Lông mi của Lý Diệu run lên, sắc mặt có chút căng thẳng, Đại Hắc Ám thời đại là giai đoạn quan trọng nhất trong lịch sử phát triển của văn minh tu chân, thậm chí có thể nói, Đại Hắc Ám thời đại chính là ranh giới phân chia quá trình lịch sử của tu chân thành hai mảng rõ rệt: Thời kỳ tu chân cổ đại và thời kỳ tu chân hiện đại. Câu hỏi này thật sự rất kinh điển, mọi người đều biết, nhưng lại khó có thể trả lời toàn diện.
Trầm ngâm một lát, Lý Diệu bắt đầu dùng ý nghĩ phấn chấn viết ra câu trả lời:
“Cổ đại tu chân giả lấy trường sinh bất tử làm mục tiêu, sáng tạo ra nền văn minh cổ tu vô cùng huy hoàng, họ thành lập từ luyện khí, trúc cơ đến kết đan, nguyên anh,… cho đến độ kiếp, chân tiên (1), đó chính là hệ thống thăng cấp bất hủ, hơn nữa dựa theo con đường này mà dũng cảm tiến tới, không ngừng khai thác cực hạn của sinh mệnh con người, hướng đến chinh phục cả hệ ngân hà.”
“Ở thời kỳ hoàng kim của cổ tu, các cổ tu chân giả sáng lập ra từng nơi từng nơi vô biên thế giới, rồi gắn kết nhau lại bằng truyền tống trận (2) giúp con người có thể tùy ý di chuyển giữa các tinh cầu, thậm chí bắt đầu thăm dò đến những bí ẩn cuối cùng của thời gian!”
“Cùng với sự tiến hóa không ngừng của cổ tu, các cổ đại tu chân giả trở nên càng ngày càng cường đại, càng ngày càng trường thọ, số lượng cường giả cũng ngày càng nhiều.”
“Tại giai đoạn đầu của văn minh cổ tu, trong ba ngàn thế giới chỉ có mấy trăm tu chân giả đạt đến nguyên anh kỳ, còn như “hóa thần lão quái” (3) hay “độ kiếp chân quân” (4) đều chưa từng nghe nói, như vậy có thể thấy nguyên anh kỳ tu chân giả là mấy chục cái thế giới cộng thêm mấy ngàn năm thời gian mới có thể xuất hiện một người, đây tuyệt đối là hi hữu vô cùng.”
“Nhưng khi đến giai đoạn cuối của văn minh cổ tu, giống như bom đạn bùng phát, số lượng cao giai tu chân giả tăng lên gấp bội - vào thời điểm ấy, có cách so sánh là: “nguyên anh nhiều như cẩu, hóa thần đi đầy đất (5)”.
“Quá nhiều cao giai tu chân giả đồng nghĩa với việc yêu cầu số lượng khổng lồ tài nguyên để tu luyện, hơn nữa, càng ngày càng nhiều tu chân giả đạt đến gần như vĩnh sinh sinh mệnh, kéo theo sự thèm muốn tài nguyên cũng trở nên bất tận!”
“Từ đầu còn có thể thông qua khai phá thế giới mới để thỏa mãn lòng tham của tu chân giả, nhưng sau khi trải qua hơn mười ngàn năm khai phá, phát hiện ra gần năm ngàn cái thế giới thì nền văn minh cổ tu không thể lại tìm ra thêm dù chỉ là một cái thế giới mới nào nữa.”
“Thế giới là hữu hạn nhưng lòng tham của tu chân giả là vô hạn - các cổ tu giả đã phải dùng hơn một ngàn năm để nhận ra chân lý này, vì vậy, để có thể tranh đoạt hữu hạn tài nguyên, nội chiến nhanh chóng bùng nổ.”
“Ba ngàn năm nội chiến thổi quét toàn bộ các thế giới, các cổ tu giả có khả năng hô mưa gọi gió, dời núi lấp biển ở mỗi tinh cầu chém giết lẫn nhau! Tinh cầu bị thiêu đốt, các truyền tống trận cổ bị hủy hoại, tinh thạch chiến hạm (6) nổ tung liên tục, những cao giai tu chân giả được xưng là “bất diệt” thay nhau ngã xuống, còn các “kết đan cường giả” hay “nguyên anh lão quái” lại biến thành giống như những người thường - loại người mà họ từng xem như con kiến, vô cùng khinh bỉ, coi thường - trở thành pháo hôi (7) trong cuộc nội chiến này, bị biến thành tro bụi dưới sức công phá có thể hủy diệt cả một tinh cầu của các “độ kiếp chân quân” hay “hóa thần lão quái”.
“Sau thời kỳ nội chiến, hơn 70% tổng số thế giới bị hủy diệt, vô số thế giới phụ bị chặt đứt liên kết với thế giới chủ, hơn 90% số lượng cao giai tu chân giả tử vong, những cấp thấp tu chân giả còn sót lại cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong đám phế tích.”
“Chiến tranh có vẻ khó có thể tiếp tục, ánh rạng đông của hòa bình mơ hồ xuất hiện -cho đến khi trong một thế giới không biết tên, có mội người thiên tài tu luyện ngu ngốc phát minh ra “một món đồ chơi nhỏ””.
“Cho đến hiện tại đã không thể khảo chứng tên và tông phái của người thiên tài tu luyện này, những ghi chép về quá trình luyện chế của hắn đã biến mất theo thời gian, người hiện đại gọi sáng chế của hắn là: Vi rút yêu thần!”
“Có lẽ, ý tưởng của hắn vô cùng đơn giản: nếu không đủ số chiến sĩ thì tại sao lại không phát minh ra một loại đồ vật có thể tăng lên linh thú toàn diện sức chiến đấu, để chiến đấu thay thế tu chân giả - suy cho cùng, số lượng linh thú là gần như vô hạn!”
“Hắn thành công, trải qua Vi rút yêu thần cải tạo, vô số những con linh thú vốn ôn thuần vô hại đã trở thành công cụ giết chóc man rợ, được gọi là những “cỗ máy chiến tranh”. Chúng không biết mệt mỏi, không biết do dự, không biết tự hỏi, chỉ biết mỗi việc không chết không ngừng!”
“Trong vòng mười năm ngắn ngủi, chỉ bằng đội quân yêu thú, tên thiên tài tu luyện này đã thống nhất thế giới nơi hắn sinh sống, số quân yêu thú của hắn cũng đã hơn trăm triệu con, các tu chân giả ở các thế giới còn lại phát hiện ra hành động của hắn, cũng sôi nổi bắt đầu luyện chế “yêu thú” của chính mình.”
“Một trăm năm sau, yêu thú trở thành chủ lực trong cuộc chiến của tu chân giới, chỗ nào cũng có.”
“Chẳng qua, tất cả các tu chân giả đều không phát hiện ra hai vấn đề.”
“Thứ nhất, loại vi rút yêu thần này có khả năng tự khôi phục và lây nhiễm rất mạnh.”
“Thứ hai, cùng với khả năng tăng lên sức chiến đấu của yêu thú, loại vi rút này còn có thể không ngừng tăng lên trí tuệ của chúng. Trải qua hơn một trăm năm chiến tranh tàn khốc, dưới sự xúc tác của cơ số vi rút, trong hằng hà sa số những yêu thú ấy đã xuất hiện một loài có trí tuệ có thể so sánh với nhân loại: Yêu tộc!”
“Cuối cùng, tại ngày cuối cùng của cuộc nội chiến dài ba ngàn năm này - yêu tộc đã thức tỉnh!”
“Dường như chịu sự chỉ huy của một thứ gì đó rất khủng bố, tất cả yêu thú trong toàn bộ vô tận thế giới đều đồng loạt phản kháng chủ của chúng. Trong khi đó những tu chân giả đã trốn sau lưng yêu thú sống trong nhung lụa mấy trăm năm nay làm sao có thể chống lại đám yêu thú có tới hàng trăm năm kinh nghiệm chiến trường - huống chi còn có những yêu thú đã nắm được cách tu chân!”
“Một ngọn lại tiếp một ngọn linh sơn bị san thành bình địa, tông phái này tiếp nối tông phái khác bị giết hết toàn phái, máu chảy thành sông. Một trăm năm, yêu tộc điên cuồng lùng sục từng góc của dải ngân hà để truy đuổi từng tu chân giả lọt lưới, những tu chân giả ngày xưa nhìn đời bằng nửa con mắt, nay giống như chó nhà có tang (8), phải ẩn nấp ở đáy vực của thiên hà và trong khe hở không gian, sống trong kinh hoàng sợ hãi.”
“Từ đó đến ba mươi ngàn năm sau chính là Đại Hắc Ám thời đại của nhân loại, ở trong bóng đêm vô cùng tận, yêu tộc thành lập nên khổng lồ yêu thú vương triều, còn nhân loại lại trở thành nô lệ ti tiện, đánh mất tôn nghiêm, đánh mất kiêu ngạo cũng đánh mất thứ quan trọng nhất - quyền tu chân luyện khí!”
“Ba mươi ngàn năm, suốt ba mươi ngàn năm! Văn minh cổ tu ngày xưa huy hoàng, thống trị cả dải ngân hà mênh mông vô tận, nay như các đụn cát bị sóng to gió lớn phá hủy, không lưu lại chút gì cho dù chỉ là nửa cái dấu vết! Hậu duệ của các “Vĩnh sinh bất diệt” cao giai tu chân giả ngày nào giờ chỉ có thể dùng sức sinh sản cường đại của nhân loại, sinh ra số lượng khổng lồ hậu đại, gian nan duy trì giống nòi!”
“Mãi cho đến ba mươi ngàn năm sau - Đại Hắc Ám thời đại giai đoạn cuối, yêu tộc xảy ra tranh quyền đoạt lợi, mâu thuẫn không ngừng dâng cao, nhân loại mới có được cơ hội chuyển mình. Dưới sự nỗ lực không ngừng của vô số tu chân giả thiên tài, nhân loại đang âm thầm phát động ba lần Tu chân cách mạng, thành lập ra loại văn minh tu chân vô cùng khác biệt với văn minh cổ tu: Hệ thống văn minh tu chân hiện đại. Mới có thể một lần nữa bước lên con đường tu chân cường đại rộng lớn, bước lên con đường phục hưng!”
“Dưới sự dẫn dắt của Đế Hoàng - tuyệt thế cường giả thời bấy giờ, nhân loại khai quật được số lượng lớn di tích của văn minh cổ tu, một lần nữa sáng lập ra hai mươi cái “Nguyên thủy tông phái”, trải qua ngàn năm huyết chiến, nhân loại lại hưng thịnh, một lần nữa trở thành chúa tể của vô tận ngân hà, văn minh tu chân hiện đại cũng bừng bừng tỏa ra sức sống!”
“Khoảng cách Đại Hắc Ám thời đại kết thúc đã mười ngàn năm, mà khoảng cách từ lúc văn minh cổ tu sụp đổ đến nay đã được hơn bốn mươi ngàn năm, hiện tại là thế kỷ tu chân tốt nhất, là lúc mà tu chân phát ra vô cùng mị lực - năm 40.000!”
Lúc Lý Diệu đang suy nghĩ đoạn kết bài văn thì trên bầu trời xuất hiện cái đồng hồ đang đếm ngược, biểu thị thời gian thi sắp kết thúc nên hắn đành phải từ bỏ ý định tiếp tục miêu tả về cuộc đời của Đế Hoàng, thuận miệng nói ra vài câu khách sáo rồi vội vàng kết thúc bài thi.
Gần như ngay khi con chữ cuối cùng trồi ra khỏi đầu Lý Diệu, toàn bộ ảo cảnh ầm ầm sụp đổ, hóa thành bạt ngàn những con bướm nhỏ. Lý Diệu bị một nguồn lực vô cùng mạnh mẽ đẩy ra ngoài, hoa mắt chóng mặt, vừa bình tĩnh lại thì ý thức đã trở về trong phòng học.
--------------
(1) Luyện khí, trúc cơ… chân tiên: Các cấp bậc mà một tu chân giả sẽ trải qua, khi đến cấp chân tiên có nghĩa là đã trở thành thần tiên
(2) Truyền tống trận: Trận pháp giúp con người có thể di chuyển từ tinh cầu này sang tinh cầu khác trong nháy mắt
(3) Hóa thần lão quái: cách gọi dí dỏm cho những người có thể trở thành thần tiên
(4) Độ kiếp chân quân: những người có thể vượt qua trận sét đánh để độ kiếp thành thần tiên
(5)Nguyên anh nhiều như cẩu, hóa thần đi đầy đất: ý là số lượng người đạt đến nguyên anh và hóa thần quá nhiều, đâu đâu cũng thấy
(6) Tinh thạch chiến hạm: các chiến hạm được làm bằng loại đá trong suốt, sáng lấp lánh
(7) Pháo hôi: giống như binh tốt trong ván cờ, chỉ có giá trị đỡ đạn
(8) Chó nhà có tang: thê thảm, không còn chốn dung thân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...