Tu Chân Liêu Thiên Quần

Sẽ có ngày, mình cũng sẽ thi triển thuật pháp giống các tiền bối nhỉ? Tống Thư Hàng nghĩ thầm.

Bấy giờ, cô nàng tóc ngắn dang tay ra, ôm một phần của lò luyện đan, cô bước thử hai bước rồi nhíu mày.

Rầm!

Cô đặt lò xuống, quay lại nhìn Tống Thư Hàng.

- Tống Thư Hàng hả? - cô nhíu mày, - Giúp ta khiêng với, ra tay giúp mấy cô nàng xinh đẹp là chuyện cánh đàn ông phải làm mà!

- Cô biết tôi à? - Tống Thư Hàng hỏi, rồi đi lên nâng lò giúp cô nàng.

Lò luyện đan không nặng, nhưng hơi to, nên một người khó mà nâng hết, hai người khiêng thì thoải mái hơn.

- Đừng hỏi mấy câu ngu ngốc thế chứ. Đáng lẽ ngươi phải liếc mắt một cái liền nhận ra mối liên hệ thân mật giữa ta và Dược Sư, sau đó lại nghĩ ngay đến việc ta biết ngươi qua Dược Sư chứ.- Cô nàng bình tĩnh nói.

Ai mà liếc mắt một cái liền nhận ra mối quan hệ thân mật giữa cô và Dược Sư chứ?!

Tống Thư Hàng thầm nghĩ, rồi nói:

- Mối quan hệ thân mật? Ngươi là đạo lữ của Dược Sư tiền bối sao?

- Không, tạm thời thì ta vẫn là đệ tử của hắn. Giang Tử Yên là tên ta đang dùng, chí ít trong ba mươi năm tới, ta sẽ không đổi tên.- Dường như khi Tống Thư Hàng nhắc đến hai chữ “đạo lữ”, tâm tình của cô nàng vui vẻ hơn một chút, - Nghe Dược Sư nói, hắn muốn chạy đến khu Giang Nam làm nghiên cứu, ta đành chuyển lò luyện đan qua. Người như hắn ấy, lúc cắm đầu vào nghiên cứu rồi là chẳng để ý gì nữa, cần có người ở bên chăm sóc, sửa sang đầu tóc, sửa sang quần áo, dặn dò nhắc nhở hắn tu luyện, ăn cơm đúng giờ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thế mà đã đến tầng ba, đây là phòng luyện đan tạm thời của Dược Sư.


Sau khi cửa mở, Tống Thư Hàng nhìn thấy căn phòng được trang hoàng rực rỡ lên hẳn.

Và cả một Dược Sư tiền bối cũng... rực rỡ hẳn lên.

Không còn cái phong cách bù xù như mấy đứa thuộc gia tộc Não Tàn, Dược Sư tiền bối của hiện tại, nên hình dung thế nào nhỉ?

Trước hết là kiểu tóc, cái bộ tóc như sét đánh được tết hết lại, nhưng mà lại là kiểu tết... chổng ngược trên trời!

Hơn nữa còn bị chia ra thành chừng hai mươi cái bím tóc chổng ngược như thế, nom giống hệt bờm sư tử. Mỗi bím tóc lại đeo một thứ trang sức đáng yêu nào đó.

Thú thực, Tống Thư Hàng cảm thấy thà để nguyên kiểu đầu sét đánh còn hơn.

Quầng thâm vẫn còn, nhưng không phải thâm tự nhiên nữa mà là thâm cho trang điểm!

Bởi Tống Thư Hàng thấy rõ, khi Dược Sư chớp chớp, cạnh quầng đen sẽ lấp lóe ánh gì, chính là ánh nhũ của phấn mắt.

Dạ dày Tống Thư Hàng có chút biểu tình, nó run rẩy đòi nôn.

Hắn cảm thấy cái ngoại hình hiện giờ của dược sư còn không bằng trước kia. Dược Sư bù xù còn đẹp trai hơn Dược Sư hiện tại, đúng là làm con người ta xấu đi mà.

Chẳng nhẽ Giang Tử Yên sợ Dược Sư đẹp trai quá thì sẽ bị người khác giật mất sao?

Cô nàng hoàn toàn có thể yên tâm, với cái vẻ ngoài bù xù như hồi trước, làm gì có cô gái nào thích hắn ta chứ.

Thấy Tống Thư Hàng, Dược Sư cười nói:


- Ồ, Thư Hàng tiểu hữu tới rồi. Tính một lúc, thì cũng đến lúc ngươi tới thật.

- A, tiền bối, ngài biết rằng sáng nay ta sẽ qua sao? - Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.

- Ha ha, đương nhiên. Đêm qua, có chuyện gì xảy ra cạnh ngươi đúng không? - Dược Sư bày ra cái vẻ mặt bí hiểm.

Quả nhiên, người bảo vệ mình đêm qua là Dược Sư tiền bối.

Tống Thư Hàng thầm khẳng định như vậy, hắn đáp:

- Đúng thế, đêm qua có người lẻn vào nơi ở của ta. Sau đó, kẻ nọ để lại một lưỡi đao không chuôi. Ta còn ngửi được thoang thoảng mùi máu, cảm thấy có điều bất thường.

Nói rồi, hắn lấy lưỡi đao mỏng tang kia cho Dược Sư xem.

Dược như nhận lấy lưỡi đao, nhìn thoáng qua rồi trả lại Thư Hàng. Sau đó, hắn híp mắt hỏi:

- Ngươi cho rằng, kẻ đột nhập đêm qua muốn làm gì?

Tống Thư Hàng đáp:

- Ta nghĩ tới rất nhiều trường hợp, nhưng trường hợp khả thi nhất chính là... kẻ nọ muốn xử lý ta.

Giang Tử Yên đứng bên cười nói:


- Còn chưa ngốc đến độ vô phương cứu chữa.

- Ngươi đoán đúng, trên dưỡi đao này nồng nặc mùi máu tươi, còn có oán niệm của người chết. Kẻ cầm đao là người thường xuyên giết chóc. Thực ra, ta không định khiến ngươi tiếp xúc với sự tàn khốc của thế giới tu sĩ sớm như vậy, nhưng đây chính là bộ mặt thật của thế giới tu sĩ, nguy cơ không chỉ nằm ở thiên kiếp, thiên tai mà còn có cả nhân họa. Thư Hàng tiểu hữu, ngươi có cảm nhận gì với việc mình bị ám sát? - Dược Sư mỉm cười hỏi.

Cảm nhận?

Cảm nhận nhiều lắm. Lúc ấy, lòng hắn ngổn ngang với hàng tá suy nghĩ, vở nào, sách nào cũng không chứa đủ những ý nghĩ ấy!

Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một chốc, rồi đáp:

- Nói thật thì, ban đầu ta có chút sợ. Cảm thấy mình quá thiếu cảnh giác, kẻ địch mò đến tận giường mà chẳng cảm nhận được gì. Ấy là một trong những nguyên nhân ta tới tìm tiền bối, ta muốn mình trở nên cảnh giác hơn.

Chần chừ một chút, hắn lại ngượng ngùng nói tiếp:

- Nhưng sau đó, lại có chút... hưng phấn.

- Hứng phấn? Ha ha ha ha.- Dược Sư cười lớn, - Thư Hàng tiểu hữu, ngươi đúng là một kẻ kỳ quái.

Bị ám sát mà còn thấy hưng phấn, đúng là kỳ quái thật.

- Quái nhân.

Giang Tử Yên phụ họa.

Dược Sư cười xong, bắt đầu giải thích:

- Hôm qua, ta lặng lẽ lập một trận pháp nhỏ trên người ngươi. Xin lỗi vì chưa có sự đồng ý của ngươi mà ta đã động tay động chân. Trận pháp kia có một ít khả năng phòng ngự, nó sẽ phản ứng khi nhận phải lực tấn công của tu sĩ. Hơn nữa, trong trận pháp còn có một loại thuốc được ta đặc biệt điều chế. Nhắc nhỏ là, thứ thuốc ấy từng là thứ thuốc mà ta vô cùng đắc ý. Khụ...- Dược Sư có chút ngượng ngùng, trộm lập trận pháp lên người Thư Hàng vốn là chuyện không ổn, dù rằng hắn có ý tốt là bảo vệ tiểu hữu này.

- Đêm hôm qua, trận pháp này bị người khác kích hoạt, thuốc cũng tràn ra.


Kẻ có thể kích hoạt trận pháp, chỉ có thể là tu sĩ, hơn nữa còn có ý đồ công kích.

- Thật ra, ta từng nghĩ rằng chắc trận pháp đó chẳng bao giờ được dùng đến. Ta cho rằng, những kẻ lén lút theo sau ta sẽ có chút lý trí, nhưng có vẻ như ta đã đánh giá cao bọn chúng. Chúng chẳng khác nào chó điên, chỉ thích cắn lung tung. Xin lỗi Thư Hàng tiểu hữu, khiến ngươi gặp chút rắc rối nhỏ.

Dược Sư cho rằng, kẻ ra tay với Thư Hàng những lũ bám đuôi mình. Ngoài lũ đó ra, Dược Sư không thể nghĩ được có tu sĩ nào sẽ đi tấn công một tên gà con của giới tu chân như Thư Hàng.

Giang Tử Yên mỉm cười, nói tiếp:

- Nhưng không sao, kẻ hôm qua lẻn vào phòng ngươi, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Tức là, tên sát thủ kia, ngoẻo rồi hả?

- Ngươi có thấy chuyện này quá tàn nhẫn không, Thư Hàng tiểu hữu? Nhưng đó chính là thế giới của tu sĩ. Ta biết ngươi là người lương thiện.... người tốt. Nhưng đừng lương thiện và nhân từ với kẻ thù của mình. Đây là lời khuyên với tư cách là một tiền bối.- Dược Sư nghiêm túc nói.

Tống Thư Hàng là người tốt, điều này có thể thấy rõ qua Chân Ngã Minh Tưởng Kinh. Vậy nên, Dược Sư có chút lo lắng, hắn sợ Thư Hàng sẽ mềm lòng với kẻ địch, như thế thì dễ sẽ hại mình, hại người.

Làm người tốt là tốt, nhưng tốt một cách ngu ngốc thì sẽ thành nguy hiểm.

- Yên tâm đi, tiền bối. Dù ta là người tốt, nhưng ta không phải chúa cứu thế với tấm lòng bác ái muốn cứu rỗi thế giới. Ta nghĩ rằng, đối với kẻ địch, thì cái chết là kết cục tốt nhất của chúng.- Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời rất nghiêm túc.

Giang Tử Yên lại nói:

- Ngươi đúng là quái nhân.

Dược Sư mỉm cười gật đầu, một người tốt nhưng cứng ngắc sẽ khiến người khác đau đầu, nhưng một người tốt biết linh hoạt ứng phó thì đúng là dễ chịu.

- Hơn nữa, chuyện hôm qua cũng nhờ Dược Sư tiền bối mà ta mới giữ được mạng.- Tống Thư Hàng nói, - Thực ra, kẻ đột nhập tới ám sát ta, ngoại trừ là một trong những kẻ theo dõi Dược Sư tiền bối, rất có thể còn là kẻ khác, kẻ ấy vì thứ này mà đến.

Tống Thư Hàng lấy dây chuyền ra, để lối viên Phong Hồn Băng Châu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui