Hôm sau, 11/7, trời râm.
Hiếm lắm mới có một ngày sắc trời râm mát, tuy có Phong Hồn Băng Châu thì Tống Thư Hàng không sợ nóng bức, thế nhưng giữa ngày hè nóng nực mà không thấy khuôn mặt tươi cười xán lạn của ông mặt trời thì tâm trạng vẫn tốt hơn nhiều.
Sáng sớm nay Triệu Nhã Nhã đã lái xe đến đưa ba Tống đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe…
Mới đầu ba Tống còn khăng khăng nói thân thể mình chẳng có vấn đề gì, không muốn đi bệnh viện. Những người ở độ tuổi của ba Tống đều có tật xấu như thế đó, ốm đau không chịu đi bệnh viện khám, cảm mạo thông thường toàn thích ở nhà tự chữa, cứ như có sự kháng cự trời sinh với ba chữ “đến bệnh viện” vậy.
Thế nhưng sau khi mẹ Tống nghiêm sắc mặt lại thì ba Tống bèn ngoan ngoãn theo Triệu Nhã Nhã đến bệnh viện ngay.
Sự tình đằng sau quan hệ đặc biệt giữa ba Tống và mẹ Tống cũng là cả một câu chuyện dài.
Nghe nói năm đó hai người là bạn học cùng đại học… mười mấy năm trước ba Tống cũng không có dáng vẻ thư sinh như bây giờ.
Thể trạng của ba Tống khi đó cũng giống như lão Lữ bây giờ, lưng hùm vai gấu, dáng dấp cường tráng, mặt mũi dữ dằn.
Đã thế ba Tống còn là quân chủ lực trong đội tán thủ của trường, mà mẹ Tống lại là một cô nàng xinh đẹp có chút tiếng tăm trong trường đại học.
Nguyên nhân hai người quen biết nhau kể ra là như thế này: Nghe đâu năm đó trong đội tán thủ có một đội viên là bạn rất thân của ba Tống. Cậu chàng muốn theo đuổi mẹ Tống từ lâu nhưng chưa tìm được cơ hội tiếp xúc bao giờ. Cậu chàng suy nghĩ rất lung mấy ngày, cuối cùng nghĩ ra một diệu kế, thế là bèn đến nhờ ba Tống giúp đỡ diễn một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân.
Ba Tống năm đó dáng người cường tráng, mặt mũi hung hăng, diễn người xấu không cần phải hóa trang cũng đạt, chỉ cần đứng đó rung rung cơ bắp trên người rồi cười gằn một cái là đúng chuẩn nhân vật phản diện luôn rồi.
Cho nên người bạn kia mới nhờ ba Tống đi sắm vai người xấu để dọa mẹ Tống một chút, sau đó vào thời điểm quan trọng cậu chàng sẽ lên sàn sáng chói làm anh hùng cứu mỹ để đổi lấy một nụ cười gái đẹp!
Kể ra thì tính cách của ba Tống năm đó có vài phần tương tự với Tống Thư Hàng bây giờ, ông chẳng bao giờ từ chối những việc nhỏ tiện tay có thể giúp đỡ người khác như thế cả.
Thế là hai người dựng kịch với nhau.
Sau đó cả hai chọn một con đường nhỏ mà mẹ Tống đi học về phải đi qua rồi chờ ở đó.
Người bạn tốt kia ngồi trong góc khuất, chờ thời cơ để anh hùng cứu mỹ nhân, còn ba Tống gồng cơ bắp nhảy ra đón đường mẹ Tống.
Ba Tống làm theo kế hoạch chặn mẹ Tống lại, rung rung cơ bắp rồi cười hung dữ:
- Nè em gái, đi với anh đến chỗ này hay lắm, rồi anh với em cùng vui vẻ được không nào?
Diễn biến tiếp theo hẳn phải là mẹ Tống bị dọa khóc, sau đó bạn tốt xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, đánh ba Tống chạy làng, làm mỹ nhân vui vẻ.
Ai ngờ mẹ Tống chẳng sợ hãi chút nào. Cô bình tĩnh đứng lại, đánh giá ba Tống từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt săm soi lúc đó làm cho ba Tống cũng có phần sợ hãi trong lòng.
Tiếp đó mẹ Tống gật đầu rồi bình thản nói:
- Được đó, mình đi thôi.
Sau đó… cô và ba Tống cứ thế cùng nhau đi, đi nữa, đi mãi.
Bạn tốt của ba Tống quỳ rạp trên mặt đất, mãi hồi lâu chẳng thốt nên lời.
Không lâu sau mẹ Tống trở thành bạn gái của ba Tống, còn bạn tốt của ba Tống không biết đã khóc ngất trong WC bao nhiêu bận.
Sau đó một thời gian nữa, trong kiếp sống sinh viên ngắn ngủi mấy năm, khí chất của ba Tống thay đổi một cách chóng mặt. Từ một gã đàn ông men lì cường tráng dữ tợn, ông biến thành một người đàn ông đeo kính thư sinh, nho nhã lễ độ, thành tích học tập cũng càng ngày càng tiến bộ hơn.
Để có được chuyển biến lớn lao như thế, rốt cuộc ba Tống phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ thì không thể nào kể xiết với người ngoài.
…
…
Lúc Tống Thư Hàng ngủ dậy đi ăn sáng thì mẹ Tống chạy vội vào hỏi hắn:
- Thư Hàng, cái người bị thương mà con nhặt được đi đâu rồi?
Vừa nãy bà đi qua phòng dành cho khách ngó vào thì thấy người bị thương hôn mê hôm qua đã đi mất, ga giường của nhà mình cũng không thấy đâu luôn.
Tống Thư Hàng nuốt miếng omelette trong miệng rồi đáp:
- Con cũng đang định nói với mẹ đây, nửa đêm hôm qua người đó tỉnh lại, sau đó đến phòng con tìm con, nói chuyện một lát rồi đi rồi.
- Nửa đêm quấn ga giường đi á? Sao con không giữ người ta lại? - Mẹ Tống cau mày.
- Nửa đêm ông ta tới tìm con, con còn chưa tỉnh ngủ. Ổng nói với con đôi câu rồi quấn ga giường đi luôn, con còn không kịp lấy cho ổng bộ quần áo cơ. Thôi không sao, chuyện quần áo ông ấy khắc nghĩ ra cách giải quyết thôi. Dù sao con cũng không quen ổng, ổng muốn đi thì con chẳng cản làm gì.- Tống Thư Hàng tùy tiện đáp.
Hắn thực sự chưa kịp nghĩ đến việc cho Vân Vụ Đạo Nhân quần áo, thì người ta quấn ga giường nhảy qua cửa sổ bay đi mất rồi.
- Con cũng thật là, không cho người ta quần áo, người khác cười cho đấy.- Mẹ Tống thở dài, sau đó lại nói tiếp: - Còn người bạn kia của con vẫn ngủ chưa dậy à?
Bà thấy Bạch Tôn Giả còn chưa dậy ăn cơm…
- Ha ha, hắn ham ngủ lắm. Với lại hôm qua hắn lái xe suốt dọc đường nên chắc là hơi mệt. Mẹ cứ để hắn ngủ thêm đi, không sao đâu ạ.- Tống Thư Hàng gượng cười, chơi lớn rồi, Bạch tiền bối muốn bế quan những hai ngày cơ, giờ mới được có 20 tiếng đồng hồ thôi. Còn lâu ngài ấy mới bế quan xong.
Hắn phải nghĩ cách gì để không ra sơ hở mới được.
- Đúng là ham ngủ thật, vậy cứ để cậu ấy ngủ thêm một lát đi. Giữa trưa nhất định phải gọi người ta dậy ăn cơm đấy. Cứ để ngủ mãi thế không có lợi cho sức khỏe đâu.- Mẹ Tống nói.
- Con biết rồi, đến trưa con nhất định sẽ đánh thức hắn dậy.- Tống Thư Hàng cam đoan. Không biết hắn có thể cưỡng chế gọi Bạch Tôn Giả xuất quan không đây?
Nếu cưỡng chế đánh thức Bạch tiền bối đang bế quan thì có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không nhỉ?
Ví dụ như, Bạch tiền bối chưa bế quan xong mà bị gọi dậy thì có chứng “khó ở khi xuất quan” giống như “khó ở lúc ngủ dậy” không? Vạn nhất ngài ấy khó ở lúc xuất quan thật thì có đánh sập nhà hắn luôn không?
Đúng rồi, hình như hôm nay nhóc sư con chữa xong trĩ sang thì phải?
Nhóc chữa bệnh xong thì Chu Ly sư huynh sẽ đưa nó và mm về đây.
Đến lúc đó có lẽ có thể nhờ Chu Ly sư huynh nghĩ cách, nói không chừng có cách nào đó có thể biến thân thành Bạch tiền bối, sắm vai ngài ấy đi ra ăn bữa cơm để mẹ Tống khỏi nghi ngờ.
Thế là có thể giải quyết được vấn đề Bạch tiền bối bế quan rồi.
Vừa nghĩ tới đây thì Tống Thư Hàng âm thầm thở phào một cái.
Ăn xong bữa sáng thì đã sắp 7h30.
- Mẹ ơi, con đi rèn luyện một chút, có lẽ sẽ hơi lâu đấy. Có việc gì thì gọi cho con nhé.- Tống Thư Hàng nói.
Ở nhà chẳng có chỗ nào để mà tu luyện cả.
Cho nên hắn phải đi loanh quanh gần đó tìm một chỗ không có người để tu luyện "Kim cương căn bản quyền pháp".
- Ừ, đừng đi xa quá.- Mẹ Tống thuận miệng nói.
Tống Thư Hàng sờ sờ ngộ đạo thạch trong túi, nghĩ ngợi một lát lại chạy vào phòng khách xách bảo đao Bá Toái, bọc kín lại rồi mang theo.
Phải đẩy nhanh tu luyện cả Hỏa Diễm Đao mà Xích Tiêu Tử truyền thụ mới được. Từ khi nhìn thấy bóng dáng Xích Tiêu Tử trong trí nhớ của Thông Nương, Tống Thư Hàng càng ngày càng cảm thấy có lẽ chiêu Hỏa Diễm Đao này còn cất giấu bí mật gì sâu lắm.
Sau khi Tống Thư Hàng ra khỏi nhà thì chạy thẳng về hướng núi Ngưu Đỉnh, nơi đó là một địa điểm tu luyện tuyệt vời.
…
Trong khu rừng ở núi Ngưu Đỉnh.
Tống Thư Hàng đánh xong một lượt "Kim cương căn bản quyền pháp" rồi nhắm mắt cẩn thận cảm ứng biến hóa trên thân thể mình. Hôm qua hắn vừa mới mở ra Tị Khiếu. Thế nhưng hôm nay khi đánh xong một vòng quyền pháp thì hắn lại thấy khiếu thứ tư - Nhĩ khiếu có cảm giác tràn đầy khí huyết đến hơi hơi trướng lên.
Theo tính toán thì tối đa bảy ngày sau là Nhĩ khiếu có thể tích đủ khí huyết, trùng kích mở ra rồi!
- Vì ngày hôm qua mình ăn thân thể của Thông Nương hay sao? - Tống Thư Hàng ngầm hiểu trong lòng. Tuy rằng thân thể của Thông Nương hắn nuốt vào bụng hôm qua đã bị Vân Vụ Đạo Nhân dùng Không Không Diệu Thủ lấy ra, hóa thành kết tinh của Hành tinh rồi. Thế nhưng vẫn có một phần đã bị Tống Thư Hàng tiêu hóa và trở thành thuốc bổ cho khí huyết tự thân của hắn.
Mặc dù sức chiến đấu của Thông Nương rất cùi nhưng tu vi 300 năm lại không phải là giả, chỉ cần một phần nhỏ cũng đủ lấp đầy một khiếu huyệt của Tống Thư Hàng.
- Sau Nhĩ Khiếu là đến Khẩu khiếu, sau khẩu khiếu là Dược Long Môn chi cảnh! Ngư Dược Long Môn, hóa hư thành chân. Khí huyết chi lực vô hình trong cơ thể lúc đó sẽ hóa thành chân khí! - Tống Thư Hàng hít sâu một hơi.
Chân khí khác với khí huyết, chân khí có thể phóng ra ngoài như phim điện ảnh nha. Nếu tu luyện đến cảnh giới cao thì vung kiếm chém một cái là chém ra cả một đạo kiếm khí, bao ngầu!
Đang nghĩ vậy thì Tống Thư Hàng nhìn thấy bảo đao Bá Toái trong tay mình.
Là đao… là đao đó.
Ngay cả chiêu thức mà Xích Tiêu Tử truyền thụ trong giấc mộng cũng là Hỏa Diễm Đao luôn. Chẳng lẽ đời này nhất định hắn phải trở thành đao khách mà không được làm kiếm khách sao?
- Hừ! Chờ ta tu luyện tới cảnh giới Chân Sư nhị phẩm, ta sẽ lập tức đi luyện vài bộ kiếm pháp. Bạch y trường kiếm, thét dài hát vang! - Tống Thư Hàng nghiến răng nói.
Đầu tiên hắn tu luyện "Kim cương căn bản quyền pháp", Quân Tử Vạn Lý Hành, "Bất động kim cương thân" và "Chân ngã minh tưởng kinh"
Sau đó là Hỏa Diễm Đao và ba loại bí quyết vận dụng tinh thần lực: Tinh Thần trinh thám pháp, Cảnh giác và Tinh thần uy áp.
Tiếp theo là đạo thuật Chưởng Tâm Lôi và quy tức thuật.
Cuối cùng Tống Thư Hàng đốt lên một cụm lửa nho nhỏ, tu luyện Khống Hỏa Quyết.
Chẳng biết từ hồi nào hắn đã học được rất nhiều kĩ năng. Chưởng Tâm Lôi là ngầu nhất, Khống Hỏa Quyết cũng rất cool, đáng tiếc hắn còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn.
Sau khi tu luyện hết toàn bộ thì đã qua ba tiếng đồng hồ.
Đúng lúc này thì điện thoại của Tống Thư Hàng vang lên.
Hắn lấy ra xem, thì ra là Tiểu Giang của chuyển phát nhanh Phong Thu gọi tới.
Hàng của ai chuyển phát nhanh tới vậy? Chẳng lẽ là Linh Mạch Bích Trà mà Vũ Nhu Tử gửi đến sao? Nhanh thật đó nha!
Tống Thư Hàng nghe điện thoại:
- Alo, Tiểu Giang à?
- Haha, bạn học Thư Hàng à, tôi đây. Tôi đang đứng dưới lầu nhà cậu, có món hàng chuyển phát rất lớn muốn chuyển cho cậu này.- tiếng cười sang sảng của Tư Mã Giang truyền ra từ đầu kia điện thoại.
- Món hàng lớn? - Tống Thư Hàng hỏi theo phản xạ.
- To lắm, thùng hình lập phương to phải đến 6 m3 ấy.- Tư Mã Giang đáp.
Tống Thư Hàng ngây ra.
To thế cơ á?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...