Brừm brừm brừm….
Xe kéo phả ra khói đen, sau đó ngoặt một cái điêu luyện, thậm chí không cần giảm tốc độ cũng đã thuận lợi vượt qua được ngã rẽ!
- Thấy rồi chứ, tôi chưa ngon lành chưa? Trong phim cũng không làm được như tôi đâu, đây là vấn đề kỹ thuật đấy! - lão Lữ khoe khoang không biết xấu hổ - tuy rằng lúc này bàn tay ông còn đang mướt mồ hôi.
Lúc đang nói chuyện thì có vẻ như tốc độ của máy kéo…. Càng lúc càng nhanh hơn thì phải?
Sau lưng, Lữ Thiên Hữu thầm lau mồ hôi. Từ góc độ rẽ cua ban nãy thì tốc độ này ít nhất cũng phải bảy tám chục km ấy chứ? Mà có khi còn nhanh hơn nữa kia.
Chiếc xe kéo này nhất định là đã được độ qua rồi.
Nhưng… sao Thư Hàng lại thần kinh dẫm đinh đi độ một chiếc xe kéo làm gì?
Hay là nói, gần đây không thịnh hành vụ độ xe sang nữa, mà bắt đầu thịnh độ xe máy kéo rồi?
Nói ra mới thấy đúng là có khả năng. Nghe nói ở chỗ nào đó của Hoa hạ, có đám nhà giàu đã bắt đầu chán chơi siêu xe, mà chuyển sang chơi xe ngựa luôn rồi!
- Ồ? Lão Lữ ông cẩn thận một chút, hình như phía trước có xe kìa! - ba Tống tinh mắt, phát hiện ở sau khúc rẽ có bóng mấy chiếc xe!
Tới gần hơn chút nữa thì ba Tống thấy rõ đó là ba chiếc xe thể thao.
Có ba màu là trắng, xanh, đỏ.
Đều là xe thể thao!
Tốc độ của ba chiếc xe thể thao này cũng không chậm, có thể nghe được tiếng động cơ đặc thù của xe thể thao vang lên khi chúng nó chạy.
Phía trước là một đoạn đường thẳng tăm tắp trải dài, tốc độ của ba chiếc xe thể thao này chắc đều phải hơn 100km ấy chứ?
Nhưng tà môn nhất chính là chiếc xe kéo mà họ lái lại đang dùng tốc độ đều đều từ từ đuổi kịp ba chiếc xe thể thao kia, kéo gần khoảng cách giữa hai bên!
Lý Thiên Hữu rốt cuộc không nhịn được nữa: - Tốc độ của chúng ta hơn 100km rồi à?
- Đừng có nói bừa, con có thấy chiếc xe kéo nào hơn 100km chưa? - lão Lữ mắng con của mình không chút lưu tình, máy kéo thì sao mà chạy với tốc độ hơn 100km được?
Nhưng nói được một lúc thì Lão Lữ dần nhỏ giọng lại.
Bởi vì trong lúc họ nói chuyện, xe kéo đã đuổi kịp chiếc xe thể thao màu trắng chạy ở sau cùng kia!
Sau đó….
Brừm brừm brừm… xịch xịch xịch…..
Máy kéo phả ra một cột khói đen, theo gió bay bay, bánh xe cực lớn lăn cực nhanh, dễ dàng vượt qua chiếc xe thể thao màu trắng.
Lão Lữ há hốc mồm.
…
Bên trong chiếc xe thể thao màu trắng.
Cô gái để tóc đuôi ngựa tên Tiểu Mạch Tuệ cũng há hốc mồm theo, cô mở to hai mắt nhìn đồng hồ trên xe thể thao của mình - tốc độ 120km!
Cô lại mở to mắt nhìn về phía người đã vượt qua mặt mình.
Bốn chiếc bánh xe cực to, lúc chạy còn phát ra tiếng brừm brừm brừm. Đây không phải là xe kéo à?
Hơn nữa, cô tinh mắt, còn có thể nhìn thấy ở thùng xe phía sau đang chở một tảng đá cực lớn. Bên cạnh tảng đá là một người đàn ông cao to như một con gấu, và một người đàn ông trung niên mang mắt kính, trông có vẻ trí thức.
- Ôi trời? - cô nàng Tiểu Mạch Tuệ ngây người.
Đây là tình huống gì thế này?
Một chiếc máy kéo chở đá vượt mặt cô…. Mà tốc độ của cô bây giờ là 120km! Mình bị ảo giác à?
- Arthur ~ Nhã Nhã, có phải mình sắp chết rồi không? Mình xuất hiện ảo giác rồi, mình thấy một chiếc xe kéo phả khói đen đã chạy vượt mặt xe của mình! - Tiểu Mạch Tuệ nói vào trong tai nghe.
Ba cô đang đua xe, nên mới nối tai nghe với nhau cho tiện nói chuyện, tránh cho gặp phải sự cố gì.
Trong tai nghe, hai người bạn thân không trả lời, chỉ có tiếng xoẹt xoẹt.
Thật lâu sau, cô gái tên Arthur mang kính mát ở trong chiếc xe màu đỏ mới nói với ngữ khí khá nghiêm trọng: - Mình còn tưởng là chỉ có mỗi mình mình gặp ảo giác, hóa ra Tiểu Mạch Tuệ cậu cũng thấy à. Khi nãy mình đã thấy từ trong kính chiếu hậu rồi, người lái chiếc xe kéo này là một ông chú to con. Ai da… mình cũng bị vượt mặt rồi!
Lúc cô nàng Arthur kia đang nói chuyện thì chiếc xe kéo kia đã brừm brừm vượt qua xe của cô.
Mà lúc này, cô nàng Arthur đang chạy với tốc độ chừng 125km.
…
- Đã vượt qua hai chiếc xe thể thao rồi. - ba Tống nuốt một ngụm nước bọt - lúc này ai mà còn tin rằng chiếc xe máy kéo này chỉ có thể chạy với tốc độ ba bốn mươi km thì đúng là kẻ ngu!
- Nếu như cháu đoán không sai thì chiếc máy kéo này của Thư Hàng đã được độ lên rồi thì phải? - Lý Thiên Hữu trầm giọng nói.
- Không thể nào! - Lão Lữ ở đằng trước cao giọng quát lại: - Đâu phải con không hiểu nguyên lý của động cơ xe đâu, kết cấu của loại xe kéo thế này tối đa chỉ có thể chạy với vận tốc 60km mà thôi. Trừ phi con đổi động cơ của Ferrari cho nó! Nhưng con cũng thấy đó, động cơ của chiếc máy kéo này chưa hề bị đổi, nó vẫn là loại tay vịn mà!
Ba nói cũng đúng lắm, dù có độ chiếc máy kéo này cỡ nào đi nữa thì động cơ cũng sẽ khiến tốc độ bị hạn chế! Lý Thiên Hữu im lặng.
Nhưng nếu vậy thì tại sao chiếc xe kéo này lại có thể chạy lên tới tốc độ 150km thế này? Dễ dàng vượt qua hai chiếc xe thể thao trắng, đỏ ở đằng sau như thế?
Lúc này, chiếc xe đẩy đang từ từ đuổi kịp chiếc xe thể thao màu xanh dẫn đầu. Với tốc độ của máy kéo bây giờ thì việc vượt qua chiếc xe màu xanh kia dường như chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chiếc xe này, không phải là cùng loại với trong phim Transformers, có thể biến hình lẫn chiến đấu luôn đấy chứ?
….
Lúc này, Triệu Nhã Nhã nhìn chiếc xe kỳ lạ kia thông qua gương chiếu hậu.
Khoảng cách của hai bên ngày càng gần, cô cũng mở to hai mắt.
Sau đó, cô giật mình bật thốt: - Ôi trời!
Truyện đượ-c --biên tập tạ-i iread.vn- Cậu cũng bị vượt qua rồi à? Nhã Nhã? - Tiểu Mạch Tuệ lên tiếng hỏi.
- Không, vẫn còn một chút nữa mới bin vượt. - Triệu Nhã Nhã đáp - vấn đề không phải chuyện này, vấn đề là ông chú lái xe đó kìa!
Triệu Nhã Nhã cũng biết người này.
Đây không phải bác Lữ xưa nay hay đến nhà Tống Thư Hàng chơi à!
Lúc còn bé cô từng gặp qua rất nhièu lần, dù sau này cô lớn rồi, ít đến nhà Tống Thư Hàng chơi thì vẫn thường xuyên gặp được bác Lữ này.
Cô nhớ rõ bác Lữ này là bạn ‘trời đánh’ với dượng Tống nhà mình, hai người họ dìm hàng đối phương không có điểm dừng luôn.
Nếu đổi lại là mấy cặp bạn bè khác mà cứ dìm hàng đối phương quá đáng kiểu đó thì chắc là đã tuyệt giao từ đời nào rồi.
Nhưng dượng tống và bác Lữ này lại là ngoại lệ, hai người bọn họ dìm hàng thì dìm hàng, nhưng quan hệ vẫn bền chặt không gì phá nổi.
Bác Lữ này đúng là xe thần mà, tốc độ thế này….
Triệu Nhã Nhã liếc mắt nhìn thoáng qua tốc độ của mình - 140km, đây đã là tốc độ nhanh nhất mà tâm lý của cô có thể thừa nhận rồi, cao hơn nữa thì cô không dám chạy.
Nhưng chiếc xe kéo của bác Lữ thì vẫn lao thẳng tới, dùng tốc độ ổn định đuổi theo cô. Tốc độ cỡ này ít nhất cũng phải 150km ấy chứ?
Brừm brừm brừm…
Bị vượt qua rồi…. bị xe kéo của bác Lữ vượt qua rồi.
Thế giới này bị gì thế này?
Ngay sau đó, Triệu Nhã Nhã lại thấy được một người ngồi đằng sau xe kéo.
Người đàn ông có vẻ nhã nhặn, đeo kính, mặt mày thanh tú, nhìn qua có vẻ trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
- Ể…. Dượng Tống! - Triệu Nhã Nhã giật mình kêu to.
- Hả, gì đấy? - Trong tai nghe lập tức truyền tới tiếng kêu to kinh ngạc của hai người bạn.
- Mình biết người đeo mắt kính ngồi đằng sau chiếc xe đẩy đó. - Khóe miệng của Triệu Nhã Nhã co giật, dở khóc dở cười: - Đó là dượng của mình, là ba của em trai Tống Thư Hàng mà mình từng nhắc với hai cậu đấy. Ông chú lái xe đó mình cũng biết, là bác Lữ, bạn tốt của dượng mình.
- À à, Tống Thư Hàng chính là đứa em trai mà cậu nhờ định giới thiệu cho Tiểu Mạch Tuệ đấy à? - Arthur cười gian hỏi.
Tiểu Mạch Tuệ cười hắc hắc: - Thôi đi, người mà mình thích vẫn luôn là chị Arthur mà, chúng ta làm bách hợp nhé.
- Xế, con nhỏ này đi chết đi, chị đây muốn mở nam hậu cung ba ngàn trai đẹp, không rảnh mà chơi bách hợp với cưng đâu. - Cô nàng Arthur nói.
- Hắc hắc hắc, được rồi, chúng ta tăng tốc thêm chút nữa đi, đuổi theo chiếc xe kéo kia xem sao. Bây giờ người ta cảm thấy cực kỳ có hứng thú với chiếc máy kéo kia. - Tiểu Mạch Tuệ lại cười hắc hắc: - Mà ở đằng trước còn một khúc cua hình chữ U nữa, lúc tới khúc cua đó, chiếc xe kéo này chắc chắn phải giảm tốc độ lại! Sau đó, Nhã Nhã cậu nhất định phải giới thiệu dượng và bác kia cho bọn mình biết với.
Cô nàng Arthur kia cũng nói hùa theo: - Lần đầu tiên trong đời mình gặp phải 1 chiếc xe kéo chạy với tốc độ 150km đấy.
Triệu Nhã Nhã yên lặng gật đầu - mặc kệ thế nào, cứ đuổi kịp xe của dượng đi đã rồi lại nói sau.
….
Lúc này, trên một con đường nhỏ từ đường Bạch Kình thông đến Ngưu Đính Sơn, có một bóng người đang lao đi vun vút.
Đây là Tống Thư Hàng.
Tốc độ của xe kéo nhanh nhất là 150km, vì ba và bác Lữ đều đã say rượu nên hắn không yên lòng, sợ bác Lữ làm bậy - mặc dù Bạch tiền bối đã dán trận pháp phòng ngự giúp gia cố thân xe. Nhưng Tống Thư Hàng vẫn không dám xác định liệu trận pháp xác định có thể bảo vệ được cả người lẫn xe hay hông.
Cho nên hắn mới chạy đuổi theo sau.
Đáng tiếc, Lý Thiên Hữu không để chìa khóa xe của anh ta lại, bằng không thì lái xe đuổi theo, chạy nhanh thì vẫn có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.
Hơn nữa, quái lạ nhất chính là trên đường đi hoàn toàn không có bất kỳ chiếc taxi nào. Chuyện quái quỷ gì thế này?
Cho nên cuối cùng, Tống Thư Hàng chỉ có thể đuổi theo bằng hai chân của mình - lúc này, hắn thật hy vọng mình có thể ngự kiếm phi hành. Với tốc độ ngự kiếm phi hành thì đuổi kịp chỉ là chuyện vài phút mà thôi.
Thân pháp 'quân tử vạn lý hành' dưới chân cũng bị hắn phát huy tới tận cùng, càng chạy thì càng nhanh.
Thân pháp 'quân tử vạn lý hành' chính là như vậy, ngươi chạy càng nhiều, đoạn đường càng dài thì những gì ngươi hiểu về môn công pháp này lại càng sâu hơn, tốc độ di chuyển cũng sẽ nhanh hơn nữa.
Đến cuối cùng, thân thể của hắn lướt nhanh để lại một đạo tàn ảnh. Từ lúc vừa mới bắt đầu thì cứ năm giây lại tăng lên 100m, tăng lên thảng một đường. Thân hình của hắn lướt thành một đạo bóng dáng, không hề chậm hơn xe hơi là bao.
Đồng thời, ngón tay của hắn bấm pháp ấn, thi triển lạc ấn cảm ứng thuật!
ở bên trong máy kéo, có một chiéc vali đen chứa tiền, đan dược và cả bảo đao Bá Toái nữa.
Tống Thư Hàng từng dùng tinh thần lạc ấn thuật của Tam Nhật sư huynh gửi tới để lại lạc ấn ở trên bảo đao Bá Toái. Bây giờ, hắn có thể dùng lạc ấn cảm ứng thuật để xác định vị trí của bảo đao Bá Toái, chỉ cần tập trung tọa độ của mấy người ba Tống lại là được.
- Chạy đến đường trên ngưu đính sơn rồi à? Mình nhớ con đường đó chưa cho xe chạy à? - Tống Thư Hàng cười khổ.
Con đường này, chính là con đường có nhiều khúc quanh và cua gắt hình chữ U nổi tiếng.
Điều duy nhất khiến cho người ta yên tâm hơn chính là sau khi con đường này được làm xong thì đã làm rất nhiều cách bảo vệ, đặc biệt là mấy đoạn đường cua gắt nguy hiểm thì đều làm rất rộng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...