- Lăn sang một bên, vừa nhìn thấy ngươi là đã thấy ghê tởm rồi.
Trương Vệ Đông nhìn hai người bước vào trước sau thái độ biến hóa vô cùng lớn thì cỗ tức giận không thể kiềm chế được nữa bộc phát ra, đồng thời vung tay lên, tím mặt nói.
Trương Vệ Đông vung tay lên là muốn đem những ức chế trong lòng tiết hết ra ngoài, hai người Vương Kim Tiêu và Lưu Ngọc Vinh thì không tự chủ được đứng dạt ra hai bên cửa. Sau đó gương mặt hai người đỏ bừng lên, ngay cả cái rắm cũng không dám phóng.
Đám người Tùy Lệ lúc trước còn nhìn thấy Vương Kim Tiêu và Lưu Ngọc Vinh tự đắc giống như thiên vương lão tử thì lúc này quả nhiên đến thả bọn họ ra ngoài. Không chỉ như thế còn dùng bộ dạng như nô tài, khom người cúi đầu không dám nhìn Trương Vệ Đông. Không biết vì sao mà hai người bọn họ trước sau thay đổi lớn như thế.
Ngay khi đám người Tùy Lệ trợn tròn mắt nhìn, thì ở đằng sau Đàm Vĩnh Khiêm vội vã bước vào, vừa nhìn thấy Trương Vệ Đông thì lập tức vẻ mặt xấu hổ kiểm điểm:
- Chú! Vĩnh Khiêm đến chậm.
Trương Vệ Đông nhìn thấy Đàm Vĩnh Khiêm cũng không nói gì, chỉ có điều tâm tình hơi buồn bực vỗ bờ vai hắn.
Nhìn một trung niên nam tử hơn ba mươi tuổi gọi Trương Vệ Đông là chú, đám người Tùy Lệ hoàn toàn hóa đá. Về phần Vương Kim Tiêu, Lưu Ngọc Vinh còn có Lâm Phồn Vinh vội vàng đi tới nghe thấy thư ký trưởng đại nhân gọi Trương Vệ Đông là chú thì sợ tới mức hai mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa thì bất tĩnh đương trường.
Lúc này thật sự là chọc thủng trời rồi, dám bắt chú của trưởng thư ký, ủy viên thường ủy bắt lại, hơn nữa còn đổi trắng thay đen.
Cùng tiến vào còn có Sở Triều Huy lúc này cũng đang khiếp sợ vạn phần, hắn vốn tưởng rằng anh em kết nghĩa của Đàm Chính Minh nói thế nào cũng là một lão nhân, chứ tuyệt đối không ngờ đối phương còn trẻ tuổi như vậy, nhìn thế nào cũng không khác gì một sinh viên. Chẳng qua, để cho Sở Triều Huy cảm thấy khiếp sợ chính là Đàm Vĩnh Khiêm đối với người trẻ tuổi này rất cung kính, cam tâm tình nguyện gọi một tiếng chú.
Sở Triều Huy dù sao cũng không phải là người bình thường, nhìn thấy một người quyền cao chức trọng như Đàm Vĩnh Khiêm có thể cam tâm tình nguyện gọi một thanh niên trẻ tuổi là chú, hơn nữa còn vô cùng tôn kính thì cũng rất nhanh hồi thần lại nghĩ: “Người thanh niên trước mặt này không hề đơn giản, không những thế mà là loại vô cùng không đơn giản, nếu chần chừ một chút thôi, hoặc không hạ thấp được thân phận của mình chỉ sợ sau này không thể đặt quan hệ được với hắn.”
Cho nên, Sở Triều Huy chỉ hơi sững sờ một chút liền vội vàng bước lên một bước, cũng cung kính giống như Đàm Vĩnh Khiêm, thần tình xấu hổ nói:
- Sư thúc! Là Triều Huy công tác không tốt, khiến cho ngài bị ủy khuất.
