Tu Chân Liêu Thiên Quần

Người gửi tin là cô nàng Vũ Nhu Tử, cô xung phong nhận việc:

- Bắc Hà tiền bối, công pháp trụ cột ứng trước cho Tống tiền bối cứ giao cho ta đi! Tuy rằng ta chỉ mới có cảnh giới tam phẩm, nhưng truyền thụ công pháp trụ cột tuyệt đối không thành vấn đề! Đúng lúc ta cũng muốn đi tới khu Giang Nam thêm một chuyến nữa.

Cô thật sự muốn nhìn thấy quá trình Tống Thư Hàng dùng bếp điện luyện chế thối thể dịch. Quan trọng hơn chính là, cô muốn thừa dịp cha vẫn chưa về nhà, muốn chuồn ra ngoài chơi thêm vài ngày nữa. Cái này gọi là chơi vui quen thói, cô nàng này đã hoàn toàn bị thế giới phồn hoa bên ngoài hấp dẫn, lúc nào cũng muốn bỏ nhà trốn ra ngoài chơi.

Vũ Nhu Tử vừa mới xong thì Cuồng Đao Tam Lãng lập tức nhắn lên:

- Ngoan ngoãn ở lại Linh Diệp Đảo chờ ta trở về đi, một giờ sau ta sẽ lên đường, chạng vạng sẽ về tới Linh Diệp Đảo.

Người dùng ngữ khí thế này để nói chuyện đương nhiên là Linh Điệp Tôn Giả rồi. Xem ra hắn hãy còn đang giày vò Cuồng Đao Tam Lãng, chưa lập tức về nhà.

Vũ Nhu Tử thè lưỡi, lặn xuống không dám nói chuyện nữa.

Bắc Hà Tán Nhân gửi một icon cười tươi, đây là đang giễu Cuồng Đao Tam Lãng.

Tống Thư Hàng cũng mỉm cười, hắn thở phào một hơi, nhập vài chữ trên khung soạn thảo:

- Làm phiền Bắc Hà tiền bối, ta muốn…

Hắn còn chưa gõ xong thì ting ting, trong nhóm lại nhảy lên một tin nhắn.

Lần này là Dược Sư, hắn chỉ nhắn gọn lỏn hai chữ:

- Để ta!

Tin này khá lạ, ngay cả Bắc Hà Tán Nhân cũng không đoán được hắn muốn nói gì.

Sau một lúc, Dược Sư mới nhắn tiếp:

- Bắc Hà huynh, xin cứ giao chuyện truyền thụ công pháp cho tiểu hữu Thư Hàng lại cho ta đi.


Lại thêm cả buổi trời nữa…

Dược Sư:

- Tiểu hữu Thư Hàng, vừa rồi ta dùng pháp thuật mô phỏng quá trình luyện chế thối thể dịch của nươi, trong lúc đó nghĩ tới vài khả năng rất có tính thực dụng, giúp ích rất nhiều cho việc hoàn thiện đơn thuốc luyện chế thối thể dịch đơn giản hóa của ta. Có một số việc trên mạng khó mà nói rõ được, ta muốn tự mình nhìn ngươi luyện chế thối thể dịch một lần, sau đó ngươi lại dốc sức giúp ta hoàn thiện đơn thuốc thối thể dịch đơn giản hóa của ta. Ừm, mặc kệ tới lúc ta thực nghiệm có thành công hay không, ta cũng sẽ cho ngươi một phần thù lao không tệ hồi báo. Chỗ này của ta có một bộ kiếm pháp luyện thể và minh tưởng pháp môn đây.

Dừng một lúc nữa, hắn lại nhắn tiếp:

- Kiếm pháp và minh tưởng pháp môn của ta so với của Bắc Hà tiền bối còn tốt hơn một chút.

Đây là dụ dỗ trắng trợn đây mà.

- Nếu như Dược Sư huynh đã có tính toán muốn chỉ điểm cho tiểu hữu Thư Hàng thì thật không còn gì bằng!

Bắc Hà Tán Nhân cười nói:

- Tiểu hữu Thư Hàng, còn không mau đáp ứng Dược Sư huynh đi? Có lão sư miễn phí muốn dẫn dắt ngươi tạo nền tảng, cơ hội thế này tuyệt đối không thể bỏ lỡ được!

Bắc Hà Tán Nhân cảm giác vận may của Tống Thư Hàng quả thật không tầm thường.

