Tu vi của Trầm Linh tiến bộ ngày càng nhanh, từ tam tinh Đấu Tôn đã đột phá tới thất tinh Đấu Tôn, thực lực đã trở nên ngang ngửa với La Phương.
Lúc này ở bên ngoài, mấy trưởng lão của Hồ Điệp cốc cũng đang ngồi đó, mà ở bên trong Tuyệt Tình cốc, Đỗ Kiều Kiều và một lão bà áo hồng, còn có mấy trưởng lão hiện cũng đang ở đây.
Cuồng Sư môn thì có Lê Giang Nam và một lão nhân tóc dài áo xanh ở đây, trên người tràn ngập khí tức, lão cũng là một cường giả cửu tinh Đấu Tôn.
Ở bên trong Vạn Kim Môn, có mấy vị trưởng lão hiện tại cũng đang ở đây, thực lực đạt tới cửu tinh Đấu Tôn và ma pháp sư cấp tám hậu kỳ.
- Chuyện này ta cảm thấy kỳ quặc, ta mới tới đây mười ngày nhưng bên trong thành Mai Lĩnh vẫn chưa có động tĩnh gì, chẳng lẽ U Minh tông và Luyện Dược sư công hội không định hành động sao?
Lão bà áo lam cất tiếng nói với mọi người.
- Ta cũng cảm thấy không đúng, không bằng chúng ta đi điều tra một chút.
Một trung niên hán tử áo lam cất tiếng nói.
- Cũng tốt, đêm nay chúng ta đi điều tra một phen, nếu như U Minh tông và Luyện Dược sư công hội xảy ra chuyện gì thì chúng ta sẽ thừa cơ phát động công kích.
Lão bà áo đỏ bên trong Tuyệt Tình cốc cất tiếng nói.
Có cá thái thượng trưởng lão ở đây, các môn chủ dĩ nhiên không dám nói nhiều, ở trong môn quyền lợi của thái thượng trưởng lão còn ở trên cả bọn họ.
Mọi người tiếp tục thương nghị ở trong đại sảnh, mà ở đằng sau đình viện, đám người Tư Mã Yên Nhiên, Mộ Dung Hiểu Hiểu, Lê Tiêu Dao, Nam Cung Lạc Nhan cùng với Khiếu Thiên Hổ, Tứ Sí Ma Ưng, Yêu Cơ cũng đang nhàm chán ngồi đây, bọn họ đã tới thành Hạo Đặc một tháng mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
- Hiểu Hiểu tỷ thật là nhàm chán, không bằng chúng ta quay về Hồ Điệp cốc đi.
Tô Hân Nhi khẽ cất tiếng nói.
- Không, Linh Nhi còn ở nơi này chúng ta không thể đi.
Mộ Dung Hiểu Hiểu cất tiếng nói với Tô Hân Nhi.
- Cũ không biết Hiểu Kỳ tỷ tỷ thế nào.
Tư Mã Yên Nhiên cất tiếng nói, Yến Hiểu Kỳ đã xa chúng nữ ba năm, chúng nữ dĩ nhiên là quan tâm.
- Hiểu Kỳ có tên kia bên cạnh sẽ không có chuyện gì đâu.
Hàn Nguyệt cất tiếng nói.
- Bằng không sau chuyện này chúng ta đi Huyền Thiên đại lục một chuyến.
Chu Hàm cất tiếng nói.
- Đi Huyền Thiên đại lục cũng tốt, ta đã rất lâu rồi không thấy cữu cữu.
Tô Hân Nhi quan tâm phụ họa mà nói.
- Nữ chủ nhân, chủ nhân quay về rồi.
Mọi người đang nói chuyện thì đột nhiên Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng và Tứ Sí Ma Ưng vui mừng không thôi, từ trên không trung nhảy xuống gào thét.
Trên người của bọn họ đều có linh hồn ấn ký của Nhạc Thành, dĩ nhiên là cảm nhận được khí tức của hắn.
- Là tên kia quay về, chúng ta mau đi thu thập hắn đi.
Hàn Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi đình viện cùng với đám người Khiếu Thiên Hổ thả người lên không trung.
- Xảy ra chuyện gì, mọi người mau ra xem.
Lão bà áo tím và đám người Lê Giang Nam La Phương kinh ngạc vội chạy ra khỏi đại sảnh.
Ở giữa không trung, Nhạc Thành nở ra một nụ cười, hắn thu hồi Phong Lôi Sí, thủ ấn nghiêng nghiêng đánh tới, Yêu Huyên, Hỏa Lão, Yến Hiểu Kỳ, Đại Song, Tiểu Song, Tôn Thi Thi, Yêu Cơ còn có Đại Hắc Thanh Đồng đám bọn họ đã xuất hiện.
Thần thức của Nhạc Thành quét qua một lần thì phát hiện ra chúng nữ cũng đang ở trong thành Hạo Đặc, mà thành Hạo Đặc chưa có chuyện gì xem ra chúng nữ vẫn an toàn.
- Đã đến, đây là nơi nào?
Yến Hiểu Kỳ đánh giá xung quanh mà nói với Nhạc Thành.
- Đây là thành Hạo Đặc, Hiểu Hiểu cùng với Yên Nhiên, Hân Nhi các nàng đều ở dưới.
Nhạc Thành cất tiếng nói với Yến Hiểu Kỳ.
- Chủ nhâ, chủ nhân.
Mấy đạo thanh âm rống to truyền tới, sau đó mấy hán tử cứng cáp đã xuất hiện bên cạnh Nhạc Thành, tiếp theo là chúng nữ.
- Khiếu Thiên, Ma Ưng, Thông Thiên, Thiên Lang, Tử Long các ngươi khỏe chứ?
Nhạc Thành nhìn mấy con ma thú mà cất tiếng nói, bốn năm không gặp, Thông Thiên và Tử Long bọn họ đã đạt tới ma thú cấp tám trung kỳ, có dấu hiệu đột phá tới hậu kỳ, Ma Ưng cùng với Khiếu Thiên thì đã tới ma thú cấp tám hậu kỳ, hẳn có thể chống lại bát tinh Đấu Tôn.
- Chúng ta đều khoe, chủ nhân tại sao người lại quay về, nữ chủ nhân đều đang ở đây.
Khiếu Thiên Hổ cao hứng mà nói.
- Khiếu Thiên, bọn họ ở đâu?
Đại Song và Tiểu Song cất tiếng hỏi.
- Ngay ở đằng sau.
Khiếu Thiên Hổ quay lại mà nói.
- Xoẹt xoẹt xoẹt.
Ở trên không trung mấy đạo thân ảnh bay tới, sau đó là một tiếng kêu:
- Nhạc Thành, ngươi rốt cuộc cũng quay về.
Vượt không gian, mấy cô gái tuyệt sắc đã xuất hiện trước mặt Nhạc Thành, chính là Mộ Dung Hiểu Hiểu, Lê Tiêu Dao, còn có Tư Mã Yên Nhiên, Tô Hân Nhi, người vừa nói chính là Hàn Nguyệt.
- Hiểu Kỳ, Yêu Huyên tỷ, Đại Song, Tiểu Song các ngươi cuối cùng cũng quay về. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Chúng nữ nhìn thấy đám người Yến Hiểu Kỳ thì cũng vui mừng không thôi.
Ngược lại Lê Tiêu Dao và Nam Cung Lạc Nhan không quen đám người Yến Hiểu Kỳ cho nên cũng không tiến lên, Lê Tiêu Dao nhìn thấy Nhạc Thành thì trợn mắt, hiện tại Nhạc Thành đã có rất nhiều nữ nhân, nàng hận không thể đánh chết hắn.
- Sao vậy, còn muốn đánh ta sao?
Nhạc Thành đi tới bên đám người Hàn Nguyệt, Lê Tiêu Dao, Nam Cung Lạc Nhan mà cất tiếng hỏi, nhìn thấy mấy cô gái tuyệt sắc này, Nhạc Thành không khỏi cảm thấy cảm khái.
- Hừ, ngươi còn biết trở về.
Lê Tiêu Dao hừ lạnh một tiếng, hung hăng trợn mắt mà nhìn Nhạc Thành, chỉ là trong mắt cũng không có bao nhiêu tức giận.
- Chẳng lẽ ta có thể vĩnh viễn không về sao?
Nhạc Thành cất tiếng nói, tính khí của Lê Tiêu Dao là tiểu thư, Nhạc Thành dĩ nhiên là biết rõ.
- Ai biết, không gặp nhau vài năm so với vĩnh viễn cũng không sai biệt lắm.
Lê Tiêu Dao khẽ nói.
- Tiêu Dao ngươi vừa gặp đã mắng hắn, hắn từ xa về chắc cũng đã mệt.
Nam Cung Lạc Nhan cất tiếng nói.
- Lạc Nhan, tại sao ngươi vẫn giúp đỡ hắn, hừ.
Lê Tiêu Dao tức giận nói.
- Được rồi Tiêu Dao, chúng ta chút nữa thu thập hắn là được.
Hàn Nguyệt cất tiếng nói với Lê Tiêu Dao.
Nhìn thấy đám nữ nhân của Nhạc Thành, Hỏa Lão cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, hắn lùi ra mấy thước, đám người Khiếu Thiên Hổ cũng đã sớm lui qua một bên.
Mà đám người Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng Thông Thiên Thử thấy chủ nhân có nhiều nữ nhân như vậy mà vẫn không động tay động chân thì kỳ quái vô cùng.
- Xoẹt xoẹt xoẹt.
Ở trên không trung từng luồng thanh âm xé gió truyền tới.
Trầm Linh nhìn thấy Nhạc Thành xong thì sắc mặt trở nên vui vẻ, lập tức thả người tới bên cạnh của hắn, sau đó một thanh âm yêu kiều truyền tới:
- Nhạc Thành, tại sao ngươi quay về?
- Ừ, các ngươi không sao chứ, bây giờ trong thành thế nào?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...