Tu Chân Liêu Thiên Quần

-? - Tống Thư Hàng nhìn về phía Vũ Nhu Tử với vẻ nghi hoặc, không hiểu cô muốn làm gì.

Sau khi Vũ Nhu Tử lấy đồ ra hết thì lại đặt bàn quay về phía Bạch tiền bối nằm trên giường, đặt lư hương lên.

Tiếp theo, cô giơ tay sờ lên đỉnh nhang, phóng chân khí ra, đốt nhang lên.

Sau khi đốt nhang xong, cô cầm nhang, cung kính hành lễ thắp nhang cho Bạch tiền bối, gương mặt vô cùng nghiêm túc, giống như đang tế thần.

Sau khi tế xong, cô lại cung kính cắm nhang vào trong lư hương.

Tống Thư Hàng: -...

Cô ấy chơi trò gì thế này? Cứ thấy là lạ thế nào ấy... Bạch Tôn Giả còn sống mà, hơn nữa, hắn cũng có phải tượng thần đâu!

Cho nên, hắn bèn nhịn không được mà hỏi: - Vũ Nhu Tử này, cô đang làm gì thế?

- Ủa? Tống tiền bối ngươi không biết à? - Vũ Nhu Tử lại nhìn Tống Thư Hàng với vẻ kinh ngạc: - Chẳng lẽ ngươi chưa từng thắp nhang cho Bạch tiền bối à?

- Cho nên ta mới hỏi đấy, tại sao ta phải thắp nhang cho Bạch tiền bối chứ? - Tống Thư Hàng thở dài.

- Tống tiền bối à, kiến thức căn bản về tu chân của ngươi đúng là kém quá.- Vũ Nhu Tử lộ ra vẻ cảm khái.

Tống Thư Hàng nghe vậy thì ngây ra: - Chẳng lẽ tu sĩ gặp phải tiền bối thì đều phải bày bàn thắp nhang à?

Chẳng lẽ các tu sĩ hậu bối đều phải mang theo lư hương bên người, lỡ khi gặp phải tiền bối thì có cái mà thắp nhang tế tiền bối? Không đúng, tuyệt đối không thể nào có chuyện thế này được!

- Không phải thế, gặp tiền bối đương nhiên không cần làm thế. Nhưng Bạch tiền bối thì lại khác, là đặc biệt đấy! - Vũ Nhu Tử khua tay một vòng to thật to.

Sau đó, cô lại giải thích tiếp: - Phần lớn mọi người trong tu chân giới đều biết, nếu gặp phải Bạch tiền bối đang bế quan. Nếu điều kiện cho phép thì có thể thắp nhang cầu nguyện với Bạch tiền bối... linh lắm đấy!


- Thắp nhang cầu nguyện, linh lắm á? - Tống Thư Hàng dùng sức ôm mặt.

‘Vận may nghịch thiên’ trên người Bạch tiền bối đã uy vũ tới mức này rồi sao? Lại nói, hắn lập tức nhớ tới tình cảnh khi lần đầu, hắn tới đón đạo quán vô danh đón Bạch tiền bối. Lúc đó Bạch tiền bối không phải cũng bị xem như tiên quân, đặt ở trong đạo quán để mọi người thắp nhang cung phụng à.

Hơn nữa, đạo quán vô danh kia cũng rất nổi tiếng, nghe nói chỉ cần người cầu nguyện mà thành tâm thì phần lớn đều sẽ thực hiện được nguyện vọng.

Hóa ra việc này là có thật... Bạch tiền bối cũng nổi tiếng trong tu chân giới từ lâu.

Nhưng nếu như cầu nguyện với Bạch tiền bối thì sẽ có nguy hiểm mà? Ví dụ như ngươi cầu nguyện muốn đạt được thần công đi, có lẽ ngươi sẽ phải rơi xuống vách núi trước, nếu như may mắn thì ngươi rơi xuống giữa chừng sẽ rơi vào trong một cái động, sau đó có thể tìm được thần công, nhưng nếu xui xẻo thì có thể ngươi sẽ phải rơi từ trên vách núi xuống tuốt dưới đáy, rồi tan xác luôn!

