Tử Cực Thiên Hạ

Editor:HamNguyet

"Khá hơn chưa?" Lý Chiến hỏi.

"Ngô, khá hơn nhiều" Vương Tử nói, từ trên lưng đầu lang xuống dưới, linh khí Tu Chân giới quả nhiên dư thừa rất nhiều, tuy rằng không thể so với xích linh, nhưng chỉ cần mấy canh giờ cũng làm cho nàng khôi phục không ít.

"Lần sau, không cần miễn cưỡng" Lý Chiến dừng ở ánh mắt Vương Tử nói, hôm nay cho dù Vương Tử không ra tay, bọn họ cũng có thể đào thoát được, chỉ là đại giới lớn hơn mà thôi, sau khi Vương Tử sử xuất một chiêu kia cơ hồ không có lực tái chiến, chuyện này đối với chính nàng rất bất lợi.

"Ta cũng muốn thử xem." Vương Tử nói, thủy thiên huyễn thích hợp chiến đấu đại quy mô, bầy Phong Lang là một đối tượng thực nghiệm tốt, chỉ tiếc tu vi của nàng quá thấp, không thể sử xuất uy lực chân chính của thủy thiên huyễn, rất nhanh một khắc đồng hồ liền kiên trì không được.

"... Ta sẽ không để cho chính mình lâm vào nguy hiểm" Vương Tử ngẩng đầu nhìn ánh mắt Lý Chiến nói.

Lý Chiến nghe xong, lúc này mới dời tầm mắt, hai người không biết biểu đạt, một hai đều phải trầm mặc suy đoán dụng ý đối phương, nói đến cũng lạ, Vương Tử căn bản không biết nhìn mặt đoán ý, nhưng đối với Lý Chiến nhìn chăm chú, lại tổng có thể từ trong ưng mâu hắn bắt giữ được một chú dụng ý của đối phương.

"Vương Tử điện hạ, ngươi thế nào, thân thể đã tốt hơn chưa?" Thấy Vương Tử tỉnh lại, Vệ Tử Sở nháy mắt liền nhảy nhót đi tới.

"Ngô, tốt lắm."

"Vậy thì tốt quá! Vương Tử điện hạ, ta nghe được rất nhiều chuyện thú vị, ta kể cho ngươi nghe a!"

"Được"

"Thuận tiện ăn một chút gì đi." Vệ Tử Khiêm đã đứng trong chốc lát ôn hòa nói.

Người dong binh đoàn Đao Phong cùng năm người Lục gia đã vây quanh thu thập ra một khoảng đất trống, ở giữa đốt một đống củi lửa, vài lính đánh thuê ở thu thập linh thỏ mới săn được tới, linh thỏ này có cái tên đáng yêu gọi là thỏ nhảy, ngoại hình cũng thực đáng yêu, nhưng Tu Chân giới nhất định không phải địa phương thích thưởng thức động vật đáng yêu, loại địa phương khắp nơi đều có thỏ nhảy trên cơ bản ở Tu Chân được coi là chuỗi thức ăn tầng chót nhất.


Thỏ nhảy cũng không thể hoàn toàn bị phân chia thành linh thú, bởi vì thọ mệnh chúng nó ngắn ngủi, tu vi từ khi bắt đầu sinh ra trên cơ bản sẽ không tăng trưởng, cơ hồ trở thành đối tượng trong rừng rậm bị linh thú cùng con người săn giết, thỏ nhảy có hình giống nhau, khi trưởng thành sẽ phát triển gấp đôi, chất thịt tươi ngon, nhất là thịt chân sau, ngon miệng nhất.

Nguyên bản các dong binh bận rộn đều không hẹn mà cùng ngừng tay, muốn nhìn một chút nữ tử hôm nay ngăn cơn sóng dữ rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại nói tiếp hiện tại bọn họ còn chưa thấy qua khuôn mặt bản tôn a, tâm đã sớm ngứa ngáy đến không nhịn được!

Đáng tiếc, ngươi càng tò mò, lại càng nhìn không thấy được, mấy dong binh xoay cổ như sắp gãy tới nơi, nhưng Vương Tử vẫn sâu kín ngồi xuống như vậy, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu một chút.

"Tách"...Trong ánh lửa thiêu đốt tựa hồ còn vang lên vài tiếng hỗn loạn thất vọng thở dài, không trách các dong binh hiếu kỳ như vậy, đây là một thế giới cường giả vi tôn, lính đánh thuê đều bội phục cường giả, huống chi Vương Tử lại là một nữ tử trẻ tuổi như vậy!

Nhìn phản ứng mọi người, Vệ Tử Sở hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, đưa tới mấy ánh mắt nhìn chằm chằm từ vài lính đánh thuê, Vệ Tử Sở cũng không để ý, động tác khoa trương ngồi bên người Vương Tử.Nhóm hán tử này, dọc theo đường đi nói bóng nói gió hỏi thăm một chút chuyện, đương nhiên hắn không biết a, ha ha chính là hắn cố ý không nói thì như thế nào.

Chỉ là Vệ Tử Sở còn chưa kịp ám sảng bao lâu, thân thể vừa muốn ngồi xuống liền ngã ngồi bên cạnh, Vệ Tử Sở hoả lớn nhìn lại, rống lại là "yêu tinh chết tiệt kia!" Cư nhiên đẩy hắn một phen sau đó chính mình ngồi bên người Vương Tử điện hạ!

"Yêu tinh chết tiệt muốn bị đánh a!Tự ngươi không thể tìm địa phương sao?"

"Ha hả ~~ không thể đâu ~ "

"Ngươi, ngươi lập tức đứng lên cho ta! Địa phương kia là của tiểu gia!"

"Chính là hiện tại không phải nhân gia ngồi ở chỗ này sao? Tiểu Sở Sở không cần nhỏ mọn như vậy a ~~ "

"Khụ khụ...Ta keo kiệt? Là yêu tinh chết tiệt nhà ngươi không nói lý lẽ?!"

"...Phải không? Người ta không biết a"

Mộ Thiên Công nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vệ Tử Sở, cười đến yêu nghiệt, mà răng nanh Vệ Tử Sở nghiến kẽo kẹt, giống như tiếp theo sẽ nhào đến cắn chết yêu tinh chết tiệt cười đến run rẩy hết người kia.


"Ha ha,Tử Sở huynh đệ đến nướng thịt đi, cũng đã đói bụng một ngày, trước tiên quan trọng nhất là lấp đầy bụng!" Đông Phương Dã cười to, khuôn mặt anh tuấn hơn vài phần hào khí, hôm nay thật sự là một ngày lành a, tuy rằng nhiệm vụ lấy tử hàn quả không quá thuận lợi, nhưng có thể ở trên đường kết giao với mấy người kia mới là chuyện vui ngoài ý muốn, mấy người đều không giống người giỏi về tâm kế, từ trên chiến trường vội vàng nhìn qua vài lần cũng nhìn ra mấy người thực lực phi phàm, nhất là Lý Chiến trầm mặc ít lời, cư nhiên là biến dị lôi linh căn!

Vệ Tử Sở hầm hừ đi nướng thịt, nhiều người ở đây như vậy, hôm nay hắn bỏ qua cho yêu tinh chết tiệt!

Mộ Thiên Công chỉ cười, cũng cầm một con thỏ nhảy rửa sạch, ngoài ý muốn, Mộ Thiên Công lại rất quen thuộc! Cũng phải a, thân là người nối nghiệp tam đại gia tộc, phải nói không có gì không biết, tuy rằng vẫn luôn mang bộ dáng không chút để ý, nhưng động tác trên tay lại tinh tế, lặp lại rửa sạch sẽ sau đó giao cho Vệ Tử Khiêm, lấy nước rửa tay.

Vệ Tử Khiêm ở trong tầm mắt nghi hoặc của mọi người thong dong đem một đống đồ gia vị rắc lên thịt thỏ, đưa cho vài người nướng, không đến một lát, mùi hương nồng đậm phát ra, dẫn đến mọi người tò mò rướn cổ lên xem, ở Tu Chân giới không chú trọng đến mỹ thực nấu nướng, ăn cái gì cũng chỉ bởi vì thân thể cần đến, không phải tinh thần hưởng thụ, trăm ngàn năm qua đã sớm vứt bỏ kỹ thuật phức tạp khi nấu nướng, hiện giờ chợt ngửi thấy hương vị thịt nướng kích thích vị giác người như thế, tức khắc cảm giác đùi thịt tươi ngon trong ngày thường nhạt như nước ốc a.

"Tử Khiêm, ngươi rắc thêm cái gì vào a?" Liêu Tử, một lính đánh thuê rất xảo quyệt, hì hì cười đi lại đây hỏi, nhìn một cái những người đó thèm thành cái dạng gì, liền trông cậy vào hắn đi ra hỏi một chút.

"Một ít tục vật mà thôi, các ngươi không cần ghét bỏ là tốt rồi, cầm lấy đi." Tay phải Vệ Tử Khiêm bưng thịt nướng, tay trái vừa lật xuất ra một đống gia vị, mấy thứ này hắn mang cũng không ít, lúc trước một thành thị lớn ở kinh đô thiếu chút nữa bị hắn mua cả thành thị mang theo a.