Nói ra thì tán nhân muốn trở thành tu sĩ thì có hai bước khó khăn nhất ấy chính là thối thể dịch và tạo nền tảng.

Tạo nền tảng khó là vì tán nhân nhập môn đều nhận được một hai quyển công pháp truyền thừa, sau đó tự học thành tài. Bởi vì không có sư phụ chỉ dạy hoặc công pháp không hoàn chỉnh, dẫn đến trong quá trình tán nhân tạo nền tảng dễ dàng học sai, uổng phí thời gian.

Thối thể dịch thì càng không cần phải nói, tán nhân muốn có được thối thể dịch thì phải tự mình đi tìm kiếm dược liệu. Nói không chừng còn phải tự mình luyện chế. Nỗi vất vả gian truân trong quá trình này, vị Bắc Hà Tán Nhân nào đó từng táng gia bại sản không dám nhớ lại.

Còn Tống Thư Hàng, trước có dược liệu do Vũ Nhu Tử tặng, sau lại có Dược Sư muốn dẫn đường chỉ hắn tạo nền tảng làm thù lao. Hai bước nhập môn khó nhất của tán tu, hắn lại có thể dễ dàng vượt qua như thế.

- Cảm ơn hai vị tiền bối.


Tống Thư Hàng cảm kích nói, người trong Nhóm Cửu Châu Số 1 quả nhiên đều là người tốt cả!

Thẻ người tốt phát số lượng lớn.

- Thư Hàng, địa chỉ?

Dược Sư hỏi.

Tống Thư Hàng nhanh chóng trả lời:

- Tôi ở ký túc xá học sinh của khu đại học Giang Nam.

Đồng thời, ánh mắt của Tống Thư Hàng không khỏi nhìn về phía bồn hoa nhỏ bên cạnh máy tính. Bên trong có một cái cây nhỏ uốn éo như một con rồng, trên ngọn có gai ngược, gần rễ cây có màu tím đen.

Đây là độc long thảo, là loại thảo dược mà lúc trước Dược Sư từng gửi ảnh lên hỏi trong nhóm.

Không biết bây giờ Dược Sư tiền bối có còn cần độc long thảo này nữa không? Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong bụng.

- Cách liên lạc?

Dược Sư lại hỏi.

Tống Thư Hàng lập tức gửi số điện thoại di động của mình lên.

Dược Sư:

- Sáng mai tới tìm ngươi!

Sau đó, Tống Thư Hàng còn chưa kịp nói thêm cái gì, Dược Sư đã nhanh chóng offline.


Vốn còn định hỏi Dược Sư chuyện về độc long thảo, mà thôi, chờ hắn đến lại nói tiếp.

- Sáng ngày mai à?

Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ, sáng ngày mai mình có lớp mà nhỉ?

Mà thôi vậy, thật không được lại xin nghỉ một buổi cũng được. Dù sao thì lúc trước hắn cũng xin phép nghỉ không ít, thêm một buổi cũng không sao.

Trong Nhóm Cửu Châu Số 1.

Cô nàng Vũ Nhu Tử lúc nãy bị cha già nhà mình dọa lại lặng lẽ ngoi lên:

- Tống tiền bối, ngươi thật sự quyết định muốn đi con đường tán tu à? Cho dù có mọi người trong Nhóm Cửu Châu Số 1 giúp đỡ đi nữa, nhưng tán tu thật sự rất vất vả.

- Đây là con đường tương đối thích hợp với tôi lúc này.

Tống Thư Hàng mỉm cười trả lời:

- Ngoài ra, Vũ Nhu Tử, bây giờ tôi chợt nghĩ, hôm trước hai vị giáo sư không phải tự nhiên mà vào viện đúng không?

- A ha ha ha, Tống tiền bối ngươi đang nói cái gì vậy, nhất định là trùng hợp thôi, trùng hợp đó! Từ nhỏ tới lớn ta chưa từng nói dối bao giờ!

Vũ Nhu Tử nhanh chóng trả lời:

- Đúng rồi, đại sư huynh của ta đang gọi ta, nhất định là có chuyện tìm ta rồi. Tiền bối, mọi người từ từ nói chuyện đi, ta offline trước đây há ~

Nói xong, căn bản không cho Tống Thư Hàng cơ hội trả lời, cô nhanh chóng logout.

Tống Thư Hàng sờ cằm:

- Qủa nhiên không phải trùng hợp mà, mình đã bảo trên đời này làm gì có chuyện nào trùng hợp đến thế? Hai vị giáo sư đồng thời vì chấn thương chân mà nằm viện.

Cảm giác có chút có lỗi với giáo sư Nhân Thủy và giáo sư Smith quá, mấy ngày nữa rảnh, có cần phải đi thăm hỏi họ hay không nhỉ?

Dù sao thì cũng vì bọn họ bị thương nên mình mới có thể đi tới khu La Tín với Vũ Nhu Tử, mới có thể nhận được hai rương dược liệu thù lao của Vũ Nhu Tử, mới có thể khiến mình có cơ hội tiếp xúc với thế giới tu chân.


Lại nói, vừa rồi trong quá trình nói chuyện ở trong nhóm, quả thực giống như đang nằm mơ vậy.

Vốn theo như hắn vẫn tưởng tượng thì muốn trở thành tu sĩ nhất định phải trải qua vô số khảo nghiệm của các vị tiền bối ở trong nhóm, sau đó lại trải qua biết bao nhiêu gian khổ như Đường Tăng đi thỉnh kinh mới có thể nhận được một quả trường sinh chi pháp.

Nào ngờ, các vị tiền bối trong nhóm chẳng những không khảo nghiệm khó khăn gì, mà còn giúp đỡ đủ điều.

Nếu như đây thật sự là mơ thì mong rằng đừng tỉnh lại.

Trong Nhóm Cửu Châu Số 1, Bắc Hà Tán Nhân lại nhắn lên, dặn dò Thư Hàng:

- Tiểu hữu Thư Hàng, nếu như sau này trên con đường tu luyện có chuyện gì không hiểu thì cứ việc lên nhóm hỏi bọn ta đi.

- Ngươi đã lựa chọn con đường tán tu thì đại biểu cho sẽ không có lão sư chỉ điểm cho ngươi tu luyện. Cho nên một khi có chuyện gì không hiểu thì phải hỏi ngay lập tức, đặc biệt là ở phương diện tu luyện, nhất định chớ có xấu hổ. Bằng không đi sai một bước thì sẽ sai hết toàn bộ. Nhẹ thì lãng phí thời gian tu luyện của ngươi, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, dẫn tới đại kiếp nạn quấn thân.

- Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở.

Nói tới vấn đề, Tống Thư Hàng lập tức nghĩ tới một nghi vấn:

- Đúng rồi, Bắc Hà tiền bối. Tôi muốn hỏi một chút, thối thể dịch kia có thể cho người khác dùng được không? Ví như người thân của tôi chẳng hạn? Trong nhóm có nghiêm cấm chuyện này không?

Tống Thư Hàng cũng không phải người ích kỷ.

Hiệu quả của thối thể dịch tốt như thế, trong quá trình luyện thể thậm chí còn có thể trừ đi rất nhiều bệnh ẩn, cho nên hắn trước tiên liền nghĩ tới cha mẹ của mình, bách đức hiếu vi tiên mà.

- Chúng ta không nghiêm cấm gì chuyện này cả, chỉ cần ngươi có dư đan dược thì cho người thân dùng cũng không sao. Dù sao thì đan dược cũng khác với công pháp, công pháp không thể tùy tiện truyền ra ngoài, nhưng đan dược thì không có hạn chế gì cả.

Bắc Hà Tán Nhân lại nói:

- Bất quá, ta cần phải nhắc nhở ngươi, dược liệu trên thế giới này không phong phú như ngươi nghĩ đâu. Hơn nữa, người ra tay hào phóng như Vũ Nhu Tử cũng không có nhiều, rất có thể trong một khoảng thời gian ngắn ngươi cũng không thể tìm được nhiều dược liệu hơn. Mà ba mươi hai phần tài liệu luyện đan kia, dù tính ngươi có thể luyện chế thành công toàn bộ thì cũng chỉ có thể luyện chế ra được ba mươi hai phần thối thể dịch mà thôi. Với số lượng này, thậm chí còn không đủ số lượng cần cho ngươi dùng trong trăm ngày tạo nền tảng.

Bắc Hà Tán Nhân ôn hòa giải thích.

Hắn cũng không ghét bỏ ý tưởng muốn đưa nước thuốc cho người nhà dùng như Tống Thư Hàng, thậm chí hắn còn khá thưởng thức.

Kiểu người trong lúc cảm nhận được công hiệu luyện thể của thối thể dịch mà còn biết nghĩ tới người thân của mình trước tiên thế này thật sự rất hợp ý hắn. Biết nhân nghĩa, hiểu lễ hiếu, người như thế mới có thể an tâm làm đạo hữu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui