“Tôi không phải tu ma giả. Hẳn là cậu đã được học trong sách giáo khoa là “một ngày nhập ma, cả đời là ma” đúng không? Một khi tu chân giả rơi vào ma đạo, bị u năng tẩy rửa cơ thể rồi thì sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, biến thành con rối của vực ngoại thiên ma. Lúc ấy, quanh cơ thể sẽ tỏa ra u năng mạnh bạo, tuyệt đối không phải dáng vẻ của tôi bây giờ!”
Trịnh Đông Minh bỗng nói nhanh hơn: “Cậu xem đi, ngoại trừ lúc phóng chiêu “pháo thiên ma sát huyết” thì quanh cơ thể tôi làm gì có u năng quấn quanh, lý trí cũng rõ ràng, tuyệt đối không phải là dáng vẻ của người đã nhập ma! Chỉ là tôi… có chút kỳ ngộ, có thể tu luyện cả linh năng và u năng cùng một lúc mà thôi!”
“Hử?”
Vẻ mặt của Lý Diệu vẫn không thay đổi, nói nghiêm túc: “Trịnh đại thiếu, ngươi nhầm một chút rồi… Vốn ta muốn giết người không phải là vì ngươi là tu ma giả, mà vì ta lỡ biết được bí mật kinh khủng của ngươi. Vì không để thân phận hoặc kỳ ngộ bị phơi bày, chờ đến khi ngươi khôi phục lại thì khẳng định ngươi sẽ giết ta diệt khẩu. Ta muốn giữ lại mạng sống của mình thì đương nhiên phải ra tay trước!”
Ngừng một chút, Lý Diệu thở dài, nói tiếp: “Hi vọng ngươi có thể hiểu rõ rằng giữa chúng ta cũng không có ân oán gì. Vốn dĩ hai bên thật sự có thể trở thành bạn rượu thâm giao cũng chưa biết chừng, nhưng bây giờ…”
Hắn lắc lắc đầu, giơ chiếc rìu phần thiên lên.
Vẻ mặt Trịnh Đông Minh liền thay đổi, hấp tấp nói: “Nếu cậu thật sự muốn giữ mạng sống của mình thì càng không thể giết tôi. Có thể cho tôi một phút để giải thích rõ ràng không?”
Lý Diệu nheo mắt lại, ánh sáng trong mắt bắn ra, thần niệm nhanh chóng xoay tít lên, đẩy khả năng tính toán lên đến cực hạn. Sau một lát, hắn nói:
“30 giây!”
Trịnh Đông Minh lập tức nói nhanh: “Thứ nhất, cậu muốn giết tôi chỉ là vì sợ tôi xong việc rồi sẽ xử lý cậu! Nhưng cậu đã giết con vượn cự mục này nên có thể nói là cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi. Cho dù tôi có ngang ngược thì cũng sao có thể ra tay với ân nhân cứu mạng của mình?”
“Nhảm nhí! Còn 25 giây!”
“Thứ hai, cậu phỏng đoán rằng động cơ giết người của tôi là do tôi muốn giữ kín cái bí mật rằng tôi có thể tu luyện u năng! Nhưng giết cậu chỉ là vô dụng, bởi vì cậu đang đứng hạng nhất trong bảng xếp hạng, đã là ngôi sao mới có chút danh tiếng. Trong Cửu Đại, không ít đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu! Hơn nữa, chính bản thân cậu cũng hẳn là đã gặp được kỳ ngộ, thực lực tăng lên còn nhanh hơn cả tôi. Nên tôi không thể dễ dàng giết cậu diệt khẩu được, khẳng định phải vận dụng rất nhiều tài nguyên và thế lực!”
“Trịnh gia các người chẳng phải là có rất nhiều tài nguyên và thế lực à?” Lý Diệu lạnh lùng nói.
Trịnh Đông Minh cười khổ một tiếng, trả lời: “Thật sự thì vận dụng số lượng lớn tài nguyên để giết cậu cũng không thành vấn đề, nhưng vấn đề là lý do kìa? Đúng vậy, Trịnh gia có vài tu chân giả luyện khí kỳ, thậm chí còn có hai cường giả trúc cơ kỳ, nhưng họ đều là chú bác của tôi, thậm chí là tổ tông! Tôi mời họ đến giết cậu, rồi họ hỏi tôi lý do là gì thì tôi trả lời thế nào? Chẳng lẽ nói thẳng ra là cậu đã biết được bí mật rằng tôi có thể tu luyện u năng? Nếu nói như vậy thì chẳng cần ai nhọc lòng ra tay, chính các chú bác của tôi sẽ trực tiếp thanh lý môn hộ (1), giết chết tôi ngay lập tức!
“Cũng đúng, lý do vừa rồi giúp ngươi có thêm 10 giây đấy, nói tiếp đi!” Lý Diệu nắm chặt chiếc rìu phần thiên, không hề thả lỏng một chút nào.
“Huống chi, cho dù tôi có thuyết phục được người trong nhà đến xử lý cậu thì cũng rất khó có thể làm mà không để lại dấu vết gì. Tất cả mọi người đều biết, trong Liên bang có một đội cảnh sát mật đặc biệt chuyên xử lý tu chân giả phạm tội. Trong đó có không ít cảnh sát mật có khả năng tính toán siêu mạnh, rất ít tội phạm có thể thoát khỏi sự truy xét của họ. Lỡ mà họ đi tìm lý do khởi nguồn, tra ra tôi thì chẳng phải tôi đã tự biến khéo thành vụng?”
Trịnh Đông Minh nói một hơi, cuối cùng tổng kết lại: “Tóm lại, để giết một người tàn nhẫn như cậu thì không hề dễ dàng, cho dù thành công thì cũng có đến 99% sẽ bị điều tra ra. Nếu như vậy thì tôi thà rằng đánh cược một phen, tin rằng cậu sẽ giữ bí mật giúp tôi. Cách này còn có khả năng thành công hơn mấy cách kia một chút!”
“Cũng có vài phần đúng đấy, nhưng vẫn không đủ để thuyết phục ta. Còn lý do nào nữa không? Cho ngươi thêm 20 giây.” Lý Diệu vẫn không chút thả lỏng, nói.
“Còn!”
Khuôn mặt trắng bệch của Trịnh Đông Minh lại đỏ bừng lên, giọng khàn khàn, nói: “Cậu muốn ra tay giết tôi trước là vì sợ rằng sau khi khôi phục, tôi sẽ giết cậu. Cậu cũng chỉ muốn giữ mạng sống của mình! Nhưng cậu đã nghĩ đến việc nếu cậu giết tôi thì kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết hay chưa? Lỡ bị Trịnh gia chúng tôi biết được cậu là hung thủ thì cậu sẽ lập tức bị tu chân giả luyện khí kỳ, thậm chí là tu chân giả trúc cơ kỳ đuổi giết! Cậu cảm thấy cậu có thể thoát chết được sao?”
Ngừng một chút, Trịnh Đông Minh kết luận: “Cậu giết tôi thì 100% sẽ bị tu chân giả trúc cơ kỳ của Trịnh gia xử lý! Cậu không giết tôi thì còn có thể trông cậy vào 1% khả năng tôi sẽ bộc phát lương tâm, xem cậu như ân nhân cứu mạng của mình. Bên nào xác suất cao hơn, chính cậu tự nghiền ngẫm đi!”
Lý Diệu ngẫm nghĩ một lát, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để lại chứng cứ thiết thực.”
Trịnh Đông Minh chớp mắt, nói: “Cảnh sát phá án mới cần có chứng cứ thiết thực, còn tu chân giả báo thù thì chỉ cần có đối tượng hoài nghi là đủ rồi!”
Lông mi của Lý Diệu rung lên, đáp trả: “Ta có thể nói là mình trảm yêu diệt ma, xử lý tu ma giả là ngươi thì sao Trịnh Gia dám đụng đến ta? Chưa biết chừng Trịnh gia còn khua chiêng gõ trống, tặng cho ta một lá cờ thưởng để cảm ơn ta đã thanh lý môn hộ giùm họ ấy chứ!”
Trịnh Đông Minh nhếch khóe miệng lên tạo ra một nụ cười quái dị, nói: “Loại u năng mà tôi tu luyện có một đặc điểm vô cùng đặc biệt… ngoại trừ lúc kích phát thì bình thường tuyệt đối không lộ ra một chút dấu vết nào. Cho dù là tu chân giả cao siêu nhất thì cũng không thể nhìn ra được. Nếu không tin thì cậu cứ thử đi kiểm tra thi thể của con vượn cự mục mà xem. Trên cái xác đã không còn lưu lại chút u năng nào!”
Lý Diệu sửng sốt, nhìn chằm chằm Trịnh Đông Minh rồi phân ra một chút ánh mắt để quét đến cơ thể của con vượn cự mục.
Quả nhiên, tuy lỗ thủng trên ngực của con vượn vẫn máu tươi đầm đìa, kinh tởm, nhưng lại không hề cảm nhận được một chút ma khí nào. Vết thương ấy giống y như vết thương do dùng linh khí tạo ra.
“Thấy không, không hề có chứng cứ nào có thể chứng minh rằng tôi tu luyện u năng cả. Cho nên cậu không thể dùng lý do này để thoát tội. Đương nhiên là tôi cũng không hề lo lắng rằng cậu sẽ nói bí mật của tôi ra, vì cậu làm gì có chứng cứ. Cho nên tôi cũng không nhất thiết phải giết cậu để bưng bít. Chúng ta không cần thiết phải ngươi chết ta sống!” Trịnh Đông Minh nói nhanh.
Đúng lúc này, trên bầu trời phát ra một chuỗi tiếng “bùm, bùm.” Cuối cùng thì tiểu cát cũng đã thoát được khỏi cái áo của Trịnh Đông Minh. Trong mắt nó phát ra hai đốm sáng lấp lánh, bay đến trên đỉnh đầu của hai người.
“Hì, con hị hị của cậu đã khôi phục kết nối với chiếc Liêu Viễn. Bây giờ, từng hành động của chúng ta đều bị rất nhiều tu chân giả nhìn chằm chằm. Cậu sẽ không ra tay trước ánh mắt của bao người, đúng chứ?” Trịnh Đông Minh cười tươi rói, nói.
Lý Diệu im lặng một lát rồi cũng cười, ném chiếc rìu phần thiên qua một bên rồi đến gần Trịnh Đông Minh, ngồi xuống dưới ánh mắt chăm chú của tiểu cát. Hắn che môi, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy, nói nhỏ:
“Rất tốt, ngươi đã thuyết phục được ta. Nhưng suy cho cùng thì ta cũng đã biết được bí mật của ngươi. Nếu có một ngày ngươi luyện thành tuyệt thế ma công, nắm chắc có thể xử lý ta trong im lặng, sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào… Thì ta cảm thấy rằng ngươi vẫn sẽ ra tay!”
“Rất có khả năng.”
Trịnh Đông Minh cũng che môi, nói thản nhiên: “Tôi cũng phải lo lắng chứ. Lỡ có một ngày cậu luyện thành thần công, không sợ Trịnh gia phản công, hơn nữa cậu có tin tưởng rằng cậu có thể thoát khỏi điều tra của cảnh sát mật. Lúc đấy, cậu sợ rằng tôi sẽ chạy đến giết người diệt khẩu nên quyết định ra tay trước cho an toàn, sẽ giải quyết tôi thì sao?”
Lý Diệu suy nghĩ một lát, không nhịn được bật cười, nói: “Ừ, khả năng này cũng không nhỏ nhỉ.”
Trịnh Đông Minh khó khăn giơ tay lên gối dưới đầu, hơi híp mắt, nói tiếp với bộ dạng thoải mái:
“Nhưng hiện tại, hai chúng ta đều là tép riu nhỏ bé yếu ớt, tuyệt đối không thể giết chết đối phương mà không khiến cảnh sát mật phát hiện. Cho nên, trước khi chúng ta đều luyện thành võ công tuyệt thế thì mình vẫn có thể là bạn bè chứ? Không chừng còn có thể trở thành bạn bè chí cốt không tiếc mạng sống vì đối phương đấy!”
“Không cần phải không tiếc mạng sống vì đối phương, tôi không thích đâm vào đâm ra với một thằng đàn ông.” Lý Diệu nói, “Bạn rượu cũng được đấy, quân tử giao lưu nhạt như rượu thịt.”
“Được thôi. Bạn rượu, cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi. Khi nào về tôi sẽ giới thiệu mỹ nữ cho cậu, cậu thích thể loại nào hả? Này này này, đừng nói cậu là cái loại người đứng đắn không chạm nữ sắc, chỉ thích tu luyện nha?” Trịnh Đông Minh cười tươi nói, vẻ mặt đê tiện, hỏi.
“Đương nhiên không phải, tôi thích kiểu ngây thơ nhưng hơi quyến rũ, quyến rũ lại có chút ngại ngùng, ngại ngùng lại có chút “muốn nhưng còn giả vờ thanh cao”, “muốn nhưng còn giả vờ thanh cao” lại trộn thêm chút vẻ muốn nhưng không biết nói sao ấy.” Lý Diệu nói nghiêm túc.
“Hiểu rồi, kiểu mà trước mặt người khác thì thánh nữ, lên giường thì như lang như hổ chứ gì. Kiểu này cũng rất phổ biến nha, tôi quen biết cả đống. Khi nào cậu rảnh thì đến trường tôi đi…”
Càng nói giọng của Trịnh Đông Minh càng nhỏ, rồi cuối cùng đầu nghiêng sang một bên, ngất xỉu.
Hắn ép buộc cơ thể vận chuyển u năng khiến cơ thể bị tổn thương quá lớn. Sau đó, hắn còn cố giữ vững tinh thần tỉnh táo để đấu trí với Lý Diệu nên tinh thần cũng đã tiêu hao quá mức. Có thể chịu đựng được đến tận bây giờ đã là cực hạn của hắn rồi.
Lý Diệu nghỉ ngơi một lát giúp sức lực khôi phục lại một ít. Hắn nhìn thật lâu vào động mạch chủ ở cổ của Trịnh Đông Minh.
“Bạn Lý Diệu, xin bạn hãy ở yên tại điểm tiếp viện, tu chân giả sẽ đến đây nhanh thôi!” Tiểu cát bỗng nhiên lên tiếng.
Con ngươi trong mắt Lý Diệu co rụt lại. Cuối cùng thì hắn cũng rời ánh mắt khỏi Trịnh Đông Minh, chống kiếm lưỡi cưa đứng dậy.
Trong lòng hắn bỗng nổi lên chút tò mò. Hắn lết đến gần đầu của con vượn cự mục, đá một cái khiến cái mặt lật lên.
Sức chiến đấu của vượn ba mắt vốn không mạnh, cho dù là loại biến dị như vượn cự mục thì cũng không thể khiến hai người trở nên chật vật như vậy.
Con vượn cự mục này rốt cuộc là đã gặp được thứ kỳ quái gì, khiến nó trở nên điên cuồng như vậy?
Gương mặt của con vượn vẫn duy trì trạng thái nhe răng trợn mắt, chỉ là trong cái miệng đầy răng lởm chởm của nó đã không phun ra hơi thở hôi thối nữa. Con mắt quái dị trên trán của nó đã nhắm chặt lại, nên nhìn có vẻ thuận mắt hơn nhiều.
Lý Diệu đâm kiếm vào trong miệng của con vượn, cố định cái đầu của nó trên mặt đất rồi rút con dao găm ra. Lúc này, hắn mới yên tâm ngồi xổm xuống xem xét.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn ngồi xổm xuống, con mắt cực to trên trán con vượn đột nhiên mở ra, bắn ra tia sáng đỏ như máu vô cùng mãnh liệt, giống như một lưỡi dao vô cùng sắc bén hung hăng đâm vào trán của Lý Diệu rồi chui thẳng vào trong não của hắn!
Trong tích tắc…
“Nhóc con! Ngươi dám!”
Lý Diệu cảm thấy đau đầu vô cùng, tận sâu trong não bỗng phát ra giọng nói già nua đang kêu thảm thiết. Một ông lão râu tóc bạc phơ trong suốt ầm ầm vỡ nát, biến thành vô số mảnh nhỏ. Một nhúm mảnh vỡ nhỏ xíu xiu tiếp tục len lỏi vào nơi sâu nhất trong thức hải của hắn, số còn lại thì điên cuồng xoay tròn, biến thành một con lốc xoáy điên cuồng.
Ý thức của Lý Diệu bị cuốn vào trong cơn gió xoáy quái dị này, rơi vào trong đen tối bất tận!
Trong khoảnh khắc trước khi tơi vào đen tối vô tận, Lý Diệu nhìn thấy ba tu chân giả đang cưỡi phi kiếm lao đến chỗ hắn và Trịnh Đông Minh từ trong bầu trời đầy mây đen ảm đạm!
--------------------------------------------
(1) Thanh lý môn hộ: Tẩy rửa/giải quyết vết nhơ/điều xấu ảnh hưởng đến gia đình/tổ chức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...