Một lát sau, Bạch tôn giả lại gửi một tin nhắn thoại nữa đến.
- Khụ khụ, vừa rồi hơi thất thần một chút, kết quả là bay đến một nơi kỳ lạ. Nhưng mà không sao, tầm nửa tiếng… à không, tầm mười phút nữa là bọn ta có thể bay đến Sở gia ngay! - Giọng nói bình tĩnh của Bạch tôn giả vang lên.
Nếu không để ý đến những âm thanh “Oành oành oành” giống như nhạc nền phối âm cho những đoạn phim chiến tranh đang vang lên bên cạnh hắn không ngừng, thì câu nói này tuyệt đối sẽ khiến Vũ Nhu Tử an tâm hơn nhiều lắm.
Hơn nữa, dường như Vũ Nhu Tử lại nghe thấy giọng nói dồn dập của Tống tiền bối vang lên trong tin nhắn thoại lần này.
Nhưng vừa rồi cô chỉ lo chú ý đến giọng của Bạch tôn giả và nhạc nền chiến tranh thôi, nên không nghe rõ Tống tiền bối đang nói cái gì.
Thế là Vũ Nhu Tử mang theo sự tò mò bèn bấm mở tin nhắn thoại của Bạch tôn giả lên một lần nữa, lắng nghe cho kỹ hơn.
Quả nhiên lần này đã nghe rõ tiếng của Tống tiền bối, giọng nói vừa gấp vừa nhanh:
- Bạch tiền bối, cái thứ kia là tên lửa đấy! Nó sẽ nổ đó, chắc chắn ngài đã từng thấy trên Internet rồi đúng không. Uy lực của nó kinh khủng lắm… Đây không phải là đồ lưu niệm, ngài đừng có cầm về nhà mà!!!
Vũ Nhu Tử: ….
Tên lửa? Đồ lưu niệm? Mang về nhà?
Bạch tôn giả túm được một quả tên lửa, sau đó muốn mang tên lửa về nhà?
Chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy kích thích muốn chết rồi!
Tên lửa, cô chưa từng nghịch nó ở khoảng cách gần bao giờ cả. Rõ ràng xung quanh đảo Linh Diệp cũng cất giấu không ít nhưng cha cô lại không chịu cho cô đến gần vật đó…
Muốn nghịch! Muốn nghịch tên lửa ở khoảng cách gần quá đi à!
Thế là Vũ Nhu Tử nhanh chóng gửi một tin nhắn đến cho Bạch tiền bối:
- Bạch tiền bối, tọa độ bây giờ của bọn ta đã thay đổi. Bây giờ cuộc chiến trên Đoạn Tiên Đài đã bắt đầu rồi, bọn ta đang ở Đoạn Tiên Đài. Bạch tiền bối, ngài mau tới đi, ta sẽ gửi tọa độ mới cho ngài!
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Bạch tôn giả mang một cái tên lửa đến ném ra oành ra sân, ánh mắt của Vũ Nhu Tử đã sáng rực lên!
Nhất định, sẽ vui lắm luôn!
- Đã biết rồi, điều chỉnh tọa độ, khoảng mười phút nữa Tống Thư Hàng và ta sẽ đi đến chỗ đó ngay.- Giọng nói bình thản của Bạch tôn giả lại phát ra từ trong điện thoại lần nữa.
…
…
Cuối cùng Vũ Nhu Tử cũng hài lòng tắt màn hình điện thoại đi.
- Là bạn à? - Sở Xuân Huỳnh mỉm cười hỏi… Nhưng mà nói mới nhớ, có phải khi nãy cô nghe nhầm rồi không nhỉ, hình như vừa rồi cô nghe thấy chữ “Tên lửa” từ trong điện thoại của Vũ Nhu Tử thì phải?
- Ừ, là một vị Tống tiền bối cực kỳ cực kỳ tốt luôn, còn có một vị Bạch tiền bối siêu cấp lợi hại nữa! Mười phút nữa bọn họ sẽ đến chiến trường, à nói lộn, sẽ đến chỗ chúng ta! - Vũ Nhu Tử vui vẻ nói.
Sau đó chờ khi Tống Thư Hàng tiền bối đến, cô có thể lấy lại ghim cài áo biến hình của mình, biến thành hình dáng của người nhà họ Sở, đi tham gia cuộc chiến trên Đoạn Tiên Đài. Nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi!
Trong lúc Vũ Nhu Tử nói chuyện với Sở Xuân Huỳnh, trận chiến trên Đoạn Tiên Đài đã tiến vào hồi kết.
Trong sự tấn công điên cuồng của Sở Thiết, Kiếm Hiểu vung thanh đao bản to nặng nề của mình lên đỡ trái đỡ phái, chặn hết toàn bộ đòn tấn công từ Khoái Kiếm của Sở Thiết!
- Đây chính là tốc độ đánh kiếm nhanh nhất của ngươi sao? Chẳng nhanh chút nào hết, Khoái Kiếm Sở Thiết, cũng chỉ có thế mà thôi.- Kiếm Hiểu lạnh lùng nói, mặc dù thế công kích của đợt khoái kiếm này đúng là có khiến hắn tốn chút khí lực thật, nhưng chút tiêu hao này chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể phục hồi hoàn toàn.
Còn Sở Thiết điên cuồng tấn công như vậy, cũng đồng nghĩa với việc hắn đang không ngừng tiêu hao chân khí, thể lực của mình.
- Hừ, vẫn còn sớm lắm! - Sở Thiết hừ lạnh một tiếng.
Giây tiếp theo, thân kiếm trong tay hắn khẽ rung lên một cái, tốc độ kiếm pháp càng nhanh và quỷ dị hơn.
Trong nháy mắt, hắn đã ép Kiếm Hiểu liên tục lui về phía sau.
Mà trong lúc vung ra hết kiếm này đến kiếm khác, khí thế của Sở Thiết cũng được tích lũy đến cực hạn.
- Thần long kiếm pháp! - Sở Thiết gào to một tiếng, nương theo tiếng thét dài này bạo phát toàn bộ khí thế của mình ra!
Vào giờ khắc này, ảnh hưởng mà uy áp của hai vị Linh hoàng của Hư Kiếm Phái đem tới trước trận đấu đã bị khí thế của Sở Thiết xua tan hoàn toàn.
Mặc dù Sở Thiết hét là “Thần long kiếm pháp” nhưng kiếm thế của hắn lại không mang công kích chân long. Một trời kiếm ảnh hóa thành cơn mưa kiếm, cuối cùng hóa thành một cái lồng khổng lồ, bao vây cả người Kiếm Hiểu ở bên trong.
Tên kiếm pháp mà tu sĩ hét lên trong các trận chiến lớn, đa phần đều chỉ là hữu danh vô thực… Đây chẳng qua chỉ là chiêu trò để họ gia tăng khí thế, trạng thái của mình, đồng thời hù dọa đối thủ mà thôi.
Rất nhiều tên chiêu thức nghe qua có vẻ hầm hố nhưng thực ra đều chỉ là do họ nhất thời nghĩ ra hét bừa lên mà thôi.
Nói không chừng ngoài miệng các tu sĩ hét là “Nộ Hải Đào Thiên Kiếm Pháp” nhưng một giây sau lại thi triển ra Thanh Long Yển Nguyệt Đao chém về phía đầu của đối thủ luôn ấy chứ!
Trong lúc nhất thời, bốn phía xung quanh Kiếm Hiểu đều là kiếm ảnh. Không thể tránh né, chỉ có thể chống cự.
Nhưng lúc này, sắc mặt của Kiếm Hiểu đang bị vây trong lồng kiếm vẫn vô cùng bình tĩnh:
- Kết thúc rồi.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Vô số kiếm khí chạm vào người Kiếm Hiểu, nhưng lúc này cánh tay phải to lớn của Kiếm Hiểu lại lóe sáng, sau đó là cả người phát ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, bảo vệ quanh người hắn.
Mặc dù những kiếm khí kia của Sở Thiết vừa nhanh lại vừa sắc bén, nhưng sau khi khó khăn lắm mới đâm rách tầng kim mang hộ thân của Kiếm Hiểu thì những kiếm khí đó chỉ có thể để lại những vết thương ngoài da rất nhạt trên người Kiếm Hiểu mà thôi.
Với tố chất thân thể của tu sĩ nhị phẩm thì chỉ sau vài giây thôi là đã có thể khôi phục lại mấy vết thương ngoài da này rồi.
- Pháp môn Hộ Thể Kim Thân của Phật Môn? - Sở Thiết giật mình bật thốt.
- Ha ha.- Kiếm Hiểu cười khẽ một tiếng, thanh kiếm bản to trong tay bổ tới thật mạnh.
Lúc này Sở Thiết lại đang trong giai đoạn lực cũ dùng hết, lực mới chưa sinh, không kịp tránh né, bị kiếm của Kiếm Hiểu chém trúng bả vai. Cánh tay phải cầm kiếm cũng theo đó mà đứt đoạn…
Trên thực tế, cho dù trạng thái của Sở Thiết có nguyên vẹn như lúc bình thường thì cũng không thể tránh khỏi đường kiếm này của Kiếm Hiểu.
Đường kiếm này, nhìn như vụng về nhưng thật ra tốc độ lại nhanh đến vô cùng.
- A…..- Sở Thiết kêu thảm một tiếng, liên tục lùi lại, máu trên cánh tay phải tuôn ra như suốt.
…
…
Dưới đài, Sở Xuân Huỳnh trợn to hai mắt:
- Pháp môn kim thân của Phật môn?
- Không… Không phải kim thân Phật môn. Đây là loại thể chất đặc thù mà khi đạt đến tu sĩ nhị phẩm có thể ngưng tụ được. Không biết tên Kiếm Hiểu này có được kỳ ngộ từ đâu mà có thể luyện hóa cánh tay phải thành loại thể chất đặc thù này.- Vũ Nhu Tử nhíu mày nói.
- Thể chất đặc thù của tu sĩ? - Sở Xuân Huynh nghi hoặc hỏi lại. Tại sao cô chưa nghe thấy điều này bao giờ?
- Nếu Sở tỷ tỷ muốn biết thì chờ sau khi trận chiến Đoạn Tiên Đài kết thúc ta sẽ nói rõ hơn cho tỷ. Nếu nói từ đầu thì nội dung sẽ dài lắm. Nói đơn giàn thì sau khi đạt đến nhị phẩm, tu sĩ có thể thông qua một vài thủ đoạn để cường hóa thân thể của mình thành các “Tiên thân” với những thuộc tính khác nhau. Nghe nói nếu dựa theo thuộc tính thì có mười mấy loại tiên thân lận. Căn cứ vào độ phù hợp, ma tu có ma thể, phật tu có phật chủng, nho tu có nho căn, yêu tu có yêu khu, hiệu quả của từng loại cũng khác nhau. Có điều rất khó để ngưng tụ và luyện hóa được tiên thân, phải tiêu hao rất nhiều, tỉ lệ thất bại cũng rất lớn, khoảng trên chín mươi phần trăm.- Vũ Nhu Tử giới thiệu sơ qua với Sở Xuân Huỳnh.
Không biết cái tên Kiếm Hiểu đang ở trên đài kia đã dùng cách gì mà có thể luyện hóa cánh tay phải của mình thành “thể chất đặc thù” này nữa, cũng không biết cánh tay phải này của hắn là Tiên thân hay là Phật chủng đây?
Có điều nhìn qua cũng biết cách này của hắn không phải là thủ đoạn đàng hoàng… Nhất định sẽ để lại di chứng không nhỏ.
…
…
Trên Đoạn Tiên Đài, sau khi chém đứt cánh tay phải của Sở Thiết, Kiếm Hiểu cũng không hề thừa thắng xông lên.
Mà hắn chỉ đứng lặng trên Đoạn Tiên Đài, im lặng nhìn chằm chằm vào Sở Thiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...