Tu Chân Thế Giới

Khi ánh bình minh lấp ló phía chân trời, thành Thái An yên tĩnh tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.

Sự yên tĩnh nhanh chóng bị làn sóng âm thanh ầm ĩ phá vỡ, các đội trưởng rướn cổ gào lớn, tiếng bước chân dồn dập tràn ngập thành Thái An. Vẻ mặt mọi người cũng nhanh chóng thay đổi, từ trầm mặc trở nên phấn khích, sợ hãi, có người hơi run nhưng mọi người đều cắn chặt răng, dựa theo những gì đã diễn luyện trước đó, tiến vào trận địa.

Các đội trưởng đi lại như con thoi, không ngừng cổ vũ các đội viên của mình.

Mặc dù không được huấn luyện về chiến trận nhưng vài chục vạn người tạo nên một trận địa khổng lồ vẫn khiến những vị chiến tướng tham ra cảm thấy kích động!

Ngay cả Tả Mạc cũng chưa từng chỉ huy nhiều người như vậy. Vài chục vạn ngươi được phân chia thành từng trận địa, co cụm ở một góc thành Thái An.

Bất luận là Tả Mạc hay Miêu Quân đều biết rõ bọn họ tuy có nhiều người nhưng căn bản không thể chịu nổi những đợt xung kích của đối phương. Toàn bộ bố trí của họ đều cố gắng để đám gà mờ chưa từng trải qua chiến trận này có thể chống được đợt tấn công đầu tiên của đối phương.

Nếu như có thể chống được đợt tấn công đầu tiên của đối phương mà không vỡ trận thì những con gà này sẽ có thể dần quen được với bầu không khí của chiến trường, ưu thế về mặt nhân số của bọn họ mới có thể phát huy được.

Nhưng trên mặt đám gia hỏa kia lại hiện rõ sự kinh sợ, Tả Mạc không khỏi cười khổ, trong lòng đầy lo lắng.

Mang theo đám gà mờ này đi quyết chiến sinh tử với đám Minh phỉ như hổ như lang, Tả Mạc nhận thấy đây chính là lần buôn bán lỗ vốn nhất trong cuộc đời mình.

Trong lòng Tả Mạc không có hối hận.

Dù sao cũng phải chiến, đã như vậy không bằng cứ vui chơi đi!

Phóng mắt nhìn, từng trận địa dày đặc chi chít, mỗi lần Tả Mạc nhìn cảnh tượng khiến da đầu người ta tệ dại này thì trong xương cốt hắn lại xuất hiện một luồng nhiệt lưu làm người ta phấn khích.

Cơ hội chỉ huy chiến đấu quy mô như này không phải lúc nào cũng có.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy được màng nước mỏng dần đi, tiếng ầm ĩ cũng theo đó không ngừng nhỏ đi. Trong nháy mắt khi màng nước biến mất, toàn bộ thành Thái An lặng ngắt như tờ.

Màng nước biến mất, trong ánh nắng ban mai, hơi nước tràn ngập.

Minh phỉ dữ tợn đằng đằng sát khí xuất hiện trong tầm mắt mọi người, một chút rối loạn nổi lên, sự sợ hãi hiện rõ trên mặt mỗi người.

Thành Thái An hiện ra trước mặt đám Minh phỉ, Minh phỉ vô cùng ngạc nhiên.

Đằng sau bức tường thành đổ nát, từng chiến trận to nhỏ liên miên không dứt, giống như những miếng vá chi chít chiếm hơn non nửa thành Thái An.

"Ồ, bọn họ tính chống cự sao!" Minh Huy cười đầy tà ác: "Nhưng chỉ bằng một đám ô hợp thế này mà muốn chống lại ta sao, thực là…"

Hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt như không biết nên nói gì nữa khiến chư tướng xung quanh cười ầm lên.

"Cũng tốt, tạo chút hứng thú cho chúng ta. Nếu không thì thật quá nhàm chán." Một gã chiến tướng tùy tiện nói: "Nghe nói trong đó có không ít đại nhân vật lợi hại!"


Hắn cố gắng nhấn mạnh ba chữ "đại nhân vật", trên mặt rất nhiều người lộ rõ vẻ nóng lòng muốn thử.

Những đại nhân vật kia ngày thường đều tỏ vẻ cao cao tại thượng, giờ đây bị bọn họ giày xéo dưới gót giầy, cảm giác phấn khích trước nay chưa từng có sinh ra trong người, vẻ mặt bọn họ không kìm được trở nên dữ tợn.

"Nghe nói ba vị công chúa ai cũng đều là mỹ nhân!" Một chiến tướng khác liếm liếm môi, bình thản nói: "Lão đại, không bằng ban cho chúng ta đi!"

Minh Huy cười ha ha rồi đột nhiên ngừng lại, trầm giọng nói: "Được! Ba vị công chúa sẽ ban cho ba vị công lao cao nhất. Ai có thể bắt được mỹ nhân về, vậy phải nhìn vào bản lĩnh của các vị rồi!"

Minh Vũ Vi hơi nhíu mày nhưng không nói gì.

Ánh mắt những chư tướng khác không khỏi lộ hung quang, vẻ mặt thể hiện rõ sự tham lam đầy khát vọng.

"Lão đại! Ta xung phong!" Một gã nam tử mặt mày dữ tợn nhảy ra.

Tên hắn là Bạo Hùng, thực lực cá nhân rất mạnh, là một trong những chiến tướng đạt tới tướng giai của Minh phỉ. Nếu không phải phương pháp chỉ huy của hắn có chút khiếm khuyết thì hắn rất có khả năng trở thành hoàng kim chiến tướng. Mặc dù hắn không thể trở thành hoàng kim chiến tướng nhưng hắn ỷ vào thực lực cá nhân mạnh mẽ, dũng mãnh hiếu sát, rất thích xung phong. Thủ hạ của hắn đều là một đám hiếu chiếu, dũng mãnh tàn bạo, là một trong những mũi nhọn tiên phong lợi hại nhất của Minh phỉ.

Minh Huy gật đầu: "Được! Cho ngươi xung phong dò xét nội tình đối phương! Ngoài ra, Thiết Lang và Đại Hổ bọc ở hai cánh, yểm hộ cho Bạo Hùng."

Bạo Hùng bình thản tuân mệnh, trong mắt lấp lánh hung quang, vô cùng phấn khích. Hai gã chiến tướng kia cũng vô cùng hưng phấn đứng ra.

Trong giây lát, ba chiến bộ đã chuẩn bị xong.

Mỗi đội ngũ có một ngàn người, nhìn xuống ma tộc dày đặc chi chít phía dưới, chiến ý bốc lên mãnh liệt.

Bạo Hùng giơ đại phủ trong tay lên, hét lớn: "Giết!"

Không nói hai lời liền suất lĩnh đội ngũ đánh xuống phía dưới!

Hai đội ngũ khác cũng không cam lòng lạc hậu, vẽ nên hai đường vòng cung hướng hai bên trận địa khổng lồ phía dưới đánh tới.

-

Thế tới của Minh phỉ như sấm chớp, tiếng rít gào chói tai giống như quỷ âm tác hồn, cơ hồ muốn xuyên thủng màng nhĩ người ta.

Bầu trời đột nhiên sôi trào.

Chiến bộ Bạo Hùng không ngừng gia tốc, giống như mây đen xà xuống rất nhanh.

Ô ô ô!


Tiếng rít chói tai khiến người ta cảm thấy run lên, tràn ngập khắp nơi!

Không thể khống chế nỗi sợ hãi, chiến trận dưới đất trở nên rối loạn, đa số bọn họ chưa từng trải qua xung kích nào kinh khủng như thế.

"Không được hoảng sợ! Không được hoảng sợ!"

"Ai làm loạn, giết không cần luận tội!"



Mỗi vị đội trưởng đều rướn cổ gào lớn, cố gắng khống chế thế cục nhưng vẫn có người không thể khống chế được tâm tình, xoay người bỏ trốn!

Phốc phốc phốc!

Một giọt nước mưa thoát ra từ ngực bọn họ, cách đó không xa Tất Điêu Vũ mặt lạnh như băng, không thèm nhìn tới.

Nhưng hễ quay đầu bỏ trốn thì không ai có thể sống sót.

Những người khác lập tức từ bỏ ý định chạy trốn.

Đúng lúc này, đội trưởng của các chiến đội cao giọng quát: "Chuẩn bị! Chuẩn bị!"

Bọn họ như từ trong mộng tỉnh lại, nhìn xung quanh từng điểm quang manh sáng lên, vô thức làm theo. Quang mang của chiến trận từng chút một sáng lên.

----------------------------

Bạo Hùng hưởng thụ khoái cảm của việc xung phong, hắn đang rơi vào trạng thái phấn khích cực độ, hai mắt đỏ rực, ma công khắp người đang không ngừng tụ tập.

Hắn nhìn thấy phía dưới bắt đầu hỗn loạn, trong mắt hắn hiện lên vẻ trào phúng khi nhìn thấy những kẻ đang quay đầu bỏ trốn, thực là một đám ô hợp!

Khi hắn không ngừng tới gần, nhìn thấy rõ những khuôn mặt đang kinh hãi ở phía dưới, hai chân bọn họ run lên, khoái cảm khiến người ta hưng phấn tới tột đỉnh giống như điện lưu tràn ngập khắp người hắn!

Đúng là một đám sơn dương non nớt!

Hắn giơ đại phủ trong tay lên, đại phủ ngăm đen hiện lên những tia sáng lạnh lẽo, hắc vụ bao trùm lấy thân phủ, sát ý tràn ngập!

Cùng lúc đó, chiến ma đằng sau hắn nhanh chóng cầm chắc ma binh trong tay.


Các loại quang mang từ trong chiến trận bay ra, tựa như bầy cá ngửi thấy mùi tanh, tụ tập xung quanh đại phủ.

Đại phủ màu đen kéo theo một chiếc đuôi ánh sáng ngũ sắc thật dài, ở trong không trung vô cùng bắt mắt!

Khoàng cách giữa song phương nhanh chóng ngắn lại!

Mắt thấy thời cơ đã đến, đại phủ trong tay Bạo Hùng bỗng chém xuống, miệng quát lớn: "Giết!"

"Giết!"

Chiến ma phía sau gầm lên, đồng thời khua khua ma binh trong tay!

Quang mang đại thịnh!

Vô số quang mang tập trung thành một phủ mang ngũ sắc rộng tới trăm trượng, từ trên trời giáng xuống, bổ về chiến bộ phía dưới!

Trong nháy mắt phủ mang thành hình, sát ý khiến người ta dựng cả lông tóc như gió bão bùng lên ầm ầm quét xuống phía dưới!

Nhìn những khuôn mặt trắng bệch phía dưới, trong lòng Bạo Hùng vui sướng không nói nên lời.

Khi mà hắn đang tưởng tượng ra cảnh tượng đám người phía dưới bị một phủ này phá hủy, bỗng vô số tiếng quát cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

"Giết!"

"Phóng!"

"Ra tay!"

Nụ cười tà ác vẫn còn đọng trên mặt Bạo Hùng, trong nháy toàn bộ tầm mắt của hắn đều bị bao phủ bởi các loại quang mang!

Không có một góc chết nào!

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn như rơi vào hầm băng, máu huyết trong người đang sôi trào bỗng trở nên lạnh lẽo!

Trước mắt một mảnh trắng xóa, mắt hắn không nhìn thấy gì nữa, trong lòng vô cùng kinh hãi, sao có thể…

"Tránh ra…"

Hắn còn chưa kịp hô lên thì đã bị quang hải như sóng dữ nuốt chửng!

Hắn không kịp phát ra bất cứ tiếng kêu thảm thiết nào thì đã mất đi ý thức.

---------------------------

Ba mươi hai chiến trận đồng thời phát động công kích, ba vạn đạo công kích tập trung ở cùng một chỗ tựa như ánh sáng mặt trời vô cùng chói mắt, cả một mảng trởi trắng xóa!


Chiến bộ Bạo Hùng giống như cành khô giãy dụa trong sóng dữ, trong nháy mắt liền bị sóng dữ nuốt chửng không còn chút tăm hơi.

Một kích toàn lực của chiến bộ Bạo Hùng tạo nên một chiếc phủ lớn vượt qua cơn sóng dữ, chém vào chiến bộ trên mặt đất!

Ầm!

Một tiếng nổ lớn, vô số đá vụn văng ra, sóng khí kinh người giống như cơn lốc quét ngang một lượt.

Trong đội hình chiến trận dày đặc chi chít bỗng xuất hiện một cái hố rất to, như có một khối vừa bị xóa bỏ!

Một kích này của Bạo Hùng lan tới năm chiến trận, có hai chiến trận trực tiếp bị xóa sổ!

Tổn thất hơn ba ngàn người!

Đồng thời vào lúc đó, hai bên cũng phát động, công kích tương tự một lần nữa hiện ra.

Hai tiếng nổ ầm ầm vang lên!

Mặt đất đồng thời xuất hiện hai cái hố lớn, công kích của hai chiến bộ này không mạnh bằng Bạo Hùng nên thương tổn ở dưới mặt đất không bằng chiến bộ Bạo Hùng tạo ra, nhưng ngay cả như vậy thì thương vong ở hai nơi này cũng đạt tới bốn ngàn người!

Tiếng kêu khóc thảm thiết không dứt bên tai.

Những ma tộc kia chưa từng gặp qua cảnh tượng thảm liệt như thế, nhất là những chiến trận xung quanh vùng bị công kích, nhất thời loạn hết cả lên!

Tiếng thét chói tai như ôn dịch lan tràn khắp nơi, bất luận đội trưởng gào lên thế nào cũng không giải quyết được, đội ngũ bắt đầu có hiện tượng tan rã.

Mặt Tả Mạc không chút biểu cảm, trong mắt lóe lên một tia quang mang sắc bén, phất phất tay với kẻ đứng cạnh.

Loại tình huống này nằm trong dự tính của hắn.

"Kẻ nhiễu loạn quân tâm, giết!"

"Kẻ nhiễu loạn quân tâm, giết!"

Tiếng hô chỉnh tề vang vọng khắp thành Thái An.

Trong nháy mắt, trong chiến trận bùng lên vô số huyết trụ, mấy trăm ma tộc mất đi khống chế trong nháy mắt bị giết chết tại chỗ!

Thủ đoạn mạnh mẽ máu tanh như thế lập tức chế ngự được mọi người!

Thành Thái An lặng ngắt như tờ, không gian tĩnh lặng tới mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.

Sắc mặt mọi người trắng bệch nhưng không một ai dám động, bọn họ đều im lặng.

Mấy người Hà công chúa mặt trắng bệch ra, tay chân lạnh đi, không ai ngờ tới, Tiếu Ma Qua ngày thường vẫn cười nói hi hi lại có thể tàn nhẫn quả quyết đến thế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui