Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Đi nửa đường, Tống Thư Hàng lấy di động mở Nhóm Cửu Châu Số 1 lên xem, làm gì có vị tiền bối nào nói muốn gửi gì cho mình đâu ta?

Không phải là Vũ Nhu Tử lại gửi gì đến đấy chứ?

Hắn còn nhớ ba hôm trước, khi gặp trong nhóm, Vũ Nhu Tử đột nhiên hỏi hắn có cần Linh Mạch Bích Trà hay không. Bởi vì Linh Điệp Đảo vừa thu hoạch một mẻ linh mạch bích trà tươi, cô còn tự tay hái một ít, cho nên sau đó cô nàng vui vẻ online bảo rằng bao giờ chế biến xong sẽ tặng cho Tống Thư Hàng một ít.

Lúc đó Tống Thư Hàng hớn hở đáp ứng, nếu chỉ là quà nhỏ như “một ít lá trà” thì nhận vô tư.

Thế nhưng bây giờ nghe thấy nói đến “cái thùng cao bằng một người” thì Tống Thư Hàng lại hơi hơi lo lắng. Vũ Nhu Tử rất hào phóng, điểm này ngay cả các tiền bối trong nhóm còn phải thừa nhận. Nếu “một ít lá trà” của cô nàng mà là cả cái thùng to bằng người thật thì Tống Thư Hàng nợ cô nàng nhiều quá rồi.

Nói tới cô nàng Vũ Nhu Tử, dạo gần đây cô đang chết đi sống lại với trận pháp Ngũ Hành Khế Linh Đàn

Cô có thiên phú tu luyện cực cao, tuổi còn trẻ đã lên đến cảnh giới tam phẩm hậu thiên, thế nhưng toàn bộ thiên phú của cô nàng hình như đều dồn vào tu luyện hết cả rồi, các lĩnh vực khác như luyện đan, trận pháp, chế phù… đều không ổn lắm.

Vũ Nhu Tử đã nghiên cứu trận pháp Ngũ Hành Khế Linh Đàn suốt nửa tháng trời, thử đến bốn lần mà vẫn thất bại, đến nay chưa từng thành công.

Dạo này mỗi lần gặp cô trên nhóm thì đều thấy cô khó chịu vì chuyện này.

Cũng bởi vì Vũ Nhu Tử thất bại liền bốn lần nên Tống Thư Hàng mới không dám một mình lập khế ước với linh quỷ trong tay.

Hắn chỉ có hai lần cơ hội thôi đó, nếu thất bại là phải tự đi thu thập tài liệu của trận pháp Ngũ Hành Khế Linh Đàn, một đống tài liệu như thế biết phải thu thập tới chừng nào mới đủ?

Trong lúc miên man suy nghĩ, Tống Thư Hàng đã chạy về tới kí túc xá nam sinh.

Tư Mã Giang đã chờ ở đây từ lâu, trên thực tế khi hắn gọi cho Tống Thư Hàng thì đã chờ ở cửa kí túc của hắn rồi. Bên cạnh hắn, bốn tay đàn ông cao lớn mặt Âu phục đứng xếp hàng canh một cái thùng tầm trên dưới 1m8.

- Tiểu Giang, đợi lâu rồi, mọi người vất vả quá. - Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói.

- Không sao, bọn này cũng vừa mới tới thôi. - Tư Mã Giang cười sang sảng nói: - Đây, kí vào đây này.

Tống Thư Hàng gật đầu rồi kí tên, sau đó mở cửa phòng kí túc xá.

- Có cần tụi này mang vào cho cậu không? - Tư Mã Giang hỏi, cái thùng này to như vậy, một mình kéo vào trong cũng rất khó khăn.

Nhưng mới nói được một nửa, hắn đã thấy Tống Thư Hàng cúi người, dùng hai tay ôm cái thùng nọ, sau đó thoải mái vác ngang lên nhẹ nhàng chẳng khác gì ôm một cái bàn học.


Tư Mã Giang há hốc miệng thở dốc tạm biệt Tống Thư Hàng rồi mang theo người của mình chạy vào thang máy.

- Cái thùng kia nhẹ thế thôi hả? - Tư Mã Giang thì thào tự hỏi.

- Tuy không nặng lắm… nhưng mà nó dài. Nếu ôm thẳng thì một mình bọn tôi cũng làm được, nhưng ôm một mặt rồi nâng lên như vậy thì không làm được đâu. - Một người mặc đồ đen đằng sau hắn nghĩ ngợi rồi đáp.

Hơn nữa chàng sinh viên kia nhìn tay chân lỏng ngỏng, dáng người cũng không cường tráng, ai ngờ sức lại chẳng nhỏ chút nào!

Bất cẩn cái quên giấu sức lực của mình rồi.

Tống Thư Hàng thở dài não ruột rồi đem thùng vào phòng.

Sau khi xé mở lớp bọc bên ngoài thì thấy bên trong là một thùng gỗ, trông giông giống cái quan tài.

Quan tài? Ai gửi quan tài cho hắn?

Gần đây hắn lại đắc tội ai à?

Trong phút chốc, Tống Thư Hàng căng thẳng hẳn.

Hắn lập tức nghĩ tới Công Tử Hải trưởng lão của Nguyệt Đao Tông!

Lúc ấy trước khi đi, đối phương có nói: “Huyết thần toản tạm thời gửi ở chỗ ngươi, lúc khác ta sẽ đích thân tới đổi nó về.”

Chẳng lẽ là người này gửi quan tài đến?

Tên đó muốn tới sớm như vậy luôn hả?

- Đậu Đậu, ngươi có đây không? - Tống Thư Hàng gọi.

- Gâu, vụ gì? - tiếng của Đậu Đậu Bắc Kinh vọng ra từ máy tính trong phòng ngủ, nó đang mở game của Tống Thư Hàng ra chơi miệt mài. Gần đây nó thích cày game này, đã hại đồng đội không biết bao nhiêu mà kể.

- Lại đây một chút, ta muốn mở cái thùng, cơ mà cứ thấy sai sai thế nào ấy. Không chừng có bẫy! Mấy ngày trước ta đắc tội một người, có khi bây giờ người ta gửi cạm bẫy chuyển phát nhanh đến báo thù ta cũng nên. - Tống Thư Hàng cẩn thận nói.


Đậu Đậu quay ra hít một cái, sau đó miễn cưỡng nói:

- Mở đi, có ta ở đây, ít nhất không để ngươi teo đâu.

Có những lời này, Tống Thư Hàng mới hơi yên tâm.

Hắn cẩn thận cầm nắp thùng gỗ, nhẹ tay mở ra.

Không bị đóng đinh, chỉ cần nhấc nhẹ lên là mở.

Không có cái gì kiểu phi tiêu phóng ra, Tống Thư Hàng âm thầm thở phào một cái, sau đó ngó vào nhìn…

Trong thùng là một cô nàng xinh xắn đang ngủ say sưa. Dáng người cô nhỏ xinh, tóc ngắn sóng vai, khuôn mặt dễ thương như búp bê nhỏ.

- A Thập Lục?

Tống Thư Hàng gọi lên thành tiếng.

Cả gói hàng dài 1m8, trừ đi thùng gỗ, giấy gói và một lớp lót bọt biển thật dày, vừa hay có thể đựng vừa một A Thập Lục cao tầm mét rưỡi, để cho cô nàng thoải mái nằm trong đó.

Truyệ.n đ.ược dịc.h tại iREAD.vn.Nghe Tống Thư Hàng gọi, A Thập Lục mơ màng mở mắt ra.

Đậu Đậu bên máy tính khinh thường hừ một tiếng, nó đã sớm ngửi ra mùi của Tô thị A Thập Lục rồi.

A Thập Lục chớp mắt đứng lên khỏi thùng:

- Ồ, Thư Hàng, chào ngươi,

Sau khi đứng dậy, Tống Thư Hàng nhìn thấy trong thùng trừ cô ra còn có một bình nhỏ và một chiếc hộp tinh xảo.

- Chẳng phải ngươi theo A Thất tiền bối về tộc trị thương rồi à? Sao lại trốn ra đây nữa vậy? - Tống Thư Hàng lo lắng hỏi.


Theo lời cô nói, nếu vết thương cứ để thế không trị liệu thì cô chỉ còn sống được có mười lăm ngày nữa thôi! Vì sao không ngoan ngoãn ở lại Tô thị chữa trị mà chạy tới đây?

Vạn nhất đang đi đường mà thương thế phát tác thì phải làm thế nào?

- Ha ha, ta giỏi không? Ta nghĩ ra cách gửi mình qua chuyển phát nhanh, thế là thoải mái trốn khỏi tộc đó! Cơ mà ngươi yên tâm, lần này ta mang theo cả bùa hộ mệnh, không sợ người ta tập kích, còn mang theo cả đan dược áp chế thương thế nữa đây này. - A Thập Lục vừa nói vừa nhìn bộ dạng nôn nóng lo âu của Tống Thư Hàng, thấy ngạc nhiên lắm lắm.

Sau đó cô nàng vươn bàn tay nhỏ ra vỗ vai hắn, an ủi nói:

- Yên tâm đi, có bùa hộ mệnh này thì A Thất sẽ tìm thấy vị trí của ta nhanh thôi, muộn nhất là chiều nay đã tới đón ta rồi, ta chỉ đi được có nửa ngày.

Tống Thư Hàng dở khóc dở cười, không khỏi đưa mắt nhìn Bắc Kinh yêu khuyển đang chơi game rồi lại nhìn Tô Thị A Thập Lục.

Hoàng Sơn chân quân, A Thất tiền bối, hai người thật vất vả !

- Lần này trốn ra có chuyện gì? - Tống Thư Hàng thở dài, chỉ có thể chờ A Thất tiền bối tới đón cô nàng thôi.

- Ừa, có chuyện. - A Thập Lục gật đầu, đưa bình nhỏ cho Tống Thư Hàng: - Một trăm viên tích cốc đan, ta nói được thì làm được, tặng ngươi đây.

- Chỉ vì chuyện này? Cho dù ngươi muốn thực hiện lời hứa tặng ta một trăm viên tích cốc đan thì cũng không cần cố ý trốn ra đưa cho ta chứ. - Tống Thư Hàng dở cười dở mếu.

A Thập Lục không đáp lại, chỉ rũ mắt xuống, chẳng nói chẳng rằng.

Sau đó cô lại đưa chiếc hộp còn lại cho Tống Thư Hàng:

- Còn đây là linh mạch bích trà, cho ngươi làm quà đấy! Bây giờ nói gì thì nói ngươi cũng là tu sĩ, về sau có tu sĩ đạo hữu tới chơi thì ít nhiều gì cũng phải có linh mạch bích trà chiêu đãi khách khứa chứ. Trà này cho người thường dùng một ít cũng khỏe người, cho người nhà ngươi uống cũng được, nhưng phải ít ít thôi.

Tống Thư Hàng nhìn chiếc hộp trong tay A Thập Lục. Cô đột nhiên đến tặng linh mạch bích trà không phải vì Vũ Nhu Tử nhắc tới nó trong nhóm đó chứ?

A Thập Lục ngước đôi mắt đen tuyền nhìn Tống Thư Hàng, vẫn duy trì tư thế vươn tay.

- Cảm ơn, thế thì ta không khách khí nữa. - Tống Thư Hàng không tiện cự tuyệt ý tốt của A Thập Lục, đành nhận lấy hộp trà trong tay cô.

- Còn nữa… từ giờ đến lúc A Thất tới còn chút thời gian, ngươi đi dạo với ta được không? - A Thập Lục cười tươi roi rói.

- Được rồi, cô muốn đi đâu nào? - Tống Thư Hàng đáp, chiều thứ ba hắn không có tiết.

Hơn nữa việc học lái xe cũng đã hoàn thành, hắn và Thổ Ba đều thi qua lí thuyết, giờ chỉ chờ thầy dạy thông báo, ra đường đi vài vòng rồi thi thực hành nữa thôi.

Cho nên vừa hay hôm nay hắn rảnh.


- Nhiều chỗ lắm, ta muốn đi dạo shop thời trang, sau đó đi phố hàng ăn La Tín, rồi đi xem phim, rồi vào khu vui chơi, đi được chỗ nào hay chỗ đó. Cái gì ăn ngon, xem hay, chơi vui ta đều muốn đi thử hết. - A Thập Lục cười cong khóe mắt.

Dừng một lát, cô lại nói:

- Có một vấn đề lớn ở đây là ta không có mang tiền. Không có một xu nào. Cho nên tiền taxi lần trước nợ ngươi ta không trả đâu!

- Được được, nợ năm mươi là nợ, nợ năm ngàn cũng là nợ. Ta trả là được chứ gì? - Tống Thư Hàng cười nói.

- Được! - A Thập Lục lười biếng vươn vai. - Vậy chúng ta đi thôi!

"Đậu Đậu, đi cùng nhau không?" Tống Thư Hàng gọi Bắc Kinh đang cắm đầu vào máy tính.

Bởi vì đi dạo khu phố La Tín thì vừa hay có thể mua cho Đậu Đậu cái gì đó để ăn.

Đậu Đậu Bắc Kinh quay đầu ra, dùng ánh mắt nhìn thằng ngố để nhìn Tống Thư Hàng, hồi lâu sau nó mới nói:

- Trẫm đang high, không hơi đâu đi ra ngoài với ngươi. Lúc nào về nhớ mang thức ăn cho chó vị thịt bò về cho ta đấy, ta đã muốn nếm thử vị thức ăn cho chó từ lâu rồi. Hoàng Sơn đại ngốc xưa nay không mua cho ta, đúng là đại ngốc, làm gì có con chó nào không ăn thức ăn cho chó cơ chứ?

-… được. - Tống Thư Hàng gian nan đáp.

Tâm tình A Thập Lục cực tốt. Cô nắm tay Tống Thư Hàng, chạy tới shop thời trang nữ đầu tiên.

- Cái này thế nào? - Cô thay chiếc váy hoa nhỏ, dạo qua một vòng trước mắt Tống Thư Hàng.

Váy hoa nhỏ rất hợp với A Thập Lục, cô nàng chọn lựa quần áo thật là tinh.

- Xinh lắm. - Tống Thư Hàng giơ ngón cái.

- Ha ha, vậy mua nó. Chúng ta đi tiếp! - A Thập Lục cười rõ tươi, sau đó xoay người đi vào trong biển quần áo giữa shop đồ nữ.

Phục vụ trong shop không nhịn được phải cất lời khen:

- Anh à, em gái anh xinh thật đấy, đã thế chọn quần áo lại còn chuẩn nữa, chiếc váy ban nãy hợp với cô ấy lắm đó.

- Ha ha, cảm ơn, cảm ơn. - Tống Thư Hàng cười tươi trả tiền.

A Thập Lục giữa biển đồ lại hơi cứng người, đoạn ngẩng đầu lên ngắm nhìn chính mình trong gương…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui