Liễu Thanh Thanh không kịp đề phòng, cả người bị Nhạc Thành dùng sức kéo vào lòng, hai thân thể nóng bỏng chạm vào nhau, ngay lập tức khuôn mặt của nàng trở nên đỏ ửng.
Một hơi thở nồng đậm từ trên người của Nhạc Thành truyền tới, Liễu Thanh Thanh bắt đầu rung động, muốn giãy dụa khỏi người Nhạc Thành nhưng không còn một chút khí lực nào nữa. Khuôn mặt dính sát vào trong lồng ngực của hắn.
Nhạc Thành ôm cô gái tuyệt sắc này vào trong lòng, ngửi mùi hương thơm nhàn nhạt, giống như muốn dung nhập toàn bộ thân thể của nàng vào mình.
Liễu Thanh Thanh dán chặt ở trên người của Nhạc Thành, ngay cả thở cũng không dám mạnh, trong lòng bối rối không thôi, bộ ngực dựa vào người của Nhạc Thành truyền tới khoái cảm khác thường.
Trong khoảng thời gian này Nhạc Thành mặc dù có chúng nữ bên cạnh nhưng hắn tu luyện nên không có cơ hội gần gũi các nàng, lúc này Liễu Thanh Thanh vô hình trung đã khiến hắn bùng cháy cảm xúc.
Nhạc Thành khẽ vuốt ve lưng của nàng, sau đó di động xuống phía dưới chạm vào bờ mông căng tròn.
- Huynh hiện tại không được có ý đó, mau bỏ muội ra.
Liễu Thanh Thanh khẽ cất tiếng, toàn thân sớm đã tê liệt trong người của Nhạc Thành.
- Muội càng nói vậy ta càng không thể buông.
Nhạc Thành nhẹ nhàng luồn tay chạm vào ngực của nàng, sau đó di động xuống phía dưới chạm vào chỗ mềm mại dưới bụng.
Tuy là cách áo nhưng Liễu Thanh Thanh vẫn thẹn thùng vô cùng. Toàn thân không còn chút sức lực dựa vào người của hắn.
- Nhạc Thành, hiện tại huynh nói rõ cho muội, huynh rốt cuộc có dự tính chuyện của muội hay không?
Sau một lát Liễu Thanh Thanh giãy dụa thoát ra khỏi người Nhạc Thành mà cất tiếng hỏi, đôi mắt to đẹp chăm chú nhìn hắn.
- Thanh Thanh, chỉ cần muội không sợ ủy khuất thì muội biết ý của ta mà.
Nhạc Thành cất tiếng nói với Liễu Thanh Thanh.
- Được rồi, đây là huynh nói, nếu có một ngày huynh bỏ rơi muội, muội sẽ không buông tha cho huynh.
Liễu Thanh Thanh nói xong, ánh mắt phức tạp nhìn Nhạc Thành, sau đó liền đứng yên.
Chỉ thấy Liễu Thanh Thanh nhẹ nhàng chạm vào búi tóc của mình, làn tóc mềm mại như suối bắt đầu xõa xuống, tạo cho khuôn mặt tuyệt mỹ thêm ba phần quyến rũ.
Nhạc Thành nhìn Liễu Thanh Thanh, mũi như bách ngọc, má phấn đỏ bừng, làn da trắng tuyết, mắ lam thu thủy, toàn thân như một khối tinh ngọc, trên người lại mang theo ba phần ngượng ngùng, ba phần quyến rũ, bốn phần dụ dỗ tựa như là tiên tử ở nhân gian.
Nhạc Thành nhìn đến mức thất thần, mặc dù những cô gái bên cạnh hắn đều tuyệt mỹ nhưng ở trước mặt cô gái xinh đẹp như tiên này hắn cũng không khỏi bó tay bó chân, Liễu Thanh Thanh đúng là mang theo một hương vị khác.
- Ta còn sống một ngày quyết không phụ các nàng.
Nhạc Thành khẽ nói, nhìn cô gái tuyệt sắc như tiên này, hắn khẽ ôm nàng vào trong ngực, trong lòng cảm nhận thấy người ngọc hơi run rẩy.
Nhuyễn ngọc ở trong lòng, lại có mùi hương xông vào mũi, Nhạc Thành lâm vào tình huống này thì đâu thể làm gì khác. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Hắn ôm chặt thân thể mềm mại này, nhấm nháp hương vị u lan xử nữ, trong nháy mắt Nhạc Thành cũng không thể khắc chế nổi mình nữa.
- Thanh Thanh, ta muốn nàng.
Nhạc Thành khẽ nói bên tai của Liễu Thanh Thanh, đôi môi khẽ chạm vào môi mềm của nàng, Liễu Thanh Thanh nhẹ nhàng mở miệng mang theo một hương vị ngọt ngào truyền đến.
Đồng thời lúc này, Nhạc Thành cũng không đẻ ý gì nữa, bàn tay dựa thế bố trí một đạo cấm chế ngay ở trong phòng, ôm chặt lấy thân thể mềm mại kia mà tiến tới chiếc giường.
Ở trên giường, Nhạc Thành từ từ cởi từng lớp y phục của Liễu Thanh Thanh xuống.
Cuối cùng toàn bộ thân thể mềm mại trắng như tuyết của Liễu Thanh Thanh xuất hiện, bộ ngực cao thẳng trắng như tuyết, thân hình hoàn mỹ, trên đó có điểm hai hạt hồng phấn mê người, khiến cho người ta phải điên cuồng.
Nhạc Thành bắt đầu hoa mắt cả lên, thân thể này đúng là quá hoàn mỹ.
Nhạc Thành cúi đầu xuống, đôi môi khẽ chạm vào bờ môi anh đào của nàng, Liễu Thanh Thanh lúc này cũng không kìm chế được nữa, mãnh liệt hôn lên bờ môi của hắn.
Nàng khẽ "ưm" một tiếng, lúc này cảm nhận thấy mình giống như bị ném vào trong một cái lò lửa vậy, cả người run rẩy như bị hỏa thiêu.
Nhạc Thành cũng không trì hoãn nữa, hắn vội vàng ôm chặt lấy thân thể mềm mại này, hạ thể bắt đầu tiến vào trong khe nhỏ sau thẳm kia, một đóa tiên diễm mai hoa, phóng về phía hạ thể của Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh khẽ rên lên một tiếng, khuôn mặt trở nên ửng hồng, trên khuôn mặt nàng hiện ra một vẻ đau đớn, si ngốc nhì Nhạc Thành. Bỗng nhiên nàng ôm chặt lấy Nhạc Thành khẽ nói với hắn:
- Nhạc Thành, sau này muội là của huynh, sau này muội muốn vĩnh viễn ở cạnh huynh.
Một mảng xuân sắc tràn ngập, một thời gian sau mới dừng lại, trong phòng tràn ngập suy nghĩ yêu thương vô hạn.
Mấy canh giờ sua, Tứ Đại Nhân Tộc và các cường giả đã tụ tập, dưới sự sắp xếp của Nhạc Thành, Tứ Đại Nhân Tộc đã toàn lực đánh chết người của Hắc Ám Thần Điện, hiện tại Hắc Ám Thần Điện không còn cường giả ở đây nữa.
Hắc Ám Thần Điện này cần phải diệt trừ, để lại sẽ là hậu họa đối với Tứ Đại Nhân Tộc.
Dưới sự sắp xếp của Nhạc Thành, Tứ Đại Nhân Tộc đã được yên bình, ngày mai Nhạc Thành sẽ dẫn đám người Nhạc gia và chúng nữ trở về kết giới.
Mọi người sau khi thương nghị một số chuyện mới tản đi, Nhạc Thành cũng không lo lắng gì nhiều, hiện tại Hắc Ám Thần Điện không có cường giả, đến lúc đó cả Huyền Thiên nội lục cũng sẽ chịu sự khống chế của Tứ Đại Nhân Tộc.
Sau một thời gian trì hoãn, thời gian một ngày cũng đã trôi qua, vào một đêm, Nhạc Thành do dự rồi tiến vào phòng của Vân Phỉ Phỉ. Hắn dù sao cũng nên cho Vân Phỉ Phỉ một cái công đạo mới được, nàng từ thất tinh thành lập anh trấn tới đây, vì cứu phụ thân mà rơi vào trong tay của Viễn Cổ Hổ Tộc xem ra mình thiếu nợ nàng không ít.
Vân Phỉ Phỉ ở trong phòng, Nhạc Thành cũng không biết nên phải làm gì cho phải, nhìn cô gái tuyệt sắc trước mặt, lông mày như liễu diệp, cái miệng nhỏ nhắn, môi hồng quyến rũ hắn rung động không thôi.
Nhạc Thành hơi thất thần lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng chính là ở Nguyên Bảo tông, tuy nhiên lúc đó nàng mặc cung trang màu tím, mà hiện tại vẫn như vậy, không có nhiều biến hóa.
- Huynh nhìn cái gì vậy?
Vân Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn Nhạc Thành, biết người này đưa mắt nhìn mình, nàng hơi thẹn thùng một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...