Sau khi trở lại đại học Giang Nam thì Tống Thư Hàng không đến tìm Triệu Nhã Nhã ngay, mà đi đến ngôi nhà năm tầng do Dược Sư mua lại kia trước.
Bây giờ trong tay hắn vẫn còn đang giữ chiếc vali đen của tên đàn chủ kia đây, rất có thể bên trong chứa bốn loại thuốc hiếm kia. Nếu như để cho Triệu Nhã Nhã phát hiện trong vali chứa mấy loại thuốc này thì Tống Thư Hàng thật sự có nhảy xuống Hoàng Hà… Không, có nhảy vào Thái Bình Dương cũng không rửa trôi được.
Đến lúc đó khỏi cần nói, Triệu Nhã Nhã nhất định sẽ gọi điện thoại cho mẹ Tống, rồi thì ngày mai mẹ Tống sẽ leo lên máy bay tới thẳng đại học Giang Nam.
Hơn nữa, có quỷ mới biết là trong vali của đàn chủ còn chứa thêm thứ nào khác kinh khủng hơn, dễ khiến người khác hiểu lầm hơn không?
Nếu như không xử lí xong xuôi cái vali này thì sao mà đến gặp Triệu Nhã Nhã được?
Vì đã có sẵn chìa khóa cho nên sau khi mở cửa xong thì Thư Hàng đi thẳng lên tầng ba. Sau đó, hắn phát hiện Dược Sư đang ngồi xổm một mình trong góc chơi điện thoại, không thấy bóng dáng Giang Tử Yên đâu.
- Tiền bối có đang bận gì không?
Thư Hàng đi đến chỗ Dược Sư, lên tiếng hỏi dò.
Từ khi Dược Sư đến khu đại học Giang Nam này xong thì vẫn cặm cụi tìm cách thay đổi thối thể dịch, chưa từng thấy hắn rảnh rỗi bao giờ. Hôm nay hiếm khi thấy được hắn ngồi không như thế.
- Ô kìa, Thư Hàng về rồi đấy à.
Dược Sư cũng không thèm ngẩn đầu lên, ngón tay nhanh chóng nhấn nhấn quét quét trên màn hình.
- Chơi gì thế?
Thư Hàng đi qua nhìn thử.
Sau đó, hắn rùng mình.
Dược Sư cư nhiên đang đi ăn trộm ở nông trại của người ta, lúc hắn kéo bảng danh sách những thứ trộm được ra, Thư Hàng còn có thể thấy một loạt mấy cái tên như Hoàng Sơn Chân Quân, Bắc Hà Tán Nhân, Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử, Vân Du Tăng Thông Huyền… Nói chung đều là những người nhìn khá quen mắt trên Nhóm Cửu Châu Số 1, đều là những tiền bối nổi danh.
Ngoài ra còn có mấy nhân vật như Tam Hải Ngũ Đảo Chủ, Dương Long Nhị Động Chủ, Thất Tinh Quyền Tông Phó Tông Chủ…vừa nghe liền biết là nhân vật trong giới tu sĩ rồi.
Ta nói… Gần đây các tiền bối trong giới tu sĩ đều rảnh tới mức này à? Sao ai cũng đi chơi trò ăn trộm trong nông trại để giết thời gian thế này?
Đệ tử của các ngươi không khóc ngất trong toilet đúng là may phước!
Chưởng môn của các ngươi không khóc ngất trong toilet đúng là may phước!
- Xong rồi, cái tên Bắc Hà kia còn xài cả phần mềm tự động thu hoạch, nhưng chả được tích sự gì!! Lão phu đã sớm đặt đồng hồ báo thức rồi, cứ vừa đến giờ là có thể trộm sạch nhà hắn. Hắn đúng là ngây thơ thật đấy, tốc độ của phần mềm tự thu hoạch sao có thể nhanh bằng tốc độ gõ tay của lão phu!
Dược Sư còn đắc ý khoe khoang với Tống Thư Hàng.
Tiền bối… Ta nói này, hay là ngài dùng tốc độ tay này để luyện gõ chữ có được không?
- Đúng rồi, Thư Hàng, không phải ta nói chứ, ngươi đấy đừng có để dành vàng mãi như một tên thần giữ của như thế, có tiền thì cứ thăng cấp đất trồng đi, có thế thì rau trồng mới mau lớn được. Mài dao không uổng công đốn củi đâu!
Dược Sư nói lời thắm thiết khuyên ngăn Tống Thư Hàng.
-...
Tống Thư Hàng không biết phải dùng vẻ mặt gì để đáp lời tiền bối nữa rồi.
- Đúng rồi, ngươi tìm ta có việc gì à?
Rốt cuộc Dược Sư cũng quay lại chuyện chính.
Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu, đặt cái vali đen kia lên bàn trà, nói:
- Ta muốn mời tiền bối giúp ta xem thử trong chiếc vali này có bẫy rập gì hay không. Chiếc vali này là ta lấy được từ tay của tên đàn chủ kia sau khi giết chết hắn. Đối phương là quỷ tu tà đạo, ta không dám mở chiếc vali này ra ngay.
- Ngươi có thể nghĩ được đến thế quả thật rất tốt.
Dược Sư gật đầu, to gan lại thận trọng, Tống Thư Hàng có được không ít ưu điểm. Chỉ luận tính cách thôi thì quả thật Thư Hàng rất thích hợp với con đường làm tu sĩ này, điều đáng tiếc duy nhất chính là tuổi tác có hơi lớn một chút, tiên thiên chân khí mang ra từ trong bụng mẹ đã sớm tan hết rồi.
Nếu như hắn có thể tiếp xúc với giới tu sĩ sớm một chút thì… đáng tiếc, trên đời này không có nhiều nếu như thế.
Dược Sư nhận lấy chiếc vali màu đen kia, tay phải dùng sức ấn mạnh xuống.
- Đúng là đã được làm chút thủ đoạn, bất quá chút tài mọn ấy không làm khó được ta.
Hắn cười hắc hắc, tay phải phát ra chân khí.
Tách tách tách!
Bên trong chiếc vali đen truyền đến tiếng thủy tinh vỡ nứt, ẩn ẩn còn có tiếng quỷ kêu la thê lương...
- Được rồi, có thể mở ra rồi đấy.
Dược Sư đẩy vali lại cho Thư Hàng.
Thư Hàng giơ tay mở chiếc vali đen này ra.
Thứ đập vào mắt trước tiên là một mớ tiền được xếp ngay ngắn thành từng xấp, cứ mỗi xấp là mười vạn, tổng cộng có bảy xấp. Còn có thêm một xấp đã bị rút ra, chắc là đã bị tên đàn chủ kia dùng rồi.
Tổng cộng lại có chừng tám mươi vạn. Tám mươi vạn mà gửi vào ngân hàng có lẽ chỉ là một dãy số, nhưng chồng thành tiền đặt ở trước mặt thì lại khá nhiều.
Tống Thư Hàng nhìn thấy một đống tiền thì trong lòng lại cảm thấy mất mát.
Hắn cho rằng với thân phận của tên đàn chủ kia thì thứ mang theo bên người ít nhất cũng có thể chứa được một số đồ tốt của giới tu sĩ. Không ngờ chỉ có một đống tiền…
Hy vọng càng cao thì thất vọng càng lớn.
Tống Thư Hàng hít sâu một hơi, được rồi, tiền thì tiền, gần đây hắn cũng đang thiếu tiền. Tiếp theo hắn chuẩn bị đi tìm một phòng tập thể hình ở gần đây, còn muốn đi mua vài loại máy tập thể hình. Ngoài ra vì để cam đoan khí huyết của bản thân đầy đủ, việc ăn uống mỗi ngày cũng phải bảo đảm chất lượng.
Nghĩ thế thì hình như tám mươi vạn này cũng không tệ lắm.giống như trong trò chơi vậy, vượt cấp giết quái dù không có trang bị tốt thì nhất định cũng sẽ được đủ vàng.
Dược Sư cười khẽ, nhắc nhở:
- Tiểu hữu, đừng để bị những thứ tiền tài phàm tục này mê hoặc. Chút tiền lẻ như thế, chờ sau này ngươi luyện cơ bản xong, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Số tiền này chỉ là dùng để che mắt người khác, bảo vật thật sự nằm ở bên dưới, trong ngăn kép của vali ấy.
- Ngăn kép?
Tống Thư Hàng đổ hết tiền trong vali ra, quả nhiên phát hiện bên dưới vali có một ngăn kép, nếu như không nhìn kỹ thì rất dễ bỏ qua nó.
Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy vui vẻ!
Hắn dùng tay kéo ngăn kép đó ra, sau đó lập tức nhìn thấy rất nhiều bình nhỏ, lớn chừng một thỏi kẹo cao su. Tổng cộng có mười bốn bình nhỏ, chia ra làm hai màu xanh đỏ. Còn có một cái hộp bằng kim loại lớn chừng một quyển sách.
Hắn lấy mấy cái bình nhỏ kia ra trước, hỏi:
- Tiền bối, mấy cái bình này có bị động tay động chân không?
- Yên tâm đi, mấy thứ tạp nham trong vali đều bị ta giải quyết sạch sẽ cả rồi.
Dược Sư lắc đầu vô cùng ngầu, mấy thứ trang sức nho nhỏ gắn lủng lẳng trên mấy bím tóc dựng ngược của hắn va vào nhau kêu leng keng.
Đây là kiểu tóc đáng bị phỉ nhổ cỡ nào!
Tống Thư Hàng căng da mặt để không phì cười trước mặt Dược Sư. Nói không chừng Dược Sư tiền bối rất thích kiểu tóc này, lỡ như mình cười nhạo kiểu tóc này chọc hắn nổi giận thì làm sao bây giờ?
Mấy bình màu lam có khá nhiều, tổng cộng có mười hai bình. Hắn mở một bình ra nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy bên trong chứa một chất lỏng đen sì, cũng bốc lên một mùi hôi thối kinh người:
- Thối thể dịch?
Màu sắc, mùi hôi này chắc chắn chính là thối thể dịch!
Dược Sư hít thử một cái, đáp:
- Đúng vậy, hơn nữa còn là thối thể dịch bản cũ chứ không phải bản đơn giản hóa, phẩm chất cũng được. Chờ ngươi tu luyện tròn một tháng, tố chất thân thể được cường hóa tốt hơn rồi thì có thể dùng loại thối thể dịch này. Dược lực của nó mạnh hơn gấp ba lần so với thối thể dịch bản đơn giản hóa của ngươi bây giờ.
- Lấy được nó đúng lúc lắm! Bắc Hà tiền bối đã từng nhắc nhở ta, dù toàn bộ dược liệu mà Vũ Nhu Tử đã tặng cho ta có luyện hết thành thối thể dịch thì cũng không đủ cho ta dùng để luyện cơ bản. Bây giờ có thêm số thối thể dịch này, chắc đủ cho ta dùng tới lúc hoàn thành cơ bản chứ?
Thư Hàng cười nói.
- Thế là đủ rồi, thậm chí còn có thể dư lại một chút.
Dược Sư trả lời.
Còn có thể dư lại một chút á? Đây đúng là tin tốt mà!
Sau đó Thư Hàng lại mở một bình màu đỏ ra.
Bên trong bình màu đỏ chứa từng viên từng viên dược hoàn nho nhỏ, tổng cộng có mười một viên. Vừa mới mở ra thì lập tức có dược hương xông vào mũi. Trong bình đỏ khác thì có mười lăm viên dược hoàn.
- Tiền bối, đây là đan dược gì?
Tống Thư Hàng hỏi.
Dược Sư hít thử, sau đó vẻ mặt trở nên kì quái, đáp:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...