lọc, trường sinh thụ ngàn năm nở hoa, ngàn năm kết quả, ngàn năm thành thục, quả có vị như củ lạc, rất tròn,vỏ dày, võng văn dầy đặc,bất già bất tử,có tác dụng chữa trị."
"Mấy triệu năm trước,vào ngày tận thế, tinh linh cổ thụ biến hóa bỏ chạy, không biết tung tích,trường sinh thụ lại không thể biến hóa,bình ổn sau tai hoạ cũng không biết tung tích."
Vương Tử đoan trang bắt tay lật qua lật lại xem xét,ngày tận thế chính là ngày hai huynh đệ thời kỳ Thái cổ bổ thiên,không lẽ,đây là trường sinh thụ biến mất mấy triệu năm trước? Vương Tử buộc chặt năm ngón tay, nhưng không thành công mở ra vỏ ngoài, âm thầm tụ tập linh lực phá vỡ vỏ ngoài của quả, nhất thời một làn hương lan toả,thịt quả màu trắng mượt mà trong suốt, Vương Tử cắn một hơi,thấm vào tận miệng, miệng đầy sinh tân,tinh thần chưa từng có thời điểm thanh minh như vậy! Quả nhiên là thứ tốt!
Vương Tử còn đang suy nghĩ vận khí chính mình khi nào thì tốt như thế, bảo vật liên tiếp rơi vào trong túi, lại nghe đến bên cạnh thanh âm hút nước miếng, ngẩng đầu nhìn lại mới phát hiện Đằng Xà đang nhìn chằm chằm thịt quả trong tay nàng, nước miếng từ hồng tín thật dài chảy trên mặt đất.
Vương Tử đem một nửa thịt quả còn lại nuốt vào trong miệng chính mình, quả nhiên gặp ánh mắt thật lớn của Đằng Xà hiện lên một tia thất vọng, Vương Tử rũ xuống mi mắt che dấu ý cười chợt lóe mà qua. Linh thú đối với thiên tài địa bảo như vậy căn bản không có sức chống cự,cơ hồ bọn họ thăng cấp không dùng đến phụ trợ, mà dùng bảo vật như vậy được coi là một phương pháp hữu hiệu nhất, chính là Đằng Xà cư nhiên có thể chế trụ bản năng.
Vương Tử lại hái xuống một quả, phá vỡ vỏ ngoài, quả nhiên gặp ánh mắt Đằng Xà sánh loé mở thật to, nhưng không dám mở miệng nói với Vương Tử.
"Tiểu Sơ" Vương Tử kêu, đem vật cầm trong tay đưa qua, ý bảo hắn ăn.
"Tê tê, Tử tỷ tỷ,tiểu, tiểu Sơ không ăn cũng có thể lớn lên, tiểu Sơ là thần thú!"
Đằng Xà cũng không muốn ăn, tuy rằng tế bào toàn thân hắn đều đang kêu gào nuốt quả trái cây ngon miệng kia vào, nhưng là, nơi này chỉ có mấy quả như vậy, hắn phải lưu lại cho Tử tỷ tỷ, không có trái cây, hắn cũng có thể lớn lên! Ân! Kiên quyết không thể ăn!
Đã thấy Vương Tử đột nhiên đem trái cây cầm trong tay ném đi,Đằng Xà hoảng sợ, theo bản năng dùng miệng bắt lấy,đợi quả trái cây tiến trong miệng liền hóa thành hương vị ngọt lành chảy vào phế phủ,Đằng Xà thỏa mãn thè lưỡi liếm, lập tức kịp phản ứng chính mình lại ăn quả trái cây của Tử tỷ tỷ, hối hận chính mình không có nhịn xuống!
"Mấy ngày nữa còn có thể kết thêm quả" Vương Tử nhìn đến biểu tình Đằng Xà, nhịn không được nói thêm một câu, tuy rằng nàng cũng không rõ ràng lắm ba ngàn năm tại trong không gian này rốt cuộc là bao lâu.
"Thật vậy chăng? Mấy ngày nữa có thể kết quả?" Đằng Xà không thể tin được, tuy rằng hắn không biết đây là quả gì, nhưng muốn kết quả nhất định phải mất thời gian thật dài.
"Thật sự" Vương Tử nói.
Ân, Tử tỷ tỷ đã nói như vậy thì nhất định sẽ như vậy, Tử tỷ tỷ nói nhất định là đúng! Đằng Xà yên tâm.
Vương Tử chỉ huy Đằng Xà hái thêm được sáu quả, lưu lại hai quả.
"Tử tỷ tỷ, này, này đó đều cấp cho tiểu Sơ sao?" Đằng xà trừng mắt nhìn bốn quả trước mắt, hỏi Vương Tử.
"Ân "
Vương Tử nói, chính mình ăn một quả đã là cực hạn, linh khí trong quả trái cây này không không tầm thường,Đằng Xà ở Ngân Lân hồ đợi hơn hai ngàn năm, hiện tại lại là tâm trí hài đồng, cùng việc sinh sống ở nơi không có linh khí có quan hệ trực tiếp,quả này linh khí tinh thuần, hy vọng có thể trợ giúp hắn tấn chức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...