- Usb...
Cảm giác của Tống Thư Hàng lúc này chắc cũng không giác gì so với mấy người trong nhóm khi biết hắn dùng bếp điện với nồi lẩu để luyện đan.
Dược Sư gỡ usb ra, lại ném thanh tiểu kiếm màu đen kia lại cho Tống Thư Hàng:
- Tới, cầm lấy phi kiếm trước đi. Ngày mai ta sẽ đưa địa chỉ của Thông Huyền Đại Sư cho ngươi, khi nào ngươi rảnh thì gửi chuyển phát nhanh phi kiếm này lại cho hắn.
Tống Thư Hàng:
-... Gửi chuyển phát nhanh?
- Đương nhiên rồi, không lẽ còn muốn ta tự mình gửi về hay sao? - Dược Sư hỏi ngược lại.
Tống Thư Hàng kêu to:
- Không phải, ý của tôi là… chẳng lẽ không phải phi kiếm sẽ bay cái vèo về lại chỗ chủ của nó sao?
- Ha ha, sao mà làm thế được, không bay về được đâu. Khi phi kiếm bay tới đây thì cần có năng lượng! Khi nó bay tới đây truyền thư thì Thông Huyền Đại Sư tự nhiên có thể cung cấp năng lượng cho phi kiếm. Nhưng nếu muốn bay về thì khó lắm, Thông Huyền Đại Sư ở cách chúng ta hơn ngàn vạn dặm đường, hắn cũng không có bản lĩnh xuyên không truyền công xa cỡ đấy. Hơn nữa… Phi kiếm này là phi kiếm đặc biệt của riêng Thông Huyền Đại Sư, người ngoài không thể nào dùng được. Cho nên ta cũng không thể nào quán chú năng lượng vào cho nó được.
Dược Sư giải thích.
- Vì cái gì bây giờ lại tuân thủ định luật năng lượng tự nhiên thế này?
Cái cục nghẹn này mắc ở ngay cổ, Tống Thư Hàng không phun ra hết thì lại khó chịu:
- Còn nữa, thanh phi kiếm màu đen này là kiếm bén đã khai phong đúng không? Mấy thứ vũ khí sắc bén này không thể gửi chuyển phát nhanh được mà? Hơn nữa, dù có gửi được đi nữa thì lỡ như thứ quý giá cỡ này bị mất thì không phải sẽ rất phiền phức à?
Dược Sư cười với vẻ đắc ý:
- Cứ yên tâm đi, ta đã gửi phi kiếm mấy chục lần rồi, tuyệt đối không thành vấn đề. Bên trên phi kiếm của Thông Huyền Đại Sư có kèm theo trận pháp che giấu, ngoại trừ những người có được sự đồng ý của đại sư ra thì không ai nhìn thấy được nó cả. Cho nên bây giờ chỉ có bản thân của Thông Huyền Đại Sư, cùng với người đã được đại sư cho phép là ta và ngươi là có thể nhìn thấy và cảm ứng được phi kiếm này mà thôi. Ở trong mắt của người khác thì phi kiếm này giống như tàng hình, không hề tồn tại. Hơn nữa trọng lượng của phi kiếm cũng nhẹ lắm, ngươi cứ kiếm đại một cí hộp lớn là giấu được ngay. Hơn nữa, gửi đồ đi lạc cũng không sao cả, bên trên phi kiếm có lạc ấn của chủ nhân nó, nếu như thật sự bị lạc mất thì cũng có thể tìm về bất kỳ lúc nào. Tóm lại là ngươi cứ yên tâm đi.
- Dù ngài có nói vậy đi nữa, nhưng ta vẫn cảm thấy gửi phi kiếm về bằng đường chuyển phát nhanh nó cứ thế nào ấy.
Tống Thư Hàng cầm phi kiếm trong tay, trong lòng cứ bồn chồn.
- Đừng để ý nhiều như thế. Được rồi, đã giải phong ấn trên usb rồi. Cầm lấy kim cương căn bản quyền pháp với chân ngã minh tưởng kinh đi này.
Dược Sư ném cái usb kia cho Thư Hàng.
Vì để đề phòng bất trắc, Thông Huyền Đại Sư đã để lại phong ấn trên usb, nhất định phải nắm giữ phương pháp chính xác thì mới có thể mở được phong ấn. Nếu như muốn cưỡng chế mở thì sẽ khiến cho usb bị hủy cùng phong ấn luôn.
Sau khi Thư Hàng nhận lấy thì nhìn thấy đầu cắm usb, quả nhiên nó thật sự là usb!
- Khụ, trước khi học công pháp thì ta phải nhắc nhở ngươi trước đã. Khác với mấy vật ngoài thân như đan dược, pháp bảo, công pháp không thể dễ dàng truyền thụ!
Dược Sư nhắc nhở.
Bởi vì Tống Thư Hàng là con gà mờ trăm phần trăm về tu sĩ, cho nên có vài điều cấm kỵ Dược Sư phải giải thích cho hắn biết trước.
- Những công pháp được truyền thụ từ chỗ người khác hoặc tông môn nào đó, trước khi nhận được sự đồng ý thì tuyệt đối không thể tự tiện truyền thụ cho người khác nữa! Điều này chính là cấm kỵ trong giới tu sĩ! Ví như nếu ngươi muốn truyền thụ hai bộ công pháp này cho người khác thì phải có được sự đồng ý của chủ nhân của nó là Thông Huyền Đại Sư, cũng phải trả một cái giá nhất định cho hắn mới được. Còn người mà ngươi đã truyền thụ công pháp cũng phải tuân thủ quy định cấm kỵ này, tuyệt đối không thể tự ý truyền thụ công pháp ra ngoài. Cũng giống như ta, khi muốn truyền thụ bộ công pháp này cho ngươi thì cũng phải có được sự chấp thuận của Thông Huyền Đại Sư vậy.
- Nếu như lén lút truyền thụ công pháp bị người khác phát hiện thì dù là Nhóm Cửu Châu Số 1 hay là toàn bộ giới tu sĩ cũng sẽ không có bất kỳ ai muốn truyền thụ công pháp của mình cho ngươi nữa.
Dược Sư cố ý căn dặn.
Công pháp chính là nền tảng của một môn phái và tu sĩ. Không ai muốn công pháp của môn phái hay bản thân mình bị truyền đi khắp nơi cả, cho nên việc lén lút truyền thụ công pháp là điều cấm kỵ tuyệt đối.
Đương nhiên, công pháp do bản thân mình tự sáng chế thì ngươi thích truyền kiểu gì cũng được, đấy là quyền tự do của ngươi.
Tống Thư Hàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, công pháp do người khác vất vả sáng tạo nên hoặc tìm thấy được đều là tài sản cá nhân của họ, chịu truyền thụ cho ngươi đã là nể mặt ngươi lắm rồi. Nếu như ngươi lại tùy tiện truyền thụ công pháp của người ta cho kẻ khác thì còn ra thể thống gì?
Cầm lấy usb, trong lòng Tống Thư Hàng thoáng chút đã trở nên kích động.
Sau đó, hắn mới dè dặt cắm cái usb kia vào máy tính.
Dược Sư đứng sau lưng hắn im lặng nhìn xem, lúc này mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Dù tâm trạng đang rất kích động nhưng Tống Thư Hàng vẫn không mất đi sự bình tĩnh. Tính cách cẩn thận thế này sẽ giúp ích rất nhiều trên con đường tu sĩ của hắn về sau.
Tống Thư Hàng mở usb ra, bên trong có hai tập tin.
Kim cương căn bản quyền pháp.
Chân ngã minh tưởng kinh.
Lại mở cái kim cương căn bản quyền pháp kia ra, có thể nhìn thấy bên trong có tổng cộng mười tám bức ảnh, mỗi bức đều là ảnh chụp một phần họa quyển.
Ngón tay hắn nhấn chuột, mở bức ảnh đầu tiên ra.
Tuy rằng cái tên kim cương căn bản quyền pháp này có hơi bình thường, bất quá chẳng sao hết, chỉ cần nó lợi hại là đù rồi. Lại nói, bình thường võ công đều giống như giáng long thập bát chưởng vậy, mỗi một chiêu, mỗi một thức đều có một cái tên nghe rất kêu như kiểu kiến long tại điền này, rồi thần long bái vĩ chẳng hạn?
Hắn lại càng kích động hơn.
Sau đó hắn nhìn thấy tên của chiêu thức.
Quyền pháp căn bản một.
Dùng chữ phồn thể để viết.
Tèo rồi.
Chẳng kèm theo nổi một cái tên phụ như kiểu kim cương hàng ma khỉ gió gì hết, chỉ có một dòng quyền pháp căn bản một vô cùng đơn giản mà thôi.
Tống Thư Hàng lại mở bức ảnh thứ hai lên, quyền pháp căn bản hai.
Vẫn chưa chịu chấp nhận số phận, hắn mở thêm bức ảnh thứ ba, quyền pháp căn bản ba.
-...
Được rồi, Tống Thư Hàng biết rõ không cần xem tiếp phần sau nữa rồi.
Tiếp theo chính là quyền pháp căn bản bốn đến quyền pháp căn bản mười tám.
Dược Sư thấy Tống Thư Hàng nhanh chóng bấm qua mấy bức hình thì tò mò hỏi:
- Ngươi đang làm gì đấy?
- Đang xem tên chiêu thức.
Tống Thư Hàng đáp:
- Chỉ là không ngờ tên chiêu thức lại đơn giản như thế.
- Thực dụng là đủ rồi, mấy tên chiêu thức có thể làm dấu hiệu nhận biết của người khác, còn phân chia chiêu thức thì đánh số là được rồi.
Dược Sư bình tĩnh trả lời.
Cũng đúng, thực dụng là được rồi. Tống Thư Hàng gật đầu, nhưng cớ sao trong lòng cứ vẫn cảm thấy mất mát là sao thế này?
Tưởng tượng đến cảnh sau này mình hẹn người khác quyết đấu trên đỉnh tử cấm thành xem.
Đối thủ kêu lên một tiếng rồi bay vọt lên trời, trường kiếm bay ra khỏi vỏ, tư thế vô cùng ưu nhã:
- Thiên ngoại phi tiên!
Sau đó, mình hừ lạnh một tiếng, phóng khoáng tiếp chiêu, đấm ra một quyền:
- Quyền pháp căn bản ba!
Chỉ riêng phần khí thế thôi thì đã thua xa người ta rồi.
- Thôi đừng lấn cấn chuyện tên chiêu thức nữa. Thứ đó cũng chẳng để làm gì, nếu như ngươi thật sự để tâm như thế thì sau này tự mình đổi tên là được.
Dược Sư không thèm để ý:
- Ta giải thích cho ngươi biết về mấy cảnh giới của tu sĩ, cùng với ý nghĩa của tạo nền tảng trước đã.
Tống Thư Hàng vội vàng ngồi ngay ngắn lại, tập trung tinh thần, chăm chú lắng nghe.
- Một đường tu chân, ba ngàn đại đọa, vô số pháp môn, các môn các phái đều có những phương pháp tu luyện riêng của mình. Bất quá mặc kệ là đạo tu, phật tu, quỷ tu hay ma tu, thì bước đầu tiên khi trở thành tu sĩ đều giống như nhau…thối thể cường thân, ngưng tụ năng lực khí huyết trong cơ thể. Bước này, chính là tạo nền tảng.
- Bước đầu tiên của tạo nền tảng chính là bên ngoài tu luyện các loại quyền pháp, thối pháp, kiếm pháp căn bản để thối thể cường thân, khiến khí huyết trong cơ thể ở vào trạng thái sung mãn tràn trề. Sau đó bên trong lại tu luyện minh tưởng pháp môn, thu thập những khí huyết tràn trề kia, tích trữ ở trong tâm khiếu. Bình thường mà nói thì không dùng đan dược, khắc khổ tu luyện cần đến trăm ngày, tâm khiếu bị khí huyết nhét đầy, nước chảy thành sông, giải khai khiếu huyệt. Tâm khiếu mà mở thì những khí huyết tích lũy được trước đó sẽ hóa thành một dòng lực huyết khí, chính là tạo nền tảng, cũng gọi là khai khiếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...