- Đại tỷ, muội không thích hắn, muội có thể không đi được không?
Hồng y nữ tử cất tiếng nói với Thanh y nữ tử.
- Không được.
Thanh y nữ tử nói:
- Công Tông công tử này cái gì cũng tốt, tuấn lãng bất phàm, lại là đại trưởng lão cảu dược môn, ngũ phẩm trung giai Luyện dược sư, muội còn gì mà không vừa lòng, nếu muội không đáp ứng, cha nhất định sẽ tức giận.
Thanh y nữ tử nói như vậy hồng y nữ tử đành phải theo chân, tuy nhiên trong mắt của nàng có một vẻ ủy khuất, vô cùng thương tâm khiến cho Nhạc Thành phải giật mình.
- Các ngươi đừng nhìn, đi theo ta, Tam tiểu thư đúng là mạng khổ.
Sau khi hồng y nữ tử cất bước, lão giả liền nói với ba người Nhạc Thành, sau đó dẫn bọn họ đi vào trong đình viện. Đình viện này vô cùng tao nhã dị thường.
- Quang thúc, tam tiểu thư vì sao lại mạng khổ, nàng là Chu gia tam tiểu thư, tại sao lại khổ?
Nhạc Thành kỳ quái khỏi Quang thúc.
- Các ngươi không biết chuyện nhà Chu gia, trong này rất phức tạp, các ngươi vừa mới tới đừng để mình liên lụy vào.
Quang thúc nhìn Nhạc Thành nói:
- Tam tiểu thư tên là Chu Hàm, thanh y nữ tử kia chính là Chu Tuyết, hai người mặc dù là tỷ muội nhưng mẫu thân của tam tiểu thư chét sớm, cho nên ở Chu gia cũng không có địa vị gì lớn, không khỏi bị ủy khuất, các ngươi về sau nên ít biết tới chuyện của Chu gia, miễn phiền hà tới mình.
- Đa tạ Quang thúc.
Nhạc Thành mỉm cười, hắn nhận ra Quang Thúc này đang có hảo ý nhắc nhở mình.
- Được rồi, nơi này có mấy gian phòng, các ngươi cứ tùy tiện chọn một gian mà ở, dù sao đình viện này trướckia chỉ có tam đại tiểu thư, có thêm ba người các ngươi thì càng tốt hơn.
Trước sự sắp xếp của Quang thúc, Nhạc Thành tùy tiện chọn một gian phòng, Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng thì ở bên cạnh hắn. Nhạc Thành nghĩ thầm ở nơi đây cũng tốt, nếu có chuyện gì phát sinh thì mọi người cũng không chú ý tới mình.
Cuối cùng cũng đã tiến vào trong Chu gia, Nhạc Thành cũng yên tâm, chuyện kế tiếp là hắn phải hiểu rõ hơn Chu gia mới được.
Nhạc Thành ở trong đình viện một thời gian đã quen với hoàn cảnh của đình viện, sau đó bầu trời trở nên tối sầm, diện tích đình viện rất lớn, ở bên trong có mấy chục phòng, cộng thêm hồ nước và hon non bộ, Nhạc Thành phải đi nửa canh giờ mới quan sát hết.
Hắn đang định đi tới phòng tu luyện thì Chu Hàm trong bộ đồ màu đỏ đã tiến tới.
- Nhạc Thành, ngươi dắt ngựa của ta tới, ta muốn đi ra ngoài một chút.
Chu Hàm nói với Nhạc Thành, trong mắt tựa hồ như có gì đó ủy khuất.
- Tam tiểu thư, nhưng bây giờ trời đã tối rồi.
Nhạc Thành nói với Chu Hàm.
- Không có gì, ta muốn đi giải sầu, ngươi mau dắt ngựa tới đây, ngươi cũng đi theo ta chứ?
Chu Hàm nói.
Nhạc Thành đưa mắt nhìn Chu Hàm sau đó cũng mang Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng dắt ngựa ra.