"Hắc hắc, đương nhiên không, đương nhiên không a, cảm tạ còn không kịp đâu! Cảm tạ Tử Khiêm huynh đệ!" Liêu Tử cao hứng tiếp được, cũng không kêu là đại hữu, một ngụm liền xưng huynh gọi đệ, kêu vô cùng thân thiết!

"Vương Tử" Vệ Tử Khiêm kêu, đem thịt thỏ vừa mới nướng xong đưa cho Vương Tử.

Vương Tử tiếp nhận, chỉ cần ở địa phương có Vệ Tử Khiêm, giống như từ trước tới nay đều không tới phiên nàng quan tâm đồ ăn của chính mình, nhìn một nửa chân thịt nướng trong tay, không nói gì.

"Ô ô... lChủ nhân..." Lúc này đầu lang vẫn bị xem nhẹ cọ cọ ống quần Vương Tử, hắn cũng muốn ăn a, mùi thơm như vậy chắc chắn rất ngon a, con ngươi đầu lang màu xanh biếc trong màn đêm phiếm một chút lành lạnh, nhưng ẩn ẩn tràn ngập hơi nước làm cho hắn thêm vài phần đáng yêu, Vương Tử nhìn, không tự giác nghĩ đến tiểu Sơ, tiểu Sơ...Cũng sắp tỉnh lại đi.

"Ngô" Vương Tử dứt khoát đem thịt nướng trong tay mình cho đầu lang, chỉ là tay còn chưa đưa ra một nửa đã bị một cánh tay lớn thon dài ngăn lại, Mộ Thiên Công tiếp nhận thịt nướng trong tay Vương Tử, đem thịt nướng của mình ném cho đầu lang.

Lục mâu đầu lang nhíu lại,tên yêu nghiệt chán ghét, cùng Vệ Tử Sở kia chán ghét giống nhau!


Mặc dù như thế nhưng đầu lang vẫn đưa móng vuốt giữ thịt thỏ ăn, ô ô...Ăn thật ngon! Hắn chưa từng nếm qua đồ ăn ngon như vậy a! Hừ hừ, nếu chủ nhân nướng nhất định ăn càng ngon hơn! Nghĩ đến đây lại căm giận trừng liếc mắt Mộ Thiên Công một cái.

"Tiểu muội muội, ngươi tên là gì?" Lúc này một thanh âm trong trẻo, nhân xưng Đào tỷ, đừng nhìn xưng hô dễ nghe như vậy, kỳ thật Đào tỷ là người rất hào phóng, rất ít quan tâm đến nam nữ cách biệt, hơi có chút hương vị nữ trung hào kiệt, bằng không cũng không thể ở trong dong bị đoàn toàn nam nhân?

"Ha ha, Đào tỷ! Nhất định là ngươi quá ôn nhu dọa đến người ta!" Tiểu Ngũ, là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn có hai mươi mấy người lính đánh thuê, chỉ có mười chín tuổi, nhưng tu vi đã đạt trúc cơ kỳ, là một tiểu tử rất có tiềm lực!

"Lăn! Đừng ở chỗ này xen vào việc của lão nương!"

"Ha ha, xem đi xem đi, bản tính lộ ra rồi!" Tiểu Ngũ cười lớn tránh thoát một cước của Đào tỷ, ồn ào nói.

"Tiểu muội muội, nghe Tử Sở huynh đệ gọi ngươi là điện hạ?" Đào tỷ quay đầu lại, tiếp tục hỏi, có chút bất giác xấu hổ.

"Ngô?" Vương Tử lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Đào tỷ, vừa rồi là đang hỏi nàng sao? Tiểu muội muội cũng là kêu nàng sao?

"Phụt... Ha ha..." Vệ Tử Sở thật sự không nhịn được cười lên tiếng, Vương Tử điện hạ như thế nào có thể ngốc manh như vậy, chẳng lẽ nàng không biết mình chỉ có mười tám tuổi sao? Là bởi vì trang lão đến mức thành thói quen sao? Bộ dáng phản ứng chậm nửa nhịp thật sự là rất đáng yêu a!

Mộ Thiên Công mặc dù không cười ra tiếng, nhưng độ cong lan tràn ở khóe miệng lại lớn hơn một chút, phượng mâu dài nhỏ cũng phảng phất ý cười, Vệ Tử Khiêm ôn nhuận cười nhẹ, ánh lửa chiếu lên sườn mặt có vẻ cực kỳ yên lặng, lại không biết lần tình cảnh này làm cho nữ tử cách đó không xa trong nháy mắt mất hồn.

Ba mươi mấy người ngồi vây quanh một vòng đột nhiên trở nên im lặng, chỉ chừa lại tiếng củi lửa vang lên tí tách, Vệ Tử Sở khống chế không được cười cười vài tiếng, mới vừa rồi các dong binh đều rối ren nói chuyện với nhau lúc này lại đều quên mất muốn làm cái gì, nên làm cái gì, chỉ ngốc lăng nhìn Vương Tử, trong lòng chỉ có một thanh âm, thế gian này...Lại có nữ tử xinh đẹp như thế...

Mà Đào tỷ trực diện Vương Tử cũng sửng sốt, đều là nữ nhân, mà ngay cả nàng đều muốn cúng bái Vương Tử mỹ, ngay cả tâm tư ghen tị đố kỵ cũng không có, tinh xảo đến mức không có cách nào hình dung, yên tĩnh nhìn ánh mắt của nàng, thâm trầm như lốc xoáy vô tận, lại giống như không gợn sóng ngay cả buộc đá ném sông, so sánh với diện tích bầu trời đêm phía sau, không biết ai xa hơn...

"Điện hạ? Ha ha, tiểu muội muội ngươi là điện hạ nhà ai?" Đào tỷ rất nhanh phục hồi tinh thần lại trêu tức hỏi.

"Ta gọi là Vương Tử."

"Ha ha, cho nên chính là Vương Tử điện hạ?"

"Ngô...Tử Sở kêu như vậy." Nàng cũng không biết vì cái gì sẽ bị kêu là Vương Tử điện hạ, cũng chưa từng để ý qua, bị Đào tỷ vừa hỏi mới nghĩ nghĩ nói.


"Vương Tử chính là điện hạ nhà ta." Vệ Tử Sở nói một câu, tiếp theo gặm thịt thỏ.

"Ha ha, tiểu muội muội, ta gọi là Đào tỷ, về sau ở dong binh đoàn Đao Phong, ta sẽ che chở ngươi! Cho dù ta không che chở được ngươi, còn có Dã Lang! Ha ha..."

"...Đa tạ ngươi" Vương Tử dừng một chút nói, nhớ tới Tư Mã Thú dặn, phải lễ phép...Chỉ là thật sự không có thói quen.

Bốn người Vệ Tử Khiêm không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua Vương Tử, Vương Tử sẽ không nói lời khách sáo a, không phải không thích,mà là căn bản sẽ không a, không nghĩ tới hiện tại lại nói.

"Không cần cảm tạ, ta giới thiệu với tiểu muội muội ngươi, đây là đoàn trưởng của chúng ta, Đông Phương Dã, còn được gọi là Dã Lang, do đánh nhau quá mạnh mẽ, nên bị kêu thành như vậy ha ha...Còn có a, gia cảnh đoàn trưởng chúng ta tốt đẹp, phẩm hạnh đoan chính, rất được người yêu thích, tu vi cũng là cấp bậc thiên tài, mấu chốt là hắn còn độc thân, độc thân nga!"

"Đào tỷ..." Đông Phương Dã bất đắc dĩ kêu một tiếng, Đào tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là cách nói cùng nương hắn một giọng, nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp liền thích nối tơ hồng cho hắn, Đông Phương Dã vỗ trán, đau đầu...

"Ngô, kêu ta là Vương Tử "

"..." Đào tỷ.

"..."Bốn người Vệ Tử Khiêm.

"..." Chúng lính đánh thuê.

"..." Năm người Lục gia.

Khuôn mặt Đào tỷ mới vừa rồi còn cười sáng lạn nhất thời có chút không được tự nhiên run rẩy, nhìn bộ dáng Vương Tử còn thật sự suy tư, nàng nghĩ đến đội trưởng Dã Lang nhà nàng rốt cục có thể gả ra ngoài! Chính là, chính là...Người ta kỳ thật đang suy nghĩ một tiếng xưng hô sao? Cho nên nàng mới hưng trí bừng bừng một phen diễn thuyết nhiều lời như vậy? Kỳ thật Vương Tử điện hạ...Có chút làm người ta không biết làm sao a...

"Ha hả, hảo, Vương Tử..." Khoé miệng Đào tỷ run rẩy cười nói.

"Phụt... Ha ha ha ha..."

Chung quanh đột nhiên bộc phát ra một trận cười to, chỉ có Vương Tử không rõ nguyên do, chớp chớp con ngươi đen như mực, nhìn xem trái phải, mọi người đột nhiên thực vui vẻ, vẫn không rõ, kéo xuống một khối thịt lớn đút cho đầu lang ngoan ngoãn ghé vào bên chân nàng, chỉ thấy đầu lang cao hứng nghiêng qua, lục mâu nheo lại hưởng thụ nhấm nuốt, nó mới mặc kệ đám nhân loại đáng ghét này cười cái gì, hừ hừ, có cái gì buồn cười, ngốc...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui