Giới cao tầng của Yêu tộc đang tranh cãi kịch liệt.
Lâm Khiêm liều chết phản kích, cũng khiến cho Yêu tộc cảm thấy chấn động vô cùng. Cứ nghĩ tới biển người đông tới mấy trăm vạ, ào tới như thủy triều là tất cả mọi người đều cảm thấy vô vọng.
Ngoại trừ dùng số người như vậy để đối kháng trực tiếp ra chẳng còn cách nào có thể đối phó được.
Trong cuộc quyết chiến giữa Côn Luân và Mạc Vân Hải, Yêu tộc coi trọng Côn Luân hơn, bởi lực lượng khủng bố của Côn Luân lúc này mới phát huy ra đầy đủ.Còn Mạc Vân Hải thì sao, trong mười năm trở về đây tuy ảnh hưởng do Tả Mạc chưa về cũng chưa có hậu quả gì đáng nói cho lắm, nhưng trong thời điểm quan trọng như thế này,không ai dám bỏ qua nhược điểm dường như là không có đó.
Hơn nữa Ma tộc vốn là minh hữu của Yêu tộc.
Nhưng lúc này lại mang đến cho họ áp lực cực lớn.
Tranh luận kịch liệt xôn xao cả phòng hội nghị. Minh Nguyệt Dạ ngồi yên ở ghế trên cùng, đôi mắt nhắm chặt như đang dưỡng thần. Còn bên cạnh nàng chính là Phong Tín Tử và Vưu Cầm Liệt đang đứng trang nghiêm ở hai bên.
Yêu tộc đang ở thế yếu, bởi điểm trí mạng nhất của bọn họ chính là không có cường giả Thần Cấp.
Bất kể là Mộc Hi hay Băng Lan, đều không thể nào giải quyết được vấn đề này. Vào giai đoạn hiện nay, Thần Cấp chính là một bài toán khó có thể tìm ra lời giải.
Đột nhiên một thanh âm vang lên.
"Các vị, không lên làm phí thời gian như vậy."
Thanh âm này tuy không lớn,nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy, lập tức thanh âm hỗn loạn xung quanh biến mất hẳn.
Người phát ra thanh âm này chính là một vị nam tử lạ mặt, trên mặt vị nam tử này có đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng xanh.
"Ngươi là ai? Sao ta lại không biết đến ngươi nhỉ?" Sắc mặt một vị trưởng lão biến đổi, rồi trợn mắt hét to: "Ngươi là ai! Không ngờ lại dám trà trộn vào đây..."
Nhưng vị nam tử đeo mặt nạ này không hề để ý tới lời mắng mỏ của vị trưởng lão kia, hắn vẫn cứ thong dong đứng đó, sau đó bình tĩnh thi lễ với mọi người trầm ấm nói: "Mọi người khỏe(hảo), ta là Minh Vương."
Câu nói của hắn vừa thốt ra.lập tức xung quanh biến thành một mảng tịch mịch, tất cả mọi người xung quanh đều bị câu nói này làm cho ngớ người, trong nhất thời không hề có ai mở miệng ra nói.
"Ah,cũng không đúng lắm." Vị nam tử đeo mặt nạ cười khẽ rồi nói: "Có lẽ lúc này mọi người lên gọi ta là Ma Vương."
Uy áp thâm sâu khó lường của Tả Mạc giống như thiên uy của thần linh hàng lâm xuống phòng hội nghị này, khiến mọi người cảm thấy như có một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt thân mình, cảm giác khó thở khiến đầu óc bọn họ trống rỗng.
Trên người Phong Tín Tử bốc lên quang mang mãnh liệt,lúc này thần lực trong cơ thể hắn đang điên cuồng lưu động. Hắn không biết Minh Vương đến đây bằng cách nào, nhưng bên ngoài đươc bao vây tầng tầng lớp lớp, cao thủ nhiều như mây, chỉ cần gây ra chút động tĩnh, thì lập tức đám hộ vệ cao thủ sẽ ùa vào.
Nhưng một ánh mắt sắc lạnh như một mũi tên nhọn hoắt xuyên thủng phòng ngự của hắn khiến thần lực trong cơ thể hắn cứng đờ!
Không tốt!
Sắc mặt Phong Tín Tử đại biến.
Thần Cấp là như vậy sao?
Phong Tín Tử vốn là cao thủ số một dưới tay Minh Nguyệt Dạ, hắn có thực lực là chuẩn Thần Cấp,vào lúc ngày thường thì gần như không ai có thẻ là đối thủ của hắn. Vậy mà đối phương chỉ cần dùng một ánh mắt...
Cảm giác sợ hãi cuộn trào trong lòng hắn, cũng không phải hắn sợ hãi và tự hỏi cường giả Thần Cấp Cường Giả mạnh cỡ nào, mà bởi vì hắn không ngờ khoảng cách giữa hai bên lại xa xôi đến như vậy mà thôi.
Khoảng cách này đúng là một cái hào (rãnh) không thể vượt qua!
Phong Tín Tử đang cảm thấy mờ mịt hoang mang, lên không chú ý tới sau lưng hắn có một bóng người mơ hồ xuất hiện.
Chỉ thấy hào quang mầu tím tối khẽ lóe lên rồi biến mất.
Lúc này Phong Tín Tử mới choàng tỉnh lại từ trong mơ hồ, cảm giác cực kì nguy hiểm khiến hắn giống như một con dã thú đang điên cuồng.
Nhưng đúng lúc này quanh thân hắn như bị siết chặt lại khiến hắn không thể động đậy được.
Hắn chỉ có thể mở to con mắt mà nhìn tên gia hỏa đáng sợ đeo mặt nạ kia đang hướng về hắn vươn ra môt hư trảo.
Thần Cấp...
Đây là hai từ cuối cùng còn hiện ra trong đầu hắn.
Một gã chuẩn Thần Cấp, dưới sự liên thủ của một Thần Cấp và một chuẩn Thần Cấp thì sao có thể có được cơ hội để phản kích cơ chứ?
Nhất Kích Tất Sát!
Đầu Phong Tín Tử bay vọt lên không trung, sau đó một cột máu phóng thẳng lên trời,nhuộm đỏ cả trần nhà.
Lập tức trong phong họp đầy những tiếng thét hãi hùng, khuôn mặt của nhiều trưởng lão cũng trở nên trắng bệch, nhưng căn phòng họp này đã bị phong tỏa, vì vậy đám người bên ngoài không thể nghe thấy động tĩnh bên trong. Sau khi Phong Tín Tử bị một chiêu giết chết, một số người vốn đang rục rịch cũng phải câm như hến.
Ngay cả Phong Tín Tử đại nhân cũng...
Ánh mặt của Minh Nguyệt Dạ nhìn về phía Vưu Cầm Liệt, giọng nói lạnh như băng: "Tốt! Rất tốt! Vưu Cầm Liệt! Không ngờ ngươi lại cấu kết với Minh Vương!"
Minh Nguyệt Dạ cũng chẳng phải kẻ ngốc, toàn bộ sắp xếp bảo vệ của hội trường này đều do bàn tay của Vưu Cầm Liệt dwungj lên. Vì thế chỉ có Vưu Cầm Liệt mới có năng lực dễ dàng đem người vào đây.
Vưu Cầm Liệt cung kính thi lễ: "Ta đây là lo nghĩ cho mọi người thôi."
Câu nói của hắn khiến sắc mặt những người có mặt ở đây đều xám như trò tàn.
Bọn họ biết rõ lực lượng mà Vưu Cầm Liệt nắm giữ đạt tới mức độ nào, một nhân vật trọng yếu như vậy mà phản bội, thì đương nhiên hắn phải sắp xếp chu toàn rồi.
Minh Nguyệt Dạ không hề để ý đến Vưu Cầm Liệt, mà quay sang bên Tả Mạc, lạnh lùng nói: "Thủ đoạn của Minh Vương quả nhiên là đủ độc, đủ tính toán."
Tả Mạc chỉ cười cười,nhưng thực ra trong lòng hắn đang bội phục hai con hàng Bồ Yêu và Vệ sát đất. Năm xưa Bồ Yêu và Vệ cũng đã từng nói qua cho hắn biết về hạt giống của huyết triệu, nhưng lúc đó Tả Mạc lại thấy chẳng quan trọng cho lắm. Nhưng hắn không ngờ được,vào những thời điểm mấu chốt, ba hạt giống ấy đều phát huy được tác dụng cực lớn.
Nếu như không có Vưu Cầm Liệt làm nội ứng, thì cho dù hắn có lẻn được vào đây cũng không thể tìm thấy Minh Nguyệt Dạ.
Lúc này Tả Mạc cứ như là chủ nhân ở đây vậy,hắn tùy tiện tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.
"Được rồi, các vị,ắt hẳn lúc này chúng ta cũng không cần phải nói những lời thừa thãi, hiện tại chúng ta lên thảo luận một chút về tương lai của Yêu tộc."
Tiếng nói của Tả Mạc truyền vào lỗ tai của từng người trong đây.
"Ngươi đừng có mà (tưởng bở) si tâm vọng tưởng!" Sắc mặt Minh Nguyệt Dạ sắc lạnh như băng, trong giọng nói của nàng ánh lên vẻ kiên quyết: "Hôm nay, cho dù tất cả mọi người đều phải chết ở đây, cũng không tới phiên người thảo luận. Muốn chinh phục Yêu tộc sao, phái đại quân của ngươi đến đây đi!"
Lời nói của Minh Nguyệt Dạ cũng được rất nhiều người ủng hộ, ai nấy đều dùng khuôn mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.
"Đúng vậy! Muốn chinh phục Yêu tộc sao, phái đại quân của ngươi đến đây đi!"
"Hừ, muốn dùng thủ đoạn như vậy để đánh hạ Yêu tộc chúng ta sao,quá ngây thơ rồi!"
...
Phản ứng của mọi người khiến Tả Mạc cũng cảm thấy bất ngờ mà nhìn thoáng qua Minh Nguyệt Dạ, cũng không phải hắn cảm thấy kỳ quái khi ý chí của Minh Nguyệt Dạ lại kiên quyết tới vậy, mà chỉ cảm thấy kinh ngạc trước phản ứng của nàng, tuy bản thân nàng đang trong hoàn cảnh rất xấu nhưng tâm trí của nàng vẫn tỉnh táo để phản công. Có thể nói, lúc trước trong tay nàng không còn con bài nào, nhưng hiện tại nàng cũng đã tìm được vài con bài, tuy không nhiều nhưng cũng là vốn để đánh bạc.
Nàng suy đoán rằng, Tả Mạc muốn nhanh chóng giải quyết và ổn định lại Yêu tộc, chứ nếu không chỉ việc trực tiếp giết sạch đám người ở đây,rồi sau đó cho đại quân từ từ tiếp cận,đó mới chính là phương pháp sử lí quyết đoán nhất.
Một Yêu tộc đang bị lâm vào hỗn loạn căn bản không thể chống cự lại đại quân của Ma tộc.
Nhưng Tả Mạc lại không hề làm như vậy,vì thế Minh Nguyệt Dạ mới nhận ra được điểm mấu chốt trong việc này.
Từ phía sau mặt nạ phát ra tiếng cười khẽ.
Nếu như đang ở cục diện có lợi mà còn bị người khác đắn đo, thì Tả Mạc đã chẳng bị người ta gọi là lột da cương thi!
Ba, Tả Mạc vỗ tay một cái ý bảo Vưu Cầm Liệt.
Vưu Cầm Liệt hiểu ý hắn, lập tức đi ra rồi bình tĩnh nhìn Mộc Hi.
Thấy vậy trong lòng Mộc Hi bỗng sinh ra dự cảm không tốt lành.
"Mộc Hi đại nhân,nhưng năm gần đây cung hồ Mộc thị phát truyển với tốc độ làm người ta phải thán phục. Nhưng bên trong cái vẻ ngoài phồn vinh ấy có tồn tại một nguy cơ mang tính trí mạng. Chúng ta đã điều tra về những thành viên trẻ tuổi dưới ba mươi tuổi của cung hồ Mộc thị, thì thấy những người đạt tới cấp Bạch Ngân Chiến Tướng, cũng chỉ có hai mươi năm người. Mà nên nhớ rằng có vài tiểu tộc trong tất cả các tộc của Yêu tộc, những thiếu niên có hi vọng đạt tới Hoàng Kim Chiến Tướng tổng cộng là bốn người. Nếu như Mộc Hi đại nhân không may ngã xuống thì..."
Câu tiếp theo Vưu Cầm Liệt cũng không cần phải nói ra,đã khiến cho sắc mặt Mộc Hi sắc mặt biến đổi hẳn.
Nàng cũng không ngờ Vưu Cầm Liệt lại âm âm thầm điều tra cung hồ Mộc thị! Mấy năm gần đây,Cung hồ Mộc thị luôn biểu hiện cao sang cũng chỉ vì không muốn người ta biết bản thân đang suy yếu. Vưu Cầm Liệt nói đến một số tiểu tộc kia, vốn là kẻ thù của cung hồ Mộc thị. Những năm gần đây, bởi vì có Mộc Hi tồn tại, lên hai tộc đó không ngừng bị áp chế và làm yếu đi.
Nhưng nếu như mình bị ngã xuống thì sao...
Nàng cũng biết rõ,lúc đó chỉ cần Vưu Cầm Liệt ngoắc ngoắc đầu ngón út thôi,là đảm bảo hai tộc kia sẽ thuần phục mà không chút do dự. Lúc đó vận mệnh của Cung hồ Mộc thị như thế nào thì chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ ra.
"Băng Lan đại nhân!" Vưu Cầm Liệt cũng làm như thường ngày,cung kính thi lễ với Băng Lan.
Băng Lan cười lạnh: "Làm sao? Ta cũng muốn nhìn xem ngươi dùng biện pháp nào để đối phó với ta?"
Băng Lan vốn là cô nhi,nên không bị gánh nặng của gia tộc.
"Tuy Băng Lan đại nhân không cần phải lo lắng cho gia tộc, nhưng nếu nói một cách khác thì Băng Lan đại nhân ngoại trừ giá trị bản thân là Chiến Tướng ra thì chẳng có cái gì đáng nói." Vưu Cầm Liệt thong dong nói: "Về phần quân đoàn của Băng Lan đại nhân, hạch tâm là mười hai vị nữ tướng,bọn họ có kinh nghiệm cũng sàn sàn như đại nhân. Trong mười hai người đó có có chín người đã lập gia đình. Ah, đúng rồi, phu quân của các nàng cũng chính là Tộc trưởng của chín gia tộc, hiện tại bọn họ đang được Ám Ảnh vệ mời làm khách. Băng Lan đại nhân cứ yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố tốt cho bọn họ."
Lập tức sắc mặt Băng Lan biến đổi hẳn.
Nếu như nàng không còn tồn tại thì vận mệnh của chi quân đoàn đó chính là...
Ánh mặt của Vưu Cầm Liệt không hề dừng lại ở trên người Băng Lan mà quay sang nhìn lướt qua một vị trưởng lão đứng giữa các vị trưởng lão.
"Trong tất cả gia tộc thì gia tộc của Hứa trưởng lão là gia tộc phồn vinh nhất.Đấy là nhờ Hứa trưởng lão quản lí có phương pháp, nên nội bộ mới luôn đoàn kết, bên ngoài lại không có địch nhân,có thể nói gia tộc của ngài quá vững chắc không gì phá nổi. Hơn nữa Chiến bộ của ngài cũng có thực lực xuất chúng."
Hứa trưởng lão hơi híp mắt lại,nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy có chút đắc ý, những lời nói của Vưu Cầm Liệt đã nói trúng chỗ mà lão đắc ý nhất. Lão là một nhân vật có thực quyền trong Trưởng Lão Hội, có địa vị gần với đám người Băng Lan và Mộc Hi,có thể nói lão là người đức cao vọng trọng.
"Chỉ tiếc là...." bỗng Vưu Cầm Liệt lắc đầu thở dài rồi nói: "Năm xưa Hứa trưởng lão xếp đặt kín kẽ không khe hở, khiến cho Vạn Lý hội gần như là toàn diệt.Nhưng Hứa trưởng lão không ngờ rằng,vẫn còn một người còn sống,và hắn rất nhớ nhung trưởng lão a."
Ba chữ ' Vạn Lý hội' khiến các trưởng lão có mặt ở trong đây không khỏi biến sắc. Cái tên tô chức này bọn họ cũng đã được nghe nói qua,tác phong làm việc của vạn lý hội hết sức quỷ dị và tàn nhẫn, năm xưa đã gây ra một hồi đầy gió tanh mưa máu. Nhưng cách đây vài chục năm, đột nhiên vạn lý hội lại mai danh ẩn tích,vậy mà không ngờ Hứa trưởng lão lại có quan hệ tới tổ chức thần bí này.
Vốn Hứa trưởng lão luôn thong dong bình tĩnh,giờ lại như bị lửa đốt mông, bỗng nhiên nhẩy dựng lên nghẹn ngào kêu lên: "Không thể như vậy được!"
Vưu Cầm Liệt chỉ hướng về hắn mỉm cười rồi nói: "Xin Hứa trưởng lão chớ sốt ruột, đợi chút nữa chúng ta sẽ nói riêng với nhau về chuyện này."
Nói xong hắn chẳng thèm để ý đến Hứa trưởng lão, mà chỉ điểm danh qua từng người ở đây,bời gần như tất cả bọn họ đều có những bí mật không dám để cho ai biết,nhưng những tư liệu ấy Vưu Cầm Liệt lại thuộc như lòng bàn tay của mình.
Hoảng loạn và tuyệt vọng nhanh chóng lan tràn khắp phòng họp.
Minh Nguyệt Dạ trơn trừng mắt, sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt của nàng nhìn Vưu Cầm Liệt có thể thấy cảm xúc không thể tin nổi.
Tư liệu chính xác và tỉ mỉ như vậy, nếu như không cẩn thận điều tra trong thời gian dài thì không thể nào tìm hiểu rõ đến vậy được. Thậm chí mấy việc này ngay cả nàng cũng chẳng biết được bao nhiêu! Vốn nàng tưởng rằng Vưu Cầm Liệt âm thầm cấu kết với Minh Vương,nhưng lúc này trong đầu nàng quanh quẩn một suy nghĩ mà không thể nào gạt bỏ đi được.
Vưu Cầm Liệt chính là con cờ ẩn dấu mà Minh Vương đã bố trí!
Suy nghĩ này khiến nội tâm của nàng trầm xuống.
Quả nhiên chiêu rút củi dưới đáy nồi của Vưu Cầm Liệt quá độc mà,e rằng lúc này mấy nhân vật nắm trong tay thực quyền của Yêu tộc ắt hẳn sẽ đào ngũ. Phía sau đám người đó đều là những đại gia tộc.Và đó mới chính thức là lực lượng trung kiên của Yêu tộc,mới chính thức là tầng lớp thống trị cả Yêu tộc.
Chỉ trong nháy mắt thẻ đặt cược trong tay nàng mất hết không còn lại chút gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...