"Phong tiểu tử,để cho mọi người ăn cơm một lát" Vệ Sùng ở một bên đơn giản nói.
"Ha hả, như vậy Tử tiểu thư,thỉnh, là Vệ Phong thất lễ " Vệ Phong thong dong cười nói,ánh mắt dài nhỏ loan loan, khiến cho hắn vốn là hình tượng nam nhân trung niên cũng không mất đi phong thái càng tăng thêm ý nhị.
"Tiểu thư, nơi đó là chỗ ngồi cho người đức cao vọng trọng hoặc là chuẩn bị cho khách nhân cực kỳ trọng yếu " thấy mọi người nhường chỗ ngồi cấp cho Vương Tử, Tư Mã Thú giải thích.
Vương Tử vốn hướng phía dưới đi đến,đột nhiên cước bộ dừng một chút, đứng lại sau ngồi xuống vị trí, có lẽ,về sau nàng hẳn nên chú ý một ít.
"Tư Mã tiên sinh, ngươi về sau nói nhiều một chút "
Vương Tử nói, Vệ gia như thế,Tu Chân càng sâu, lịch sử quá mức nặng, Vương Tử đích xác nên chú ý, nàng đã không còn là một sát thủ, đi vào trong đám người, nàng không hy vọng bởi vì một ít việc nhỏ mà rước thêm phiền toái vào chính mình.
"Vâng" Tư Mã Thú đáp, hơi chút tưởng tượng cũng liền hiểu được ý tứ Vương Tử.
Vệ Sùng nhìn đến động tác Vương Tử, ẩn ẩn nở nụ cười một chút, nhìn về phía quản gia phía sau ý bảo mang thức ăn lên.
"Tử nha đầu, Tuệ Viễn đại sư khoẻ chứ?" Vệ Sùng hỏi.
"Tốt lắm" Vương Tử đáp, nhíu nhíu mi tâm, nàng cũng không thích Vệ Sùng kêu nàng là nha đầu, nhưng cũng không có nói ra.
"Ha hả, lão phu năm đó một đường sinh tử kiệt sức, nếu không phải Tuệ Viễn đại sư cứu giúp, nào có lão phu hôm nay,Tử nha đầu ngươi cứ việc ở lại Vệ gia, chỉ cần là ở Hoa Hạ,sẽ không có người nào dám ngỗ nghịch Vệ gia, các ngươi nhìn cho kĩ, về sau Tử nha đầu chính là người Vệ gia!" Vệ Sùng càng nói càng uy nghiêm,quét mắt một cái những người đang ngồi ở đây.
"Vâng "
Mọi người nghiêm túc đáp, đây chính là lời của đại trưởng lão Vệ gia nói ra, không người nào dám không đáp ứng, đại trưởng lão là trung tâm Vệ gia, hiện giờ khó có dịp phân phó chuyện gì, cư nhiên vì một tiểu cô nương nhìn như bình thường,trong lòng mọi người âm thầm so đo một phen.
Trong gian phòng Vệ Sùng cùng Vệ Phong ngẫu nhiên hỏi vài câu,Vương Tử cũng chỉ đơn giản đáp lại, cũng không nói nhiều thêm một câu, đồ ăn đều là những thứ trước kia nàng chưa từng nếm qua, nghe Tư Mã Thú giải thích, trong lòng Vương Tử cảm giác đối với Hoa Hạ càng ngày càng nhiều ẩn ẩn cao hứng, cũng chưa từng để ý đến người bên cạnh lải nhải.
Vệ Tử Sở ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại bưng tới cho Vương Tử một chút đồ ăn,không khí bữa tối trôi qua tương đối hài hoà.
Nhìn trong phòng ngủ phòng tắm, xác định không có ai, Vương Tử liền lắc mình tiến vào xích linh.
"Oa ~ oa! Thật thoải mái! Tử tỷ tỷ, nơi này là chỗ nào a? Tiểu Sơ thích không khí nơi này, rất thích rất thích!"Vừa mới tiến vào xích linh,Đằng Xà lập tức chui ra ngoài, thân thể nháy mắt hồi phục bản thể, thân thể cao lớn chiếm cứ trên bầu trời,một đường bay tới bay lui.
"Tử tỷ tỷ, nơi này thật thoải mái! Tiểu Sơ thường xuyên đến ở chỗ này được không a?"Đầu Đằng Xà thật lớn ở trước mặt Vương Tử, mở to ánh mắt đèn lồng lớn chờ mong nhìn Vương Tử.
"Có thể "
Vương Tử nói, độ dày linh khí cùng độ tinh khiết nơi này đều phi thường cao,Đằng Xà là một thần thú, ở Ngân Lân hồ cơ hồ không có linh khí, nơi này đối với hắn mà nói đích xác là bảo địa.
"Nga ~ thật tốt quá!"
Đằng Xà tiếp tục bay trên không trung, có một không gian để cho hắn tuỳ tiện giãn thân thể ra như vậy thật sự là tốt quá!
Vương Tử ở hồ nước dưới cây cổ thụ,hạ kết giới chung quanh, ngâm mình ở trong hồ nước, thân thể lập tức nhẹ nhàng khoan khoái đứng lên, Vương Tử đem y phục dính đầy phong trần bỏ vào hồ nước, cơ hồ ngay lập tức trên y phục một hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm. Mà nước suối vẫn trong suốt thấy đáy!
Vương Tử thả lỏng thân thể tựa vào bên cạnh ao, hơi hơi nâng mi mắt lên, đã thấy trên đỉnh đầu cành lá sum xuê xuất hiện vài khoả trái cây thưa thớt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...