- Được.
Tiểu Vương vội cướp lời, sợ Lưu Ngọc Vinh và Trương Vệ Đông lại ầm ĩ lên.
Trương Vệ Đông không có ác cảm gì đối với Tiểu Vương, nghe vậy liền khẽ gật đầu, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi.
Sau khi hỏi rõ tình hình gia đình Trương Vệ Đông, Lưu Ngọc Vinh mới biết gã là con trai độc nhất, bố và mẹ, một người là giáo viên cấp 2, một người là giáo viên cấp 1. Bản thân gã đã tốt nghiệp tiến sĩ, tháng này vừa mới đến đại học Ngô Châu để nộp hồ sơ xin việc, phía sau chẳng có ai làm hậu thuẫn. Vì thế, khi thấy Trương Vệ Đông gọi điện thoại, trên mặt Lưu Ngọc Vinh hiện ra nét cười lạnh xem thường:
- Tiết kiệm sức chút đi. Người bị cậu đánh là ai chứ, bố cậu ta là phó cục trưởng cục công an đấy! Nếu koh6ng có gì thay đổi, sang năm ông ta sẽ lên giữ chức cục trưởng cũng nên.
Mặc dù trong lòng Trương Vệ Đông sớm đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe những lời này, sắc mặt gã xám xịt rất khó coi.
Lưu Ngọc Vinh thấy mặt Trương Vệ Đông biến sắc thì cho rằng gã đang sợ, liền bật ra tiếng cười hả hê.
Khu Đông Thành, ngay gần đại học Ngô Châu. Trong một phòng trà trang nhã, Đàm Vĩnh Khiêm cùng một người đàn ông trung niên ngồi đối diện nhau, giữa hai người là một trả kỷ gỗ đỏ, bên trên bày bộ đồ uống trà cổ.
Người đàn ông kia có vẻ lớn tuổi hơn so với Đàm Vĩnh Khiêm, chắc tầm ngoài bốn mươi. Ông ta ăn mặc lịch sự, gọn gàng, nhìn có dáng dấp của một học giả. Nhưng đôi mắt của ông ta, những lúc nhìn lơ đãng luôn hiện lên tia sắc bén khiến người khác lạnh sống lưng, giống như một thanh kiếm sắc bén trong tíc tắc có thể xuyên qua cơ thể người đối diện.
Người trung niên này chính là Sở Triều Huy – phó cục trưởng cục công an thành phố Ngô Châu. Sở Triều Huy vốn là cảnh sát hình sự, đã từng phá mấy vụ án lớn, là cảnh sát hình sự có tiếng trong tỉnh.
- Sang năm là nhiệm kỳ mới. Tần Hàng đã làm hết hai nhiệm kỳ, y không thể nào lại tiếp tục liên nhiệm nữa, anh có nghĩ tới chuyện sang làm thường vụ bên chính phủ không?
Sở Triều Huy giúp Đàm Vĩnh Khiêm rót thêm một ly trà, hỏi.
Tần Hàng là phó chủ tịch thành phố Ngô Châu. Vì nguyên nhân tuổi tác cùng nhiệm kỳ, sang năm bầu nhiệm kỳ mới gã chắc chắn phải lui ra khỏi vĩ trí tuyến hai. Do gã nằm trong thường vụ huyện ủy thành ủy, theo lệ cũ đầu tiên phải xem xét những ứng cử viên là phó chủ tịch nằm trong thành ủy Ngô Châu, tiếp theo mới đến những người không phải phó chủ tịch thành ủy, những người đến từ địa phương khác hoặc cán bộ do tỉnh điều về.
Đàm Vĩnh Khiêm là thường vụ thành ủy đồng thời là thư ký trưởng, nếu có thể nhân cơ hội này thăng chức thành phó chủ tịch thì con đường làm quan sau này sẽ rất tốt. Cơ hội từ thường vụ thành ủy, phó chủ tịc thăn gnhiệm lên chủ tịch, rồi từ chủ tịch tiến thêm một bước, chức bí thư thị ủy sẽ nắm gọn trong tay. Đối với gã mà nói, đây là con đường thăng quan tiến chức đầy lý tưởng. Nhưng thời gian Đàm Vĩnh Khiêm vào thường ủy làm thư ký trưởng mới có một hai năm, tư lịch vẫn chưa dầy, hơn nữa cái chức thư ký trưởng trong thường ủy lại chẳng cao, cho nên việc Đàm Vĩnh Khiêm muốn thăng nhiệm lên phó thị trưởng thường vụ là rất khó.
- Nghĩ thì có nghĩ qua, nhưng hi vọng không nhiều.
Đàm Vĩnh Khiêm nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói.
- Bí thư Dật Phong nghĩ sao về chuyện này?
Cái tên Dật Phong mà Sở Triều Huy nói mang họ Lý, là người đứng đầu, bí thư thành ủy Ngô Châu. Thường ủy thành ủy là cán bộ tỉnh, thành ủy không có quyền bổ nhiệm nhưng có quyền đề cử, hơn nữa theo như lệ cũ, tỉnh sẽ tôn trọng quyết định của thành ủy. Cho nên ý kiến của bí thư thành ủy với tư cách là người đứng đầu thành phố là vô cùng quan trọng.
Đàm Vĩnh Khiêm lắc đầu nói:
- Ông ta chưa đề cập qua, việc này tôi cũng không tiện hỏi.
- Đúng vậy, nhưng nghe nói gần đây một số người đang ra sức chạy đông chạy tây để được vào trong tỉnh, lúc thích hợp anh cũng nên đi dạo một vòng, ít nhất là bên bí thư Đoàn.
Sở Triều Huy nói.
- Anh cũng không phải không biết Đoàn bí thư ghét nhất người chạy quan, hơn nữa tình trạng cơ thể ông ta gần đây không tốt, vẫn luôn ở Yến Kinh chữa bệnh. Sang năm nhiệm kỳ mới, cho dù trung ương không đề cập tới, đoán chừng chính ông ấy cũng muốn chủ động xin về hưu. Lúc này đi tìm ông ấy, anh thấy thích hợp sao?
Đàm Vĩnh Khiêm lắc đầu cười khổ.
Đoàn bí thư, tên chỉ có một chữ Uy, Đoàn Uy là phó bí thư tỉnh ủy kiêm thư ký chính pháp ủy hệt thống kiểm pháp, là nhân vật nắm quyền thứ ba trong thường vụ thành ủy tỉnh. Đàm Vĩnh Khiêm đã từng làm thư ký bên cạnh ông ta ba năm, rất được y trọng dụng. Chính vì được Đoàn Uy coi trọng, hơn nữa cha của gã cũng có chút ảnh hưởng trong tỉnh nên Đàm Vĩnh Khiêm đã đến một huyện trong Ngô Châu làm chủ tịch huyện, sau đó từng bước từng bước một leo lên vị trí thư ký trưởng, thường vụ thành ủy Ngô Châu.
Sở Triều Huy là cán bộ trong hệ thống công an, nói ra cũng thuộc sự quản lý của Đoàn bí thư. Gã có thể leo đến chức phó cục trưởng công an thành phố Ngô Châu, trừ việc bản thân gã có bản lĩnh cứng rắn cùng thành tích nổi bật, Đàm Vĩnh Khiêm đã ở trước mặt bí thư Đoàn bỏ khá nhiều công sức. Cho nên gã cũng hiểu khá rõ bí thư Đoàn.
- Ài! Anh xem Đoàn bí thư cũng thiệt là, năm nay tuổi cũng chỉ 52 vậy mà đã làm phó bí thư tỉnh ủy rồi, khả năng thăng quan tiến chức là hoàn toàn có thể, vậy mà sao sức khỏe lại không tốt cơ chứ!
Sở Triều Huy lắc đầu cảm thán nói.
Đàm Vĩnh Khiêm hiển nhiên không muốn tiếp tục nhắc đến chuyện của Đoàn bí thư, nghe vậy nhấp một ngụm trà nói:
- Lần này Diêu Hòa Xuyên phải rút khỏi tuyến hai, cơ hội của anh khá tốt, cần phải nắm chắc.
- Khó lắm, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào vị trí đó!
Sở Triều Huy nói.
- Chuyện trong quan trường nào có dễ dàng. Ít nhất là trước mắt, anh cách vị trí cục trưởng gần nhất, như vậy là đủ rồi!
Đàm Vĩnh Khiêm nghiêm mặt nói.
- Có cơ hội anh hãy giúp tôi nói chuyện này với Dật bí thư, anh là thư ký thân cận, nhiều khi một câu nói của anh còn có sức nặng hơn cả mười câu nói của tôi.
Sở Triều Huy rốt cục cũng nói ra mục đích hôm nay gã mời Đàm Vĩnh Khiêm uống trà.
- Việc này trong lòng Dật Phong bí thư ắt có dự tính, nhưng lúc nào thích hợp ta sẽ nói giúp anh một chút.
Đàm Vĩnh Khiêm trầm ngâm nói.
- Hai chúng ta không nói những lời khách khí nữa, lấy trà thay rượu mời anh một ly.
Sở Triều Huy nghe vậy trong mắt toát ra một tia cảm kích. Gã biết rõ trên quan trường, người đã làm đến cấp bậc này như Đàm Vĩnh Khiêm thường sẽ không dễ dàng đáp ứng yêu cầu của người khác, đặc biệt là trong việc nhậm – miễn nhân sự cán bộ trọng đại như thế này. Thân là thư ký trưởng thành ủy, bình thường sẽ đứng cùng một phe với bí thư thành ủy, trước khi bí thư thành ủy có thái độ rõ ràng, việc đề bạt ứng cử viên sẽ có rủi ro chính trị.
Đàm Vĩnh Khiêm nghe vậy cười cười, nâng chung trà lên cùng Sở Triều Huy đụng một cái. Vừa lúc đó, điện thoại di động vang lên.
Thân là thư ký trưởng của thành ủy, vai trò của Đàm Vĩnh Khiêm có chút giống tổng quản thời cổ đại, sự vụ lớn nhỏ trong thành ủy cơ hổ đều phải quản cho nên hắn chuẩn bị hai số điện thoại di động, một cái là số dùng cho công việc, một cái là số điện thoại cá nhân.
Điện thoại công việc chẳng có gì quan trọng, có đôi khi Đàm Vĩnh Khiêm phải xem xét tình hình để lựa chọn tiếp hoặc không tiếp. Nhưng điện thoại cá nhân thì khác, số người biết điện thoại cá nhân của hắn không nhiều, hơn nữa đều là nhân vật quan trọng.
Hiện tại vang lên đúng là tiếng chuông điện thoại cá nhân của Đàm Vĩnh Khiêm, hắn cơ hồ không chần chừ chút nào liền lấy điện thoại ra.
Nhìn màn hình điện thoại hiện ra hai chữ Tiểu Thúc, tim Đàm Vĩnh Khiêm bất giác thót lên một cái, hắn vội vàng ấn nút nghe, đưa di động áp sát bên tai rồi đứng lên đi ra ngoài, thần thái thật là kính cẩn.
Đàm Vĩnh Khiêm là thường vụ thành ủy, thư ký trưởng, toàn bộ quan trường thành phố Ngô Châu số cán bộ ngang hàng với hắn tuyệt đối không quá mười hai, người có thể khiến hắn kính cẩn nghe điện như vậy càng là hiếm thấy. Cứ cho đó là điện thoại của bí thư Lý Dật Phong, thân là thường ủy thành ủy, Đàm Vĩnh Khiêm hoàn toàn không cần phải kính cẩn như vậy. Hơn nữa Đàm Vĩnh Khiêm vốn cũng không phải là kẻ thích nịnh nọt, bên trong xương tủy của hắn có một khí phách cương trực công chính được truyền lại từ cha!
Sở Triều Huy không kìm được mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ chằm chằm nhìn vào Đàm Vĩnh Khiêm, tim gã đập mạnh kịch liệt. Chẳng lẽ điện thoại của Đoàn Uy bí thư? Nếu như là ông ta vậy điều đó có nghĩa là sang năm Đàm Vĩnh Khiêm có thể thăng nhiệm lên phó thị trưởng?
- Tiểu Thúc, cháu Vĩnh Khiêm đây, có chuyện gì không ạ?
Đàm Vĩnh Khiêm đi tới cửa, cung kính hỏi thăm.
- Là thế này, bây giờ cháu có rảnh không? Có thể tới đồn công an trên đường Đông Tân một chuyến không? Ta ở chỗ này có chút việc làm phiền cháu.
Trương Vệ Đông không vòng vo với Đàm Vĩnh Khiêm, trực tiếp hỏi.
Tiểu Thúc hiếm khi mở lời, bây giờ cho dù Đàm Vĩnh Khiêm có chuyện lớn bằng trời cũng phải hoãn lại, nói chi hiện tại không có chuyện gì khẩn cấp, cho nên khi nghe vậy Đàm Vĩnh Khiêm vội vàng nói:
- Được ạ, bây giờ cháu đang ở khu Đông Thành, khoảng chừng năm phút sẽ tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...