Sau khi Tống Thư Hàng xuống lầu đi mua dao chặt xương thì mẹ Tống lại chạy ra cửa, kêu to: - Đúng rồi, A Hàng này, lúc con quay về nhớ mua luôn chai nước tương nhé, tương trong nhà cũng hết rồi.
- Dạ, con biết rồi.- Tống Thư Hàng khoát tay trả lời.
- Đi đường cẩn thận đấy.- mẹ Tống dặn dò một câu sau cùng, rồi quay người đóng cửa lại.
Đợi sau khi Tống Thư Hàng đi xa....
Ở đằng sau chiếc hộp trên ngăn tủ lại có một cọng hành non nhú ra!
- Chà chà, đúng là tên nhân loại ngu xuẩn, ngươi cho rằng mình thật sự có thể nắm được bản yêu trong tay à? Nực cười, bản yêu dầu gì cũng là đại yêu đã tu hành hơn ba trăm năm! Dám uy hiếp bản yêu à! - hành tinh dương dương đắc ý nói.
Cô không hề bị Tống Thư Hàng mang đi, cọng hành bị Tống Thư Hàng cầm đi chỉ là một cọng hành bình thường mà thôi.
Dù hành tinh có vô dụng cỡ nào đi chăng nữa thì cô cũng là một yêu tinh, Ngoại trừ việc sau khi hiện nguyên hình thì có thể dùng pháp thuật độn thổ ra thì cô còn có một kỹ năng mà bất kỳ yêu tinh nào cũng biết, đó chính là khiến cho mình không bị người bình thường nhìn thấy! Đương nhiên, phàm là những tu sĩ sau khi hoàn thành cơ bản xong thì vẫn có thể nhìn thấy bộ dạng của yêu tinh khi đã ẩn hình.
Nhưng đây không phải vấn đề, dù sao chỉ cần cô ẩn hình rồi thì mẹ Tống và những người khác sẽ không nhìn thấy cô.
Cũng ngay lúc này, nhân lúc Tống Thư Hàng vào phòng sửa sang lại cái vali thì Thông Nương đã lặng lẽ ẩn hình, chui vào nhà bếp. Sau dó cô ta lén lút trộm một cọng hành có kích cỡ xêm xêm với mình, còn nguyên củ hành ra.
Tiếp theo, cô đặt cọng hành đó lại chỗ của mình. Lại dùng thân thể của mình cọ khắp cọng hành kia. Để lại khí tức của mình ở trên đó, để đề phòng Tống Thư Hàng phát hiện ra dị trạng.
Còn bản thể của cô thì nấp vào đằng sau cái hộp nhỏ ở trên ngăn tủ.
Sau khi làm xong hết mọi việc, cô bắt đầu kiên nhẫn đợi chờ cơ hội, chờ khi Tống Thư Hàng mang theo cọng hành kia rời đi.
Chỉ cần Tống Thư Hàng đi rồi thì cơ hội để cô chạy thoát thân sẽ tới!
....
Sau đó, mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, hôm nay cô may mắn tựa như được thần phù hộ!
Tống Thư Hàng ra ngoài, không nghĩ ngợi gì nhiều, tiện tay cầm cọng hành kia đi theo, ra ngoài mua dao chặt xương....
Nhưng Thông Nương không vội. Cô nghe ngóng tiếng bước chân của Tống Thư Hàng ngày càng đi xa, mùi của Tống Thư Hàng cũng ngày càng xa hơn.
Lúc này, Thông Nương mới chui ra từ sau cái hộp kia!
- Tiếp theo đã tới lúc để bản yêu chạy thoát rồi! Chạy xa khỏi nơi này, tuyệt đối không thể để cho cái người tên Tống Thư Hàng kia bắt được.- Thông Nương nghĩ thầm trong bụng.
Cô cũng không nghĩ tới chuyện làm hại người nhà của Tống Thư Hàng…không phải cô không muốn, mà là cô không dám!
Bởi vì cô có thể cảm ứng được, trong căn nhà này vẫn còn hai cỗ khí tức cường đại khác!
Khí tức của hai người kia thật sự quá mức cường đại, ở trong cảm giác của Thông Nương, khí tức của hai người này tựa như mặt trời và mặt trăng, không thể nào xem nhẹ được!
Cho nên, Thông Nương căn bản không dám gây sự, chỉ đành cụp đuôi bỏ chạy là được rồi....
- Tự do vạn tuế! - Thông Nương thấp giọng hoan hô, sau đó cô lặng lẽ nhú thân hành ra từ trong ngăn tủ, chuẩn bị chạy trốn!
Đúng lúc này, giọng của mẹ Tống đột nhiên vang lên: - Ủa? Sao lại có cọng hành nằm đây vậy ta?
Sau đó, Thông Nương chỉ cảm thấy thân thể của mình bị siết chặt, cô đã bị mẹ Tống túm lấy!
Thật ra, với thực lực của Thông Nương thì muốn tránh khỏi bàn tay của mẹ Tống chỉ là chuyện vặt mà thôi... Nhưng đúng lúc nãy, một trong hai cỗ khí tức cường đại ở trong phòng dường như có động tĩnh, phát ra tiếng hô rất khẽ.
Thông Nương bị dọa hết hồn, sau đó đã bị mẹ Tống túm mất rồi!
- Mình nhớ là đâu có bỏ hành ở đây đâu ta? - mẹ Tống lộ ra vẻ nghi hoặc, bất quá bà vẫn đưa Thông Nương vào trong bếp.
Sau đó ném cô vào trong đống hành.
- Ừ, hành chẳng còn bao nhiêu nữa, hay là làm hành xào thịt dê nhỉ? - mẹ Tống lẩm bẩm.
Thông Nương nghe nói thế thì lập tức giật mình: - Đáng chết, bà ta muốn làm gì đây? Không phải là muốn xắt mình ra để nấu ăn đấy chứ?
Cô còn đang nghĩ ngợi thì mẹ Tống đã cầm dao lên, bắt đầu cắt hành cạch cạch rồi!
Đáng chết, bản yêu chính là đại yêu đã tu hành ba trăm năm, dám coi bản yêu như một cọng hành bình thường? Giỡn mặt với ta đấy à!
Thông Nương tức giận, cọng hành không phát uy thì tưởng ta là cọng hẹ hả!
Vậy nên, cô chuẩn bị phô bày thực lực của mình, khiến cho nhân loại nông cạn trước mắt biết được sự đáng sợ của cô.
Nhưng đúng lúc này, một trong hai cổ khí tức trong phòng đột nhiên lại phát ra tiếng rên rỉ kỳ lạ.
Nghe thấy tiếng rên này, Thông Nương lập tức sun vòi.
Thôi vậy thôi vậy, muốn cắt thì cắt đi!
Dù sao thì dao bình thường cũng không làm gì được cô cả.
Đợi nhân loại ngu xuẩn này phát hiện không cắt được cô thì chắc là sẽ bỏ cuộc nhỉ?
Cạch cạch.... cạch cạch....
mẹ Tống xắt rất nhanh, đảo mắt đã cắt xong mớ hành lá trong tay, ngoại trừ Thông Nương ra.
Thật đáng thương, đúng là đáng thương quá đi mất. Đây đều là đồng loại của cô cả, lại bị con người bầm thây vạn đoạn như thế.... cô có hơi đau buồn một chút.
- Ủa? Sao cọng này không đứt nhỉ? - lúc này mẹ Tống nghi hoặc nhìn Thông Nương vẫn còn nguyên xi.
Chẳng lẽ dao bị hỏng à?
Bà nghi hoặc đè Thông Nương lại, cắt một dao thật mạnh.
Lưỡi dao miết lên người Thông Nương lại như cắt lên sắt thép vậy, hoàn toàn không cắt được. Hơn nữa, mẹ Tống đã dùng hết sức rồi, lưỡi dao trong tay lại truyền tới một lực phản chấn nho nhỏ.
-? - mẹ Tống nghi hoặc.
- Sợ chưa? Sợ hết hồn chưa? Tuy rằng tu vi của bản yêu không cao, nhưng dẫu gì ta cũng là đại yêu đã sống ba trăm năm. Chỉ là một con dao bình thường thì sao có thể đả thương được ta? - Thông Nương dương dương đắc ý nói…đương nhiên, mẹ Tống không nghe thấy những gì cô ta nói được.
- Dao bị cùn à? - mẹ Tống nhìn con dao trong tay mình.
Bà lại dùng dao cắt thử những thứ khác như thịt dê với bắp cải.
Lạ thật, dao bén lắm mà, cắt cái gì cũng ngọt sớt đây này.
Vậy nên mẹ Tống lại quay lại cắt Thông Nương tiếp... Kết quả không cần phải nói, vẫn không thể cắt được, cứa dao kiểu gì cũng không cắt được.
Quái thật đấy!
- Chẳng lẽ nó không phải hành mà chỉ là mô hình cọng hành như hàng mẫu trưng bày nhỉ? - mẹ Tống nghi hoặc giơ Thông Nương lên, ngửi ngửi.
Một mùi hành thơm ngát truyền tới, lại sờ sờ thử, đây rõ ràng là một cọng hành thật mà?
mẹ Tống sững sờ.
Ngây ra một lúc, đột nhiên, hai mắt của mẹ Tống sáng lên!
Chẳng biết tại sao, bà lại nhớ tới đao trang trí của Tống Thư Hàng.
Hay là dùng cây đao đó thử xem?
Dù sao thì cũng chỉ cắt hành thôi, cũng không làm dơ gì.
Đã nghĩ thì phải làm ngay, đây là đức tính tốt đẹp mà mẹ Tống đã di truyền cho Tống Thư Hàng.
Vậy nên, mẹ Tống cầm Thông Nương, vội vàng chạy lên phòng khách, tháo cây đao trang trí xuống trong ánh mắt khó hiểu của mấy người Triệu Nhã Nhã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...