Bởi vì lo sợ người của hắc ám thần điện cho nên Nhạc Thành không dám tùy tiện ra ngoài, vạn nhất gặp phải hắc y nhân lần trướcthì thê thảm rồi, mình không phải là đối thủ của hắn.
Cách Chu gia một khoảng rộng là một bãi sông. Lúc này một bóng hình xinh đẹp ngồi trên một con tuấn mã không ngừng phóng nhanh, tựa như là để phát tiết gì đó.
- Chu Hàm này thật sự là xinh đẹp, đặc biệt là ngồi trên ngựa tư thế thật là oai hùng, quả thật là mê chết người.
Nhìn Chu Hàm ở trên ngựa, Nhạc Thành lẩm bẩm nói.
Một giờ sau, Chu Hàm mới dừng lại, khuôn mặt nàng thở ra từng luồng hơi.
- Quả là nóng bỏng mê người.
Nhạc Thành lầm bầm nói, nước miếng cũng muốn chảy ra, ánh mắt của hắn nhìn vào bộ ngực sữa thật sâu bên trong.
- Nhạc Thành, ngươi dẫn ngựa về đi, chúng ta trở về. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Chu Hàm cũng không phát giác ra ánh mắt của Nhạc Thành dừng lại ở bộ ngực của mình, cất tiếng nói với hắn.
Sắc trời đã tối đen, chỉ là đối với Nhạc Thành hiện tại mà nói thì nó không có vấn đề gì, tu vi của Nhạc Thành hiện tại đã có thể nhìn đêm tối như ban ngày.
Trên đường đi, Chu Hàm cũng yên lặng mà đi, không nói một câu, nhìn ra trên khuôn mặt của nàng có một vẻ ưu sầu không tan.
- Tam tiểu thư, hình như tâm tình của tiểu thư không được tốt.
Nhạc Thành cất tiếng hỏi, nhìn thấy Chu Hàm, trong lòng hắn không kìm được có một cảm giác thương hoa tiếc ngọc.
Chu Hàm xoay người nhìn Nhạc Thành rồi lập tức nói:
- Làm sao ngươi biết nhiều vậy?
Nhạc Thành thầm nói:
- Hừ ngươi nói vậy không phải là thừa sao, ai cũng nhìn ra ngươi ủy khuất thế nào, chỉ là chưa khóc mà thôi.
- Tam tiểu thư, nếu như tiểu thư muốn khóc thì cứ khóc, khóc rồi tâm tình sẽ tốt hơn.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Ta khong thể khóc, từ khi mẫu thân của ta qua đời đã không có điều gì khiến ta khóc nữa, ngươi nghĩ rằng Chu gia tam tiểu thư có thể khóc sao?
Chu Hàm nói với Nhạc Thành.
- Một số người hâm mộ tiểu thư nhưng tiểu thư thì không hề muốn làm Tam tiểu thư, tiểu thư chỉ muốn được tự do.
Nhạc Thành cất tiếng trả lời.
Nghe thấy lời nói của Nhạc Thành, Chu Hàm không kìm được mà nhìn hắn mỉm cười:
- Ngươi thật sự là một tứ phẩm luyện dược sư tới Chu gia kiếm cơm sao?
- Tam tiểu thư nghĩ tại hạ là người thế nào?
Nhạc Thành mỉm cười.
- Ta cũng không biết, rốt lại ta nhìn thấy trên người của ngươi rất đặc biệt và kỳ quái.
Chu Hàm nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi, sàng ngày mai ngươi tới gặp Quang thúc lấy dược liệu, giúp ta luyện chế một viên đan dược tứ phẩm.
Sau đó Nhạc Thành quay trở lại phòng của mình, lúc này sắc triờ đã tối, đêm nay không có gì đặc biệt, Nhạc Thành cũng chuyên tâm ở trong mà tu luyện.
Sáng ớm hôm sau, Nhạc Thành đi cùng với Quang thúc tiến vào kho dược liệu nhận một đống dược liệu luyện chế đan dược tứ phẩm. Nhìn thấy kho dược liệu này, Nhạc Thành động tâm không thôi.
Luyện chế đan dược tứ phẩm đối với Nhạc Thành hiện tại mà nói đã không còn là vấn đề gì lớn, một canh giờ chưa trôi qua hắn đã mang đan dược tứ phẩm tới cho Chu Hàm. Theo như lời nói của Quang thúc thì Nhạc Thành biết ở Chu gia có không ít luyện dược sư, sau khi luyện chế xong được bán ở cửa hàng Chu gia để tiêu thụ.
Luyện dược sư ở Chu gia ít nhất cũng đã ngoài tam phẩm, cao nhất là một ngũ phẩm cao cấp Luyện dược sư được Chu gia mời đến, người này địa vị vô cùng cao, ngoài ra Chu gia cũng không thiếu ma pháp sư và đấu sư.
Ngoại trừ việc buôn bán đan dược bên ngoài, Chu gia ở Dược thành cũng mở không ít cửa hàng, nghe nói đó là do các trưởng lão Dược môn âm thầm hỗ trợ.
- Tam tiểu thư có ở bên trong không, tại hạ là Nhạc Thành, tam tiểu thư muốn đan dược tứ phẩm, hiện tại tại hạ đã luyện chế xong rồi.
Nhạc Thành sau khi luyện chế xong, mang đan dược tới phòng của Chu Hàm.
- Nhạc Thành, ngươi vào trong đi.
Thanh âm từ bên trong của Chu Hàm truyền ra.
- Kẹt kẹt.
Nhạc Thành nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó thanh âm của Chu Hàm một lần nữa truyền tới:
- Đóng cửa lại đi.
- Tam tiểu thư, đan dược đã luyện chế xong rồi.
Nhạc Thành cất tiếng nói với Chu Hàm, hôm nay Chu Hàm mặc một bộ váy dài, vô cùng nóng bỏng, so với hôm qua thì còn vũ mị hơn.
- Ừ, để ta xem xem.
Chu Hàm tiếp nhận viên đan dược trong tay của Nhạc Thành rồi cẩn thận đánh gái, tuy nàng là một đấu sư nhưng đối với đan dược có nghiên cứu không tệ, nàng cất tiếng nói với Nhạc Thành:
- Không tệ, đúng là tứ phẩm sơ giai đan dược rất tốt, ngươi hẳn là đã đột phá tới tứ phẩm trung giai luyện dược sư rồi phải không?
- Đúng thế.
Nhạc Thành đành phải cười khổ trả lời.
- Nhạc Thành, hôm nay ngươi theo ta ra ngoài mua một số thứ.
Chu Hàm nói với Nhạc Thành:
- Sẵn dịp ngươi cũng nên mua một số quần áo, về sau ở cạnh ta, ăn mặc bê bối một chút cũng khiến người ta chê cười.
- Đúng thê, tam tiểu thư.
Nhạc Thành tiếp tục cười khổ, không ngờ mình vừa tới Chu gia đã tìm được một chuyện tốt.
Sau đó hắn gọi Khiêu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng rồi cùng với Chu Hàm đi ra khỏi đình viện mua đồ. Vừa đi ra tới cửa bọn họ đã gặp phải một nam một nữ trạc tuổi của nàng ta sóng vai đi bên nhau, một người là đấu sư, một người là ma pháp sư.
- Chu Hàm, muội định đi đâu vậy?
Một nam một nữ nhìn thấy Chu Hàm thì lộ ra một vẻ không hảo ý mà cười nói.
Nhạc Thành đánh giá hai người này, người nam dáng người thon dài anh tuấn, người nữ mặc dù không bằng Chu Hàm nhưng cũng có chỗ lồi chỗ lõm, toàn thân là những đường cong lả lướt.
- Chu Trấn, Chu Yên, ta đi đâu không liên quan tới các ngươi.
Chu Hàm tựa hồ như không ưa thích hai người này, lập tức tiến tới phía trước.
- Chà chà, tam tiểu thư của chúng ta hôm nay tại sao lại tức giận như vậy, chẳng lẽ công tôn công tử kia lại không tới thăm ngươi nữa?
Nữ tử kia ngang ngược kiêu ngạo nói.
- Chu Yên ngươi…
bị Chu Yến cay nghiệt nói móc, sắc mặt của Chu Hàm đỏ bừng lên, không biết phải phản kích thế nào.
- Ngươi là tiểu thư Chu Yến sao?
Nhạc Thành thấy vậy thì nói với Chu Yến, thần sắc vô cùng lễ phép.
- Là ta, ngươi làm sao biết ta?
Chu Yến liếc mắt nhìn Nhạc Thành, cao ngạo nói với hắn.
- Chu Yến tiểu thư, bên ngoài tất cả mọi người đều nói miệng của Chu Yến tiểu thư rất thối, ta không tin hôm nay gặp được tiểu thư mới thấy ta sai rồi, Chu Yến tiểu thư trong tưởng tượng của ta miệng còn thối hơn.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- A…a
Chu Hàm nghe thấy Nhạc Thành nói thì nở ra một nụ cười, Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng cũng như vậy, bọn họ không ngờ kỹ năng chửi mắng của chủ nhân lại lợi hại như vậy.
- Ngươi, ngươi… chỉ là một tên hạ nhân mà lớn mật như vậy, hôm nay ta không giáo huấn ngươi thì không được.
Chu Yến trừng mắt nhìn Nhạc Thành, sau đó huy động một chưởng đánh tới.
- Xùy.
Chu Hàm nắm lấy cổ tay của Chu yến, sắc mặt trầm xuống mà nói:
- Chu Yến, ngươi phải chú ý, hắn không phải là hạ nhân của Chu gia mà chính là tứ phẩm luyện dược sư do ta mời tới, thứ hai hắn là người của ta, không tới phiên ngươi ra tay.
- Chu Hàm, người kia thật khoa trương.
Thanh niên nam tử kia sắc mặt âm trầm, nhìn thấy Chu Hàm gạt tay Chu Yến thì nhịn không được mà mở miệng:
- Không ngờ tam tiểu thư lại ngạo mạn như vậy, đừng quên mẹ của ngươi chỉ là một tiểu thiếp ti tiện mà thôi.
- Chu Trần, ngươi, ngươi còn dám nói thêm câu nữa…
Toàn thân Chu Hàm trở nên run rẩy, tay phải chỉ vào nam tử kia mà nói.
- Ta nói sai sao, mẹ của ngươi là do đại bá mua về mà thôi.
Chu Trấn oán hận nói, đối với sự tức giận của Chu Hàm hắn không thèm để ý, nếu là ngày hôm qua thì hắn còn e ngại nàng ta vài phần, vì Chu Hàm được gả cho Công Tôn công tử, tuy nhiên hiện tại Công Tôn công tử đột nhiên đổi ý muốn lấy Chu Tuyết cho nên Chu Trấn không cần cố kỵ Chu Hàm nữa.
- Tam tiểu thư, nếu như người bị chó cắn thì cũng không thể cắn lại, chúng ta đi ra ngoài mua đồ đi.
- A… a
Chu Hàm tức giận đến tím tái khuôn mặt, bị Nhạc Thành chọc cho cười thì vui vẻ nói:
- Đúng thế, hai con chó này chúng ta không cần để ý tới nữa.
- Ngươi, tên tiểu tử ngươi tên là gì?
Chu Trấn hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Thành.
- Chu Trấn thiếu gia, ngươi tên là Chu Trấn phải không, ngươi thật giống như con heo, ta chính là Nhạc Thành.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
Mặc dù Nhạc Thành không muốn gây thêm phiền toái, hắn cũng biết địa vị của hai người này ở Chu gia không thấp tuy nhiên Nhạc Thành vẫn muốn giúp Chu Hàm một phen. Hắn nhìn thấy Chu Hàm bị khi dễ thì trong lòng rất băn khoăn, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì đó thì cả Chu gia Nhạc Thành cũng không sợ, nói chi hai người Chu Trấn và Chu Yến này.
- Ngươi, ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, chỉ là một tứ phẩm luyện dược sư nho nhỏ, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Chu Trấn tức giận rồi nói với Chu Yến:
- Muội muội chúng ta đi.
- Ha ha, Nhạc Thành ngươi thật là lợi hại, mắng cho bọn chúng đến phải sợ.
Chu Trấn và Chu Yến hai người đi rồi, Chu Hàm hưng phấn nói với Nhạc Thành.
- Tam tiểu thư, mắng chửi người như vậy khi còn bé tại hạ đã biết, chỉ là đã lâu rồi tại hạ chưa chửi ai.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
Chu Hàm nghiêm mặt nói với Nhạc Thành:
- Nhạc Thành, về sau ngươi không nên đi lung tung ở Chu gia, hôm nay ngươi đắc tội với Chu Trấn và Chu Yến, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.
- Yên tâm đi tam tiểu thư, tại hạ sẽ chú ý.
Nhạc Thành mỉm cười nói, trong lòng hắn thầm nghĩ nếu như thực sự Chu Trấn và Chu Yến muốn đối phó với mình thì mình sẽ dạy cho bọn họ một bài học.
- Đi thôi, chúng ta đi mua đồ.
Chu Hàm hiện tại tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, lập tức vui vẻ rời khỏi đường.
Dược thành thật sự là rất lớn, Nhạc Thành cùng với Chu Hàm đi dạo một hồi vẫn chưa hết.
Ban ngày đi qua đi lại, bốn người sau đó đã dạo xong một con phố.
- Nhạc Thành, mấy bộ y phục này ngươi có thích không?
Trên đường trở về Chu gia, Chu Hàm hỏi Nhạc Thành.
- Đa tạ tam tiểu thư, ta rất thích.
Nhạc Thành mừng rỡ trả lời, vì thử mấy bộ y phục này đã tốn không ít thời gian.
- Vậy thì tốt rồi, ta còn muốn đi dạo chơi ngươi đi với ta có được không?
Chu Hàm nói với Nhạc Thành.
- Vâng.
Nhạc Thành thực ra không biết trả lời thế nào, đi dạo như thế này thật sự là tra tấn với hắn.
- Nhạc Thành chúng ta lại gặp nhau.
Bốn người vừa đi tới thì một thanh âm từ phía sau truyền tới.
- Chu Trấn, Chu Yến.
Bốn người nhìn lại thì thấy ở phía trước chính là huynh muội Chu Trấn và Chu yến, theo sau lưng bọn họ là mười mấy người.
- Phiền toái thật sự đã đến.
Nhạc Thành đánh giá mười mấy người sau lưng Chu Trấn, đi đầu chính là một thất tinh đấu vương, hai người chính là ngũ tinh đấu vương, những người phía sau cũng có tu vi thập tinh cửu tinh đấu linh.
Đối với mấy người này Nhạc Thành dĩ nhiên không sợ, tuy nhiên hắn cũng không muốn bộc lộ thực lực của mình.
- Chu Trấn, Chu Yến, các ngươi muốn làm gì?
Nhìn những người đứng sau hai huynh muội này, Chu Hàm khẽ cất tiếng.
Chu Yến hung hăng nhìn Chu Hàm mà nói:
- Làm gì à, chúng ta muốn giáo huấn ngươi, vừa rồi ở bên trong Chu gia chúng ta không muốn làm to chuyện nhưng bây giờ ở trên đường, xem ra ta có đánh các ngươi thì cũng không ai để ý tới.
- Chu Yến, ta là tam tiểu thư, ngươi dám sao, ta đi nói với cha ta.
Chu Hàm la lớn.
- Ngươi đi báo cáo đi, đừng tưởng rằng ngươi có đạ bá là giỏi, ta không sợ ngươi.
Chu Yến tựa hồ như đoán ra suy nghĩ của Chu Hàm.
- Nhạc Thành, ta trước hết muốn giáo huấn ngươi.
Chu Trấn lạnh lùng nhìn Nhạc Thành, dám chửi mình đúng là không muốn sống.
- Các ngươi muốn thế nào?
Nhạc Thành ra vẻ sợ hãi nhìn Chu Trấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...