"Đây chính là Thành Ngô Ca sao?"Thác Bạt Vũ ngẩng đầu nhìn về về phía thành trì cách chỗ y không xa, trên mặt không chút biểu tình hỏi. Trên lưng y đang đeo một thanh kiếm bản rộng mầu đen, con Tam Nhãn Thiết Vị Thú y đang cưỡi thỉnh thoảng lại kêu tê một tiếng, ba con mắt mầu huyết hồng lấp lóe hung quang, toàn thân con Tam Nhãn Thiết Vị Thú này được bao phủ bởi một lớp giáp xác cứng rắn ánh lên mầu sắc như kim loại, bốn cái chân thô to mạnh mẽ giúp nó dù là đang chạy nhanh vẫn ổn định như thường.
"Vâng!" Thủ hạ vội vàng thưa.
Đám hộ vệ bên cạnh Thác Bạt Vũ đều là những người nhanh nhẹn và dũng mãnh, trên mặt lúc nào cũng lộ lên vẻ lãnh đạm, bọn họ ngồi vững trên ma kỵ, bất động như một ngọn núi, từ đó có thể nhận ra bọn họ đều là những người thân kinh bách chiến.
Mỗi một người trong năm trăm thiết vệ đều do Thác Bạt Vũ tự tay lựa chọn. Tính tình Thác Bạt Vũ nóng như lửa lại khát máu thị sát nhưng vô cùng thiện chiến, vì thế năm trăm thiết vệ dưới tay y cũng chẳng khác gì y, đều là lũ không sợ chết, càng gặp áp chế thì càng hung hãn.
"Giết sạch Ngô tộc, không để lại một người!"Thác Bạt Vũ thản nhiên ra lệnh.
Không một ai lên tiếng, nhưng trong mắt đám thiết vệ bắt đầu hiện lên vẻ khát máu, một khi Thác Bạt đại nhân hạ tàn sát lệnh thì có nghĩa là bọn họ có thể đại khai sát giới.
Thác Bạt Vũ khẽ thúc tọa kị Tam Nhãn Thiết Vị Thú, lập tức thân hình Tam Nhãn Thiết Vị Thú khẽ chùng xuống rồi nhẩy mạnh về phía trước.
Gần như cùng lúc đó năm trăm ma kị cũng tiến lên ầm ầm.
Thân thể khổng lồ và trầm ổn của Tam Nhãn Thiết Vị Thú như một tòa núi nhỏ di chuyển với tộc độ nhanh kinh người, năm trăm ma kị thuần một loại hỏa minh mã, tứ chi mạnh mẽ và tráng kiện, bốn vó cứng rắn như sắt thép, gõ lên mặt đất với tần suất cực nhanh vang lên như những nhịp trống ầm ĩ.
Mặt đất rung rung.
Những thanh âm ầm ầm như được truyền ra từ sâu trong lòng đất, vang lên nặng nề khiến trong lòng người ta không khỏi rung động không thôi.
Trên tường thành của Thành Ngô Ca phát ra những tiếng cảnh báo thê lương, phảng phất như muốn xé rách bầu trời.
Năm trăm ma kị tựa như một dòng lũ kim loại không thể ngăn cản, tốc độ của bọn chúng cực nhanh, khi bọn chúng di chuyển còn phát ra những thanh âm ầm ầm dầy đặc như thấu thẳng vào lòng người, khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Bỗng bị Chiến Tướng cầm đầu đội ngũ giơ thanh kiếm bản rộng mầu đen lên.
Lập tức sát ý ngập trời ngưng tụ lên thân thanh kiếm bản rộng đang giơ lên kia khiến mầu đen trên thân kiếm bị chuyển sang mầu xám, chỉ trong nháy mắt, sát ý ngập trời đã biến mất, không gian xung quanh chỉ còn lại cảm giác trống rỗng đến kì dị, mang lại cho người ta cảm giác yên tĩnh trước cơn bão lớn.
Thanh hắc kiếm chém xuống!
Rít!
Một đạo kiếm quang mầu xám dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được lao tới trước mặt đám thủ vệ của Thành Ngô Ca khiến trên mặt đám thủ vệ ấy hiện lên vẻ vô cùng kinh hãi.
Rầm!
Cửa và tường thành của Thành Ngô Ca bị đạo kiếm quang kia bổ vỡ.
Chỉ thấy một khe rộng cỡ hai mươi trượng hiện ra trước mắt mọi người.
Ma kỵ ào tới như một dòng nước lũ không thể ngăn cản, chạy xuyên qua khe hở tiến vào trong thành.
Sau khi vào thành ma kỵ vẫn không hề giảm tốc độ, mà đâm thẳng về phía phủ thành chủ như một thanh kiếm vô cùng sắc bén. Lực lượng kinh người của Tam Nhãn Thiết Vị Thú và đám ma kị khiến vô số gạch đá cứng rắn trên mặt đường ầm ầm nứt vỡ như bánh quy, tạo thành vô số đá vụn bắn ra xung quanh.
Những nơi mà bọn chúng đi quả trở lên hoang tàn như bị cầy qua khiến toàn bộ Thành Ngô Ca cũng phải run rẩy.
Sát ý trong lòng Thác Bạt Vũ trải qua quá trình không ngừng tích lũy đã đạt đến điểm cao nhất, lập tức y hét to một tiếng:"Giết!"
"Giết!"Năm trăm thiết kị đồng thời thét lên, sát khí gần như ngưng thành thực chất như một cơn lốc xoáy mất đi khống chế ầm ầm càn quét khắp nơi. Trước sát khí khủng khiếp như vậy, cư dân của Thành Ngô Ca trở lên vô cùng nhỏ bé, lúc này sắc mặt bọn họ trở lên tái nhợt không còn chút máu nào, hai bàn tay trở lên run rẩy, trong đầu lâm vào một mảnh trống rỗng.
Phủ thành chủ đã hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Đó chính là mục tiêu của bọn họ!
Khí thế của đám thiết kị lại tăng lên một lần nữa, tất cả bọn họ bỗng rạp người áp sát thân ma kị, lập tức tốc độ của bọn họ lại tăng lên, Bọn họ muốn dùng cái khí thể không gì không phá được này bóp nát cái phủ thành chủ thành mảnh vụn.
Đúng lúc này, con ngươi trong mắt Thác Bạt Vũ bỗng co lại!
Trước cửa phủ thành chủ có một vị thiếu niên đang đứng yên, xung quanh hắn trống rỗng không có một người.
Không biết vì sao, bỗng nhiên trong lòng Thác Bạt Vũ lại dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, vô số cuộc chiến sinh tử giúp y có được hành động theo bản năng, lập tức y giơ thanh đại kiếm trong tay lên.
"Giết!"
Thanh âm như tiếng sét giữa trời vang lên, sau đó là một kiếm chém xuống!
"Giết!"
Đám thủ vệ thiết kị giận dữ hét lên, đồng thời vận dụng thần lực trong cơ thể, lập tức vô số tia sáng dùng tốc độ mắt thường không thể bắt kịp được tụ tập về phía thanh kiếm trong tay Thác Bạt Vũ.
Chỉ thấy trên thanh hắc kiếm hiện lên một tầng quang mang sắc xám tro yêu dị.
Tam U Thần Kiếm độc đáo do Thác Bạt Vũ sáng tạo ra!
Kiếm quang mầu xám tro gào thét đánh về phía vị thiếu niên đang đứng trước phủ thành chủ, bên ngoài đạo kiếm quang ấy có ẩn hiện một làn huyết sắc mỏng, phảng phất như vô số ác quỷ đang gào thét bay vòng quanh kiếm quang vậy.
Những người đang đứng ở phía xa xa quan sát trận chiến, đều bị đạo kiếm quang kia làm cho phát sợ. Nhưng đạo kiếm quang mầu xám ấy như một một lực hút kì dị, khiến bọn họ có cảm giác như tinh thần của mình như bị đạo kiếm quang kia hút mất vậy.
Đại đa số mọi người đều đã được nghe qua thanh danh của Thác Bạt Vũ, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, mới cảm giác được hắn mạnh hơn lời đồn rất nhiều.
Lúc này sắc mặt vị trung niên nhân và vị nam tử âm nhu đã trở lên trắng bệch, hai người bọn họ đại diện cho hai gia tộc gần gũi với Ngô tộc nhất trong Thành Ngô Ca, vì thế bọn họ đang âm thầm tính toán cho bản thân. Nhưng khi chính mắt nhìn thấy một kiếm kinh khủng như vậy, bọn họ mới phát hiện, dưới sức mạnh tuyệt đối như vậy, ý nghĩ của bọn họ buồn cười đến mức độ nào.
Âm Lăng Vệ, thật quá cường đại mà!
Thác Bạt Vũ mang theo năm trăm thiết vệ đã đủ để san Thành Ngô Ca thành bình địa
Trong lúc mọi người vẫn còn kinh hãi thì bỗng một vòng sáng mầu xanh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đôi mắt Thanh Hiểu hiện lên vẻ hưng phấn, đám ma kỵ đang tràn lên như nước lũ kia không những không làm hắn khiếp sợ, mà hoàn toàn ngược lại khiến máu nóng trong người hắn sôi trào, chiến ý dâng lên ngùn ngụt.
Thanh Hiểu đã tận mắt nhìn thấy trận chiến của đại ca và Đại trưởng lão.
Mà trận chiến ấy được xưng tụng là trận chiến mạnh nhất trong vạn năm qua, trận chiến ấy tác động rất mạnh vào Thanh Hiểu, thậm chí còn có thể làm hăn nhớ đến hết đời. Trong thời gian phiêu bạt trong hư không vô tận cùng với Tả Mạc, Tả Mạc đã truyền thụ cho hắn rất nhiều, hơn nữa lại không ngừng được ma luyện trong gian khổ ở hư không vô tận khiến Thanh Hiểu tiến bộ kinh người.
Nhưng trong hư không vô tận, Thanh Hiểu không được chiến đấu cùng với ai, Trong khi hắn lại đang trong tầm tuổi huyết khí phương cương. Hơn nữa lúc thường ngày hắn được đám Quỷ vụ đồng và Hắc Kim phù binh kể lại những chiến tích huy hoàn của Tả Mạc và Vi Thắng khiến trong lòng Thanh Hiểu luôn lấy hai người họ làm mục tiêu phấn đấu
Nghé con mới sinh không sợ cọp, Thanh Hiểu giống ý như một con nghé con mới sinh, vì thế trong lòng ahwns không hề có một chút sợ hãi nào.
Ngô lão đầu bảo Thác Bạt Vũ là một cao thủ rất nổi danh.
Thanh Hiểu cầu còn không được, trong lòng hắn, đại ca và vi sư chính là thần tượng của hắn, vì thế hắn muốn được giống như bọn họ.
Suy nghĩ của Thanh Hiểu rất đơn thuần và chất phác.
Đả bại Thác Bạt Vũ!
Chỉ thấy Thanh Ba Huyền vươn dài ra bay múa giữa không trung, sắc mặt Thanh Hiểu trở lên chăm chú và nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm vào đoàn thiết kỵ đang ào tới nhanh như điện, khuôn mặt cứng rắn như một tảng nham thạch, không chút động dung
Khi Thác Bạt Vũ dựa vào uy thế của năm trăm thiết kỵ chém ra một kiếm kia, thì con ngươi của Thanh Hiểu bỗng nhiên rực sáng.
Chỉ thấy chân trái hăn bước lên một bước, rồi khom lưng, cong eo lại, thân hình hơ trùng xuống, song chưởng đẩy về phái trước (Kamezoko).
"Thanh thanh tế đằng, vạn tâm đồng kết, hộ ngã tộc nhân. "
(Mảnh đằng xanh xanh, vạn tâm như một, bảo hộ tộc nhân)
Thanh âm thoảng thoảng như lẩm bẩm này phảng phất như tiếng ca của Thanh Đằng nhất tộc vọng tới từ thời Viễn Cổ.
Lập tức Thanh Ba Huyền đang bay múa trên không trung như nghe thấy lời triệu hồi, bay nhanh tới bàn tay Thanh Hiểu. Chỉ thấy sợi Thanh Ba Huyền mảnh như sợi tóc bỗng kết thành một bức tường đằng (dây leo).
Hào quang mầu xanh chảy dọc theo bàn tay Thanh Hiểu bao phủ toàn bộ bức tường bằng dây leo kia. Sau khi bao phủ toàn bộ bức tường, hào quang mầu xanh vẫn không dừng lại, mà tiếp tục truyền vào, chỉ thấy bức tưởng dường như được nuôi dương, không ngừng mọc ra vô số chồi non, sau đó vô số chồi non này bắt đầu sinh trưởng lan tàn khắp nơi.
Chỉ trong chớp mắt, một bức tường xanh mướt và xinh đẹp hiện ra trước mắt mọi người.
Bên trong phủ thành chủ.
Tả Mạc nghe thấy những lời lẩm bẩm của Thanh Hiểu, khiến hắn hơi thất thần.
Bất giác hắn nghĩ tới Thanh Lâm đại ca, nếu như lúc này Thanh Lâm đại ca được chứng kiến Thanh Hiểu lúc này, thì ắt hẳn đại ca sẽ cảm thấy rất vui mừng.
Thanh Đằng nhất tộc, sẽ được Thanh Hiểu truyền thừa xuống dưới.
Kiếm quang mang đầy khí tức hủy diệt đánh mạnh lên bức tường kết bằng dây mây
Sau đó ầm ầm bạo liệt.
Rầm!
Một luồng sáng rực rỡ bao trùm cả bức tường.
Hợp lực của cả năm trăm người vào một kiếm, sao có thể ngăn cản đơn giản như vậy?
Hào quang chói mắt xuyên thấu qua những khe hở của bức tường, khiến Thanh Hiểu cảm thấy hai tay khẽ trầm xuống, dường như bức tường kết bằng dây leo kia sắp sụp đổ vậy.
Hắn hít sâu một hơi, thanh mang trong mắt tăng vọt, lập tức thần lực trong cơ thể điên cuồng truyền vào trong bức tường dây leo.
Ở trong hư không vô tận, mỗi một trận chiến đều vô cùng gian nan. Nếu không phải có Tả Mạc và Chim Ngốc bảo hộ thì với cảnh giới của hắn không thể tồn tại trong hư không vô tận được. Sau mười năm phiêu bạt, tuy hắn vẫn không có được bản lĩnh tồn tại trong hư không vô tận, nhưng đã có thể tự mình ngăn cản một mặt, và tham dự vào những trận chiến khốc liệt.
Bất cứ quái vật nào tồn tại trong hư không vô tận đều mạnh hơn hắn rất nhiều, điều này có nghĩa là lần chiến đấu nào hắn cũng nằm ở thế hạ phong tuyệt đối. Ở thế hạ phong này không chỉ có hắn mà còn chúng tiểu. có lẽ duy chỉ có Chim Ngốc là không bị mà thôi. Nhưng dù ở trong hoàn cảnh bất lợi như vậy, hắn và chúng tiểu vẫn không ngừng liều lĩnh tìm kiếm thắng lợi, chiến đấu gian khổ trong thời gian dài như vậy, giúp hắn có được khả năng kháng lại áp lực và sự bền bỉ vô cùng khiếp người.
Tuy lúc này hắn cảm thấy áp lực rất cường đại, nhưng loại áp lực này so với chiến đấu mà hắn gặp ngoài hư không vô tận thì không cùng một cấp độ.
Thanh mang trong mắt Thanh Hiểu sáng lên cực điểm, hắn không hề giữ lại chút thần lực nào.
Kiếm quang bạo liệt điên cuồng cắt phá bức tường dây leo khiến vô số cành lá bay toán loạn khắp nơi. Đúng lúc mọi người cứ tưởng bức tường thanh đằng sẽ bị kiếm quang xuyên thấu, thì bỗng những vết thương trên bức tường thanh đằng tuôn ra vô số mầm cây rồi sinh trưởng nhanh chóng.
Kiếm quang không ngừng cắt phá những mầm non mới sinh, nhưng tốc độ sinh trưởng của mầm cây lại càng nhanh hơn, Khi kiếm quang càng lúc càng ảm đạm, thì bức tường thanh đằng vẫn liên tục sinh trưởng và tu bổ lại khiến những vết thương trên bức tường thanh đằng càng lúc càng ít. Bức tường thanh đằng không chỉ không ngừng tu bổ vết thương mà còn lan tràn sang bốn phía với tốc độ kinh hoàng.
Sau khi chôn vùi đạo kiếm quang kia xong, thì một bức tường thanh đằng có độ cao chừng năm mươi trượng, chiều rộng tầm một trăm trượng hiện ra trước mắt mọi người
Một cái bóng khổng lồ mờ ảo che phủ một nửa Thành Ngô Ca, đồng thời che phủ cả Thác Bạt Vũ và năm trăm thiết kỵ đang lao tới.
Thác Bạt Vũ chỉ cảm thấy không gian trước mặt trở lên tối sầm, bởi một chiếc bóng cực lớn đã che phủ toàn bộ bọn hắn.
Khiến sắc mặt y đại biến!
Lần này, đá trúng thiết bản rồi!
Y chưa bao giờ gặp một người có thể dùng sức bản thân ngăn được một kiếm hợp lực của y và năm trăm thiết kỵ!
Y cũng chưa bao giờ gặp một bức tường thanh đằng khủng bố kinh người như thế!
Sao cường giả có cấp bậc như vậy, lại xuất hiện ở một nơi nhỏ bé như Thành Ngô Ca được?
Chiếc bóng không lồ che khất cả bầu trời, khiến y cảm thấy chiếc bóng như một chiếc mồm đầy máu sâu không thấy đáy, đang chuẩn bị thôn phệ bọn họ.
Bất giác y ý thức được, tình huống mà mình gặp phải càng lúc càng xấu rồi.
Đúng lúc này, từ phía trước vang lên một tiếng quát khẽ.
Chỉ thấy bức tường thanh đằng khổng lồ hướng về phía đám người Thác Bạt Vũ đè xuống, khi chiếc bóng bao phủ toàn bộ bọn họ, bỗng toàn thân bọn họ như bị dây leo cuốn lấy, không thể động đậy chỉ biết trở mắt nhìn bức tường thanh đằng càng lúc càng ép lại gần.
Âm mưu!
Đây nhất định là một âm mưu!
Trước khi Thác Bạt Vũ bị bóng tối hoàn toàn che phủ, trong đầu y bỗng nảy lên một ý niệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...