Chỉ chốc lát sau, bên trong sơn động có tiếng động vang lên, lúc này bên trong sơn động có một cái đầu nho nhỏ dò xét, đầu nho nhỏ này cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó mới hoàn toàn duỗi ra, mà lúc này từ sơn động đi ra là một nữ tiểu đồng.
Nữ tiểu đồng có hai cái bím tóc thật dài, đôi mắt to đen nhánh cảnh giác bốn phía, khuôn mặt nhỏ nhắn, trên gương mặt có má lúm đồng tiền đáng yêu, người mặc một bộ váy màu đỏ, bộ dáng đáng yêu cực kỳ. So với Thanh Đồng còn đáng yêu hơn mấy phần, nhìn qua ngây thơ chất phác, chẳng qua trong đôi mắt cùng Thanh Đồng giống nhau, đó là ánh mắt giảo hoạt.
- Khúc khích.
Bên trong sơn cốc xuất hiện một đoàn hoả diễm nóng bỏng ở phía sau nữ tiểu đồng, ngọn lửa lớn gần trăm thước, ngọn lửa này há mồm cắn về phía nữ tiểu đồng.
- Thật chán Thái Dương Chân Hỏa, ngươi tưởng rằng Bổn tiểu thư thật sự sợ ngươi sao, muốn ăn ta, ngươi nằm mơ đi.
Lúc này thân thể nữ tiểu đồng lui lại, ngón tay út vẫy ra.
- Cút đi cho bổn tiểu thư.
Tiểu cô nương quát lên một tiếng, hai tay hồng mang tràn ngập, sau đó một mảnh hồng mang hóa thành một con phi điểu màu đỏ, phi điểu này dài hơn ngàn thước vỗ hai cánh ở giữa không trung, sau đó đánh về phía đoàn hoả diễm.
- Khúc khích.
Một mảnh hoả diễm mở ra, sau đó bị đánh tan.
- Cạc cạc.
Thanh âm tê minh vang lên, sau đó mở ra cự chủy, lúc này một cỗ hoả diễm bị nuốt vào trong bụng, cùng lúc đó, ngọn lửa có thêm một tia hoả diễm hướng về phía giữa không trung chạy trốn, không thấy đâu nữa.
- Hừ, biết Bổn tiểu thư lợi hại chưa.
Tiểu nữ đồng thu hồi phi điểu, sau đó vỗ tay cao hứng nở nụ cười.
- Tốt, chỗ này linh khí nồng nặc, ta đi xem một chút.
Ngay sau đó tiểu nữ đồng hít sâu một cái, sau khi cảm giác ở nơi xa truyền đến linh khí nồng nặc, nàng tung người biến mất tại không trung.
Đồng thời ở một chỗ trong sơn mạch, trong một cái tiểu sơn động không được người chú ý, một đạo thân ảnh tiến vào trong sơn động, sau đó thân ảnh từ trong sơn động đi ra, lẩm bẩm nói:
- Rốt cục ta kiếm được một viên đan dược thần dị, sau này có thể đột phá đến Đấu Thánh.
- Đồ vật giao ra đây, ngươi lúc này không có cơ hội đột phá đến Đấu Thánh đâu.
Ở giữa bầu trời xuất hiện ba đạo thân ảnh nhanh chóng ngăn cản ở trước người, trong ba người này có hai lão giả và một lục y lão phụ, đó là Hắc Ám Thần Điện Thanh Sơn Lão Tổ, Lam Ma cùng Lục Ma.
- Các ngươi là ai, đồ vật này ta tìm được, chẳng lẽ các hạ còn muốn tranh đoạt sao.
Tên trung niên hán tử áo xám nhìn thấy ba người trước mắt, cảm giác thực lực ba người này sâu không lường được, thân thể không tự chủ được ui về phía sau hai bước.
- Bát Tinh Đấu Tôn nho nhỏ, quả thực muốn chết.
Thanh Sơn Lão Tổ tràn ngập lãnh ý, sau đó một mảnh thanh mang trong tay bao vây trung niên hán tử, trung niên hán tử lúc này cũng không có cách nào chống lại, cả người uể oải, mà trữ vật giới chỉ trên người hắn cũng rơi vào trong tay Thanh Sơn Lão Tổ.
Sau khi ném đi thi thể của trung niên hán tử, Thanh Sơn Lão Tổ liền từ trong trữ vật giới chỉ ấy ra một viên đan dược băng ngón tay cái, đan dược này linh khí tràn ngập, trên mặt còn có mật văn đồ án.
- Đây chính là bảo vật.
Thanh Sơn Lão Tổ nhất thời kích động vô cùng, hắn vội vàng đem đan dược thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Lam Ma cùng Lục Ma hai mắt đỏ ngầu, nhưng cũng không có làm gì, bọn họ chỉ có thể nhìn Thanh Sơn Lão Tổ thu đan dược vào trong trữ vật giới chỉ.
- Lam Ma, Lục Ma, chúng ta tiếp tục đi, bây giờ chúng ta không cần phải tìm cái gì, chỉ cần là chặn đường đánh cướp bảo vật, lúc này chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ là tốt hơn.
Thanh Sơn Lão Tổ cố nén kích động trong lòng nhìn Lam Ma cùng Lục Ma nói.
- Cửu Thiên Tôn anh minh, biện pháp này rất tốt, đến lúc đó ở bên trong Cực Viêm Chi Địa có thể chiếm được nhiều bảo vật, cuối cùng đều ở trong tay Cửu Thiên Tôn.
Lục Ma khẽ mỉm cười nói.
- Đó là dĩ nhiên, năm đó nếu không phải Nhạc Thiên ở bên trong Cực Viêm Chi Địa giúp người, thì Nhạc gia linh châu cũng là của ta.
Thanh Sơn Lão Tổ tràn đầy lãnh ý, sau đó oán hận nói.
- Thì ra Cửu Thiên Tôn đã cùng Nhạc Thiên giao thủ sao.
Lam Ma có chút kinh ngạc hỏi.
- Đó là dĩ nhiên, năm trăm năm trước ta ở bên trong Cực Viêm Chi Địa, lúc ấy Nhạc Thiên cũng đi vào Cực Viêm Chi Địa. Khi đó ta cùng hắn đều có thực lực mười sao Đấu Tôn, nhưng hắn mới đột phá đến mười sao Đấu Tôn, mà ta là mười sao Đấu Tôn đỉnh phong. Sau đó ta thấy tận mắt hắn chiếm được một viên linh châu, ta và hắn tranh nhau thì Thần Hoàng Tộc Hoàng Tôn xuất thủ tương trợ, làm cho ta không thể chiếm được linh châu.
Thanh Sơn Lão Tổ oán hận nói.
- Thì ra là như vậy, xem ra ban đầu thực lực Nhạc Thiên cũng không bằng Cửu Thiên Tôn.
Lục Ma nói.
- Đó là dĩ nhiên, ban đầu thực lực của ta so với hắn mạnh hơn một chút, chỉ là hắn có Kim Long Chi Thể rất khó đối phó, sau đó ta liên thủ với mười sao Đấu Tôn mà vẫn chết ở trong tay hắn.
Thanh Sơn Lão Tổ khẽ nói.
Nghe được lời Thanh Sơn Lão Tổ nói, Lam Ma cùng Lục Ma thiếu chút nữa bật cười, vốn tưởng rằng năm đó Thanh Sơn Lão Tổ có thể cùng Nhạc Thiên chống đỡ, không nghĩ tới hai đấu một, kết quả vẫn rơi vào hạ phong.
- Chúng ta đi, lần này nhất định phải được vòng tròn kia, đó là chuyện quan trọng nhất.
Thanh Sơn Lão Tổ nhìn Lam Ma cùng Lục Ma nói.
- Cửu Thiên Tôn, cấp trên giao cho cho chúng ta phải lấy được vòng tròn sao.
Lam Ma nhìn Thanh Sơn Lão Tổ hỏi.
- Không sai, ở bơi này lấy vòng tròn là chủ yếu, chỉ cần chúng ta chiếm được vòng tròn mang về, công lao là lớn nhất.
Thanh Sơn Lão Tổ nhìn hai người nói.
- Cửu Thiên Tôn, nhưng vòng tròn kia ở địa phương nào, chúng ta đều không biết.
Lục Ma nhìn Thanh Sơn Lão Tổ hỏi.
- Không biết, chúng ta phải đi tìm, tìm cả Cực Viêm Chi Địa chúng ta cũng phải tìm, vòng tròn kia hơn phân nửa ở bên cạnh Cực Viêm Thiên Hỏa, chúng ta chỉ cần ở bên cạnh Cực Viêm Thiên Hỏa tìm là được.
Thanh Sơn Lão Tổ khẽ nói.
Sau khi Nhạc Thành điều tức mất sáu ngày, Thủ Ấn trong tay thu lại, sau đó mở ra hai mắt, trong mắt tinh mang chợt lóe lên rồi biến mất.
Sáu ngày điều tức, Nhạc Thành khôi phục như cũ, lần này tiêu hao không nhỏ, nhưng lần này Nhạc Thành thu hoạch không ít, tứ đại Nhân Tộc sớm muộn gì sẽ cùng Toan Nghê Tộc, Viễn Cổ Hổ Tộc, Viễn Cổ Minh Xà Tộc đại chiến, lần này đánh chết Minh La, thực lực Viễn Cổ Minh Xà Tộc giảm đi không ít.
- Nhạc Thành, chàng có việc gì không.
Yến Hiểu Kỳ đến bên người Nhạc Thành hỏi.
- Không có chuyện gì, hoàn toàn khôi phục rồi.
Nhạc Thành nhìn Yến Hiểu Kỳ nói, sau đó đứng dậy.
- Nhạc Thành, Minh La thế nào?
Hỏa Lão nhìn Nhạc Thành hỏi, Hỏa Lão cũng không xác định Minh La có bị đánh chết hay không.
- Đã bị đánh chết.
Nhạc Thành khẽ nói.
- Lúc này thực lực của ngươi tăng vọt sao?
Hỏa Lão nhìn Nhạc Thành kinh ngạc hỏi, nửa năm trước ở Đan Lôi Thành, Nhạc Thành không cách nào đánh chết Thanh Sơn Lão Tổ, Thanh Sơn Lão Tổ cùng Minh La đều có thực lực năm sao Đấu Thánh.
- Cũng không phải, chẳng qua thủ đoạn khác nhau mà thôi, lần này dựa vào trận pháp đánh chết Minh La.
Nhạc Thành mỉm cười trở lại, nếu không có Thiên Long Phục Ma Trận, hắn cũng không có cách đánh chết Minh La.
- Chủ nhân.
- Chủ nhân.
Đại Song cùng Tiểu Song đứng dậy, mấy ngày qua linh hồn hai người vẫn luôn theo dõi tất cả.
- Có cái gì sao?
Nhạc Thành khẽ hỏi, nếu Huyền Huyết Linh Chi đến phụ cận nơi này, cũng chỉ có Đại Song Tiểu Song cùng Thanh Đồng có thể cảm giác được mà thôi.
- Không có, chỉ có mấy Đấu Tôn, Đấu Thánh đi ngang qua mà thôi. :
Đại Song nói.
- Chúng ta cứ tiếp tục, nơi này linh khí đã đầy đủ, nếu Huyền Huyết Linh Chi cảm ứng được, nhất định hấp dẫn tới.
Nhạc Thành khẽ nói.
- Chủ nhân, mấy người ở bên trong Hạo Thiên Tháp như thế nào, có muốn thả ra hay không.
Khiếu Thiên Hổ nhìn Nhạc Thành hỏi, Khiếu Thiên Hổ thấy năm tên Đấu Thánh xui xẻo bị giam vào Hạo Thiên Tháp mười một ngày, lại thêm sáu ngày chủ nhân điều tức, sợ cũng đã quên mấy người kia, cũng không biết mấy người này có chết hay không.
- Đúng là bản thân ta đã quên.
Nhạc Thành hơi sửng sờ, hắn đúng là đã quên đám Bàn Thiên Lão Ma rồi.
Thủ Ấn trong tay đánh ra, mi tâm xuất hiện một đạo thanh mang, Hạo Thiên Tháp huyền phù ở tại trước người, sau đó thân ảnh Nhạc Thành biến mất, hắn tiến vào bên trong Hạo Thiên Tháp.
- A a a a.
Bên trong Hạo Thiên Tháp, từng tiếng kêu rên không ngừng tại trong hư không truyền ra, lúc này Bàn Thiên Lão Ma, Kim lão quái, Nam Tương Tử sống không bằng chết, năm người vốn cầu xin tha thứ, nhưng đã hô năm ngày mà không có người để ý tới, mỗi ngày đều thống khổ vô cùng.
- Bàn Thiên Lão Ma, chúng ta nên làm gì bây giờ, hiện tại chúng ta cầu xin tha thứ cũng vô ích, chẳng lẽ chúng ta bị hành hạ đến chết sao.
Kim lão quái bất đắc dĩ nói, thanh âm có chút vô lực vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...