- Vũ Nhu Tử, ta có thể hỏi một vấn đề không? Liệu có người nào chết hay trọng thương sau khi thực hiện được nguyện vọng hay không? - Tống Thư Hàng dè dặt hỏi lại.

Vũ Nhu Tử suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: - Ta cũng không biết nữa, trong tu chân giới chỉ đồn là khi cầu nguyện với Bạch tiền bối lúc ngài ấy bế quan thì có thể thực hiện nguyện vọng. Ngoài ra thì không còn lời đồn nào nữa.

Trong lúc nói chuyện, mấy nén nhang mà Vũ Nhu Tử thắp đã cháy xong.

- Chà, dùng chân khí đốt nhang đúng là có vấn đề, cháy nhanh quá.- Vũ Nhu Tử lẩm bẩm.

Nhưng cô cũng không định đốt thêm nén nhang khác, yên lặng dọn bàn và lư hương về.

Tống Thư Hàng thấy Vũ Nhu Tử đầu tiên là dùng cái túi kia trùm lên lư hương, thể tích của lư hương nhanh chóng bị thu nhỏ lại, sau cùng co lại chỉ còn chừng một viên bi, bị Vũ Nhu Tử nhặt lên bỏ vào trong túi. Sau đó, cô lại dùng cách đó để thu hồi cái bàn.

Đúng là đồ tốt mà… Nếu như mình cũng may mắn tìm thấy da của nhất thốn chỉ xà thì tốt biết mấy.

À, đợi đã!

Bạch tiền bối ơi, ta không phải đang cầu nguyện đâu! Tống Thư Hàng nhìn Bạch tiền bối đang nằm trên giường, trong lòng lập tức bổ sung một câu.


...

Tiếp theo, Tống Thư Hàng rót một ly linh mạch bích trà đưa cho Vũ Nhu Tử.

- Ồ? Tống tiền bối có linh mạch bích trà khi nào thế? - Vũ Nhu Tử nghi hoặc hỏi lại, phần mà cô tặng vẫn còn đang ở chỗ của Mẹ Tống. Nhưng khi nãy Tống Thư Hàng lại lấy linh mạch bích trà ở phòng của mình ra.

- Là của Tô Thị A Thập Lục trong Nhóm Cửu Châu Số 1 tặng đấy, lần trước ta giúp cô ấy một chuyện, nên cô ấy gửi tặng xem như cảm ơn.- Tống Thư Hàng nói.

- À à, là vị vãn bối kia của A Thất tiền bối, ta từng nghe các tiền bối trong nhóm nói qua.- Vũ Nhu Tử ngồi ở mép giường, đung đưa hai chân, ngón chân trắng nõn ngoe ngoe.

Khi nãy lúc cô bày bàn thắp nhang cũng không mang giày.

Tống Thư Hàng lôi cái ghế ở chỗ bàn máy tính ra, hắn nhớ tới khi nãy Vũ Nhu Tử mới cầu nguyện với Bạch tiền bối, nên lo lắng hỏi: - Vũ Nhu Tử, ban nãy cô cầu nguyện cái gì thế? Có tiện nói ra không?

Dù sao cũng là lời cầu nguyện, nếu như là mấy nguyện vọng thầm kín thì không tiện nói với người khác.

- À, là chuyện nhỏ thôi, có thể nói được. Khi nãy ta cầu, mong Bạch tiền bối phù hộ, cho việc tiếp theo ta làm có thể thuận lợi ấy mà.- Vũ Nhu Tử cười nói.

Chuyện muốn làm tiếp theo? Tống Thư Hàng chợt hỏi: - Là tàng bảo đồ ấy à? Cô muốn đi thăm dò bảo tàng kia sao?

Vũ Nhu Tử từng nói với Tống Thư Hàng ở trên mạng, nói là mình tìm được một phần tàng bảo đồ trong sổ tay của cha, cũng nói là khi nào rảnh thì sẽ đi tìm kiếm bảo tàng kia với Tống Thư Hàng.

- Không phải chuyện đó, tuy rằng lần này ta cũng có mang tàng bảo đồ theo. Nhưng lần này ta ra ngoài chủ yếu là vì một chuyện khác! - Vũ Nhu Tử nói, cô ngồi thẳng lại, bắt đầu kể rõ ràng.

...


Vũ Nhu Tử có một người bạn tốt, tên là Sở Xuân Huỳnh, cô là con gái trong một thế gia tu chân nhỏ, khi con bé Vũ Nhu Tử từng theo Linh Điệp Tôn Giả du ngoạn bên ngoài, nên quen biết cô ấy.

Sau này hai người bọn họ vẫn giữ liên lạc với nhau.

Nhưng cách đây không lâu, Sở Xuân Huỳnh đột nhiên mất liên lạc, Vũ Nhu Tử lấy làm lạ, nên mới sai người điều tra.

Sau đó cô mới biết được là thế gia tu chân của Sở Xuân Huỳnh gặp phải vài việc phiền toái.

Chừng trăm năm trước, thế gia họ Sở chiếm được một quyền công pháp kiếm thuật khá tốt. Việc này vốn là bí mật, chẳng ai biết được. Thế gia họ Sở cũng âm thầm cho người trong nhà của mình luyện.

Nhưng không biết vì sao, năm ngoái lại có tiếng đồn truyền ra, khiến cho một môn phái tu chân khác chú ý tới. Tuy rằng môn phái tu chân này cũng chẳng phải môn phái lớn lao gì, nhưng vẫn mạnh hơn một thế gia nho nhỏ như của Sở Xuân Huỳnh nhiều lắm.

Vậy nên, môn phái tu chân nọ bắt đầu làm khó làm dễ thế gia họ Sở khắp nơi… Muốn ép bọn họ giao phần công pháp kiếm thuật kia ra.

Chuyện này kéo dài đã hơn nửa năm rồi.

- Chuyện thế này mà không có ai quản à? - Tống Thư Hàng hỏi: - Chẳng lẽ trong tu chân giới không có ‘võ lâm minh chủ của tu chân giả’ gì đó, đứng ra ngăn cản môn phái tu chân kia à?

- Thật ra thì đúng là có minh chủ gì đó. Nhưng trong ấn tượng của ta, vị minh chủ kia đã bế quan gần sáu trăm năm rồi, không biết tới khi nào mới ra.- Vũ Nhu Tử cảm khái.

Đây là chuyện không thể tránh khỏi trong tu chân giới, muốn làm minh chủ của tu chân giới thì ít nhất ngươi cũng phải có thực lực cao cường, bằng không thì ngươi lấy cái gì để người ta phục?

Nhưng những tiền bối có thực lực cao cường mà bế quan là phải bế mấy trăm năm, thậm chí có người còn bế hơn cả ngàn năm. Trong thời gian mấy trăm mấy ngàn năm này, ai đâu ra mà quản?

Chẳng lẽ lại chọn thêm một vị minh chủ khác à?

Nhưng có được cái khỉ gì đâu… Nói không chừng chân trước ngươi mới chọn hắn làm minh chủ xong thì một giây sau người ta đã chuẩn bị tiết mục ‘bế quan vạn năm’ luôn rồi.

Vậy nên, minh chủ trong tu chân giới chỉ như vậy mà thôi...

- Bất quá ngoại trừ minh chủ ra, thì một số đại môn phái đạo môn và phật môn cũng sẽ trông nom một phần tu chân giới, tránh xảy ra sai lầm. Nếu như ai dám lám quá đáng, khiến cho mọi người nổi giận, vậy thì đừng có trách mọi người không khách khí.- Vũ Nhu Tử giải thích.

Cũng vì thế, nên môn phái kia mới không dám trực tiếp ra tay cướp cuốn công pháp kiếm thuật kia, mà dùng đủ thủ đoạn để gây khó dễ cho tiểu thế gia đó.


...

- Vũ Nhu Tử, cô định đi giúp người bạn đó của cô à? Cô định giúp kiểu gì? - Tống Thư Hàng hỏi dò.

- Ta vẫn chưa nghĩ ra phải giúp kiểu gì… bây giờ ta định đi xem thử trước, xem có thể giúp được gì hay không. Nếu như môn phái kia thật sự quá đáng thì ta sẽ quay về Linh Điệp Đảo, đưa người qua đó chống lưng giúp thế gia của bạn ta! Tới lúc không nói chuyện được thì phải xem nắm đấm của ai cứng hơn! - Vũ Nhu Tử siết nắm đấy, nghiến răng ken két.

- Có cần ta giúp gì không? - Tống Thư Hàng hỏi. Môn phái tu chân và thế gia tu chân đấy, chỉ nghĩ thôi đã thấy oách rồi. Nếu như có thể thì hắn rất muốn đến đó xem thử một phen.

Vũ Nhu Tử nhìn Tống Thư Hàng một cái, rồi lại uyển chuyển nói: - Không được đâu, tu vi của Tống tiền bối ngươi hơi thấp, có qua đó cũng không giúp được gì đâu.

Tống Thư Hàng lập tức khóc ròng... xin lỗi, ta chỉ là con gà!

- Chờ ta giúp bạn của mình xử lý xong, nếu a cha vẫn không phái người tới đưa ta về thì ta sẽ đi tìm bảo tàng với Tống tiền bối! - Vũ Nhu Tử giơ tay vỗ vai Tống Thư Hàng xem như an ủi.

Tống Thư Hàng đáp: - Được.

- Đúng rồi, ta nghe nói Đậu Đậu nhà Hoàng Sơn Chân Quân đang ở chỗ Tống tiền bối ngươi đúng không? Sao không thấy nó đâu? Ta chưa có cơ hội gặp Đậu Đậu lần nào. Trước kia a cha từng đưa ta tới nhà Hoàng Sơn Chân Quân làm khách, mỗi lần đều đúng lúc Đậu Đậu bỏ nhà ra đi.- Vũ Nhu Tử tò mò hỏi.

- Đậu Đậu bây giờ còn đang ở bệnh viện trị bệnh trĩ cùng với tiểu hòa thượng Qủa Qủa. Tính ra thì hôm nay là ngày trị liệu cuối cùng của tiểu hòa thượng rồi, chắc Đậu Đậu cũng sắp về rồi đấy.- Tống Thư Hàng đáp.

Đang nói tới Đậu Đậu thì điện thoại của Tống Thư Hàng lại vang lên. Xem ra chắc là của Đậu Đậu gọi tới.

- Chắc là Đậu Đậu sáp về nhà rồi, ta nghe điện thoại cái đã.- Tống Thư Hàng cười nói, bấm nghe máy.

- Alo, Thư Hàng tiểu hữu, ta là Chu Ly đây.- Đầu dây bên kia truyền tới giọng của Chu Ly. Hơn nữa, lúc này giọng của hắn lại vô cùng nặng nề, có cảm giác bất lực vô cùng.

Tống Thư Hàng cũng rất nghi hoặc vì sao mình lại có thể nghe ra được nhiều tâm tình như thế từ trong giọng nói của Chu Ly sư huynh, nhưng rõ ràng là hắn nghe ra được!

Tống Thư Hàng lập tức hỏi: - Chu Ly sư huynh, đã xảy ra chuyện gì rồi à? Sao giọng ngươi nghe lạ thế.

- Đậu Đậu chuồn mất rồi.- Lúc Chu Ly nói ra những lời này thì giống như đã dùng hết khí lực toàn thân của hắn: - Hơn nữa, nó còn xách theo tiểu hòa thượng Qủa Qủa kia chạy mất, xin lỗi nhé, Thư Hàng tiểu hữu. Rõ ràng ta ở ngay bên cạnh bọn nó, nhưng lại không thể trông nom bọn nó được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui