Tu Chân Liêu Thiên Quần

Vị miễn-cưỡng- được-xem-như đạo hữu này đang nói đùa à? Đừng chống cự, để hắn đánh một trận, lại còn muốn chụp ảnh đăng lên wechat?

Chỉ là một thằng nhóc cảnh giới thiên tiên tứ phẩm mà thái độ lớn lối quá nhỉ, thấy hai người họ giống quả hồng mềm dễ nắn bóp à?

Vị linh hoàng trung niên và vị linh hoàng tóc trắng mặt hồng liếc nhìn nhau, dạy dỗ một tên tứ phẩm cũng không mất thời gian lâu đâu.

Vậy thì, trước khi rời khỏi đây, phải dạy cho tên ngông cuồng đó một bài học mới được!

- Để ta ra tay, không có nhiều thời gian đâu, ta sẽ chấm dứt chiến đấu trong nháy mắt.

Vị linh hoàng trung niên nói, cùng lúc đó, hắn tiến lên trước một bước, ngón tay ngưng tụ linh lực. Lực lượng công kích của hắn còn mạnh hơn một chút so với linh hoàng tóc bạc mặt hồng kia.

Lưu Kiếm Nhất gãi gãi sau gáy, cảm thán:

- Thật sự là quá mệt não, ta đã nói vô cùng rõ ràng đơn giản rồi mà.

Có nhiều chuyện trên này đời phiền phức như thế đó. Một số việc rất đơn giản rõ ràng mà quá trình giải quyết lại phức tạp rắc rối mới đạt được kết quả như ý.

Chẳng lẽ mọi người không biết rằng chúng ta đã lãng phí quá nhiều thể lực và tinh lực trong suốt cả quá trình phiền phức đó à?

Số thể lực, tinh lực đó rất quý giá, chẳng lẽ nếu bọn họ lãng phí chúng mà không cảm thấy xấu hổ à? Đặc biệt là vấn đề về thời gian, dùng thời gian để đánh một giấc thật ngon, có tốt không?

- Chỉ là một tên tứ phẩm... mà giọng điệu ngông cuồng thật.

Vị linh hoàng trung niên mỉa mai:

- Đáng tiếc là không thể sử dụng pháp thuật chấn động linh lực cỡ lớn... Thế nhưng, để giải quyết một tên tứ phẩm nho nhỏ như ngươi thì lão phu cũng không cần phải sử dụng pháp thuật mạnh mẽ làm gì.

- Cảnh giới tứ phẩm hả? Ủa...

Lưu Kiếm Nhất sững sờ, sau đó đập tay:

- Các ngươi đợi ta một chút! Quên mất, ta cứ quen ngụy trang cảnh giới của mình mãi.

Sau một chốc, trên người Lưu Kiếm Nhất bộc phát ra luồng linh lực mạnh mẽ.

Hai linh hoàng đứng trước mặt hắn lập tức biến sắc... Đối phương cũng là linh hoàng ngũ phẩm.

Mặc dù nồng độ linh lực vẫn còn yếu hơn một chút so với hai người bọn họ, nhưng phẩm chất linh lực lại cao hơn rất nhiều... Chứng tỏ, phẩm chất kim đan của đối phương hơn xa phẩm chất kim đan của bọn hắn.

Giả heo ăn thịt hổ?

- Như vậy, hiện tại, ta có thể đánh các ngươi một trận được chưa?

Lưu Kiếm Nhất nói bằng giọng chờ mong, sau đó, hắn lấy điện thoại di động ra, lại lôi ra gậy selfie thần thánh từ trong ngực, bắt đầu cố định góc chụp. "Tách", hắn đã chụp cho mình và hai linh hoàng đứng sau một bức ảnh chung.

Thu hồi gậy selfie và điện thoại, Lưu Kiếm Nhất bảo đảm:

- Yên tâm đi, ta ra tay không nặng đâu, tối đa thì chỉ làm các ngươi bị vài vết thương da thịt thôi. Vài phút là có thể khôi phục rồi. Sau khi đánh xong thì ta chụp ảnh lần nữa để dễ ăn nói hơn. Rồi các ngươi đi cầu độc mộc của các ngươi, ta đi con đường xán lạn ánh mặt trời của ta. Ngươi vui vẻ, mà ta cũng vui vẻ!


Linh hoàng trung niên:

-...

Linh hoàng tóc bạc mặt hồng:

-...

Trong hư không, Linh Điệp Tôn Giả:

-...

Hai mắt của cô nương Vũ Nhu Tử mở to.





Nhìn bộ dạng miễn cưỡng của Lưu Kiếm Nhất khiến người ta cảm thất cực kỳ tức giận. Tuy rằng thực chất Lưu Kiếm Nhất chỉ muốn lén lười biếng mà thôi, nhưng giọng điệu, thần thái của hắn làm cho người ta cảm thấy hắn đang khinh bỉ, khiêu khích hai kim đan linh hoàng.

Vị linh hoàng tóc bạc mặt hồng cố nén lửa giận vào lòng, hỏi:

- Vị đạo hữu này, ta muốn biết vì sao ngươi lại làm khó bọn ta?

Lưu Kiếm Nhất gãi gãi đầu:

- Ơ, ta chưa nói với các ngươi à? Giờ giải thích thì phiền lắm, nhưng ta có thể nói trước một câu.

- Trước đó... không phải các ngươi tọa trấn cho Hư Kiếm Phái à, làm chỗ dựa cho bọn chúng? Sau đó, các ngươi còn giải phóng uy áp về phía trận doanh của Sở gia nữa. Đương nhiên, trùng hợp là tiểu sư muội của ta, cũng là cô con gái bảo bối của sư phụ ta đến làm khách ở Sở gia. Uy áp của các ngươi đã hù dọa tiểu sự muội nhà ta rồi.

- Sau đó nữa, sư phụ ta rất tức giận. Vì thế, đương nhiên là ta cần phải đánh các ngươi để lão nhân gia ngài ấy bớt giận, phải không?

- Ta đã giải thích nhiều lắm rồi, các ngươi để ta đánh một trận, được chứ? Dù sao thì ta cũng rất lười, tuyệt đối không dùng nhiều lực để đánh người đâu.

Nói xong, Lưu Kiếm Nhất còn vén tay áo, nói tiếp:

- Ta không dùng pháp khí, chỉ dùng nắm đấm đánh thôi!

Linh hoàng trung niên:

-...

Linh hoàng tóc bạc mặt hồng:

-...

Thật sự là cái thằng ôn này không coi ai ra gì, ngông cuồng!


- Đừng nói nhiều lời, muốn đánh nhau thì xem thực lực rồi tính tiếp!

Giọng điệu linh hoàng trung niên trở nên nghiêm túc hẳn.

Vị linh hoàng tóc bạc mặt hồng cũng không nói gì nữa, tế ra một lá cờ nhỏ, dùng hành động để nói chuyện.

Lưu Kiếm Nhất:

-...

Ta giải thích đến tận răng rồi mà không có một chút tác dụng nào? Nếu thế, tự dưng ta lại phải lãng phí nước bọt khua môi múa mép để làm chi?

Chẳng lẽ hai người này không biết rằng chỉ cần nói chuyện thôi cũng đã lãng phí nhiều thể lực lắm à? Hơn nữa, nói chuyện vừa lãng phí thể lực, lại còn lãng phí nước bọt nữa, mỗi một giọt nước bọt đều là phần nước quý giá của cơ thể đó.



….

Thế là khó tránh khỏi một trận đại chiến rồi.

Lưu Kiếm Nhất và hai người linh hoàng.

Vị linh hoàng trung niên kia phát động công kích đầu tiên.

Còn vị linh hoàng tóc bạc mặt hồng chịu trách nhiệm phòng ngự. Hai người, một công một thủ, phối hợp chặt chẽ, hoán chuyển trang thái công thủ vô cùng lưu loát như nước chảy mây trôi.

Lưu Kiếm Nhất sử dụng chiến thuật phòng ngự phản công, hắn đứng trên phi kiếm, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Phòng thủ chặt chẽ cẩn thận, thỉnh thoảng hắn còn dùng chiêu phản công.

Chỉ trong nháy mắt, hai bên đã chiến đấu hơn ba trăm chiêu.

Cả hai đều rất ăn ý, không sử dụng pháp thuật hay kỹ năng phạm vi lớn.

Tổ hai người linh hoàng không muốn gây ra sóng to gió lớn, dù sao thì bọn họ đang muốn chạy trốn.

Còn Lưu Kiếm Nhất quá lười, sử dụng kỹ năng hay pháp thuật phạm vi lớn sẽ tiêu hao nhiều năng lượng, một người luôn tuân theo chủ nghĩa tiết kiệm năng lượng như hắn luôn quan niệm rằng, nếu chỉ cần dùng một ngón tay để làm việc, nhất định là hắn sẽ không sử dụng hai ngón tay.





Chẳng mấy chốc, hai bên lại chiến đấu thêm ba trăm chiêu.

Cứ kéo dài mãi với hai vị linh hoàng này cũng không được, Lưu Kiếm Nhất hơi nhíu mày, nếu tiếp tục như thế, có lẽ hắn sẽ phải tiêu hao nhiều thể lực hơn nữa đó.


Vì thế, chốc lát sau, tình thế biến đổi đột ngột.

- Điệp Hoàng Biến!

Lưu Kiếm Nhất quát khẽ.

Sau đó, một hư ảnh Phượng Hoàng cháy rừng rực xuất hiện sau lưng Lưu Kiếm Nhất, đôi cánh Phượng Hoàng tuyệt đẹp như cánh bướm.

Từ khi Phượng Hoàng cánh bướm xuất hiện, hào quang hỏa diễm bắt đầu bao phủ cả một vùng không gian.

Trong không gian lửa đỏ này, giác quan của hai vị linh hoàng đều mất tác dụng, tinh thần lực chỉ cảm ứng trong phạm vi chưa đến một mét. Cả năm giác quan lẫn tinh thần lực chỉ có thể cảm nhận được khí tức hỏa diễm của Phượng Hoàng ở khắp nơi.

- A a a a.

Hai linh hoàng kêu lên từng đợt đầy thảm thiết.

Sau đó, hai linh hoàng mất đi ý thức.





Hư ảnh Phượng Hoàng cánh bướm biến mấy, trong không khí chỉ còn lại mùi khét.

Lưu Kiếm Nhất chậc chậc lưỡi:

- Quá đáng ghét, hao hết calories trong hai ngày của ta rồi, ta cần phải nghỉ ngơi trong bao lâu mới có thể khôi phục được hết số năng lượng này đây.

Không cảm thán nữa, Lưu Kiếm Nhất dùng linh lực nâng thân thể của hai vị linh hoàng bị nướng cháy đen lên.

Quá trình bắt hai vị linh hoàng này thuận lợi hơn tưởng tượng của Lưu Kiếm Nhất rất nhiều. Không phải thực lực của Lưu Kiếm Nhất tăng lên, mà bởi vì trong quá trình chiến đấu, hai linh hoàng có quá nhiều băn khoăn lo lắng, bó tay bó chân, thành ra chỉ phát huy được tối đa bảy mươi phần trăm chiến lực.

Hơn nữa, Lưu Kiếm Nhất bộc phát bất thình lình nên mới hạ gục được bọn hắn.

Đi đến trước mặt hai vị linh hoàng, Lưu Kiếm Nhất duỗi nắm đấm, bắt đầu quyền đấm cước đá không hề nể tình chút nào, gắng sức đánh đến khi mặt mũi của bọn họ bị bầm dập hết cả.

- Đúng là loại tiện nhân già mồm. Đừng có mà tiêu hao năng lượng của ta.

Lưu Kiếm Nhất mắng, mắng xong lại dồn sức vào nắm tay thêm vài phần.

Khi đã đánh hai tên linh hoàng thành đầu heo triệt để, Lưu Kiếm Nhất gật đầu thỏa mãn.

Tiếp đó, hắn lấy điện thoại và gậy selfie ra, chỉnh góc độ chụp thật tốt.

"Tách, tách, tách", chụp liên tục mười tấm, Lưu Kiếm Nhất cảm thấy vừa lòng thỏa ý, đăng hết đám hình này lên wechat.

Chụp xong ảnh, Lưu Kiếm Nhất thu hồi điện thoại, nằm úp sấp lên phi kiếm của mình, chuẩn bị bay trở về đoạn tiên thai...

Còn về phần hai linh hoàng kia... vì mất đi lực nâng đỡ từ linh lực của Lưu Kiếm Nhất, cả hai rơi từ không trung xuống, phát ra tiếng ầm thật lớn. Dưới ngọn núi nhỏ lập tức xuất hiện hai cái hố to.

Trong hư không.

Linh Điệp Tôn Giả bóp bóp cằm:

- Tu luyện xong Điệp Hoàng Biến luôn rồi à... Cách đây không lâu, thằng nhóc này còn lải nhải bảo đang tu luyện Điệp Ưng Biết, lại nói thêm phải dùng một năm nỗ lực để tu luyện Điệp Hoàng Biến nữa chứ. Thì ra, thằng nhóc này muốn dùng một năm để lười biếng?


Không ổn rồi, trái tim hắn bắt đầu cảm thấy đau quá.

Lúc trước hắn mù đến cỡ nào mà lại thu Lưu Kiếm Nhất làm đại đệ tử chân truyền vậy?

Nhìn vầng mặt trời đang mọc lên, một ngày mới lại bắt đầu.

Qua ngày mới rồi, bản thân hắn phải nghiêm khắc với Lưu Kiếm Nhất gấp bội lần mới được.

******************

Một ngày mới bắt đầu.

Thành phố Văn Châu. Đường Bạch Kình.

Sau vài ngày tu luyện trong nhà, "Vân Vụ Đạo Nhân" - hàng xóm tốt thế kỷ mới bắt đầu chuẩn bị rất nhiều quà cáp phong phú đi đến làm khách nhà họ Tống, sẵn tiện tìm hiểu lúc nào thì bạn học Thư Hàng kết thúc chuyến đi du lịch, trở về nhà?

Sau khi vào nhà họ Tống, Vân Vụ Đạo Nhân được mẹ Tống tiếp đãi rất nhiệt tình.

Tiếp đó, Vân Vụ Đạo Nhân nghe thấy tin tức làm cho lòng người vỡ nát từ phía mẹ Tống:

- Cái gì? Máy bay chở Tống Thư Hàng đi du lịch bị mấy liên lạc rồi?

Mẹ Tống còn tưởng Vân Vụ Đạo Nhân đang lo lắng cho an toàn của Thư Hàng nên giải thích vội vã:

- Đúng đấy, ta lo lắng liên tục mấy ngày nay rồi. Nhưng đừng quá căng thẳng, tuy rằng máy bay mất liên lạc, nhưng may mà mọi người đã đáp xuống thuận lợi tại một đảo nhỏ của một vị đại gia lương thiện nào đó. Không nguy hiểm đến tính mạng đâu.

-...

Vận Vụ Đạo Nhân thở dài nặng nề, sau đó dịu giọng hỏi:

- Vậy cần bao lâu nữa thì Thư Hàng mới có thể trở về được?

- Không biết trước thời gian cụ thể thế nào, nhưng ta nghe nói vị đại gia kia bắt đầu chuẩn bị xuất phát đi du lịch rồi, sắp tới sẽ đưa bọn Thư Hàng trở về thôi.

Mẹ Tống cười nói ha ha, kể từ khi biết Tống Thư Hàng bình an, tâm trạng của bà khá tốt đẹp.

- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.

"Vân Vụ Đạo Trưởng" - hàng xóm tốt thế kỷ mới cười cười đắng chát.

Đúng là giảm thọ mất thôi, hắn chỉ muốn lợi dụng Ngộ Đạo Thạch để tu luyện một chút thôi, vì sao lại giống hệt như kịch bản phim truyền hình vậy nè, còn biến đổi bất ngờ nữa?

******************

Dưới lòng đất, cách Sở gia một trăm dặm.

Nơi đấy có một hang động dung nham.

Trong động dung nham, tại huyết trì nhân tạo.

Bên trong huyết trì, sóng lớn mãnh liệt.

Sau đó, một thân ảnh đã bị mất đi hai tay rơi khỏi huyết trì, chính là vị "tiên sinh" bị Linh Điệp Tôn Giả cướp lấy cuộn tranh.

- Ha ha, bộ dạng của ngươi thật sự rất thảm hại đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui