Khác với đám Tang Nam cảm giác như muốn hộc máu, Tả Mạc chỉ thấy hai mắt tỏa sáng, nhiệt huyết toàn thân sôi trào, hận không thể trực tiếp lao tới. Trực tiếp tấn công ồ ạt vào đại bản doanh của đối phương, sẽ sung sướng tới mức nào! Thực dễ chịu tới muốn nổ tung!
Những chiến thuật nhìn hoa cả mắt kia tất nhiên dễ nhìn, song loại xung kích đấu đá bừa bãi này mới hợp tính khí Tả Mạc.
Công Tôn Sai không nghĩ nhiều như vậy, hành vi và lựa chọn của hắn trong mắt người khác là quái dị, nhưng thật ra đều là bất đắc dĩ. Yêu thụ các loại, hai mắt hắn đều đen kịt, không hiểu gì cả.
Nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ không tiếp nhận lần đánh cờ không công bằng này. Nhưng Côn Tôn Sai chưa bao giờ nghĩ tới công bằng hay không công bằng. Chiến tranh có bao giờ công bằng?
Công Tôn Sai nhìn như điên cuồng nhưng trong lòng lại tỉnh táo như băng tuyết, hắn biết kéo dài càng lâu càng bất lợi cho mình. Vì vậy khi hắn tạo đội hình thành công bèn không hề do dự, trực tiếp giết về đại bản doanh của đối phương.
Giờ đang là lúc hai bên chênh lệch ít nhất, tiếp tục kéo dài, chênh lệch của hai bên sợ là sẽ càng lúc càng lớn.
Hắn cũng biết, thủ đoạn dùng thần thức, trực tiếp giết tới chắc chắn sẽ không chiếm được chỗ tốt. Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể kiên trì lao tới.
Công Tôn Sai khiến Ngọc Hành giật nảy mình, hắn trong lúc nhất thời vậy mà lại không có phản ứng gì.
Đây là đấu pháp gì vậy?
Hắn vẻ mặt mờ mịt.
Ngọc Hành tòng quân đã nhiều năm, tinh thông đủ loại chiến thuật, cũng từng giao đấu với rất nhiều cao thủ, trong đó tất nhiên không thiếu những kẻ không theo lẽ thường. Song những cao thủ không theo lẽ thường kia chẳng qua chỉ không theo lệ thường, vẫn có thể phát hiện ra đường lối của nó. Cờ Dịch Chiến phát triển nhiều năm như vậy, đại đa số chiến thuật sớm đã được nghiên cứu thấu đáo.
Làm sao để bắt đầu là vấn đề chiến thuật được nghiên cứu nhiều nhất. Các loại đấu pháp tầng tầng lớp lớp, có rất nhiều thứ tạo nên thành công cực điểm lúc nhất thời, song theo thời gian trôi qua, khi những chiến thuật này bị hiểu thấu triệt để, nhược điểm của chúng bị lộ ra, việc sử dụng ngày càng kém đi, từ từ bị chiến thuật mới thay thế.
Cách bắt đầu hiện giờ của Ngọc Hành là phân ba phần kinh điển, cũng có nghĩa dùng một phần ba lực lượng để phát triển, một phần ba lực lượng để phòng thủ, một phần ba lực lượng cơ động.
Phân ba phần có bố cục cân đối, phòng ngự xuất sắc, tiềm lực ở giai đoạn sau cao hơn, là một phương thức khai cuộc rất được hoan nghênh. Phân ba phần của Ngọc Hành có càng nhiều biến hóa, nhất là phương diện phối hợp các binh chủng, khiến người xem hai mắt tỏa sáng. Đội ngũ phòng ngự hắn sử dụng cùng đội ngũ cơ động có thể chuyển hóa tương hỗ. Điều chỉnh độc đáo này khiến cho phân ba phần Ngọc Thị lúc khai cuộc càng thêm sắc bén, người xem không khỏi rung động, có thể thấy tạo nghệ thâm sâu của Ngọc Hành.
Song, Ngọc Hành tạo nghệ có thâm sâu tới đâu, tinh thông các loại chiến thuật tới mức nào cũng không ngờ đối phương lại như một kẻ lỗ mãng trực tiếp giết tới cửa.
Muốn chết sao?
Sau khi ngẩn ra, Ngọc Hành lập tức phản ứng lại.
Khai cuộc bằng cách chia ba phần, lực công kích không thể coi là mạnh tới cực đoan, song lực phòng ngự tuyệt đối không kém. Vì vậy Ngọc Hành cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, song lại không hoang mang. Doanh trại của hắn đã hoàn thành, sức phòng ngự tăng nhiều, cho dù toàn quân của đối phương đánh tới hắn cũng có đủ lòng tin đẩy lùi đối phương.
Bất quá hắn vẫn còn để lại chút phòng bị, dựa vào lực lượng trong tay đối phương, nếu muốn công kích một doanh trại hoàn mỹ là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Ngọc Hành tin rằng Tiếu Ma Qua nhất định cũng hiểu được điều này, huống hồ, hắn vẫn luôn cảm thấy đội ngũ toàn Trùy Viêm yêu của Tiếu Ma Qua là một âm mưu.
Tiếu Ma Qua nhất định còn có chiêu kế, đó mới là sát chiêu chân chính!
Hắn vô cùng tin tưởng phán đoán của mình, không tin rằng tất cả quân của Tiếu Ma Qua đều là Trùy Viêm yêu. Ngọc Hành cẩn thận từng li từng tí, vừa chỉ huy đội ngũ tiến lên, vừa chuẩn bị hậu chiêu tùy thời ứng biến với những khả năng có thể xảy ra.
Còn ở bên kia, tinh thần Công Tôn Sai tập trung trước nay chưa từng có.
Người khác chỉ thấy hắn đuổi theo trinh sát của Ngọc Hành, song bọn họ lại không biết, trong hoạt động hành quân nhìn như lưu loát đó, Công Tôn Sai vẫn đang không ngừng quen thuộc với trận hình hoàn toàn mới này. Dù chỉ thêm một chút quen thuộc cũng có khả năng tăng thêm một ít phần thắng của mình.
Cũng may, trận hình hoa tuyết vốn đã được xây dựng trong đầu hắn cũng khá lâu, hắn cũng không xa lạ, trên đường đi càng thêm thuận buồm xuôi gió. Đoạn đường truy kích này như một bài thể dục làm nóng thân thể. CÒn khi hắn tới đại bản doanh của Ngọc Hành, Công Tôn Sai vừa hoàn thành bài thể dục, cho dù là khí thế hay tinh thần đều ở trạng thái đỉnh cao!
Cơn lũ hoa tuyết khó khăn lắm mới tới ngoài doanh trại lại đột nhiên tăng tốc!
Bọn họ như một bánh răng cưa xoay tròn với tốc độ cao, ầm ầm lao về phía đại bản doanh.
Cùng lúc, trong mắt Công Tôn Sai bộc phát ra ánh sáng chói lòa, hắn khai mở thần thức, rung động một cái. Rung động này như gợn sóng nổi lên, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai truyền tới mỗi ngóc ngách trong lưới thần thức.
Ầm!
Chính giữa hoa tuyết đỏ ửng đột nhiên ngời sáng, phát ra ánh đỏ chói mắt, ánh đỏ lan ra với tốc độ kinh người. Nó như dòng nước thép chảy xuôi xuống, từ trung tâm của hoa tuyết, dọc theo các mạch, chảy tới mỗi điểm cuối!
Hơn tám trăng trùy viêm yêu đồng thời thi triển hỏa yêu thuật, không khí nóng bỏng sinh ra khiến hình dáng đóa hoa tuyết cũng bị lung lay.
Càng đáng sợ hơn là, trong lúc mỗi trùy viêm yêu đều đang vận chuyển với tốc độ cao, hoa tuyết đỏ rực lại nhanh chóng vận chuyển!
Phảng phất như vòng đao thiêu đỏ, đang kêu vang điên cuồng!
Mọi người đều bị uy thế do trùy viêm yêu tỏa ra làm cho kinh hãi, tất cả mọi người đều từng dùng qua trùy viêm yêu, song họ chưa từng gặp qua thanh thế đáng sợ tới vậy.
Ngọc Hành biến sắc, như túng đòn nghiêm trọng, uy thế mà kẻ địch đột nhiên tỏa ra vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Sao lại như vậy?
Hắn luôn cho rằng lớp công kích đầu tiên của kẻ địch chắc chắn là ngụy trang, thực sự có thể tạo thành uy hiếp cho hắn là ẩn giấu ở phía sau. Vì vậy nên hắn chỉ dùng một bộ phận đội ngũ nhỏ để nghênh địch, tuyệt đại bộ phận đội ngũ đều đang chờ đợi ẩn giấu của kẻ địch.
Công kích mãnh liệt bỗng nhiên ùa tới, như cuồng phong bão táp không chút dấu hiệu!
Sáu đóa tuyết hoa lớn kèm theo tiếng vang nóng rực và sắc nhọn, điên cuồng tấn công vào doanh trại của hắn.
Trong nháy mắt khi hai bên va chạm, vô số ánh sáng đỏ chói đột nhiên lóe lên! Phảng phất như sáu lưỡi cuwa tròn đỏ bừng, trong tiếng cắt xén chói tai, phun ra tia lửa như mưa như thác!
Bầu trời bị những hỏa yêu thuật này chiếu rọi.
Không ổn!
Ngọc Hành thầm nhủ trong lòng, thân hình nhoáng lên, trong con ngươi trợn tròn lộ vẻ hoảng hốt và không thể tin tưởng.
Không ngờ quân của đối phương lại thật sự toàn bộ là trùy viêm yêu! Đối phương vậy mà lại thực sự toàn lực công kích!
Tất cả dự liệu, tất cả phán đoán của hắn đều xuất hiện sai lầm!
Hai suy đoán liên tục xuất hiện hai sai lầm cơ bản, cho dù từ góc độ nào mà nói cũng rất có khả năng mất mạng!
Để trên tay có càng nhiều quân bài chưa lật nhằm ứng phó với quân tiềm ẩn của dối phương, hắn giữ lại đại bộ phận lực lượng, điều này cũng trực tiếp dẫn tới số chiến yêu chiến đấu trên tiền tuyến với trùy viêm yêu quá ít. Lực lượng hai bên khác biệt quá lớn, trùy viêm yeu vốn nổi danh về lực công kích lúc này đã phát huy vô cùng nhuần nhuyễn ưu thế của mình.
Sáu cánh đội ngũ như sáu bông hoa tuyết đỏ rực xoay tròn cắt qua bơ, không tốn chút sức nào cũng xuyên qua đội ngũ của đối phuơng!
Bị ép tới bước đường cùng, Ngọc Hành lúc này biểu hiện ra tu dưỡng chiến thuật cao thâm của mình, đối diện với cục diện gần như sắp sụp đổ, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại. Tuy không đoán ra đối phương sẽ dùng toàn lực ở ngay đợt tấn công đầu tiên song lúc này hắn cũng không chút do dự, dùng mọi lực lượng trên tay.
Sắc mặt hắn nhanh chóng khôi phục như thường, bắt đầu điều chỉnh lại đội ngũ cực nhanh.
Chỉ thấy đội ngũ thủ hạ của hắn như đột nhiên bùng nổ, hóa thành hơn trăm tiểu đội, đột nhiên tảm ra khắp các ngóc ngách trong doanh trại.
Dựa vào phòng ngự trong doanh trại, những đội ngũ nhỏ này mười phần linh hoạt, tựa như bầy sói không ngừng quấy rối, làm trì hoãn đội ngũ đối phương.
Tình thế nhanh chóng ổn dịnh lại, trận hoa tuyết bị trở ngại, tốc độ khiến người ta kinh hãi kia thoáng chậm lại.
"Lợi hại!"
Tang Nam không kìm được lên tiếng khen, đợt tấn công vừa rồi của Tiếu Ma Qua cực kỳ khí thế, khiến hô hấp của hắn như muốn ngừng lại. Song phản ứng của Ngọc Hành lại đầy vị lấy nhu thắng cương. Có thể ổn định thế cục trong tình huống hỗn loạn đó, Ngọc Hành quả nhiên không phải hư danh!
Đợt va chạm này tuy rằng chỉ là nhất thời song lại cực kỳ kịch liệt!
Ngọc Hành chỉ còn lại hai ngàn sáu trăm chiến yêu, có thể nói tổn thất nặng nề. Còn Tiếu Ma Qua tuy còn lại bốn ngàn chiến yêu, nhìn qua binh lực chiếm ưu thế song tốc độ của họ đã bị Ngọc Hành trì hoãn thành công, tiếu tục tiến sâu vào doanh trại của đối phương sẽ phải dối diện với những vũ khí phòng ngự trong doanh trại. Trùy viêm yêu vốn yếu phòng ngự, rơi vào trận địa chiến đấu như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Như vậy, hai bên lại một lần nữa trở lại thế cân bằng.
Các chiến tướng nhìn không chớp mắt, va chạm kịch liệt như vậy bình thường chỉ thấy ở cuối chiến cuộc. Nhiều người trong số họ thậm chí quên cả hít thở, không ai trong số họ nghĩ tới, trận hoa tuyết nhìn như biến biến hóa vô cùng vậy mà lại có thể sắc bén tới mức đó!
Toàn bộ chiến tuơnsg đều sợ ngây người!
Không ai còn hoàn nghi trình độ chiến tướng của Tiếu Ma Qua, đột phá sắc bén cực đoan như vậy, nếu xuất hiện trên chiến trường, tuyệt đối là ác mộng cho kẻ địch!
Bất quá, chiến tướng có chút nhãn lực đều nhìn ra Tiếu Ma Qua đang ở thế nguy kịch!
Ngọc Hành dùng khả năng chỉ huy chu đáo của hắn khiến cho toàn bộ doanh trại cơ hồ biến thành ao đầm. Cưa tròn có sắc bén tới đâu, rơi vào trong đầm lầy cũng chẳng thể động đậy!
Tiếu Ma Qua sẽ làm gì?
Trong đầu bọn họ không hẹn mà cùng hiện lên một vấn đề.
Song không ai biết, tình cảm xem thì nguy hiểm, song Công Tôn Sai lại chẳng có cảm giác hiểm quy. Đội ngũ hai bên vừa va chạm, Công Tôn Sai đã nhạy cảm ý thức được đối thủ đối diện không phải cao thủ thần bí ngày thường.
Phong cách của hai người khác biệt quá xa!
Quan trọng nhất là Công Tôn Sai không hề có cảm giác áp bách ở khắp nơi như ngày thường, không có cảm giác luôn có sợi dây siết chặt trên cổ!
Đã quen với cảm giác áp bức tới mức hít thở không thông từ Bồ yêu, đối diện với Ngọc Hành, Công Tôn Sai cảm thấy mình như cá trong nước, có thể hít thở thoải mái.
Khi tất cả mọi người cho rằng Ngọc Hành đã ổn định lại thế cục, còn Tiếu Ma Qua đã rơi vào cục diện nguy kịch.
Bọn họ không biết, đối với chiến tướng luôn ngoan cường giãy dụa dưới sự chà đạp của Bồ yêu trong một thời gian dài như Công Tôn Sai, một khi sức ép với hắn không đủ, vậy nghĩa là gì?
Nghĩa là Công Tôn Sai sẽ có đủ không gian!
Công Tôn Sai thu được đủ không gian sẽ đáng sợ tới mức nào?
Trước ngày hôm nay, không ai biết!
Cảm giác thiếu áp bức đối với Công Tôn Sai mà nói, thật mười phần xa lạ! Loại cảm giác xa lạ này vô cùng kích thích Công Tôn Sai. Con mắt hắn sáng ngời, mái tóc ngổn ngang phủ xuống khuôn mặt, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng e thẹn.
Xung động nhỏ tới mức không thể dò xét, dọc theo mạng lưới thần thức vô hình vô ảnh, truyền tới trên người mỗi trùy viêm yêu.
Bắt đầu thắt cổ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...