Im lặng, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Có hàng trăm học sinh tụ tập xung quanh hai người họ và mọi người dường như đều đang chìm vào một cơn ác mộng khó hiểu, hoàn toàn không cách nào lý giải nổi tất cả những gì mà mình đã chứng kiến.
Từ cấp hai đến cấp ba, từ học sinh đến phụ huynh, tất cả đều nhìn nhau, vô số ánh mắt hoang mang đến mức sắp phát điên, tất cả đều có chung một câu hỏi.
“Cậu có nhìn thấy không? Anh cũng nhìn thấy chứ? Mọi người đều nhìn thấy cả rồi chứ? Không phải có mỗi mình mắt tôi có vấn đề, tạo nên ảo giác đâu nhỉ?”
Cả khuôn viên ngôi trường rộng lớn im ắng đến lạ, chỉ có tiếng nôn mửa dữ dội của Hách Liên Liệt dội thẳng vào tai, hắn ta nôn hết mật xanh mật vàng, cảm tưởng như sắp sửa nôn hết cả lục phủ ngũ tạng ra rồi.
“Hắn, hắn, hắn...”
Phải mất một lúc lâu sau mới có người véo mạnh vào đùi mình một cái thì họ mới hoàn hồn được. Cứ “hắn” như vậy mãi mà chẳng nói nổi lấy nửa câu hẳn hoi.
“Cái tên phế nhân Lý Diệu này thế mà lại một cước đá bay Hách Liên Liệt, một chưởng đánh hắn phải nôn cả ra?”
Cuối cùng cũng có một người lắp bắp nói được một câu hoàn chỉnh.
Câu nói này cứ như vừa ấn phải công tắc khởi động, khiến cho cả sân trường vẫn còn đang im thin thít bỗng chốc ồn ào bàn tán hết mức. Tất cả mọi người thốt lên đầy kinh ngạc.
“Có nhầm không vậy, tên Lý Diệu này bị thương nặng đến mức thành một tên phế nhân, độ khai phá linh căn của hắn chỉ còn có 7% thôi mà, tại sao lại có thể mạnh đến như vậy, Hách Liên Liệt hoàn toàn không phải đối thủ của hắn?”
“Thôi học sao? Một cao thủ như vậy mà lại phải thôi học? Trường học đang làm cái gì vậy?”
“Tôi đã nhìn thấy hắn ta trong video chiến đấu trên Ma Giao đảo. Hắn ta lúc đó hình như chưa mạnh như bây giờ, chuyện gì vậy trời, mới có một tháng mà hắn ta có thể mạnh lên nhanh như vậy đấy!”
“Rõ ràng nhìn cậu ta gầy đét như cái que củi, thế mà ban nãy cả người như bốc lên một luồng khí, trong nháy mắt đã cuộn tròn thành một vòng tròn to, có phải tôi hoa mắt nên nhìn nhầm rồi không?”
“Không phải hoa mắt đâu, tôi cũng thấy mà, một chưởng đó thật là lợi hại. Trong đó còn phảng phất phong vị của võ thuật cổ, còn tuyệt diệu hơn cả những chiêu thức cổ mà trường dạy cho chúng ta nữa. Mọi người nhìn mà xem, đến cả cây cổ thụ phía sau cũng bị đánh nứt luôn rồi!”
“Ồ, thật vậy sao, có nói quá không đó. Tên này vẫn chỉ là một học sinh cấp ba thôi mà?”
Lý Diệu chậm rãi nhổ ra một ngụm trọc khí, hắn chỉ cảm thấy tinh thần rất tỉnh táo, sảng khoái; cả người như kiểu vừa mới được thanh lọc, có cảm giác thoải mái, nhẹ nhõm khó mà diễn tả nổi. Hắn cũng không muốn dây dưa với đám bạn học. Nhấc chân bước qua người Hách Liên Liệt đang nằm như một con chó chết, sau đó bước về phía cổng trường.
Mấy giáo viên đứng một bên tròn mắt há hốc mồm, cả người đứng sững một chỗ, không biết có nên bước đến ngăn hắn lại không.
Ngay lúc này, một tiếng gầm chói tai vang lên trên đỉnh đầu của Lý Diệu, hình như có một con quái thú rất lớn sắp sửa xuất hiện.
Lý Diệu ngước đầu lên, nheo mắt nhìn thì chỉ thấy một ngọn lửa đỏ từ phía Tây Nam đang lao về phía này với tốc độ sấm sét. Cứ như một lưỡi đao bằng lửa sắc bén đang chia đổi bầu trời thành hai nửa. Chớp cái đã đến chỗ khoảng không chỗ trường học, sau đó nó quay xung quanh thành một vòng tròn lớn với tốc độ cao, tạo thành một cơn bão lửa.
Đó là một chiếc tàu chiến biết bay không thể nào oách hơn được nữa!
Tiếng gầm lớn như tiếng thú hoang dã thời tiền sử cũng đã thu hút không ít sự chú ý của các học sinh trong trường. Rất nhiều người ngẩng đầu lên nhìn, sau đó thì ánh mắt đều dán chặt vào nó, một vài học sinh có hiểu biết về nó thì thốt lên đầy kinh ngạc:
“Là tàu chiến Xích Diễm, Xích Diễm vốn sánh vai cùng tàu chiến Huyền Điểu nổi danh khắp chốn!”
“Trời ơi, thật sự là Xích Diễm! Chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng đã biết là một mẫu cao cấp nhất, động lực của nó đã qua hai lần sửa sang đặc biệt, tốc độ có thể đuổi kịp hai lần tốc độ âm thanh, là một chiến thuyền bay vô cùng đẳng cấp đó!”
“Đẹp xuất sắc, đúng là giống y hệt giới thiệu trên quảng cáo, là một “ngọn lửa vững chãi.” Mặc dù tạo hình khác hoàn toàn so với Huyền Điểu nhưng cả hai đều toát lên sự mạnh mẽ, dứt khoát và bá đạo không gì địch nổi.
“Oa, toa xe bay kiểu này chắc không có cái giá dưới ba nghìn vạn đâu nhỉ?”
“Ba nghìn vạn? Đấy là những kiểu bình thường thôi! Còn giống như phiên bản cao cấp đã được “độ” qua như thế này thì ít nhất cũng phải tám mươi triệu!”
“Ngoài Yêu Đao Bành Hải ra thì còn có ai có thể lái kiểu xe oách thế này đến trường của chúng ta được chứ?”
Trước con mắt ngưỡng mộ của đám đông, chiếc chiến toa Xích Diễm lượn một vòng tròn trên không trung, cuối cùng sau khi tìm thấy mục tiêu, nó nhanh chóng quay một góc nhỏ rồi nhắm thẳng đầu Lý Diệu mà lao xuống.
Vèo!
Đây là một toa xe bay có phong cách thiết kế trái ngược hoàn toàn với chiến toa Huyền Điểu, khác từ chế tác, nội thất đến các bí kíp bên trong. Nó toát lên một vẻ cao ngạo, bá đạo, dứt khoát. Nó dường như được cô đọng lại từ những dòng dung nham nóng chảy trên xương cốt phượng hoàng. Chỉ cần nhìn thoáng qua, dòng nhiệt ấy sẽ chạy thẳng vào tim phổi, khiến máu trong người sôi trào, tinh thần tràn đầy nhiệt huyết.
Lý Diệu nhắm mắt theo vô thức, hắn chỉ cảm thấy một cơn mưa sao băng đang xé trời đâm thẳng xuống mặt đất.
Chiến toa Xích Diễm dừng trong không trung cách hắn còn ba, bốn mươi mét thì đột ngột dừng lại. Lơ lửng giữa trời trông như một đốm lửa.
Két...
Cánh cửa chiến toa Xích Diễm mở ra, một mỹ nữ chân dài bước ra, cô ta mặc áo hai dây màu đỏ và quần đùi ngắn, vô cùng tươi mới và mát mẻ; làn da bánh mật căng bóng, trên mắt cá chân còn đeo tám chuỗi lục lạc nữa.
“Ồ!”
Tất cả mọi người lại đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Có lẽ người con gái này không có vẻ đẹp theo nghĩa truyền thống, nhưng tuyệt đối là kiểu con gái có sức quyến rũ nhất. Cô ta giống như một mặt trời luôn tỏa sáng. Chỉ cần ở đâu có sự xuất hiện của cô ấy thì tất cả tuyệt đại giai nhân nghiêng nước nghiêng thành cũng không có cách nào níu giữ được ánh nhìn của những người khác.
“Một cô gái còn trẻ như vậy, nhiều nhất cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã lái được chiếc toa bay hào nhoáng trị giá lên tới gần một trăm triệu!”
“Khí thế của cô ta mạnh quá, ép tới nỗi tôi không thở nổi, chắc là tu chân giả rồi?”
“Chắc chắn là tu chân giả, hơn nữa còn là một tu chân giả vô cùng lợi hại, cứ cho là chưa đạt đến cấp độ của Yêu đao Bành Hải thì ít nhất cũng ngang tài ngang sức với Triệu hiệu trưởng, khí tràng (1) lớn thật đấy.”
“Cô ta có ánh mắt sắc thật, y hệt như hai con dao, hai con dao bằng lửa cháy rực, đáng sợ, quá đáng sợ!”
Đám đông xì xào bàn tán, không có lấy một người dám nhìn thẳng cô gái giống như mặt trời kia, tất cả đều cúi gằm mặt, thì thầm to nhỏ.
Trong nháy mắt, bọn họ đã quên béng đi chuyện của Lý Diệu và Hách Liên Liệt.
Mọi người đều đang thì thầm bàn luận, một người con gái có vẻ xuất thân không tầm thường này đến trường Xích Tiêu để tìm ai?
Ngay cả Lý Diệu cũng ngơ ra, mất một lúc lâu sau mới có thể mở miệng nói: “Đinh... Đinh...”
“Tiểu Linh tỷ, hoặc là Đinh Đang leng keng gì thì tùy cậu gọi!” Đinh Linh Đang hất tay một vai rồi vỗ mạnh vào vai Lý Diệu, giọng nói dứt khoát, mạnh mẽ:
“Đi thôi, tỷ mời cậu đi ăn!”
“Tỷ đến tìm tôi?”
“Hỏi thừa, ta đã phải vật vờ ở Phù Qua thành một tháng, chỉ vì muốn đợi cậu tỉnh lại đấy! Năm ngày trước tôi nghe được một tin là ở đường xích đạo biển Cực Đông xuất hiện “cá mập cánh xanh” vô cùng hiếm, bong bóng của nó là một báu vật vô giá, sau khi đem sắc thuốc sẽ mang lại tác dụng hồi phục vô cùng tốt cho bệnh nhân hôn mê lâu ngày. Thế là ta mới đến biển Cực Đông, mất ba ngày mới bắt giết được một con mang về cho cậu. Ai ngờ cậu lại tỉnh lại rồi, đã thế lại còn lén lút trốn khỏi bệnh viện. Tôi phải hỏi thăm mãi mới biết được là cậu đến trường học. Xem ra cậu hồi phục cũng nhanh đó, đánh người ta đến tè cả ra quần luôn rồi!”
Đinh Linh Đang nhìn lướt qua Hách Liên Liệt, cười híp mắt nói.
“Cũng thường thôi, chủ yếu là vẫn chưa dược ăn cơm, nếu như ăn no rồi thì một cước ban nãy đã đá vỡ bàng quang của hắn rồi, đến tè cũng không tè nổi ấy chứ.”
Lý Diệu khôi phục lại vẻ yên tĩnh, nhún vai một cái rồi nói.
“Hì hì...”
Đinh Linh Đang cười ra tiếng, bóp mạnh bả vai Lý Diệu, nói:
“Thực sự là gầy đến mức da bọc xương rồi, đi, đi ăn cơm thôi, tìm cậu mất nửa ngày, cậu không đói bụng thì tôi cũng đói lắm rồi!"
Cô không nói gì nữa, chỉ kéo Lý Diệu vào trong xe.
Chiếc chiến toa Xích Diễm này coi trọng tốc độ, dùng hình thức nhảy vọt, trước sau cũng chỉ có hai chỗ ngồi, Lý Diệu ngồi sau lưng Đinh Linh Đang, hắn chần chừ một lát rồi mới thu hết can đảm, ôm chặt lấy vòng eo mềm mại mà săn chắc của cô.
“Ôm chặt vào, đi thôi!”
Đinh Linh Đang huýt sáo, cửa máy đóng lại, bên trong xe ánh sáng lấp lánh, trên vách tựa như có hàng vạn con rồng lửa đang nhảy múa, phía sau có một lực đấy vô cùng mạnh bùng lên khiến Lý Diệu chỉ còn cách ôm chặt cứng lấy Đinh Linh Đang.
Tóc của cô rất ngắn và cứng, như từng cây từng cây kim thép đâm vào mặt Lý Diệu, tạo ra cảm giác tê tê rất kì lạ.
Vèo!
Chiếc chiến hạm Xích Diễm vuông góc với mặt đất, lao thẳng lên trời, phút chốc hòa vào cùng màu đỏ của ráng hoàng hôn.
Bên trong khuôn viên trường học, tất cả mọi người đều há hốc mồm hết cỡ, cổ nghểnh cao cũng hết cỡ luôn, ánh mắt dán chặt vào chiếc chiến hạm kia, mãi cho đến khi nó biến mất vào tầng mây, bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế bất động như vậy, vẫn chưa cúi đầu xuống.
Chấn động, trong lòng mỗi người bọn họ đều là một cơn chấn động đến long trời lở đất!
Không ai có thể nghĩ rằng một tu chân nữ lái con xe sang gần trăm triệu lại đến đây tìm tên Lý Diệu bị mọi người gọi là “phế vật” này. Hai người bọn họ còn quen biết nhau từ trước nữa chứ!
Lý Diệu không phải một tên tiểu tử nghèo xuất thân từ một xóm trọ nghèo sao? Không phải hắn bị thương nặng, linh căn bị hủy, sớm đã thành một phế nhân rồi sao? Tại sao lại có thế lực mạnh và may mắn như vậy?
Lý Diệu thật sự là một tên phế nhân sao?
Những người đứng đó đều nhìn nhau, thi thoảng lại có người nhìn đến Hách Liên Liệt đang nằm nôn mửa trên đất.
Ban nãy bọn họ ban phát ánh mắt đáng thương dành cho Lý Diệu thì giờ tăng thêm mười phần, nhưng là dành cho Hách Liên Liệt.
Còn ở trước khung cửa sổ trệt bên trong phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng trường trung học Xích Tiêu, Triệu Thụ Đức và Hắc Diện Thần đều á khẩu, mắt nhìn chằm chằm chiến hạm Xích Diễm với ánh mắt mờ mịt mãi một lúc lâu.
Phải mất rất lâu sau, trên trán Triệu Thụ Đức xuất hiện mấy giọt mồ hôi lạnh, hai chân cũng hơi run rẩy.
“Hách Liên Bá, Hách Liên Liệt, hai cha con các ngươi lần này lại hại ta thê thảm rồi!”
Triệu Thụ Đức lẩm bẩm một mình, sắc mặt cũng sạm cả lại, nghiến răng ken két nói:
“Tra, mau đi điều tra xem, chiếc chiến toa Xích Diễm này là của vị tu chân giả nào? Tên tiểu tử nghèo Lý Diệu tại sao lạ có quan hệ với một vị tu chân giả như vậy? Thế lực đứng phái sau lưng là ai, mau đi điều tra rõ ràng, nhanh lên!”
“Vâng, hiệu trưởng, tôi, tôi đi ngay đây!” Hắc Diện Thần cũng loạn lên, lảo đảo bước ra khỏi phòng hiệu trưởng.
***
(1) Khí tràng, có thể là lực hấp dẫn, là ma lực, khiến cho ánh mắt của mọi người luôn luôn bị các ngươi hấp dẫn, được người ta rất chú ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...