Trương Vệ Đông không biết Sở Triều Huy, nên đưa ánh mắt liếc sang nhìn Đàm Vĩnh Khiêm dò hỏi.
- Chú! Vị này là phó cục trưởng thường vụ cục công an, có học hỏi qua một ít võ học từ chỗ cha cháu, cho nên dựa theo bối phận phải gọi ngài là sư thúc.
Đàm Vĩnh Khiêm vội vàng giải thích.
Nghe thấy vị trung niên nam tử gọi thầy Trương là sư thúc không ngờ lại giữ chức vụ phó cục trưởng thường vụ cục công an thì đám người Tùy Lệ lập tức ngây ngốc cả người, nhưng bọn họ rất nhanh tỉnh lại, đưa ánh mắt sùng bái nhìn Trương Vệ Đông.
“Thầy Trương thật hoành tráng, thật đẹp trai, ngay cả phó cục trưởng cục công an cũng phải gọi một tiếng là sư thúc a. Về sau ta nhất định phải theo thầy lăn lộn.”
Đám nam sinh Lý Trung hai mắt sáng ngời lên, thần tình hưng phấn thầm nghĩ.
“Thầy Trương thật đẹp trai, thật lạnh lùng, nếu có một người bạn trai như thế thì thật tốt biết bao.”
Đám nữ sinh như Lữ Nhã Phân vẻ mặt khao khát nghĩ.
Vố Sở Triều Huy là một nửa đệ tử của Đàm Chính Minh, Trương Vệ Đông hẳn là có cảm giác như người một nhà, nhưng bởi vì sự việc xảy ra vừa rồi mà hắn lại vừa vặn là phó cục trưởng cục công an khiến cho ấn tượng của Trương Vệ Đông đối với hắn không được tốt cho lắm. Vì vậy, khi nghe Đàm Vĩnh Khiêm giới thiệu như thế thì chỉ hơi lạnh nhạt gật đầu chào Sở Triều Huy nói:
- Hóa ra là Sở cục trưởng, làm phiền ngươi.
Sở Triều Huy thấy mình gọi Trương Vệ Đông là sư thúc, mà Trương Vệ Đông lại gọi mình là Sở cục trưởng thì biết bởi vì chuyện này mà bản thân hắn bị vạ lây. Nghe được ý tứ bất mãn của Trương Vệ Đông, hắn không khỏi thầm cười khổ, vội vàng nói:
- Sư thúc khách khí, chuyện này vốn là do Triều Huy công tác không được tốt. Sư thúc yên tâm, chuyện này đệ tử nhất định sẽ tự mình điều tra cho rõ, mặc kệ người nào cũng nghiêm khắc xử trí.
Vốn nhìn thấy Sở Triều Huy gọi Trương Vệ Đôn glà sư thúc thì Lâm Phồn Vinh đã sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, tứ chi lạnh lẽo. Hiện tại còn nghe thấy hắn nói vậy thì không dám chần chừ, vội vàng dùng sức kéo Lâm Bân ra.
- Hỗn đản, còn không mau nhận lỗi với thầy Trương và các vị học trưởng?
Túm Lâm Bân từ phía sau đẩy ra đằng trước, Lâm Phồn Vinh tát một nhát lên mặt Lâm Bân, mắng.
Lâm Bân có khi nào gặp chuyện xấu hổ như này? Trong lòng hắn thật sự hối hận vô cùng, nhưng cha hắn đang tức giận, ngay cả người quyền uy nhất trong gia đình là mẹ hắn hiện tại cũng không dám nói tiếng nào. Hắn làm sao dám tranh luận nửa câu? Cho nên, hắn vội vàng hướng về phía đám người Trương Vệ Đông mà cúi đầu.
Trương Vệ Đông làm sao không biết những điều này lả bởi vì Đàm Vĩnh Khiêm và Sở Triều Huy? Những người như thế căn bản sẽ không bao giờ cúi đầu nhận sai với bọn họ, kết quả phán quyết cuối cùng nếu không có người đứng ra chống lưng thì luôn là bọn họ chịu tội. Cũng chính bởi vì như thế, Trương Vệ Đông nhìn vẻ mặt của Lâm Phồn Vinh mà cảm thấy ghê tởm, hắn đưa tay ngăn lại nói:
- Không cần.
- Đúng... Đúng... Đều là do tôi không biết dại dỗ con cái, xin thầy Trương hãy đại nhân đại lượng, về nhà tôi nhất định sẽ...
Lâm Phồn Vinh vội vàng bước lên trước nói.
- Lâm Phồn Vinh! Anh ầm ĩ đã đủ chưa? Ngươi cho đây là quản giáo có vấn đề sao? Có phải anh nghĩ tai tôi bị điếc không? Được! Cho dù là tôi điếc, chẳng nhẽ lỗ tai Sở cục trưởng cũng điếc sao? Mười lăm ngày tạm giam là câu nói của ai? Anh nói cho tôi nghe.
Đàm Vĩnh Khiêm đứng bên cạnh nghe tới thời điểm này thì biết Lâm Phồn Vinh cũng không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, còn muốn tránh xa rắc rối cho nên tức giận tới cực điểm chỉ tay về phía mặt Lâm Phồn Vinh tức giận nói.
Lâm Phồn Vinh nhìn thấy Đàm Vĩnh Khiêm chỉ mặt mình tức giận tới tái mặt thì mồ hôi lạnh chảy xuống càng nhiều.
Đàm Vĩnh Khiêm không chút nào để ý tới Lâm Phồn Vinh nữa, quay sang Trương Vệ Đông nói:
- Chú! Chúng ta đổi địa phương khác nói chuyện đi.
Trương Vệ Đông gật đầu, sau đó quay về sau ôn hòa nói với đám người Lý Trung:
- Chúng ta đi thôi.
Ngay cả thường vụ, phó cục trưởng cục công an cũng phải cung kính gọi Trương Vệ Đông một tiếng sư thúc, về phần Đàm Vĩnh Khiêm dám ở trước mặt đám người Lý Trung chỉ thẳng vào mặt cha của Lâm Bân, hơn nữa còn mắng người ta thì cũng không khó đoán ra đó là một đại nhân vật. Cho nên vị thầy giáo trẻ Trương Vệ Đông này hiện tại ở trong suy nghĩ bọn họ địa vị vô cùng cao, tuyệt đối xứng đáng đứng vào hàng ngũ đại nhân vật.
Một đại nhân vật như vậy mà lúc rời đi vẫn không quên gọi bọn họ theo, đám người Lý Trung lập tức cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, một loại hào cảm tự nhiên sinh ra, ánh mắt nhìn về phía đám người Lâm Bân cảm thấy vô cùng hãnh diện.
- Lâm cục! Chúng ta hiện tại làm thế nào bây giờ?
Vương Kim Tiêu nhìn theo bóng lưng đám người Sở Triều Huy rời đi vẻ mặt cầu xin hỏi Lâm Phồn Vinh.
- Làm sao bây giờ? Tôi còn muốn hỏi nữa là anh.
Lâm Phồn Vinh lúc này có một cỗ tức giận không chỗ phát tiết, hắn nghe thấy Vương Kim Tiêu được mình nâng đỡ mà lại làm liên lụy tới mình thì lập tức trút giận lên người đối phương rồi vội vàng đuổi theo. Mặc kệ hiện tại thư ký trưởng và lãnh đạo trực tiếp không hề đợi hắn, lúc này hắn vẫn phải bám theo sau để xoa dịu nỗi tức giận của hai vị lãnh đạo.
- Mẹ nó! Thái độ gì đây? Lão tử rơi vào tình trạng nào còn không phải do người nhà ngươi? Hiện tại còn tức giận với lão tử? Bức lão tử, lão tử sẽ bất chấp mọi giá.
Vương Kim Tiêu nhìn theo một nhà Lâm Phồn Vinh rời khỏi sau đó hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, rồi mới vội vã theo sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...