Cho nên trừ khi có thể hoàn toàn đánh ngã Tống Thư Hàng bằng một kích, chứ nếu cứ chơi chiến thuật tiêu hao với hắn thì sẽ bị nhồi máu cơ tim mất thôi.
- Về tổng thể, mặc dù đao ý phòng thủ này của ngươi hơi ngớ ngẩn một chút, nhưng một đao kinh diễm sau đó cũng đã lấy lại được tôn nghiêm của đao ý, nói tóm lại đao ý của ngươi khá lắm.
Bạch Tôn Giả nhận xét.
Tống Thư Hàng cười to, giải trừ khôi giáp đao ý trên người.
- Nên xử lý ba con hải yêu này thế nào đây?
Bạch Tôn Giả thả ba con hải yêu xống.
- À, chúng nó rất thú vị, thôi cứ tha cho chúng nó lần này đi.
Tống Thư Hàng nói.
Ban đầu ba con hải yêu dễ thương này có nói sẽ nhẹ tay với hắn, đặc biệt là con hải yêu siren kia còn tỏ ý sẽ phối hợp với hắn giả vờ kêu rên thảm thiết nữa.
Tống Thư Hàng cũng không đành lòng ra tay độc ác với ba con hải yêu này.
Rõ ràng Tống Thư Hàng bỏ qua cho chúng nó hẳn là chuyện tốt, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng ba đứa chúng nó lại xông lên một cảm giác thất bại khó hiểu.
- Đúng rồi, ba người các ngươi trở về nói lại với ông chủ Ô của các ngươi là ta và Ngư Kiều Kiều không có gì với nhau hết, giữa ta và cô ấy chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi. Hơn nữa gu thẩm mỹ của ta là thẩm mỹ theo tiêu chuẩn của nhân loại, khác biệt với hải tộc các ngươi.
Tống Thư Hàng nói.
- Chẳng lẽ Tống Thư Hàng tiên sinh cho rằng mỹ nhân ngư không đẹp sao?
Nữ yêu siren hỏi.
- Vậy thì cũng phải xem là loại mỹ nhân ngư nào, nếu là mỹ nhân ngư đầu cá mình người thì sao ta thích cho nổi chứ?
Tống Thư Hàng đáp lại.
- Nhưng Ngư Kiều Kiều đại tiểu thư còn lên cấp nữa mà. Mẹ của cô ấy là tộc nhân ngư, rất đẹp. Đến khi ngư Kiều Kiều đại tiểu thư hóa thành hình người, nhất định cũng không kém mẹ của cô ấy.
Mực yêu Hắc Tam tỏ vẻ không phục.
Tống Thư Hàng:
-...
Ba con hải yêu các ngươi nói vậy là có ý gì? Giữa ta và Ngư Kiều Kiều trong sạch không phải rất tốt sao?
- Được rồi, coi như sau này Ngư Kiều Kiều sẽ rất đẹp, nhưng đó cũng là chuyện sau này, đúng không?
Tống Thư Hàng nói:
- Lại nói tiếp, gu thẩm mỹ của Ngư Kiều Kiều khác với của ta. Ta từng nghe Ngư Kiều Kiều nhắc qua, gu thẩm mỹ của cô ấy là nghiêng về dạng như cha mình. Trong mắt cô ấy, một nam nhân anh tuấn đầu tiên phải có sừng rồng rắn chắc hoặc là sừng của loài giao, sừng rồng phải cong 45 độ, tốt nhất là có từ ba đến năm nhánh. Nói cách khác, ta là một nhân loại, hoàn toàn không phù hợp với gu thẩm mỹ của Ngư Kiều Kiều. Do – you – understand?
Ba con hải yêu trợn to hai mắt, sau đó chúng nó yên lặng nhớ lại hình dáng của Ô tiên sinh nhà mình.
Ưm, không sừng.
Nói cách khác, Ô tiên sinh nhà mình cũng hết hy vọng, không phù hợp với gu thẩm mỹ của Ngư Kiều Kiều đại tiểu thư sao?
Ô tiên sinh đáng thương, thầm mến bao lâu nay, còn chưa chính thức tỏ tình với Ngư Kiều Kiều đại tiểu thư đã định trước là bị thất tình rồi.
- Xem ra các ngươi đã hiểu rõ mọi chuyện, vậy hiểu lầm giữa chúng ta đã được hóa giải, phiền các người trở về nói lại cho ông chủ Ô là sau này đừng có ghen bậy bạ nữa, tránh gây phiền toái cho người khác.
Tống Thư Hàng thành khẩn nói.
Ba con hải yêu im lặng gật đầu.
...
Trong lúc Tống Thư Hàng giới thiệu gu thẩm mỹ của Ngư Kiều Kiều cho ba con hải yêu kia, Bạch Tôn Giả mang theo Diệp Tư đi vào trong cái hố to trong khu đá vụn do đao ý của Tống Thư Hàng chém ra.
Bạch Tôn Giả ngồi xổm xuống kiểm tra hố to, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Bạch tiền bối, đao ý của Tống Thư Hàng có vấn đề gì ư?
Diệp Tư lên tiếng hỏi.
- Không phải, không liên quan đến Tống Thư Hàng.
Bạch Tôn Giả vươn ngón tay ấn khắp các vị trí trong hố.
- Thế ngài đang làm gì vậy?
Diệp Tư lại hỏi.
- À, ta ngửi thấy khí tức của bảo vật.
Bạch Tôn Giả đáp.
Khí tức của bảo vật?
Chẳng lẽ thuộc tính may mắn của Bạch Tôn Giả lại phải phát động rồi?
Không tốt, nếu thuộc tính may mắn của Bạch tiền bối phát động, vậy nhất định còn có tai kiếp kèm theo.
Vận may của Bạch tiền bối đối với người khác mà nói chính là cầu giàu sang trong nguy hiểm. Nếu ngươi chống đỡ qua tai kiếp, vậy ngươi sẽ được hưởng ké giàu sang từ Bạch tiền bối. Còn nếu không chống nổi, vậy thì phải đến chỗ Dược Sư tiền bối đặt trước một giường, hoặc là đi mộ địa dưới đáy biển của Ngư Kiều Kiều đặt sẵn một ngôi mộ vip.
Gần đây Dược Sư tiền bối rất bận, không phải là thời điểm thích hợp để đến đó đặt giường.
Nghĩ tới đây, Diệp Tư thông minh lui về sau, lặng lẽ cách xa Bạch Tôn Giả.
- Diệp Tư, ngươi làm gì thế?
Bạch Tôn Giả tò mò xoay đầu lại, nhìn Diệp Tư đang dần lùi về sau.
- À... Bạch tiền bối, ta thấy hơi mệt nên định trở về trong cơ thể Tống Thư Hàng nghỉ ngơi một chút.
Diệp Tư nghiêm túc nói.
- Ngươi cứ lo bò trắng răng.
Bạch Tôn Giả nói:
- Nói đúng ra thì bảo vật lần này hẳn là do một đao của Tống Thư Hàng chém ra, không liên quan gì đến ta, cho nên ngươi không cần lo lắng sẽ có nguy hiểm. Cùng lắm thì ta chỉ là người phối hợp Tống Thư Hàng đào bảo vật ra thôi, không liên quan gì tới bản thân ta cả.
Diệp Tư ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Bạch tiền bối nói rất có lý.
Cái hố này là do một đao của Tống Thư Hàng chém ra, nếu như bên trong thật sự xuất hiện bảo bối, vậy cũng là nhờ vào vận may của Tống Thư Hàng, Bạch Tôn Giả chỉ là tòng phạm phối hợp moi bảo bối ra mà thôi.
- Tới đây giúp ta một tay, lát nữa ta dùng kiếm ý công kích vị trí bên trái, ngươi dùng đao ý công kích vị trí bên phải này, trực giác mạch bảo ta làm như vậy là có thể moi bảo bối ra đấy.
Bạch Tôn Giả nói.
Diệp Tư:
-...
- Bạch tiền bối, ta... không luyện đao ý.
Diệp Tư nói:
- Cái ta học là kiếm ý.
- Ồ, ngươi học kiếm ý à? Bất ngờ đấy, ta cứ tưởng rằng linh quỷ ở chung với Tống Thư Hàng thì chắc chắn cũng có kiếm thuật trời “cú” chứ.
Bạch Tôn Giả nói:
- Vậy thì chỉ có thể đi tìm một người luyện đao ý tới trợ giúp thôi, không thể là loại đao ý phòng thủ giống Tống Thư Hàng được.
- Bạch tiền bối, nếu như ngài muốn tìm đao ý loại hình công kích, kim quang công đức của Tống Thư Hàng biết đấy.
Diệp Tư đề nghị.
Bạch Tôn Giả:
- Gì???
Kim quang công đức học được đao ý?
Mặc dù từ khi thực thể hóa về sau, kim quang công đức của Tống Thư Hàng rất cổ quái, nhưng ngay cả đao ý mà nó cũng học được thì đúng là trâu bò quá rồi.
- Kim quang công đức mới vừa lĩnh ngộ ra đao ý trong lần đi cấm địa lúc trước, để ta đi mang kim quang công đức @#%x Tiên Tử của Tống Thư Hàng tới.
Diệp Tư cười hì hì đáp, sau đó cô xoay người chạy tới chỗ Tống Thư Hàng.
Một lát sau, Diệp Tư mang @#%x tới.
Mỹ nhân rắn công đức quấn trên người Diệp Tư giống như khi quấn trên người Tống Thư Hàng. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, lúc @#%x Tiên Tử quấn lấy Diệp Tư, hai mắt của cô càng sáng ngời. Thậm chí trên mặt cũng hiện ra một tia nhu hòa, chứ không phải bộ dạng mặt than giống như khi quấn trên người Tống Thư Hàng.
- Ngươi có thể khống chế kim quang công đức của Tống Thư Hàng chém ra đao ý cho thật chính xác không?
Bạch Tôn Giả hỏi.
- Ta nghĩ hẳn là không thành vấn đề.
Diệp Tư đáp.
- Tốt lắm.
Bạch Tôn Giả lấy Lưu Tinh Kiếm ra, vẽ một dấu x trên đất rồi nói:
- Vậy ngươi khống chế kim quang công đức của Tống Thư Hàng đứng ở chỗ này, lát nữa chém đao ý vào ngay dấu x này, thi nào ta nói ra tay thì đồng loạt ra tay.
- Ta rõ rồi.
Diệp Tư trả lời.
- Chuẩn bị...
Bạch Tôn Giả cầm Lưu Tinh Kiếm, trên thân kiếm tản ra kiếm ý nhàn nhạt.
Diệp Tư hạ lệnh cho mỹ nhân rắn công đức @#%x, @#%x nắm chặt tay phải, một thanh đao do đao ý bá đạo ngưng tụ thành xuất hiện ở trong tay cô.
Bạch Tôn Giả nhìn đao ý trong tay mỹ nhân rắn công đức, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú.
- Ra tay!
Bạch Tôn Giả hô lên.
Mỹ nhân rắn công đức lập tức vung đao ý bá đạo, chém ngay vào dấu x trên đất.
Còn Bạch Tôn Giả thì vẫn phối hợp với mỹ nhân rắn công đức, duy trì nhịp điệu tốc độ giống y như mỹ nhân rắn công đức. Ngay lúc @#%x chém đao ý tới mặt đất, Bạch Tôn Giả cũng đồng thời đâm kiếm ý nhàn nhạt vào lòng đất.
- Được rồi!
Bạch Tôn Giả hài lòng nói.
- Bạch tiền bối, phía dưới có bảo vật gì vậy?
Diệp Tư hỏi.
- Ta cũng không biết, dù sao vẫn chưa moi ra mà. Nhưng lúc Tống Thư Hàng chém một đao vào đây, ta cảm ứng được dưới lòng đất có thứ gì đó bị đao ý của Tống Thư Hàng hấp dẫn. Thứ đó chắc chắn là bảo vật, bị ta phát giác ra.
Bạch Tôn Giả nói.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện...
Ầm ầm!
Trong hố đột nhiên có một luồng năng lượng bùng lên như một ngọn lửa, luồn năng lượng này bộc phát cực kỳ đột ngột!
- Là cương khí!
Bạch Tôn Giả kêu lên, ngay sau đó hắn phi thân lui về sau, đồng thời giơ tay khẽ vỗ một chưởng về phía Diệp Tư.
Thân thể của Diệp Tư bị nhu kình tác động, bay ra khỏi hố.
Có điều khi Diệp Tư bay ra ngoài, mỹ nhân rắn công đức lại không ra theo, nó bị lưu lại trong hố.
Địa cương khí phun ra như ngọn lửa, nhấn chìm thân hình mỹ nhân rắn công đức.
Mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu, có vẻ như không hề bị địa cương khí ảnh hưởng.
Nhưng một lát sau, hình như cô chợt nghĩ tới điều gì đó.
Tiếp đó cô đột nhiên ngã nhào xuống, lăn lộn trên mặt đất, sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết:
- A a a a~
Song tiếng kêu thảm thiết thê lương kia lại là tiếng của đực rựa.
- Đây là tiếng kêu thảm thiết Tống Thư Hàng mà đúng không?
Bạch Tôn Giả hỏi.
- Ừ.
Diệp Tư co giật khóe miệng.
Sau khi mỹ nhân rắn công đức hét thảm xong, cái đuôi của cô co quắp lại, đầu lệch sang một bên, “chết” rồi.
- Sao thế này?
Bạch Tôn Giả thắc mắc nhìn Diệp Tư.
- Nói thế nào nhỉ, cái này có lẽ là... sở thích mới thức tỉnh của @#%x Tiên Tử đấy.
Diệp Tư đáp.
- Giả chết ư?
Bạch Tôn Giả hỏi tiếp.
Diệp Tư gật đầu một cái.
Không chỉ giả chết mà còn có đoạn tiếng kêu thảm thiết do tự tay Tống Thư Hàng phối ấm trước khi giả chết nữa, cả hai hợp lại thành sở thích “tao nhã” của @#%x Tiên Tử.
Tống Thư Hàng ở đằng xa cũng co giật khóe miệng, lúc này hắn chỉ muốn đập đầu vào gối chết luôn cho rồi. Giờ hắn thấy hối hận khi dạy mỹ nhân rắn công đức giả chết rồi, chẳng ai ngờ mỹ nhân rắn công đức lại dễ bị làm hư như vậy.
...
- Địa cương khí này chính là bảo vật sao?
Diệp Tư hỏi.
- Đương nhiên là không phải, địa cương khí này có thể dùng để luyện đan, nhưng không tính là bảo vật trân quý. À mà thu cũng được, trở về bỏ vào bao lì xì tặng cho Dược Sư.
Bạch Tôn Giả đáp.
Dứt lời, hắn móc ra một cái hộp nhỏ rồi bấm pháp ấn, toàn bộ địa cương hỏa diễm đang cuồn cuộn trên mặt đất đều bị thu vào trong hộp nhỏ.
Sau khi địa cương hỏa diễm bị hấp thu sạch sẽ, mỹ nhân rắn công đức vẫn nằm im giả chết.
Bạch Tôn Giả lại nhảy vào trong hố:
- Nó không sao chứ?
- Hoàn toàn không bị gì hết.
Diệp Tư đáp.
@#%x Tiên Tử là kim quang công đức mà, cho dù có vỡ nát cũng có thể sống lại trên ngươi Tống Thư Hàng. Tống Thư Hàng không chết, nó cũng sẽ không chết.
Lúc này Bạch Tôn Giả tìm tòi trong hố một hồi, sau đó cười nói:
- Hóa ra là thứ này. Tống Thư Hàng, ngươi có tiền mua trận pháp độ kiếp rồi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...