Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Tống Thư Hàng nhìn về phía thế giới khổng lồ đang dính liền với thế giới hạch tâm.

Hiện tại thế giới hạch tâm của hắn chỉ là một mô hình đảo nhỏ, còn đại thế giới bên kia đã là một tinh cầu hoàn chỉnh. Lẽ nào đoàn người Bạch tiền bối đã tiến vào thế giới to lớn kia rồi ư?

Ngay lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, trên thế giới to lớn kia bỗng vươn ra vô số rễ cây, xuyên qua tầng hỗn độn bên ngoài thế giới hạch tâm, chậm rãi đến gần Tống Thư Hàng.

Thế giới hạch tâm cũng không ngăn cản mấy sợi rễ của đối phương tiến vào trong... Bởi vì hai bên vốn là cùng một gốc mà ra nên sẽ không sinh ra xung đột hay bài xích gì cả.

Cuối cùng rễ của thế giới bên kia lại tụ thành một cái thang trời.

- Đây là muốn ta tiến vào thế giới kia sao?

Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Thư Hàng đạp lên thang trời bằng rễ đi vào thế giới to lớn kia.

...

Bên kia.

Bạch Tôn Giả, Bắc Hà Tán Nhân, Lệ Chi Tiên Tử, Dược Sư và Giang Tử Yên đang làm khách trong thế giới khổng lồ nọ.

Trên không trung của thế giới to lớn có một tòa thành mây, ở trên đó có thể dõi mắt nhìn xuống vạn vật thế gian.

Vô số sinh vật đang sinh sống trong thế giới này... bao gồm rất nhiều động vật đã tuyệt tích trên trái đất. Chỉ là trong thế giới này lại không có nhân loại, không có yêu, cũng không có ma.

Đây là một thế giới giống như ở thời đại viễn cổ.

Động vật dựa vào linh lực nồng đậm trong thiên địa, trời sinh đã có thân thể mạnh mẽ và năng lực thiên phú. Bọn chúng sinh tồn trong thế giới rộng lớn này, diễn dịch ra muôn vàn trạng thái thế gian thuộc về bọn chúng.

Có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi ở chỗ cách đám người Bạch Tôn Giả không xa.

Hắn mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, trên đó thêu họa tiết thanh loan rất sống động, ống tay áo rất lớn cùng vạt áo thật dài khiến bộ quần áo này trông có vẻ rất cổ quái.

Người này đúng là vị nam tử mới vừa xuất hiện trong di tích Trình Lâm, phong ấn trường sinh giả nhiều mắt không chịu nể mặt hắn vào trong phòng tối nhỏ.

Thật ra người đi hàng phục trường sinh giả nhiều mắt trước đó chỉ là một phân thân của hắn mà thôi, còn bản thể của hắn vẫn luôn ở chỗ này chiêu đãi mọi người.

Lúc này, nam tử mỉm cười dùng thủ pháp thuần thục pha trà, sau đó lại tự tay đưa ly trà đến trên bàn bên cạnh mỗi vị đạo hữu.

- Đây là linh trà do chính tay ta bồi dưỡng ra, uống xong có tác dụng kéo dài tuổi thọ, thanh lọc thể chất. Hơn nữa hương vị cũng được lắm, là một loại linh trà mà ta thích nhất đấy.

Nam tử mỉm cười nói.

- Cám ơn đạo hữu.


Bạch Tôn Giả là người thứ nhất nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm:

- Quả nhiên là trà ngon hiếm có.

Nam tử nghe thấy Bạch Tôn Giả khen ngợi thì cười nói:

- Nếu Bạch đạo hữu thích, chỗ ta còn không ít lá trà, để ta tặng cho Bạch đạo hữu một ít mang về uống chơi.

Ngôn ngữ mà nam tử sử dụng cũng không phải là ngôn ngữ thông dụng ở thế giới năm đó, mà là một loại ngôn ngữ cực kỳ cổ xưa... thậm chí còn cổ xưa hơn cả thời đại của Thánh Nhân Nho gia ở viễn cổ. Trong những đạo hữu ở đây, không ai biết loại ngôn ngữ này cả. Cũng may là giọng nói của nam tử tự mang chức năng phiên dịch, mỗi một câu hắn nói ra đều mang theo lực lượng huyền diệu, hễ ai nghe được lời hắn đều có thể tự hiểu được ý trong lời hắn nói.

- Thế thì ta không khách khí nhận lấy vậy, đa tạ.

Bạch Tôn Giả nói, hiển nhiên là hắn thật sự rất thích loại lá trà này.

Có Bạch Tôn Giả dẫn đầu, những đạo hữu khác cũng lần lượt nhận lấy ly trà, chậm rãi uống mấy ngụm.

Mọi người cảm giác thứ mình đang uống chính là một loại thiên tài địa bảo nào đó. Mỗi một ngụm trà uống vào trong người là có thể cảm giác thọ nguyên kéo dài, linh lực trong cơ thể rục rịch, thân thể được thanh lọc, diệu dụng vô cùng.

Nam tử vẫn mỉm cười, trở lại vị trí của mình. Hắn bưng ly trà của mình lên, khẽ nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ, sau đó hắn lên tiếng nói:

- Chắc hẳn các vị đạo hữu ở đây có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta đúng không? Nếu có vấn đề gì thì cứ thoải mái nói ra, không sao cả.

Cuối cùng cũng nói đến điểm trọng yếu!

Diệt Phượng Công Tử đặt ly trà xuống, lên tiếng hỏi trước:

- Xin hỏi... tiền bối, ta có phải là chuyển thế của Trình Lâm không?

Nếu như hắn vừa là yêu tộc, lại vừa là Trình Lâm chuyển thế, vậy thì ai cũng không cứu được hắn rồi, người bắt yêu trường sinh giả nhất định sẽ “yêu thích hắn không buông tay”.

- Tiểu đạo hữu yên tâm, ngươi không có bất kỳ quan hệ gì với Trình Lâm cả. Tư chất của đạo hữu không tồi, ngươi hãy chăm chỉ tu luyện, tương lai sẽ có hy vọng đạt được ngôi vị yêu hoàng.

Nam tử mỉm cười đáp.

Diệt Phượng Công Tử nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn cười nói:

- Thật ra ta không quan tâm đến ngôi vị yêu hoàng lắm, hơn nữa đó cũng không phải là mục tiêu của ta.

- Mỗi yêu đều có chí riêng.

Nam tử nói.

Trong lúc nói chuyện, Bạch Tôn Giả đã uống xong một ly linh trà, hắn đặt ly xuống.


Nam tử thấy vậy thì khẽ phất nhẹ tay một cái, bình trà vốn đã được pha sẵn cũng bay tới bên cạnh Bạch Tôn Giả. Bạch Tôn Giả lại rót cho mình một ly nữa, hạnh phúc thưởng thức tiếp.

Lệ Chi Tiên Tử suy nghĩ một chút, sau đó cũng hỏi:

- Xin hỏi tiền bối, vậy ta có phải là chuyển thế của Trình Lâm không?

- Tiểu đạo hữu ngươi cũng yên tâm, ngươi cũng không phải là chuyển thế của Trình Lâm.

Nam tử ôn hòa cười nói.

Lệ Chi Tiên Tử nghe xong thì thở phào một hơi thật dài. Ôi cha mẹ ơi, sau khi nghe được câu này, trong lòng nhẹ nhõm như buông xuống được gánh nặng vạn cân vậy!

Trước đó cô cũng lo mình là chuyển thế của Trình Lâm nên lúc nào cũng thấy bất an, bây giờ xem ra mình lo lắng vô ích rồi.

Dược Sư và Giang Tử Yên nghe vậy thì hơi kinh ngạc một chút. Nếu Lệ Chi Tiên Tử không phải Trình Lâm chuyển thế... Vậy chẳng lẽ là hắn hoặc là Giang Tử Yên sao?

Lúc này, nam tử kia lại tiếp tục nói:

- Bởi vì Trình Lâm không có chuyển thế, cô ta là linh quỷ của ta. Các đạo hữu cũng biết linh quỷ khác với nhân loại, nói theo cách thông thường thì là không có kiếp sau để tu.

Trong lúc nam tử đang nói chuyện, thân hình của Tống Thư Hàng xuyên qua một cánh cổng không gian, tiến vào bên cạnh các đạo hữu.

Sau khi bước lên thang trời do rễ cây tạo thành, Tống Thư Hàng đi một đoạn rồi tiến vào cổng không gian, xuyên qua cổng không gian nọ thì đi tới chỗ này.

Hắn vừa xuất hiện thì đúng lúc nghe được nội dung trong lời nói của nam tử.

Chủ nhân của Trình Lâm ư?

Chính là nhân vật thần bí đã để Trình Lâm lại trên người của tổ tiên Diệp Tư, trở thành linh quỷ tổ truyền của nhà Diệp Tư đó sao?

Hắn bất giác quay đầu nhìn về phía nam tử kia.

Sau đó Tống Thư Hàng cả kinh hô lên:

- Là ngài!

Đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng chân chính thấy được nam tử này, thậm chí cũng là lần đầu tiên thấy rõ mặt hắn như vậy. Nhưng Tống Thư Hàng vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận của đối phương.

Quần áo trắng như tuyết không nhiễm một hạt bụi, trên áo có thêu họa tiết thanh loan rất sống động, ống tay áo rất lớn, thích hợp để nhảy vũ. Từ thái cổ đến nay, nam tử vẫn mặc bộ đồ này, chưa từng thay đổi.


Thiên đạo đời thứ ba, trạng thái hình người của thiên đạo rồng đốm.

Nhưng trong trí nhớ của hắn thì trạng thái hình người của thiên đạo rồng đốm chỉ có một chân nhảy múa, bây giờ lại đổi thành trạng thái hai chân giống như nhân loại bình thường.

Thiên đạo rồng đốm khẽ mỉm cười với Tống Thư Hàng, sau đó hắn lại quay qua tiếp tục nói chuyện với Lệ Chi Tiên Tử:

- Cho nên ngươi không phải là chuyển thế của Trình Lâm... mà ngươi chính là Trình Lâm!

Lệ Chi Tiên Tử:

-...

Nói tới nói lui, cuối cùng thì cô vẫn là Trình Lâm ư?

- Hay nói đúng hơn là mặc dù ngươi là Trình Lâm, nhưng ngươi cũng không phải là linh quỷ Trình Lâm của ta, trong này có sự khác biệt.

Thiên đạo rồng đốm cười híp mắt nói.

Lệ Chi Tiên Tử:

-...

Phiền ngài nói luôn một lần cho xong có được không? Đừng cứ chia đoạn ra nói nữa mà!

Chia nội dung của một đoạn ra thành mấy phận thế này, hiển nhiên là thú vui “tao nhã” của thiên đạo rồng đốm rồi.

- Ta không hiểu, tại sao ta vừa là Trình Lâm nhưng cũng không phải là Trình Lâm chứ?

Lệ Chi Tiên Tử tò mò hỏi. Sau khi hỏi xong, cô lại bổ sung:

- Phiền ngài nói một hơi cho xong luôn, đừng chia từng đoạn ra nói! Một hơi kể hết luôn đi!

Thiên đạo rồng đốm:

-...

Lúc này Bạch Tôn Giả quay qua vẫy tay với Tống Thư Hàng, sau khi Tống Thư Hàng ngồi xuống cạnh mình, Bạch Tôn Giả lại rót cho hắn một ly trà.

Tống Thư Hàng bưng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm, lập tức cảm giác được thọ nguyên lại tăng không ít, tất cả lỗ chân lông khắp người giống như được thanh lọc, loại cảm giác này vô cùng thoải mái.

- Trà ngon!

Tống Thư Hàng không khỏi khen ngợi.

Thiên đạo rồng đốm nghe vậy thì quay đầu qua nói với Tống Thư Hàng:

- Vô dụng, cho dù ngươi có khen linh trà của ta thì ta cũng sẽ không tặng lá trà cho ngươi đâu! Điểm mị lực của ngươi quá thấp, cho nên đừng nghĩ đến chuyện được tặng lá trà!

Tống Thư Hàng đần mặt ngồi yên tại chỗ.


Đang nói hươu nói vượn gì thế nhỉ?

Thiên đạo rồng đốm lại xoay đầu lại nói chuyện với Lệ Chi Tiên Tử:

- Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi nào... Giờ nói một chút về quan hệ giữa ngươi và Trình Lâm nhé. Trước khi tiến vào di tích kia, các ngươi đã thấy hình ảnh Trình Lâm bị bóp nát đầu có đúng không?

Lệ Chi Tiên Tử gật đầu một cái. Lúc nhìn đoạn hình ảnh kia, đầu cô rất đau... cứ như người bị bóp nát đầu chính là cô vậy.

- Thật ra lúc ấy Trình Lâm có tiến triển mới trên đạo trường sinh của mình. Trước đây cô ta vẫn dùng thể chất linh quỷ để thai nghén ra sinh mệnh mới... Có một lần, cô ta đã có thể mượn đạo dựng dục tân sinh, diễn hóa ra bộ phận thân thể máu thịt giống như của nhân loại, giúp cho đạo trường sinh của cô ta tiến thêm một bước.

Thiên đạo rồng đốm:

- Ngoài mặt thì bị vỡ đầu, nhưng thật ra dưới sự trợ giúp của ta, Trình Lâm đã âm thầm lui vào trong bóng tối, bắt đầu thực hiện đạo trường sinh của mình. Nhưng... vào một lần nọ, trong lúc cô ta thực hiện thì xảy ra chút bất ngờ.

- Đạo trường sinh của Trình Lâm là dựng dục tân sinh, cũng giống như nhân loại mang thai dựng dực ra sinh mệnh mới vậy. Trước kia lúc dùng thể chất linh quỷ tiến hành truyền thừa thì không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì cả. Nhưng khi dùng thân thể máu thịt được diễn hóa ra, trong quá trình dựng dục tân sinh vào một lần nọ lại... mua một tặng một, cô ta sinh ra một cặp sinh đôi.

Tống Thư Hàng:

-...

Lệ Chi Tiên Tử:

-...

Bắc Hà Tán Nhân, Dược Sư, Giang Tử Yên:

-...

Thế quái nào lại là sinh đôi! Rõ ràng là đạo trường sinh dựng dục tân sinh chứ có phải là thụ tinh mang thai thật đâu, tại sao lại xuất hiện sinh đôi? Điều này thật không khoa học, thật phản tu chân!!!

- Mặc dù Trình Lâm cứ khăng khăng nhấn mạnh đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn... Nhưng ta luôn cảm giác cô ta là cố ý. Dù sao thì trong cặp sinh đôi mà cô ta tạo ra lần đó, một đứa thì kế thừa tất cả của Trình Lâm một cách hoàn mỹ, bao gồm cả kiến thức, sức mạnh, trí nhớ, tính cách, là sinh mệnh kéo dài hoàn mỹ của Trình Lâm. Một đứa khác lại chỉ nhận được huyết mạch của Trình Lâm, chẳng khác gì một nhân loại bình thường, hóa thành trạng thái trẻ sơ sinh.

Thiên đạo rồng đốm bình tĩnh nói.

Lệ Chi Tiên Tử đã rõ:

- Đứa bé gái trong cặp sinh đôi đó... chính là ta sao?

- Đúng vậy, chân tướng chỉ có một, ngươi chính là một đứa trong cặp sinh đôi đó!

Thiên đạo rồng đốm không biết lấy đâu ra một cây quạt nhỏ, chỉ vào Lệ Chi Tiên Tử.

Lệ Chi Tiên Tử:

-...

Cô nghĩ trước tiên mình phải thật bình tĩnh tiếp nhận cách ra đời không bình thường của mình.

Nói tóm lại sự ra đời của cô là hàng mua một tặng một, giống như khuyến mãi thêm khi nạp tiền điện thoại vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui