Tu Chân Liêu Thiên Quần

Trong video, mấy trăm người tụ tập thành một hàng dài thật dài đuổi bắt Cao Thăng sư huynh, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt giống như đang họp chợ vậy.

Tống Thư Hàng:

-...

Thế này thì chẳng phải nói nếu như hắn bị những người xung quanh nhận ra, cũng sẽ bị người ta đuổi theo mấy con phố giống như Đồng Quái tiền bối sao?

Vừa nghĩ tới đã thấy lạnh người rồi.

Kỷ Song Tuyết thấy vẻ mặt của Tống Thư Hàng hơi lạ bèn hỏi:

- Bạn học Thư Hàng, cậu đoán được người trong video là ai rồi à?

- Là một người bạn của mình!

Tống Thư Hàng nghiến răng nghiến lợi nói.

Kỷ Song Tuyết:

- Sao dáng dấp của người đó giống cậu quá vậy?

- À, là do hóa trang đấy. Cậu ta dùng một phương pháp hóa trang thần kỳ, có thể hóa trang thành dáng vẻ giống hệt như mình.

Nhưng bây giờ Tống Thư Hàng đang rất lo một chuyện. Lúc Đồng Quái tiên sư dịch dung thành hắn, hình như hắn đã tính một quẻ cho người ta trước khi bị người đuổi bắt thì phải?

Rốt cuộc vị Đồng Quái tiền bối mang tiếng thầy bói rởm này tính cái gì cho người ta thế không biết? Đừng nói là sau này bắt hắn gánh tội oan đấy nhé?

Mong là không bị người ta ngàn dặm xa xôi tìm đến trả thù giống như Lệ Chi Tiên Tử hồi trước.

3 giờ chiều.

Cuối cùng thì một nhà Joseph và mấy người Tống Thư Hàng cũng đã tới đại học Giang Nam.

Đại học Giang Nam báo danh từ ngày 1 đến ngày 3, còn mấy ngày nữa mới đến thời gian báo danh. Joseph mang theo người nhà lưu luyến chia tay Tống Thư Hàng, nhân dịp mấy ngày nay, cả nhà bọn họ muốn đi thăm mấy thân thích ở khu Giang Nam.

Tống Thư Hàng mang ba đứa nhóc cùng với người bắt yêu trẻ tuổi đi tới ngôi nhà mà Dược Sư tiền bối đã mua.

Xung quanh nhà có trận pháp bảo vệ của hai vị tiền bối Dược Sư và Bạch Tôn Giả, không lo mấy thằng trộm cắp vặt không có mắt đột nhập vào. Trong mỗi căn phòng đều có bố trí phù văn hoặc là trận pháp dạng trừ bụi, cho dù mấy tháng không người ở thì phòng ốc vẫn sạch sẽ như thường.

Xét về phương diện nào đó thì tu chân tiện lợi hơn khoa học kỹ thuật nhiều.

Phòng khách lầu hai.

Tống Thư Hàng rót trà cho ba đứa nhóc và người bắt yêu trẻ tuổi.

Sau đó, hắn quay qua nói với ba đứa bé:

- Quả Quả, Thi, Chúc, vốn dĩ hôm qua Tam Nhật sư huynh đã đến khu Giang Nam, chuẩn bị đón mấy đứa về. Nhưng do chúng ta đến trễ một chút, lúc đó Tam Nhật sư huynh lại có chuyện đột xuất cho nên hai ba ngày nữa mới có thể lại đây đón mấy đứa.

Tống Thư Hàng vừa dứt lời, ánh mắt của ba đứa nhóc lập tức sáng rực lên, là cái loại tỏa sáng lấp lánh ấy.


- Và đương nhiên là trong hai ba ngày này, ta sẽ trông coi mấy đứa thật kỹ.

Tống Thư Hàng cười ha ha nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của ba nhóc con lập tức xụ xuống.

Tống Thư Hàng khẽ mỉm cười, lại nhìn qua người bắt yêu trẻ tuổi:

- Viện trưởng, ngươi tới khu Giang Nam làm gì thế?

- Chuyện là thế này, người bắt yêu bọn ta cảm giác được gần đây trong khu Giang Nam tụ tập lượng lớn tà khí, rất có thể có yêu vật hoặc tà ma xuất hiện. Vậy nên khi ta nghe nói ngươi là sinh viên của đại học Giang Nam đang chuẩn bị chạy đến khu Giang Nam, ta định bảo vệ ngươi một đoạn đường.

Người bắt yêu trẻ tuổi ngả lưng dựa vào ghế sa lon đáp.

- Cảm ơn nhé.

Tống Thư Hàng nói.

- Không có gì.

Người bắt yêu trẻ tuổi nhướng mày:

- Cho nên mấy ngày tới, ta sẽ đi dạo quanh khu Giang Nam. Nếu như vị tiền bối kia muốn tới đón chúng ta đi đóng phim thì ngươi cứ liên lạc với ta, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về.

- Không thành vấn đề.

Tống Thư Hàng gật đầu đáp.

- Giờ ta nghỉ ngơi một lát, sau đó sẽ xuất phát ngay, ta còn phải liên lạc với đồng bạn đã đến khu Giang Nam nữa.

Người bắt yêu trẻ tuổi nói.

Ba đứa nhóc nghe vậy lập tức dùng ánh mắt trông mong nhìn người bắt yêu trẻ tuổi.

Sau khi suy nghĩ một chút, Quả Quả cắn răng nói với Tống Thư Hàng:

- Thư Hàng sư huynh, thật ra ba bọn ta cũng có chuyện cần làm nên mới tới khu Giang Nam.

- Nói nghe thử xem nào.

Tống Thư Hàng bật cười nói.

- Bọn ta cũng tới hàng yêu!

Bé Chúc có tuổi nhỏ hơn vỗ ngực nói.

Tống Thư Hàng:

-...

- Nghiêm túc đó, bọn ta vất vả lắm mới chuồn ra khỏi Thiên Nhai Vân Du tự chính là vì tới khu Giang Nam hàng yêu, xin Thư Hàng sư huynh giúp ba người bọn ta một tay đi!


Chúc nhảy khỏi ghế salon, quỳ bên cạnh Tống Thư Hàng bán manh cầu xin.

- Bằng thực lực của mấy đứa, đừng nói hàng yêu, không bị yêu ma bắt ăn mất là may lắm rồi.

Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.

Ba đứa nhóc chỉ mới đạt cảnh giới nhất phẩm, gặp tà ma hay quỷ quái nhị phẩm cũng ăn không tiêu rồi, nếu gặp tà ma tam phẩm chính là ném bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại.

- Bọn ta có bí pháp!

Quả Quả nói. Nó vốn là đệ tử của Thiên Nhai Vân Du Tự, nên cũng nắm giữ mấy loại pháp thuật hàng yêu phục ma.

- Chúng ta cũng vậy, hơn nữa bọn ta còn có phù bảo.

Thi và Chúc trả lời.

- Cho dù có bí pháp cùng với phù bảo, nhưng với thực lực của các ngươi, nhiều nhất chỉ có thể ứng phó một ít tà ma quỷ quái nhất phẩm nho nhỏ mà thôi.

Tống Thư Hàng đáp.

Quả Quả nói:

- Vậy là đủ rồi.

Thi:

- Bọn ta chỉ cần hàng phục được một con quỷ quái cấp thấp là được rồi.

Chúc:

- Đúng vậy, cho dù là một con quỷ quái cũng được. Nếu không, bọn ta sẽ không cam lòng. Cho dù Tam Nhật sư huynh dẫn bọn ta trở về thì bọn ta vẫn sẽ trốn ra lần nữa cho coi!

Tống Thư Hàng:

-...

- Cho nên... Thư Hàng sư huynh, không bằng ngươi dẫn bọn ta đi hàng yêu đi!

Quả Quả đề nghị.

- Xin lỗi, ta từ chối, các ngươi có thể chờ Tam Nhật sư huynh tới đây rồi bảo sư huynh mang các ngươi đi hàng yêu.

Tống Thư Hàng dùng sức xoa đầu Chúc loli.

Quả Quả:

- Tam Nhật sư huynh sẽ không dẫn bọn ta đi hàng yêu đâu, hắn chỉ biết bắt bọn ta về Thiên Nhai Vân Du Tự thôi.


- Ta đã hứa với Tam Nhật sư huynh, phải trông coi các ngươi thật nghiêm. Cho nên mấy nhóc con à, ta không mang các ngươi đi hàng yêu được đâu. Để lần sau nhé.

Tống Thư Hàng nói.

Ba nhóc con nhìn nhau, sắc mặt ủ rũ.

Nhưng chúng lại suy nghĩ một chút, tiếp theo còn có hai ba ngày, cơ hội là do con người sáng tạo, chúng nhất định phải tìm được cơ hội.

Tầm 3:30, người bắt yêu trẻ tuổi chào tạm biệt mấy người Tống Thư Hàng, đi khu Giang Nam tìm đồng bạn của mình.

Dù sao viện trưởng đã hứa với Bạch Tôn Giả sẽ đóng phim “Cuộc đời phóng đãng của ta” do Tam Lãng tiền bối thủ vai chính, Tống Thư Hàng cũng không sợ viện trưởng sẽ chạy trốn.

Nhìn thời gian, Tống Thư Hàng quay qua hỏi ba đứa nhóc:

- Này, buổi tối các ngươi muốn ăn cái gì?

- Cái gì cũng được, miễn là thức ăn là được. À, Thư Hàng sư huynh này, ta nghe nói trong khu Giang Nam có một tiệm chuyên về gà chay, thịt chay rất nổi tiếng. Mặc dù là món chay nhưng mùi vị lại giống hệt như đang ăn gà thật, có đúng thế không?

Tiểu hòa thượng chảy nước miếng nói.

- Ừ, tiệm đó ta cũng biết. Ngay tại phố ẩm thực La Tín.

Tống Thư Hàng gật đầu nói. Phố La Tín chính là con phố mà hắn đã gặp Vũ Nhu Tử lần đầu tiên, có thể nói đó là một trong những bước ngoặt khiến hắn tiến vào giới tu sĩ.

- Vậy Thư Hàng sư huynh dẫn bọn ta đi nếm thử đi.

Tiểu hòa thượng vui vẻ nói.

Tống Thư Hàng cười đáp:

- Ừ, nếu như ngươi muốn phá giới thì ta có thể mang ngươi đi ăn một lần.

Tiểu hòa thượng:

-???

- Ngươi đoán xem tại sao gà chay lại có thể nếm ra vị gà thật hả? Ta biết gà chay của tiệm đó có cho thêm nước luộc gà vào đấy. Ngoài ra, nếu người đang ăn gà chay bất ngờ gặm trúng xương gà thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

Tống Thư Hàng nói.

Tiểu hòa thượng: o_o!!!

- Thật ra thì bây giờ có đi tiệm nào cũng rất khó tìm ra món chay thật, hay là tự chúng ta mua thức ăn về nấu đi, Thi biết làm cơm mà đúng không?

Tống Thư Hàng nói tiếp.

Nếu không được nữa thì hắn còn có bí kỹ Thiệt Trán Liên Hoa và suối nguồn sự sống mà, thậm chí còn có ích cốc đan, cho nên không cần lo về vấn đề ăn cơm.

- Được ạ.

Thi loli gật đầu đáp.

Tầm 3:40.

Tống Thư Hàng mang ba nhóc đến gần phố ẩm thực La Tín để mua nguyên liệu nấu ăn, Diệp Tư sư tỷ ở lại trông nhà, gần đây cô đang cày một bộ phim truyền hình.

Lúc Thư Hàng và ba đứa bé đi qua một con hẻm nhỏ thì gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn.


Mấy người đàn ông mặt mũi dữ tợn đi ra chặn đường Tống Thư Hàng và ba đứa nhóc.

Thật ra Tống Thư Hàng đã sớm cảm ứng được bọn họ rồi, là mấy người bình thường.

- Là đám lưu manh ở gần đây?

Tống Thư Hàng thầm nói. Trị an ở phụ cận đại học Giang Nam kém vậy sao? Sao mấy chú cảnh sát không quản lý chuyện này? Nói thế nào thì đại học Giang Nam cũng là trường có tiếng ở Hoa Hạ, trị an kém thế này sao được chứ?

- Thằng nhãi chết tiệt, rốt cuộc cũng tìm được mày!

Trong lúc Thư Hàng đang suy tư, có một người cao gầy từ trong mấy người đàn ông bước ra, căm tức nhìn Tống Thư Hàng.

- Tìm được tôi? Ông là ai?

Tống Thư Hàng tò mò hỏi.

- A a a, thằng nhãi mày quên tao rồi à? Nhưng tao lại nhớ kỹ mày đấy. Ba tháng trước, ông đây thật vất vả tìm được một vụ làm ăn, tính ăn vạ kiếm một vố. Không ngờ thằng khốn mày lại móc sạch hơn hai ngàn tệ trên người ông đây, hại ông hai tuần nay chỉ có thể uống gió tây bắc!

Người đàn ông cao gầy nghiến răng nói.

Tình tiết này nghe quen thế nhỉ? Tống Thư Hàng cố gắng nhớ lại.

Một lát sau, rốt cuộc hắn cũng nhớ ra.

- A ha, là ông à!

Tống Thư Hàng cười.

Lúc ấy hắn vẫn chưa quen Tô thị A Thập Lục. Nhớ ngày đó Tô Thị A Thập Lục mới đi từ trong bệnh viện ra, cô thuận đường với Tống Thư Hàng, hai người cùng nhau trở về đại học Giang Nam.

Sau đó, bọn họ gặp được một ông chú lái xe đang bị người ta ăn vạ.

Tống Thư Hàng nhất thời nổi hứng, vừa làm bộ an ủi người người đàn ông ăn vạ vừa thò tay móc ví tiền trên người kẻ đó, sau đó xoay người chạy mất.

Lúc ấy người đàn ông ăn vạ có theo đuổi Tống Thư Hàng mấy con phố nhưng cuối cùng vẫn không đuổi kịp hắn.

Tống Thư Hàng còn nhớ khi đó mình mới vừa luyện Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp, muốn tìm người luyện tay một chút. Cho nên hắn rất mong đợi người đàn ông ăn vạ này có thể dẫn một đoàn người tới xử hắn, để hắn có thể cày điểm kinh nghiệm cho Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp.

Tiếc là sau đó người đàn ông ăn vạ vẫn không xuất hiện.

Tống Thư Hàng còn tưởng rằng đối phương đã quên mất hắn rồi, về sau Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp của hắn cũng đại thành, những người bình thường này không cho hắn điểm kinh nghiệm được nữa.

Nhưng mà không ngờ ba tháng sau, chính là hôm nay, rốt cuộc đối phương cũng đủng đỉnh đi tới trả thù.

Tống Thư Hàng nói:

- Lúc đó tôi còn tưởng ông sẽ đến tìm rồi rất nhanh, nhưng không ngờ bây giờ ông mới tìm tới cửa.

- Mẹ mày, lúc tao vất vả tìm được mày thì chúng mày lại được nghỉ, tao biết đi đâu tìm mày đây?!

Người đàn ông ăn vạ cả giận nói.

- Cũng đúng.

Tống Thư Hàng gật đầu.

- Bớt nói nhảm đi, nhãi con, lúc đó mày dùng cái tay tay nào móc ví tiền của tao? Hôm nay để cái tay đó lại đây cho tao!

Người đàn ông ăn vạ nghiến răng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui