Tả Mạc nhìn chăm chăm vào Cố Minh Công, im lặng không nói.
Vẻ im lặng đó tạo thành áp lực khiến Cố Minh Công gần như hít thở không thông, nỗi sợ hãi vô biên vô hạn lan tràn trong lòng hắn. Hắn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn về phía mình như nhìn một vật chết, hay nên nói là nhìn dê béo đang đợi làm thịt!
Ta không muốn chết...
Hắn không biết, Tả Mạc im lặng không phải là cố ý tạo áp lực cho hắn mà là do hắn đang thảo luận với Bồ yêu và Vệ.
"Ta muốn hắn phục vụ cho ta." Trong thức hải, Tả Mạc nhún nhún vai, vẻ mặt đương nhiên: "Có điều hắn là kim đan, cảnh giới cao hơn ta, hơn nữa còn tinh thông phù trận, cực kỳ nguy hiểm, các ngươi có ý kiến gì?"
Bồ yêu không cho là đúng nói: "Nếu ngươi chỉ muốn tri thức luyện khí trong đầu hắn vậy cứ rút hồn là được."
"Rút hồn?" Từ ngữ này khiến Tả Mạc không khỏi ru rẩy.
"Tuy rằng hơi tàn khốc một chút nhưng rất có hiệu quả. Chỉ cần rút hồn phách của hắn ra là ngươi có thể nhanh chóng có được tri thức vốn thuộc về hắn. Sao nào? Động lòng chưa?" Đôi mắt máu yêu dị của Bồ yêu hơi nheo lại, khóe miệng mang theo mấy phần lạnh lẽo đặc hữu của mình, tiếp tục nói: "Đương nhiên trên đời này không có chuyện gì là hoàn mỹ cả, ngươi nhận được ký ức tâm đắc của hắn xong, tâm thần bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Tả Mạc nghe mà sởn cả tóc gáy, không kìm nổi hỏi lại: "Có ảnh hưởng gì?"
"Ví dụ như tâm thần phân liệt, ví dụ như tính cách thay đổi, vân vân, ai mà biết được? Cái trò hồn phách này được người ta chơi lâu như vậy nhưng đã ai hiểu thấu được đâu." Bồ yêu chẳng chút trách nhiệm đáp lời.
Tả Mạc gần như lập tức vứt bỏ phương pháp của Bồ yêu, hắn quay sang: "Vệ, ngươi có cách nào không?"
Vệ trầm ngâm trong chốc lát rồi từ từ mở miệng nói: "Vậy chỉ có thể nghĩ cách ở phương diện cấm chế."
"Cấm chế?" Hai mắt Tả Mạc sáng ngời, song lại lập tức cau mày: "Tu vi của hắn cao hơn ta, ta không có cách nào hạ cấm chế đối với hắn, hơn nữa hắn tinh thông phù trận, sợ rằng chưa chắc đã vây khốn được hắn."
"Ta biết một loại cấm chế viễn cổ, có lẽ dùng được." Vệ nói rất bảo thủ.
Tả Mạc hai mắt tỏa sáng: "Cấm chế gì? Mau nói đi!"
Vẻ mặt Bồ yêu cũng hiếu kỳ, Vệ tồn tại còn lâu hơn so với hắn, hắn cũng thấy tò mò, liệu Vệ có thể đưa ra thứ cấm chế cổ quái gì đây.
"Ta cảm thấy chúng ta nên nói chuyện thù lao trước." Vệ cười he he nói.
Trong nháy mắt, Tả Mạc cảm thấy vẻ mặt của Vệ quả thực cực giống Bồ yêu. Vẻ mặt hắn lập tức sụp xuống, Bồ yêu quả nhiên là một tai họa, ai ở cạnh hắn một thời gian đều sẽ gần mực thì đen, ngay cả tâm tư cũng dần dần đen tối!
"Đừng thế chứ!" Tả Mạc kêu thảm.
Vệ chẳng hề cử động, mặt cười he he nhìn Tả Mạc.
Tả Mạc nhanh chóng bại trận: "Được rồi, ngươi muốn thù lao gì?"
"Vệ doanh tu luyện là ma công, không thích hợp với Bồ, giao cho ta đi." Vệ vẫn giữ nụ cười gian xảo đó.
Con mắt Bồ yêu lập tức híp lại, hẹp dài như đao, ánh lạnh lẫm liệt, toàn thân toát ra khí tức nguy hiểm tới cực điểm.
Vệ chẳng hề cử động, như không nhận thấy: "Chủ nhân trước đây của ta là ma, làm sao tu luyện ma công, lý giải của ta cũng đủ khiến bọn họ phát triển nhanh hơn. Lại nói, Vệ doanh tới giờ vẫn không hề có một chiến tướng, điều này cũng đủ để chứng minh Bồ không thích hợp với việc chỉ dẫn Vệ doanh."
Thần sắc Bồ yêu bất thiền, toàn thân như lưỡi đao lạnh rời vỏ, áo đen trên người không gió tự lay, bay lên phất phới, như lúc nào cũng có thể lao tới nuốt chửng người ta.
Đối với Bồ yêu, Vệ doanh chẳng qua chỉ để giết thời gian mà thôi, hắn cũng chẳng quá coi trọng. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ cho phép người khác cướp từ trong tay hắn đi! Tính cách Bồ yêu vốn kiêu ngạo, làm gì có chuyện hành xử khoan dung như thế?
Những ngọn lửa màu đen trong thức hải như đột nhiên ngưng bặt lại.
Tả Mạc chỉ cảm thấy da đầu tê dại, má ơi, hai tên này đều là kẻ hắn không đắc tội nổi đấy!
Sao mình lại bị cuốn vào tranh đấu giữa chúng chứ?
Chết mất! Chết mất thôi!
Hắn không dám lên tiếng, thậm chí hắn nghi ngờ, chỉ cần mình lộ ra một chút ý tán thành thôi, Bồ yêu sẽ lập tức xé tan hắn ra thành từng mảnh.
Bồ yêu cười lạnh đến tận xương: "Cấm chế? Cấm chế ai mà chẳng biết? Chỉ một loại cấm chế đã muốn đòi cả Vệ doanh, đúng là nằm mơ nói lời mộng! Tên ngụy quân tử đó không dạy thì để ta dạy cho ngươi! Loại cấm chế này tên là Tử U Minh chú..,"
Vệ thản nhiên ngắt lời: "Tử U Minh chú chỉ có La Hầu yêu mới có thể thi triển, nếu thần thức không đủ sẽ bị nó cắn ngược lại người."
Sắc mặt Bồ yêu cứng lại, càng thêm khó coi: "Hừ, ngoại trừ Tử U Minh chú còn có Châm Quỷ Nhập Thân chú..."
"Châm Quỷ Nhập Thân chú cần có mười ba cây Âm Cốt châm, thứ này cũng chẳng dễ tìm!"
Sắc mặt Bồ yêu càng lúc càng âm trầm, hắn bỗng cười lạnh nói: "À, giờ ta lại muốn xem xem cấm chế của ngươi là cái gì."
"Nói vậy là ngươi đồng ý rồi?" Vệ bình tĩnh chẳng chút sợ hãi nhìn thẳng lại Bồ yêu.
Bồ yêu ngạo nghễ đáp: "Với thực lực của tên nhóc này, không có tác dụng phụ, lại có thể thực hiện tại chỗ. Nếu ngươi có thể làm được, Vệ Doanh sẽ giao cho ngươi!"
Tả Mạc rất muốn nói một câu: "Hai vị đại ca, Vệ doanh hình như là của ta mà..."
Có điều lý trí khiến hắn tiếp tục im lặng, hai vị đại ca này, ai ta cũng chẳng đắc tội nổi!
Bỗng nhiên, tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên. Đấu đi! Các người cứ đấu đi! Đấu đã càng nhiều, anh đây lại thu được càng nhiều lợi lích! Có câu gì ấy nhỉ, hạc trai tranh chấp, ngư ông được gạo...
Miệng hắn mím chặt lại, không nói một câu.
"Đã như vậy, ta còn từ chối thì là bất kính rồi." Vệ mỉm cười ôn hòa, ngôn từ lại có vẻ giấu kim trong bông khiến sắc mặt Bồ yêu lại càng thêm khó coi.
"Đấu khẩu vô ích, ta còn chờ xem loại cấm chế ngươi bịa ra thế nào để còn mở rộng tầm mắt." Bồ yêu chẳng âm chẳng dương nói.
Vệ lúc này mới thản nhiên đáp: "Loại cấm chế này tên là Định Phách Thần Quang."
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Bồ yêu đột nhiên thay đổi, con mắt máu mở to, đầy vẻ không tin nổi: "Định Phách Thần QuanG! Không ngờ ngươi lại biết Định Phách Thần Quang!"
Lần đầu Tả Mạc thấy vẻ mặt này ở Bồ yêu, trong sự kinh ngạc còn có một chút sợ hãi, còn cả vẻ không dám tin tưởng.
Định Phách Thần Quang? Nó là cái gì?
Tả Mạc đầu đầy nghi hoặc, có thể khiến Bồ yêu thất thố như thế, vậy nhất định sẽ rất lợi hại.
Vệ vẫn mỉm cười ôn hòa như trước, nhưng lúc này lại đầy vẻ khó lường: "Trước đây vô ý học qua, có điều không học nổi."
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Hai mắt Bồ yêu nhanh chóng dán chặt vào Vệ, nếu không phải hai kẻ bọn họ cùng sống cùng chết, gắn bó cùng sinh tồn, chỉ sợ hắn đã không nhịn nổi ra tay rồi.
Giờ hắn mới phát hiện, mọi chuyện về Vệ, hắn lại biết ít tới mức đáng thương. Ngoại trừ biets Vệ từng là Mộ Bi giáp của quân đoàn trưởng trước kia, mọi chuyện khác hắn hoàn toàn không biết gì cả.
"Ta là Vệ." Vệ vẫn mỉm cười như trước, nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai.
Tả Mạc vừa thấy hai bên giương cung bạt kiếm, lại lập tức căng thẳng hẳn lên, hai vị đại ca, đây là thức hải của em mà, suy nghĩ ngư ông được gạo lập tức bị hắn quăng về phía sau, vội vàng cười ha ha nói: "Có gì từ từ hãy nói, có gì từ từ hãy nói, Định Phách Thần Quang kia rốt cuộc là thứ gì? Lợi hại lắm sao?"
Vệ mỉm cười với hắn.
Bồ yêu lạnh lùng nói: "Ngay cả ngươi cũng không học được, vậy làm sao dạy hắn."
Vệ cười thản nhiên: "Tư chất ta không tốt, không học được cũng bình thường."
Bồ yêu như nghe thấy truyện cười: "Ngươi cảm thấy tư chất thằng nhóc này tôt lắm sao? Tuy rằng nó là đệ tử của ta, nhưng mà tư chất ấy hả, hừ hừ, quá mức bình thường!"
Cái này thì Tả Mạc không mặc kệ được rồi, sắc mặt lập tức tối đen!
Cái gì? Tư chất anh đây không tốt?"
"Anh đây tư chất không tốt?" Tả Mạc chẳng vui chẳng buồn, đáp lại mỉ mai: "Chẳng biết lúc đó ai kiên quyết đòi thu anh đây làm đệ tử? Ha ha, qua cầu rút ván sao, ăn sạch sẽ xong lại nói tư chất anh đây không tốt?"
Mặt già của Bồ yeu biến đỏ, lập tức ho như điên.
Khuôn mặt Vệ như cười àm chẳng phải cười: "Đúng vậy, làm yêu không nên như thế. Bằng không, ngươi tặng tên đệ tử này cho ta đi?"
"Ngươi đừng có sỉ nhục ta." Bồ yêu lại cười nhạt: "Ta chẳng phải trẻ lên ba cái gì cũng chẳng biết! Định Phách Thần Quang là một trong chín đại thần quang thời thượng cổ, muốn tu luyện nào dễ dàng như vậy? Nếu hắn thực sự học được, ngươi cũng có tư cách làm sư phụ hắn, bằng không, cứ ngồi nói mát được ích gì!"
"Được." Vệ gật đầu không chút do dự, nói xong bèn vươn tay phải ra, chỉ thấy vô số khói đen toát ra khỏi bàn tay hắn, nhanh chóng tụ tập thành một quả cầu đen, trong quả cầu đó có thể thấy được các điểm nhỏ đốm nhỏ mơ hồ, thần bí dị thường.
Vệ mỉm cười với Tả Mạc, quả cầu đen trong tay bèn bay tới, chìm vào thân thể hắn.
Đầu óc Tả Mạc ông lên một tiếng, ngây ra tại chỗ.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy một luồng thần niệm khổng lồ và hỗn loạn như nước lũ từ trên cao tràn xuống, lập tức nuốt chửng lấy hắn.
Tả Mạc phảng phất như đặt mình trong một thế giớikfy quái, khắp nơi đều là những màu sắc sặc sỡ mỹ lệ. Tả Mạc chưa từng thấy màu sắc phong phú như thế, hắn thậm chí hoài nghi, liệu có phải toàn bộ màu sắc trên thế giới đều ở đây không.
Ánh sáng!
Những màu sắc phong phú này chính là các loại ánh sáng!
Chúng có ảm đạm, có rực sáng, có màu sắc tươi đẹp, có đen kịt như mực...
Chúng vặn vẹo, biến hóa, biến mất, rồi lại sinh ra!
Cái này sinh cái kia diệt, sinh sôi không ngừng, biến ảo bất định, trùng trùng điệp điệp, nhìn không tới cuối.
Đây là một biển ảnh sáng!
Trên đỉnh đầu Tả Mạc hư có âm thanh lượn quanh, song cho dù hắn cố nghe như thế nào cũng chẳng rõ được. Nhưng mỗi khi hắn dự tính bỏ qua không để ý đến nữa, âm thanh đó sẽ lại tiến vào lỗ tai hắn.
Thế giới sặc sỡ này chỉ có một mình hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...