Tu Chân Thế Giới

Cảm giác cực đoan nóng và lạnh đồng thời xuất hiện làm người ta muốn thổ huyết.

Nhưng Tả Mạc lại không rảnh để thổ huyết, hắn đang cố gắng luyện tập thôi động định phách thần quang, lâm trận mới mài gươm là một việc rất bất đắc dĩ nhưng lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác. Định phách thần quang là cọng rơm cứu mạng của hắn, ngoại trừ nó hắn chẳng còn thứ gì khác để đối phó với tình hình trước mắt.

Định phách thần quang, ánh sáng khởi nguồn từ thủa thiên địa còn sơ khai, tựa như một con cá bảy màu sặc sỡ vô cùng trơn trượt, khi thì nghe lời, khi thì bướng bỉnh. Mặc dù Tả Mạc lòng nóng như lửa nhưng cũng chỉ có thể bình tĩnh để từ từ cảm ngộ.

Đây là một thế giới sặc sỡ.

Các loại ánh sáng với màu sắc khác nhau tập trung lại thành một đạo thần quang cực nhỏ. Khi thiên địa còn sơ khai, các loại tia sáng diễn sinh ra tất cả đều có ở trong thần quang nho nhỏ này.

Nó không thuộc ngũ hành, không thuộc âm dương, không có quan hệ với yêu ma tu giả.

Khi tâm thần Tả Mạc chìm đắm vào trong định phách thần quang thì một mớ tin tức hỗn tạp hiện ra trước mắt hắn. Làm người ta chú ý nhất chính là một tia khí tức viễn cổ đang xung kích tâm thần hắn.

Trong nháy mắt, hắn tựa như nhìn thấy hỗn độn, tựa như nhìn thấy thiên địa sơ khai.

Hắn biết rõ đây chỉ là ảo giác, định phách thần quang mặc dù có chứa một tia khí tức viễn cổ nhưng truyền thừa đến giờ cũng đã mai một đi ít nhiều, có thể lưu lại một phần vạn cũng đã là tốt lắm rồi. Thiên địa sơ khai, vô số tin tức há có thể dùng một đạo thần quang để khái quát hết?

Nhưng cho dù chỉ là một phần vạn thì nó cũng vô cùng trân quý.

Thiên địa sơ khải là khởi điểm của hàng ngàn hàng vạn pháp môn, có thể hiểu thông được chút thì sẽ vô cùng có lợi. Ở điểm này thì bất luận tu giả hay yêu ma cũng đều có chung quan điểm.

Tả Mạc không đi tìm hiểu tia khí tức đến từ thuở thiên địa sơ khai kia, dù cho nó chỉ thẳng hạch tâm của vạn pháp và đây chính là chỗ trân quý nhất của định phách thần quang.

Vào lúc lửa cháy tới mông như này mà muốn đi lĩnh ngộ cái đó không phải là muốn chết sao? Hiện giờ tiểu Mạc ca đang cố gắng suy nghĩ tác dụng của thần quang, cố gắng mà suy nghĩ nên làm như thế nào để có thể chỉ huy được thần quang.

Dưới uy hiếp của tử vong, tiềm lực của con người luôn dễ bộc lộ ra nhất. Ngày thường khó mà suy xét được thần quang nhưng hiện giờ Tả Mạc đã hiểu ra được không ít.

Định phách thần quang lợi hại nhất chính là nó có thể "định", nó có thể định vạn vật, cũng là nguồn gốc cái tên của nó. Tả Mạc không thể tìm ra được nguyên nhân trong đó nhưng hiện giờ hiển nhiên không có thời gian để nghiên cứu cẩn thận nguyên nhân, chỉ cần biết tác dụng của nó là được rồi.

Tả Mạc lặng lẽ dùng định phách thần quang quét qua một tia hung khí cực nhỏ của nghịch long trảo, quả nhiên, đạo hung khí này liền bị kiềm hãm, đứng im tại chỗ.

Phát hiện này khiến lòng tin của Tả Mạc tăng mạnh, hắn cũng dùng cách tương tự để thử với nhiệt lưu thái dương tinh loại và cũng thành công.

Hắn cố gắng kiềm chế xao động trong lòng, kiên trì chờ đợi cơ hội.


Định phách thần quang đích xác rất thần diệu nhưng mà đạo thần quang này quá nhỏ, Tả Mạc hoài nghi lực lượng nó có thể định trụ chỉ sợ không lớn, nó chỉ có thể dùng vào thời điểm mấu chốt, nơi quan trọng nhất.

Ma văn đang không ngừng sinh trưởng, biến hóa, hắn biết rõ ma văn đang tiến giai.

Thân thể Tả Mạc bị hai luồng sức mạnh đối địch nhanh chóng cải tạo, cường hóa, dù cho hắn có không nguyện ý đi nữa. Lúc này Tả Mạc tựa như một tên thợ săn lão luyện, hắn đã tìm ra được kẽ hở, trước mắt chỉ cần kiên trì chờ đợi cơ hội để đưa ra một kích trí mạng.

Ma văn tiến giai rất nhanh.

Ma văn thái dương hoàn toàn thay đổi, mười vầng mặt trời trông rất sống động, hiện lên ở bên ngoài cơ thể Tả Mạc. Chúng nó tựa như được khảm lên người Tả Mạc, nhất là vầng mặt trời ở mi tâm giống như một mặt trời nhỏ, tự động quay chậm rãi. Trong lúc đó lộ tuyến vận chuyển của mười vầng mặt trời đã tăng nhanh gấp mấy lần, phức tạp huyền ảo, đan xen lẫn nhau, người ở bên dưới nếu thực lực hơi yếu một chút nhìn vào sẽ cảm thấy hoa mắt.

Lân phiến dày đặc bên ngoài ma văn trên thân Tả Mạc biến mất, ma văn cũng ẩn vào phía dưới da, không thể nhìn ra bất cứ dấu vết gì. Nhưng nếu là người quen thuộc với Tả Mạc nhất định sẽ phát hiện ra, thể hình của hắn có chút biến hóa. Thể hình Tả Mạc vốn chẳn cường tráng gì nhưng cơ bắp cũng hiện rõ, còn bây giờ thân hình hắn đã trở nên gầy hơn nhiều. Nhưng Tả Mạc biết rõ cường độ thân thể hắn so với trước đây đã mạnh hơn không biết bao nhiều lần.

Thân thể hắn trải qua một lần rèn luyện, tất cả những huyết nhục gầy yếu đều bị khí tức hung lệ của nghịch long trảo phá tan, mỗi một khối cơ nhục, mỗi một chiếc gân, mỗi một khối cốt cách so với trước đây không biết cường đại hơn bao lần. Lần rèn luyện này so với Tinh Di Sa Dã kia càng thêm triệt để!

Nếu đổi lại là lúc bình thường, loại chuyện tốt như này Tả Mạc đã cười đến mắt híp cả vào, nhưng lúc này trong lòng hắn không có chút mừng rỡ nào cả.

Hoàn thành rèn luyện có nghĩa hai luồng sức mạnh kia sắp xung đột phát cuối!

Tả Mạc phỏng đoán không sai.

----------------------------

Gió nghiêng mưa phùn như tơ.

Phóng mắt nhìn thì thấy màn mưa như vô biên vô hạn. Màn mưa bao phủ phương viên mấy ngàn dặm. Từng hạt nhè nhẹ óng ánh trong sáng mang theo khí tức cuối xuân, không có chút lạnh lẽo nào, trái lại còn vô cùng ấm áp, thoải mái khó nói nên lời.

Phía dưới màn mưa, người thực lực hơi yếu lúc này trên mặt lộ ra vẻ mê say, vô cùng thích thú. Ma binh nắm chặt trên tay bất giác buông ra, rơi trên mặt đất, tiếng kim loại rơi xuống vang vọng trong màn mưa mà chủ nhân thì tựa hồ không nghe thấy.

Càng ngày càng nhiều người buông ma binh trong tay ra, trầm mê trong màn mưa.

Ma công mà Tất Điêu Vũ tu luyện am hiểu nhất là huyễn âm, biết rõ lợi hại, mặt biến sắc, trong vô thức những giọt mưa xoay quanh thân hắn tăng tốc, mang theo khiếu âm sắc bén tựa như muốn phá tan màn mưa.

Màn mưa như thường, từng hạt nhè nhẹ, triền miên say lòng người.


Khiếu âm bén nhọn giống như tiến vào trong nhựa cao su sền sệt, bất giác liền tan rã trong màn mưa. Ba giọt nước mưa tựa như uống rựou say, càng bay càng chậm cho tới khi tốc độ như rùa.

Sắc mặt Tất Điêu Vũ trắng bệch như tờ giấy, đây là lần đầu tiên trong lòng hắn cảm giác được sự bất lực, bản thân vậy mà không thể chống cự lại dù chỉ một chút.

"Bất quy vũ giới…" Hắn thì thầm, vẻ mặt vô cùng phức tạp: "Quả nhiên là bất quy!"

Trong màn mưa, có một sức mạnh lười biếng vô hình tiến vào trong cơ thể mọi người.

Tất Điêu Vũ chỉ cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng chậm đi, thân thể càng ngày càng trầm trọng, thoải mái không nói nên lời, không muốn nhúc nhích nữa.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ mê say.

Bất quy, bất quy!

Trong nháy mắt khi màn mưa hiện ra, tiếng rầm rầm do xích sắt vang lên thoáng bị kiềm hãm. Ngay sau đó chỉ thấy sợi xích sắt giống như giao long đánh về phía Vũ Soái, tựa như tiến vào trong nước, vô hình chi lực từ các phương hướng khác nhau truyền tới.

Đột nhiên xích sắt sáng lên, hắc bạch đan xen vào nhau, mặc cho mưa bụi khắp trời tốc độ của xích sắt đột nhiên tăng mạnh.

Vũ Soái mỉm cười như không nhìn thấy.

Màn mưa vẫn không có chút biến hóa nào nhưng xích sắt vừa mới tăng tốc lại tựa như kéo theo một vật nặng vạn cân, tốc độ nhanh chóng chậm lại. Hắc bạch quang mang với tốc độ kinh người tan rã trong màn mưa.

Trong nháy mắt, hắc bạch quang mang liền bị ăn mòn và biến mất.

Xích sắt vừa rồi còn khí thế như cầu vồng vậy mà không thể chống đỡ được, trong nháy mắt liền trở nên chậm chạp giống như trẻ con chìm vào giấc ngủ, yên tĩnh phiêu phù trong không trung.

Biển hoa kiếm ý càng chuyển càng chậm, gần như bất động.

Khuôn mặt Ngã Ly vốn lạnh lùng đạm mạc rốt cuộc cũng biến sắc.

Soái giai chi giới!


Lại có thể cường đại đến mức này!

Màn mưa vô biên vô hạn trước mắt lại có thể quấy nhiễu cả chuyển hóa sinh tử!

Nếu như luận về sự huyền ảo tinh diệu thì bất quy vũ giới còn lâu mới bằng thiết tác bất ly nhưng trên phương diện tích lũy lực lượng thì khoảng cách giữa song phương cũng quá xa! La Ly vừa mới hiểu thông sinh tử tỏa, thời gian quá ngắn. Nhưng Vũ Soái là từng bước một bước lên, từ giáo giai đến thống lĩnh giai, lại đến tướng giai và rồi bước vào soái giai, mỗi một bước đều vô cùng kiên cố, lực lượng tích lũy được vượt xa sự tưởng tượng.

Khi lượng đạt đủ lớn thì có thể dẫn đến biến hóa về chất!

Thiết tác bất ly dù có tinh diệu đến đâu ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối cũng mất đi uy lực của mình.

Dưới sức mạnh tuyệt đối tất cả mưu kế đều là vô dụng!

Đây là tử huyệt!

Dù cho bọn họ có thiên phú tới đâu nhưng nếu thiếu điều này thì cũng không thể làm nên trò trống gì!

Vũ Soái đã tìm ra tử huyệt của bọn họ.

Hắn cười đầy lạnh lùng, đối phương có thể bức hắn tới mức này đã nói lên thiên phú cực tốt của mình nhưng cũng chỉ đến thế thôi!

Đúng lúc này, bỗng từ phía sau truyền đến một tia dao động khiến người ta khiếp đảm.

Nụ cười vẫn còn đọng trên môi, chưa kịp quay đầu lại, ầm, đằng sau có thứ gì đó vừa nổ tung, ba động kinh khủng làm hắn mất đi chiến ý!

Hắn hoảng sợ nhìn lại.

Một mặt trời vô cùng chói mắt đang thiêu đốt trong màn mưa!

-

Hai luồng sức mạnh rốt cuộc cũng hoàn thành biến hóa, vừa va chạm đã vô cùng kịch liệt.

Khi tức hung lệ biến ảo thành những con giao long màu đen không ngừng gào thét đánh về phía mười vầng mặt trời. Thái dương tinh loại hoàn toàn không chế thập ô thiên giới đột nhiên phóng ra quang mang cực nóng, những con giao long kia khó khăn lắm mới tới gần được nhất thời tan thành tro bụi!

Nhưng giao long màu đen là do khi tức hung lệ biến ảo mà thành nên còn rất nhiều, con trước ngã xuống con sau liền tiến lên, không hề sợ hãi.

Chiến đấu đã tiến vào giai đoạn thảm khốc nhất.

Đây là va chạm trực tiếp nhất, không có chút mưu kế gì ở đây!


Giao long lạnh lùng với khí thế hung ác giống như thủy triều không ngừng xung kích mười vầng mặt trời. Mười vầng mặt trời di chuyển bất định trên cơ thể Tả Mạc, thái dương tinh loại trực tiếp mở ra thập ô thiên giới!

Ầm!

Xung quanh Tả Mạc bỗng phát ra kim quang vạn trượng!

Mặt trời vô cùng chói mắt đột nhiên mở ra!

Màn mưa triền miên còn chưa kịp tới gần kim quang thì bị bốc hơi hết.

Bầu trời bỗng tối sầm lại.

Vũ Soái vô thức ngẩng đầu, chỉ thấy vừa rồi bầu trời còn bị màn mưa bao phủ lúc này chợt biến thành màu đỏ sẫm giống như ám diễm đang tràn ra bốn phía vậy.

Toàn bộ bầu trời đều biến thành đỏ sẫm, phạm vi còn lớn hơn so với màn mưa.

Đây là…

Bỗng, một quang điểm được bao trong kim quang từ trên người Tiếu Ma Qua bay ra hướng về phía bầu trời. Màn mưa triền miên không tạo ra bất cứ cản trở nào đối với

Một vòng thái dương!

Lại có thêm quang điểm không ngừng bay ra từ trên người Tả Mạc.

Trong nháy mắt, trên trời đã có mười vầng mặt trời.

Thập ô thiên giới!

Đây là thập ô thiên giới!

Vũ Soái cơ hồ không tin vào hai mắt mình. Thập ô thiên giới có lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể xưng hùng ở tướng giai, so sánh với giới của soái giai thì còn kém một giai. Chênh lệch một giai này chênh lệch về bản chất!

Thập ô thiên giới sao có thể phá được bất quy vũ giới của mình chứ?

Điều này sao có thể!

Không đợi hắn hiểu ra điều gì đang xảy ra, cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có không hề có dấu hiệu báo trước tràn ngập trong lòng hắn.

Hắn vô cùng hoảng sợ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui