Tu Chân Liêu Thiên Quần

- Chuyện gì thế? - mẹ Tống thấy sắc mặt Tống Thư Hàng là lạ nên cũng đi qua bên cửa sổ nhìn xem. Sau đó, bà lập tức thấy một màn lão Lữ và ba Tống leo lên trên máy kéo, còn có Lữ Thiên Hữu mặt mày nhăn nhó bò lên xe kéo với vẻ mặt thê thảm….

- Hai cái ông này, uống rượu xong thì lên cơn à? Đúng là thiếu đánh mà! - mẹ Tống tức giận quát to, lập tức móc điện thoại ra gọi cho ba Tống.

Nhưng tiếng chuông điện thoại của Ba Tống lại truyền tới từ trên bàn cơm… lúc trước Ba Tống nghe điện thoại của Tống Thư Hàng xong thì cũng tiện tay ném điện thoại lên bàn mất rồi.

- … - Mức độ tức giận của mẹ Tống lập tức tăng cao, bà quát thật lớn xuống chỗ ba người ở bên dưới: - Lão Tống, ông dừng xe kéo lại ngay cho tôi!

Nhưng tiếng động cơ máy kéo ở dưới lầu hơi lớn, nên Ba Tống, lão Lữ và cả Lữ Thiên Hữu đều không nghe thấy tiếng quát của mẹ Tống.

Máy kéo chuyển động, từ từ tăng tốc.

Brừm brừm brừm…. xịch xịch xịch….

Một cột khói đen bốc lên, máy kéo nhanh chóng chạy khỏi trước cửa nhà Tống Thư Hàng.

Mẹ Tống: - ….

Tống Thư Hàng: - ….

Mẹ Tống ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: - Thư Hàng này, con chạy ra xem chìa khóa chiếc xe của anh Thiên Hữu con có ở đó hay không, chiếc BMW ở dưới lầu là của nó đấy, nếu như có chìa khóa thì con mau lái xe đuổi theo ba người bọn họ đi!

- Không đuổi kịp đâu.- Tống Thư Hàng cười khổ nói.

- Hả? - mẹ Tống không hiểu.

- Chiếc máy kéo của con… tốc độ của nó hơi khác một chút ạ.- Tống Thư Hàng ngửa đầu lên nhìn trời, tăng tốc một chút thôi là có thể chạy với vận tốc 100km, lại nhanh thêm tí nữa là chạy được với tốc độ 150km như chơi luôn, nếu tăng tốc tối đa thì còn nhanh hơn nữa, đuổi theo kiểu gì đây?



- Ơ, cảm giác lái chiếc xe kéo này tuyệt thật đấy.- lão Lữ vừa lái xe vừa cười lớn, toàn thân lắc lư theo nhịp rung của máy kéo, quẩy hết mình luôn.


Đã lâu lắm rồi mới có lại cảm giác lái xe kéo thế này! Khiến cho lão Lữ như quay về thời còn trẻ.

Nhớ năm đó, ông cũng lái máy kéo thế này đây.

Đặc biệt là lúc vào mùa đông ấy, uống chút rượu cho ấm người, sau đó lái chiếc xe kéo cục cưng của mình, chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố Văn Châu. Khi đó ông vừa mới kết hôn, bôn ba vì cuộc sống, tuy là vất vả, nhưng lại vô cùng hạnh phúc —— nếu như không có ba Tống thường xuyên tới đâm vào chỗ đau của ông thì chắc là lúc đó ông sẽ hạnh phúc hơn nữa.

Ông đạp chân ga, đồng thời bẻ lái xe kéo vô cùng điêu luyện.

Tốc độ của máy kéo càng lúc càng nhanh, cột khói đen bốc lên cũng nhiều hơn.

- Lão Tống này, bây giờ lái đi đâu đây nhỉ? Tôi nhớ từ đường Bạch Kình chạy lên núi có một con đường mòn cũ đúng không, cũng chẳng có ai. Nếu như lái lên đó thì cũng không sợ gặp phải cảnh sát đâu.- lão Lữ lên tiếng hỏi Ba Tống.

Dù sao thì bây giờ đã khác xưa, năm đó dù uống rượu lái máy kéo cũng chẳng ai thèm để ý.

Nhưng bây giờ uống rượu mà lái xe, lỡ bị bắt lại thì sẽ to chuyện lắm.

- Cũng được, ông cứ đi về phía lên núi là được. Mà nhớ là đừng có đi đường lớn, đi đường nhỏ ấy. Ở sau núi có một đoạn đường mới sửa xong, cũng không biết là để làm gì. Ông lái lên đó chơi cũng được.- Ba Tống ngồi ở đằng sau xe, cứ cảm giác là lạ nói không nên lời.

Bởi vì không biết vì sao tốc độ của chiếc máy kéo này đang tăng lên không ngừng, cảnh vật hai bên đường đang trôi qua vèo vèo với tốc độ cực nhanh.

- lão Lữ này, ông chạy tốc độ bao nhiêu thế? - Ba Tống lớn tiếng hỏi, bởi vì tiếng động cơ máy kéo ồn quá, nên lúc nói chuyện bất giác phải lớn giọng hơn.

- Không chạy nhanh đâu, còn một khoảng nữa mới tới tốc độ nhanh nhất, ông cứ yên tâm đi, ha ha ha.- Lão Lữ ngồi phía trước cười to.

Lữ Thiên Hữu cũng cảm thấy không đúng, chưa chạy tới tốc độ nhanh nhất là sao?

Không đúng nha!

Lữ Thiên Hữu thử so với tốc độ mình bình thường khi lái xe thì tốc độ của chiếc máy kéo này bây giờ chắc phải hơn 60km luôn rồi ấy chứ? Hơn nữa, nó còn đang tăng lên nữa kìa.


Nói giỡn chắc, máy kéo chạy với tốc độ 60km rồi mà còn chưa tới mức nhanh nhất?

Chẳng lẽ chiếc máy kéo này được độ lại rồi à?



Ở thành phố Văn Châu này, cách đường Bạch Kình không xa có một ngọn núi tên Ngưu Đỉnh sơn, nơi đó có một con đường uốn quanh.

Ngưu Đỉnh Sơn này thật ra là mấy ngọn núi liền nhau tạo thành, không thể tìm thấy tên của nó trên bản đồ được, bởi vì đây là tên của người dân địa phương gọi mà thôi.

Rất lâu trước đây, nơi này có một con đường núi uốn lượn, nối liền một số người sống bên trong Ngưu Đỉnh Sơn với thế giới bên ngoài.

Nhưng sau này người dân bên trong Ngưu Đỉnh Sơn đều chuyển đến dưới chân núi sống cả rồi, trên núi chẳng còn mấy ai ở. Nên con đường này dần dần cũng bị bỏ phế.

Nhưng hai năm trước, có một vị thổ hào không rõ tên tuổi đã xin được giấy phép, sau đó tự mình bỏ tiền ra sửa lại con đường đó, bây giờ con đường đó đã trở nên thoáng hơn rất nhiều.



Lúc này, có ba chiếc xe thể thao màu đỏ, xanh, trắng đang đỗ ở trên đường vào sơn đạo lên Ngưu Đỉnh Sơn.

- Sao hả, con đường này tuyệt chứ.- Một cô gái cột tóc đuôi ngựa cao thật cao, tràn ngập khí chất thanh xuân phơi phới đi ra từ chiếc xe màu trắng. Cô giơ tay ra, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

ở bên trong chiếc xe mày lam, có một cô gái mặc đồ trắng, đôi chân thon dài, mắt xếch chui ra, cô đưa mắt nhìn con đường kia, khẽ cười nói: - Chỗ mà Tiểu Mạch Tuệ chọn đúng là không tệ!

Cuối cùng là một cô gái đeo kính râm chui ra từ trong chiếc xe màu đỏ, cô tựa lên xe: - Đừng có nói nhiều nữa, xe của mình đã đói khát khó nhịn rồi, chúng ta đua một trận đi!

- Hắc hắc hắc, mình chỉ chờ có mỗi câu này của cậu thôi.- Tiểu Mạch Tuệ cười: - Nhìn nhé, lần này mình nhất định sẽ chạy với tốc độ hơn 120km cho các cậu xem! Trên đoạn đường này, lúc mình chạy nhanh nhất còn có thể lên tới 130km ấy chứ.

Chạy 120km?


Đợi đã, có phải mấy con số này hơi sai sai rồi không? Tốc độ 120km thì ghê lắm à? Lên mấy đoạn cao tốc mà chạy nhanh một chút, đạp chân ga mạnh một chút là đã tới tốc độ này rồi còn đâu?

- Ha ha, người âm thầm luyện tập không chỉ có mỗi mình cậu thôi đâu! Mình cũng đã luyện lâu lắm rồi, dù là đường núi thì mình cũng có thể giữ nguyên tốc độ 100km đấy, hai người các cậu chắc chắn không phải đối thủ của mình đâu.- cô gái đeo mắt kính tên Arthur đắc ý nói.

Tốc độ 100km mà đã đắc ý được rồi.

Không sai…. Ba cô nàng này thích đua xe, nhưng thực lực lại chẳng ra đâu….

Các cô thích đua xe, nhưng bình thường người ta đua xe thì tốc độ nhanh quá, các cô chỉ có thể đi theo hít bụi mà thôi.

Cho dù các cô thích đua xe đến đâu đi chăng nữa, mà cứ bị hít bụi, bị cười nhạo mãi thì các cô cũng chẳng vui vẻ gì.

Vậy nên cô nàng tên Tiểu Mạch Tuệ này mới nghĩ cách xin được giấy phép, bỏ tiền ra sửa mấy con đường bị bỏ hoang, hoặc ít người để dành đua xe.

Tiếp theo, mấy cô nàng thích đua xe, nhưng thực lực lại chẳng tới đâu lại hẹn nhau tới đây đua chơi cho vui.

Không cần nhanh bao nhiêu, chỉ cần hưởng thụ cảm giác được đua xe là được.

- Triệu Nhã Nhã, lên xe đi, mình đua nào! - Tiểu Mạch Tuệ chui lại vào trong chiếc xe màu trắng của mình xong lại quay sang gọi cô gái chân dài đứng cạnh chiếc xe màu xanh kia.

…. Cô gái đang mỉm cười nhìn con đường kia không phải ai khác, mà là con gái của cậu ruột Tống Thư Hàng, Triệu Nhã Nhã.

- Không ngờ nơi Tiểu Mạch Tuệ chọn lần này lại là đường Bạch Kình ở thành phố Văn Châu, nơi này ở khá gần nhà Thư Hàng. Đua xong thì đến nhà Thư Hàng xem thử, không biết nó đã về chưa.- Triệu Nhã Nhã nghĩ thầm trong lòng.

Ừ, đúng vậy, Triệu Nhã Nhã thích đua xe…. Cô che giấu sở thích này khá tốt nên người trong nhà không ai biết cả!

Sau đó, ba cô gái leo lên xe của mình.

- Mình đếm đến ba xong thì chúng ta sẽ xuất phát nhé! - Tiểu Mạch Tuệ nói to.

Dù sao thì cũng không phải đua xe chính thức, ba chị em chơi với nhau thôi nên không để ý mấy quy tắc cũng không sao cả.

- Ba, hai, một! - Tiểu Mạch Tuệ quát to một tiếng, ấn mạnh còi xe, ba chiếc xe thể thao lao cái vèo về phía trước.


Lao vun vút trên con đường.

Lúc đầu, ba cô nàng này chạy cũng có bài bản lắm, tốc độ chạy băng băng không chậm chút nào.

Nhưng mỗi khi tới đoạn rẽ cua thì ba cô nàng lại nhấn phanh lại, chạy chậm rì….

Giáo viên đã nhắc nhở mãi là lúc rẽ cua phải chạy chậm lại mà!

Đúng rồi, lái xe thì phải như thế chứ, an toàn là trên hết nhé!



- Yo yo check it out! - lão Lữ lái máy kéo, bung lụa quẩy khí thế, miệng thì hát hò, chạy dọc theo đường Bạch Kình ra phía sau ngọn núi…

Ba Tống ngồi đằng sau khẽ nhíu mày: - Sao cứ thấy tốc độ kỳ kỳ thế nhỉ? Ban nãy chạy trên đường hình như cũng vượt qua mấy chiếc xe rồi thì phải?

- Đừng có nghĩ nhiều thế, nói không chừng là người ta chạy chậm nên mới bị chúng ta vượt qua mà thôi. Tuy nói thế, nhưng cảm giác lái xe kéo mà chạy vượt mặt xe ô tô thế này đã thật đấy.- lão Lữ cười ha hả nói.

‘Không đúng đâu ba ơi, tốc độ này có vấn đề thật mà’ Lữ Thiên Hữu nghĩ thầm trong bụng. Đồng thời, hắn lại giơ tay sờ sờ tóc mình trong lòng lại nghi hoặc thêm, sao không có gió thổi thế này?

Máy kéo này không có kính chắn gió, theo lý thuyết thì dù chạy chậm đi nữa thì trong quá trình chạy cũng phải có gió thổi mới đúng chứ?

Nhưng hắn ngồi đây cả buổi trời rồi mà không có cơn gió nào thổi trúng hắn hết là sao?

- Ha ha ha, lão Tống, chạy đến chỗ ông nói rồi này. Chà chà, chỗ này tốt thật, con đường rộng thế này, lại còn không có bóng ai. Néu như lái xe xịn tới đây mà đua thì sướng phải biết. Bất quá bây giờ để tôi chạy chơi cho đã một lát, để hai người xem phong thái lái xe kéo của tôi 20 năm trước! - lão Lữ dương dương đắc ý.

Ông dùng sức đạp mạnh chân ga, đẩy lên tốc độ cao nhất!

Brừm brừm brừm… xịch xịch xịch…. Máy kéo kêu ầm ầm lao lên đường.

Đồng thời, tốc độ của máy kéo lại tăng lên rất nhiều.

Ba Tống lo lắng nói: - Cẩn thận một chút, đây là đường núi, nhiều chỗ cua gấp lắm!

Lão Lữ cười ha hả: - Sợ cái gì chứ, năm đó tôi cũng lái máy kéo, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua mười tám khúc ngoặt trên núi luôn đây. Nhìn này, tôi rẽ cua thật oách cho ông xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui