"Là do các ngươi cướp?" Tả Mạc há hốc mồm nhìn linh cốc và linh thảo chất thành ngọn núi nhỏ trước mặt
"Cướp?" Bồ yêu cười nhạt: "Chút đồ vật này mà cũng gọi là cướp sao?"
Tả Mạc đã từng rất giàu có nhưng chưa từng gặp qua nhiều linh thảo linh cốc thế này. Hai mắt hắn sáng rực, đảo tới đảo lui trên núi nhỏ, miệng run run nói: "Chỗ này đáng giá rất nhiều tinh thạch đấy!"
Bồ yêu không nói gì, bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút mất mặt. Học trò của mình, đường đường học trò của Thiên Yêu vậy mà lại có vẻ mặt như vậy! Mới có chút xíu tiện nghi như vậy mà hắn đã nói năng linh tinh, thật mất mặt! Nếu bị người khác nhìn thấy học trò của mình như này thì sao hắn có thể chịu nổi…
Tuy da mặt đã dày như tường thành nhưng lúc này Bồ yêu cũng cảm thấy hoảng sợ.
"Điền gia?" Tả Mạc phản ứng không chậm, vẻ mặt đầy nóng bỏng nhìn chằm chặp Bồ yêu: "Chúng ta đi cướp tiếp đi!"
Trong tiếng cười của Vệ, mặt Bồ yêu đen như đáy nồi phẩy tay áo bỏ đi.
Nhận được một khoản trời cho khiến tâm tình của Tả Mạc rất tốt, không để ý tới việc đó. Gần đây tình hình của tu luyện ban cũng tốt, mỗi tu luyện ban lúc đầu chỉ nhận năm mươi người giờ đây đã bành trướng lên thành hai trăm người. Hơn nữa mỗi lần đi học thì bên ngoài có đầy học sinh đứng dự thính, sự đông đúc này khiến bọn Tả Mạc cảm thấy bất ngờ.
Càng khiến cho Tả Mạc cảm thấy đau đầu chính là tốc độ tăng bùng nổ một cách kinh người, vấn đề của bọn họ chính là giảng sư chỉ có hạn. Thành sư đệ còn chạy tới oán hận hắn mấy lần, bởi vì quá nhiều người thậm chí còn ảnh hưởng tới việc tu luyện và nuôi dưỡng linh thú thường ngày của gã.
Nuôi dưỡng ban chỉ có một người chống đỡ là Thành sư đệ, ở phương diện kiếm tu thì Tạ Sơn và đại sư huynh cũng không có người khác để giúp. Tu luyện ban của Tông Như và Y Chính thì càng không cần nói, trên đảo chỉ có hai người là thiện tu. Ngay đến bản thân hắn cũng thế, linh thực ban chỉ có mỗi mình hắn.
Mắt mở trừng trừng nhìn những người ham học hỏi, ồ không, phải là rất nhiều tinh thạch đang bồi hồi ngoài cửa mà không thể tiến vào túi mình, cảm giác này…
Thực sự quá khó chịu!
Làm sao bây giờ?
Tả Mạc vuốt cằm suy nghĩ.
----------------------------
Số lượng kinh người linh thảo và linh cốc khiến Kim Ô doanh từ trên xuống dưới đều vui vẻ ra mặt, không có gì có thể so sánh với việc nguyên liệu luôn sung túc, người của Kim Ô doanh vô cùng yêu thích điều này. Đa phần bọn họ am hiểu luyện khí, luyện đan luyện chế linh thực không phải là sở trường, vậy việc này có quan hệ gì? Mỗi người bọn họ đều có Kim Ô hoả, hơn nữa trong tay không thiếu các loại ngọc giản. Chỉ cần có tài liệu sung túc tự nhiên có thể mài giũa tay nghề, huống hồ bây giờ kĩ xảo dùng lửa của họ dù chưa đạt tới mức lô hoả thuần thanh nhưng cũng đã vô cùng thành thạo.
Rất nhiều người có hứng thú với việc học tập nhiều phương pháp luyện chế.
Tả Mạc không quan tâm bọn họ thất bại bao lần, dù sao thì mấy thứ này cũng không đáng kể.
Hơn nữa, những linh thảo này hơn nửa là dùng để luyện chế linh đan, con số thành phẩm cũng lớn kinh người.
Thế nhưng không phải ai cũng cảm thấy hài lòng, đúng lúc này hai vị sư phụ Cát Vĩ Tôn Bảo lại đồng thời chau mày. Khác với những thanh niên vô tâm ở dưới kia, hai người bọn họ cảm thấy vô cùng áp lực.
Tình hình trên đảo bọn họ rất hiểu, mấy ngày trước đại nhân tập hợp mọi người lại để tìm cách kiếm tinh thạch, điều này càng khiến bọn họ hiểu rõ tình cảnh trước mắt. Muốn sử dụng tốt những linh điền phong phú trên đảo thì cần phải có linh thực pháp bảo. Linh thực pháp bảo cũng không khó làm, những linh thực pháp bảo hiện có trên thị trường đều đã được hai vị đại sư phụ nghiên cứu qua, nếu sử dụng những linh thực pháp bảo này thì không thể nào tận dụng hết được linh điền trên đảo.
Trước mắt chỉ có một biện pháp để sử dụng tốt linh điền trên đảo.
Đó chính là luyện chế ra những linh thực pháp bảo đủ tốt, luyện chế ra thì có thể bù đắp được số lượng pháp bảo mà linh thực phu thiếu!
Nói một cách đơn giản thì đó là hai vị sư phụ cảm thấy vô cùng chướng mắt với những linh thực pháp bảo trên thị trường!
----------------------------
"Hai mươi ngày sau thì những ma binh này có thể thành hình." Giọng Thúc Long phiêu đãng bên trong động, vốn bên trong động không quá lớn nhưng đã được bọn họ mở rộng ra. Bây giờ toàn bộ Vệ Doanh đều dời đến Âm Thần động này, động này âm khí khá nặng, càng đào xuống sâu âm khí càng nặng, đối với sự tu luyện của bọn Thúc Long rất có ích.
Đôi mắt A Văn đầy mong đợi nhìn những ma binh phập phềnh trong ao, miệng hỏi: "Long ca, có phải ngươi nói những ma binh này sẽ có uy lực rất lớn đúng không?"
"Không phải đến lúc đó ngươi cũng sẽ biết sao?" Thúc Long cười nói, hắn rất ưa thích A Văn.
"Lần này đại nhân thực sự dồn vốn rồi!" A Văn vô cùng tán thán: "Chỉ riêng những tài liệu này đã tốn mười khoả ngũ phẩm tinh thạch! Ai ya!"
Ao đen như mực, không có một chút sóng gợn, từ xa còn ngửi thấy mùi dược hương. Đây là Thúc Long dựa theo chỉ điểm của vị đại nhân thần bí kia, tự mình bố trí luyện trì, về phần hiệu quả như thế nào hắn không muốn quan tâm đến. Nhưng nghĩ đến tinh thạch đã dùng, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Hắn không phải là những tu nô kia, không biết giá trị của tinh thạch, mười khoả ngũ phẩm tinh thạch, nếu dùng để mua tu nô không biết có thể mua được bao nhiêu nữa.
Đại nhân đối xử với mọi người thật tốt!
Nghĩ đến đây lại nghĩ đến Vệ Doanh lúc này, trong lòng hắn bỗng cảm thấy chút hổ thẹn, toàn bộ Vệ Doanh, ngoại trừ hắn và A Văn được coi là cao thủ thì những người khác chỉ tạm coi là trình độ phổ thông.
So sánh với Chu Tước doanh thì thành tích này thật sự không được tốt cho lắm.
Tạ Sơn, Tông Như hai người là kim đan không nói nữa, Ma Phàm Niên Lục Lôi Bằng ba người chỉ còn cách kim đan một bước chân.
Nhất định phải huấn luyện đám gia hoả này thật tốt!
Không thể uổng phí tâm huyết của đại nhân!
Vừa đi Thúc Long vừa âm thầm hạ quyết tâm. Rất nhanh, bọn họ đã tiến vào chỗ sâu nhất trong động, vừa nhìn đã thấy một mảng khí thế ngất trời. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hoa lửa văng tung toé, tiếng leng keng thỉnh thoảng lại vang lên.
"Thế nào?" Thúc Long hỏi một vị khổ vệ.
Vị khổ vệ kia cười khổ đáp: "Quá cứng rồi! Càng xuống dưới càng cứng, đào nửa ngày mới có thể đảo ra một khối nhỏ, tiến độ không nhanh!"
Thúc Long nghe vậy tiến lên đấm một quyền vào tảng đá, chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục, xung quanh nắm tay của hắn xuất hiện nhiều vết rạn nhỏ, rớt ra một ít lớp đá vụn. Hắn đưa tay xoa xoa lớp đá vụn, trên tảng đả xuất hiện một lỗ nông.
Quá cứng! Trong lòng Thúc Long không khỏi kinh hãi, với sức mạnh của hắn, một quyền đấm ra mà chỉ có thể tạo ra một lỗ nhỏ như vậy!
Hắn nhặt một khối đá vụn lên và nắm ở trong tay, trên mặt viên đá lộ ra nhiều kẽ nứt. Những nham thạch này không biết đã ngâm trong âm khí bao nhiêu vạn năm rồi, cứng như sắt vậy. Cầm trong tay có thể cảm thấy rõ ràng âm khí tinh thuần ẩn chứa trong đó.
"Tốt, mọi người cố gắng thêm, đây là một nơi rất tốt, chúng ta đào sâu thêm một chút đi, sau này mọi người có thể thường trú luôn ở đây, nơi này vô cùng thích hợp để chúng ta tu luyện!" Thúc Long khuyến khích mọi người.
Một vị khổ khác cười nói: "Tu luyện hả, việc đào bới này chính là công việc tu luyện tốt nhất!"
Trong lòng Thúc Long máy động.
Những người khác thì cười lên ầm ĩ.
"Ha ha! Câu này không sai! Ta đào mấy ngày cảm giác tiến bộ không ít!"
"Ta còn tưởng chỉ mỗi mình cảm thấy chứ, nguyên lai tất cả mọi người đều thấy!"
"Không có gì đáng ngạc nhiên cả, những tảng đá cứng như này, không có sát ý, chỉ cần đào động này cũng chẳng khác gì đánh nhau cả!"
Nghe đến đây, Thúc Long bừng tỉnh đại ngộ, đây thực là một biện pháp tuyệt diệu!
Đang lo không có biện pháp gì tốt để trợ giúp mọi người tu luyện, nhất thời mắt Thúc Long sáng rực lên.
----------------------------
Lỗ Duy rất cao hứng, không nghĩ tới vừa mới báo ban không lâu thì hoả quyết của bản thân đã có sự đột phá!
Hoả quyết này hắn đã học được ba năm, tiến bộ rất nhanh nhưng đến nửa năm trước thì bất kể hắn tu luyện như nào cũng không thể tiến lên tầng cao hơn. Vì thế, hắn báo vô sô ban, nhưng không có chút hiệu quả nào, cho tới tận lần này, lão sư mới chỉ sơ sơ vài câu thì hắn đã hiểu ra rất nhiều. Nghe liên tục trong bốn năm ngày thì hắn vô cùng thuận lợi đột phá đến tầng thứ tư của hoả quyết.
Lão sư thật lợi hại!
Nhìn qua còn trẻ hơn mình nhưng không ngờ lại giỏi như vậy! Không riêng gì hắn, học viên ở lớp đều bội phục sát đất.
Hoả quyết hắn tu luyện là nhị phẩm nhưng bây giờ hắn đã tu luyện tới tầng thứ tư, giá trị của bản thân lập tức khác hẳn.
Rất nhiều việc tốt chỉ cần hắn gật đầu lập tức sẽ có, tiền lương không phải nghĩ tới, trong lòng Lỗ Duy cảm thấy rất hài lòng.
Hắn kích động chạy tới Linh Tài điếm, điếm này mấy năm nay đều chiêu mộ hoả công, nhị phẩm tầng bốn cũng đủ để hắn tiến nhập phòng linh thảo, trở thành một gã linh thảo hoả công, bào chế linh thảo.
So với công việc trước đây của hắn là đan phòng hảo công còn thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa tiền lương cũng hậu hĩnh hơn.
Nghe tới việc hắn nhận lời làm linh thảo hoả công, chưởng quỹ lập tức đi ra, dạo gần đây linh thảo hoả công có nhưng không phải cao thủ. Chưởng quỹ nhìn thấy hắn xuất ra hoả quyết nhị phẩm, tầng thứ tư, điều này làm chưởng quỹ vô cùng hài lòng.
Ngay lúc Lỗ Duy đáp ứng chưởng quỹ bỗng nhiên chưởng quỹ nhớ tới một sự kiện, hỏi hắn: "Ngươi tu luyện ở ban nào?"
"Đồng Tử hạng, Quy đảo linh thực tu luyện ban." Lỗ Duy hơi kiêu ngạo đáp: "Ta là người đầu tiên tham gia!"
Bây giờ bên ngoài đối với danh ngạch tham gia tu luyện ban của Quy đảo vô cùng nóng, tới độ làm người ta nghẹn họng đứng nhìn. Tuy rằng Quy đảo tuy luyện ban vô cùng phóng khoáng khi không hạn chế người dự thính, thế nhưng số người này lão sư sẽ không để ý tới, tự nhiên hiệu quả học tập giảm sút. Cho nên danh sách tu luyện ban của Quy đảo là ngàn tinh khó cầu.
"Xin lỗi, chúng ta không nhận học viên tu luyện ban của Quy đảo."
Lỗ Duy tỉnh mộng: "Các ngươi dựa vào đâu mà không nhận học viên tu luyện ban của Quy đảo?"
Chưởng quỹ nhìn hắn rồi nói: "Không nhận là không nhận, ngươi có thể đi nhà khác thử xem."
Nói xong chưởng quỹ không để ý tới hắn nữa mà đi vào trong nhà.
Lỗ Duy cảm thấy vô cùng bực mình, nổi giận đi tìm nhà khác, khiến hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính là điếm nào cũng không chiêu mộ học viên tu luyện ban của Quy đảo! Lỗ Duy không tin, liên tiếp đi tới tám nhà, vậy mà không một nhà nào nhận học viên tu luyện ban của Quy đảo!
Lỗ Duy tuyệt vọng!
Buổi chiều, Hư Linh thành, tin tức tất cả các thương gia từ chối thu nhận học viên tu luyện ban của Quy đảo như một cục đá ném xuống mặt hồ nhanh chóng truyền khắp thành!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...