Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Nhã Phi đang định tiến hành rời đi viên đá để phá hủy trận pháp thì lại nghe được âm thanh rên rỉ phát ra đến quái dị của hắn. Âm thanh này đặc biệt tiêu hồn, chính là hoạt động mãnh liệt nhất của nam nhân khi tiến hành ân ái. Hắn lúc này liên tục rên rỉ: "A, ư... uhm... thật là sảng khoái a!... Các nàng chúng ta thử tư thế đó xem... Nga các nàng không biết à!? Thế quan âm tọa liên các nàng biết không!? ư... cũng không biết a!?... Thế lão hán đẩy xe bò!? Uwh... được rồi để ta... "
Từng những lời dâm dục đều được phát ra từ miệng của Tiêu Sơn. Nhã Phi lúc này mặt lúc xanh lúc đỏ. Nàng ngay lập tức tiến tới viên đá trung tâm của trận pháp. Cả thân thể của nàng run lên nhìn về phía viên đá. Ngay sau đó nàng sút mạnh vào viên đá. Viên đá ngay lập tức bay vào tường đập mạnh lên tường phát ra một tiếng nổ rất lớn. Trên mặt tường xuất hiện vết dạn nứt. Trận pháp bị phá hủy, ánh sáng ảm đạm xuống, Nhã Phi hướng về phía Tiêu Sơn thẳng mà đến.
Tiêu Sơn lúc này thoát khỏi mê trận, nhưng hai tay của hắn liên tục quơ quơ miệng thì liên tục lẩm bẩm: "ơ, mỹ nữ, các nàng chạy đâu rồi. Hey..." Hắn quay đầu nhìn quanh thì thấy Nhã Phi khuôn mặt âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn bắt đắc dĩ vỗ vỗ đầu sau đó giật mình. Hắn lúc này hóa ra mới nhớ lúc mình tiến vào trận pháp là để thử trận. Trận quả thực vô cùng thật bao nhiêu mỹ nữ a? Hơn nữa cái cảm giác sờ cùng với nắn đó sao mà thật đến như vậy chứ!?
Tiêu Sơn lúc này đứng dậy, hắn nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ quần áo phủi đi đám bụi. Hắn lấy lại dáng vóc tiên phong đạo cốt của mình. Tiêu Sơn vuốt vuốt cằm sau đó mặt không đổi sắc nhìn về phía Nhã Phi nói: "Khụ, khụ... qua tự mình vi sư kiểm nghiệm thì trận pháp này hoàn toàn thành công vượt qua dự đoán... E hèm... với tu vi cao thâm như vi sư không ngờ lại bị lạc vào ảo trận thật là..." Tiêu Sơn thở dài ra cảm khái nói. Ý của hắn hiển nhiên là khả năng bày trận của hắn vô cùng cao siêu mà không nhắc đến một chữ nào về những hành động quái dị và biến thái của hắn trong trận cả.
Nhã Phi thấy hành động của hắn như vậy thì thầm mằng trong lòng: "Hừ, tiểu sắc quỷ còn ra vẻ cao thâm. Không biết ngươi ở trong trận thấy gì!? Hừ đúng là đánh chết tính vẫn không đổi!?" Nhã Phi lúc này cười cợt nhìn về phía lão nhân cười nói: "Sư phụ người quả là giỏi a. Trận pháp này thật là cường hãn ngay cả sư phụ cũng..." Nói đến đây khóe mắt của Nhã Phi liếc xuống dưới quần của Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn giật mình lúc này mới nhớ đến thứ gì đó. Hắn nhìn xuống hạ thể của mình thì thấy cây đại bổng vô pháp vô thiên đã căng cứng ra. Nó chĩa hẳn ra ngoài thành một cái cần cầu. Một cái cần câu khá là lớn đủ làm hoảng sợ bất cứ thiếu nữ nào. Tiêu Sơn cười khổ xấu hổ đỏ mặt nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn quay người đi sau đó nhìn về phía Nhã Phi nói: "Hahaha, trận pháp này quả thực thành công ngoài dự đoán a. Đúng vậy, a hahahaha..."
Nhã Phi vẫn cười gật đầu nhưng trong con mắt của nàng mang theo vẻ châm chọc không thèm. Lòng của nàng thầm mắng: "Rõ ràng là sắc lang, đại phôi đản còn ra dáng tiến phong đạo cốt!?" Nhã Phi lúc này trong lòng có chút buồn cười về việc hắn trở thành như vậy sau khi thử trận nhưng nhiều hơn là tức giận. Không ngờ trong lòng hắn lại có nhiều thứ bậy bạ như vậy. Hơn nữa hắn còn là một tiểu dâm tặc không hơn không kém. Chẳng lẽ một nữ nhân không tốt sao? Nếu như hắn mơ tới nàng như vậy chẳng phải không tốt sao!? Nhưng ngay sau đó Nhã Phi lắc lắc đầu bỏ qua ý nghĩ này.
Tiêu Sơn cười khổ trong lòng. Hắn cảm giác mình ngày một giống dâm tặc hơn, giống sắc lang hơn. Tiêu Sơn liên tục dùng ngón tay gõ gõ chán của mình suy nghĩ vấn đề này. Nhưng sau đó không có kết quả, hắn quyết định cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Dù sao trận pháp như vậy cũng đã hoàn thành như vậy sau khi đợi đám thanh thiếu niên thiếu nữ không vượt qua lễ thành nhân khi đó đến đây hắn nhất định sẽ có chút kinh hỉ cho họ. Coi như món quà nho nhỏ dùng để phục hưng Tiêu gia cũng tự xây dựng cho mình một thế lực đi.
Tiêu Sơn nhìn về phía trận pháp hắn lâm vào trâm tư. Hắn khoanh tay lại suy nghĩ, gió thoáng thổi qua làm cho Tiêu Sơn cảm giác mình vô cùng thoải mái. Cái cảm giác này vô cùng vi diệu khi hắn nghĩ đến cảnh mình lĩnh một đội quân toàn bộ đều là những người tu chân vô cùng mạnh mẽ ở trên đấu khí đại lục thì cảm giác này thực sự sảng khoái vô cùng. Tiêu Sơn hít một hơi lại quay sang nhìn Nhã Phi mỉm cười. Nhã Phi cũng không hiểu hắn tại sao lại nhìn về phía mình cười nhưng nàng cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười.
Tiêu Sơn sau đó ở lại nói chuyện với Nhã Phi. Nhưng chủ yếu vấn đề đều xoay quanh vấn đề tổ chức các cửa hàng bán quần áo lót mà thôi. Nhã Phi nhiều lần muốn đưa ra đề nghị một số phong cảnh rất đẹp tại Ô Thản thành muốn hắn cùng đi nhưng hắn đều từ chối khéo. Quả thực yêu tinh này rất mê người, nhưng nàng đang làm cho hắn loạn giữa cảm giác mê luyện sắc đẹp cùng với yêu. Hắn cần một chút thời gian để cảm nhận một chút vấn đề này. Nhã Phi thấy hắn tìm cách từ chối mình thì vân vê cái miệng, chu lên tỏ ra bất mãn. Tiêu Sơn chỉ đành cười khổ gãi gãi mũi nhún vai tỏ ra mình không có việc gì khác.
Hắn quay lại trở về phía Tiêu gia... Tiêu Sơn nhớ đến ngày hôm sau là sinh nhật của Tiêu Mị. May mắn lần này hắn được báo trước đã lâu lên chuẩn bị mọi việc khá là kỹ càng chứ không vội vàng như lần trước một ngày mà có hai sinh nhật quả thực suýt làm cho hắn choáng váng. Tiêu Sơn cười khổ không dứt, hắn bất đắc dĩ lần này phải chuẩn bị vô cùng kỹ càng. Nữ nhân a, các nàng luôn muốn lãng mạn một cách ngớ ngẩn. Hắn muốn ghim thật chặt trái tim của Tiêu Mị. Có lẽ là yêu thích đi, cũng có lẽ là hàm muốn chiếm đoạt hắn cũng không chắc. Nhưng hắn muốn một người ở bên cạnh hắn thực sự yêu hắn có thể vì hắn mà không tiếc hết thảy? Hắn là một người tham lam nhưng nếu như tìm được người đó hắn cũng sẽ vì nàng mà bỏ ra hết thảy... Chính hắn cũng không biết mình làm như vậy có phải ngớ ngẩn quá hay không? Trên đời thực sự có người như vậy sao?
Ánh sáng bình minh chiếu xuống căn phòng, Tiêu Sơn dậy khá sớm. Hắn liên tục luyện quyền cước theo những động tác trong thiên hà nguyên lực. Viên hằng tinh trong tiểu thiên hà càng ngày càng sáng, chính Tiêu Sơn không biết viên hằng tinh như vậy đã đủ mạnh mẽ để hắn tiến tới bước tiếp theo hay không, bước tiếp theo là thủy tinh kỳ. Tiêu Sơn liên tục luyện tập, theo như thiên hà nguyên lực thì thái dương kỳ chính là nền móng vì vậy hắn sẽ không tiếc cho dù hết mười sáu tuổi mà hắn không bước được đến thủy tinh kỳ hắn cũng không tiếc.
Tiêu Sơn sau khi luyện tập hắn tắm rửa sạch sẽ mặc một thân áo màu lam sặc sỡ, kết hợp với mái tóc bạch kim và khuôn mặt tuấn mỹ khiến cho bất cứ mỹ nữ thấy được cũng phải ghé mắt nhìn. Hắn ngước nhìn về phía con đường xa xa. Lúc này một thân hình hồng y kết hợp với bạch y, dải lụa sau lưng của nàng phất phơ. Thiếu nữ giống như con bướm tung tăng đùa giỡn trong ánh sáng ban mai. Tính cánh tinh nghịch làm cho nàng trở nên vô cùng xinh đẹp đáng yêu. Một con bướm hồng xinh đẹp mà tinh nghịch hiện lên trong mặt Tiêu Sơn.
Hồng y thiếu nữ đột nhiên mở miệng cười, hàm răng trắng bóng cùng với hơi thở thơm tho của nàng xuất hiện làm cho khóe miệng của Tiêu Sơn khẽ nhếch lên. Thiếu nữ cười gọi hắn: "Tiêu Sơn ca ca..."
Tiêu Sơn hơi nhếch miệng lên, hắn nhìn chăm chú về phía Tiêu Mị cười nói: "Mị Nhi hôm nay muội thật xinh đẹp!"
Tiêu Mị cười, hai hàm răng trắng hiện ra, đôi má của nàng hơi hồng, thiếu nữu nói: "Mẫu thân ta cũng nói như vậy a!" Đột nhiên một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay của nàng mạnh mẽ kéo đi. Tiêu Mị giật mình kêu lên: "A..." Nàng ngước nhìn về phía trước thấy ánh mắt của một thiếu niên tóc bạch kim đang nhìn nàng. Đôi mắt đầy quan tâm hơn nữa đôi mắt này lại làm cho nàng có cảm giác vô cùng an tâm.
Tiêu Sơn cười nói: "Đi cùng với ta!"
"Ân" Thiếu nữ không ngần ngại đáp lại gật đầu một tiếng. Hắn mạnh mẽ nắm lấy tay của thiếu nữ kéo chạy về phía trước. Thiếu nữ vội vàng túm lấy cánh tay của hắn, nàng cảm giác được bàn tay ấm áp của hắn thì trái tim như nai con chạy loạn. Cái cảm giác ấm áp này quả thực là vô cùng dễ chịu. Nàng chỉ hy vọng thời gian như ngừng lại hoặc kéo dài mãi mãi để cho hắn nắm chặt tay của nàng mà thôi. Hắn kéo nàng lên một nơi khá cao của ngọn núi Tiêu gia.
Trên đỉnh buổi sáng vô cùng thanh mát làm cho lòng người vô cùng thoải mái. Thiếu nữ vừa chạy lên vị trí cao nhất thì nàng hét lên một tiếng "Wow..." Nàng kinh ngạc trầm trồ khung cảnh ở trước mặt. Nó là khung cảnh thế nào? Một thảm cỏ xanh mượt mà trên đó cắm hàng ngàn chiếc chong chóng bằng các loại giấy màu. Từng chiếc chong chóng sếp thành chữ "Chúc mừng sinh nhật Tiêu Mị...." Hàng chữ được viết vô cùng đẹp mắt do hàng ngàn chiếc chong chóng đủ các màu sắc tạo lên.
Gió thổi tung bay làm cho những chiếc chong chóng liên tục xoay tròn. Dưới ánh nắng ban mai chiếu lên những chiếc chong chóng, ánh sáng bị phản xạ lại bằng đủ các loại màu sắc. Thiếu nữ đột nhiên bị một bàn tay vòng qua eo ôm lấy. Thiếu nữ giật mình hét lên: "A..." Nàng quay đầu lại thì thấy đầu của Tiêu Sơn đã đặt lên vai nàng. Hắn nhắm mắt lại hưởng thụ cái cảm giác này.
Tiêu Sơn đột nhiên mở miệng nói: "Thích không!?" Thiếu nữ không trả lời mà chỉ khe khẽ gật đầu. Tiêu Sơn cười nói: "Thế nào có giống cảm giác nữ nhân vật chính trong Titanic hay không!?"
Thiếu nữ không trả lời hắn. Mà nàng nhắm mắt lại bắt đầu cảm giác gió thổi qua nhè nhẹ. Một cảm giác khoan khoái tràn ngập khắp người nàng. Tiêu Sơn cảm giác được khi ôm thân thể mềm mại này vào làm cho hắn có một cảm giác khó tả. Hắn muốn có lẽ sẽ cùng với Huân Nhi nhưng đáng tiếc a!? Hắn vẫn muốn thử cảm giác này một lần! Lấy Tiêu Mị thay thế cho Huân Nhi sao? Hắn không biết chỉ là hắn muốn làm mà thôi.
Tiêu Sơn lắc đầu trong lòng thầm nghĩ: "Bỏ qua việc này đi!" Hắn muốn là trân trọng những gì trước mắt. Tiêu Mị sao? Hắn không ghét? Yêu sao? Có lẽ không? Thích sao? Chắc chắn là có thích. Hắn muốn bảo vệ thân thể nhỏ bé này trong lòng bàn tay. Hắn cũng không hiểu mình muốn làm gì cùng với mình nghĩ gì nữa! Có lẽ hắn làm chỉ vì thích mà thôi!
Hai người cứ như vậy trong nửa ngày mới chịu buông ra. Tiêu Mị ngượng ngùng trên mặt của hắn nhẹ nhàng hôn một cái. Tiêu Sơn mỉm cười. Hắn lấy ra từ nhẫn trữ vật giới chỉ một thứ khá là kỳ lạ. Nó là một thứ được làm từ sắt vô cùng rắn chắc được nắp ghép lại với nhau. Chúng được nắp giáp khá giống với một tấm phản đúng hơn là cánh chim mới đúng. Cúng không phải? Tiêu Mị tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: "Tiêu Sơn ca ca thứ này là thứ gì vậy!?"
Tiêu Sơn khóe miệng hơi nhếch lên cười nói: "Lát nữa muội sẽ biết! Mị Nhi muội tin tưởng ta sao!?"
Tiêu Mị nghe thấy vậy cười gật đầu nói: "Mị Nhi sẽ mãi mãi tin tưởng Tiêu Sơn ca ca!"
Tiêu Sơn nghe thấy vậy giật mình, cả thân thể của hắn run lên. Sau hơn nửa ngày hắn chỉ gõ đầu của thiếu nữ một cái làm cho nàng suýt xoa cái trán của mình. hắn cười đáp lại: "Có bé ngốc!"
Tiêu Mị không hiểu gì chỉ khóc hịu nói: "Tiêu Sơn ca ca tại sao nói muội ngốc đây!?"
Tiêu Sơn mỉm cười chỉ về phía mấy thứ. Tiêu Mị lúc này đứng sát gần hắn cùng với cái thứ quái dị kia. Hắn buộc lên eo của nàng mấy thứ dây cùng với buộc lên eo của hắn. Sau khi buộc xong suôi hết mọi thứ Tiêu Sơn mới nhìn về phía Tiêu Mị cười nói: "Đã chuẩn bị sẵn sáng chưa!?" Tiêu Mị còn chưa kịp trả lời đã bị hắn dùng tam ôm lấy thật chặc, hắn ra lệnh cho nàng: "Bam hai tay lên lan can..." Sau đó hắn lao về phía vách đá phi thẳng đến.
Tiêu Mị còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đột nhiên hét lớn một tiếng: "A..." Nàng theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng ngay sau đó nàng nghe thấy được tiếng cười khằng khặc của Tiêu Sơn. Tiêu Mị mở ra đôi mắt kinh hãi nhìn xung quanh. Nàng cùng với hắn nhưng là đang bay a? Chỉ có đấu vương có đấu khí hóa cánh mới có thể bay mà thôi. Nhưng hắn lại dựa vào thứ này mà có thể bay lượn a.
Tiêu Mị kinh hãi hô lên: "Ta có nằm mơ hay không?" Nàng ngoảnh mặt sang nhìn về phía Tiêu Sơn kinh hãi nói: "Chúng ta đang bay!?"
Tiêu Sơn cười, hắn nhún vai: "Muội nói xem!" Tiêu Sơn thiết kế thứ này dựa vào một thứ gọi là tàu lượn. Hắn nhưng cũng không ngờ trong thiên hà quyết cũng có mấy bản vẽ này, thật là thiên hà bách quái chuyện. Hắn thử thiết kế ra xem không ngờ lại thành công.
Tàu lượn lúc này lượng lờ trong không trung của Ô Thản thành. Tiêu Mị thì dùng tay chỉ trỏ. Mấy người dưới thành thì không ngờ lại liên tục ồ ồ chỉ trỏ. Một số người thì nói rằng đó là ma thú phi hành, một số người thì nói rằng đó chính là đấu vương cường giả có đấu khí hóa khánh. Đủ những lời nói không rõ thực tế. Cho đến khi một chiếc tàu lượn càng ngày càng gần thì họ mới phát hiện ra đó chính là một đôi nam nữ. Cả thành hoảng hốt ngay cả chủ thành cũng vội vàng lấy quấn linh vội vàng đi dò xét.
Tiêu Sơn cùng với Tiêu Mị nhẹ nhàng đáp xuống trước của một quán ăn khá nổi tiếng. Mấy người thấy vậy bắt đầu bu quanh hai người. Tiêu Sơn thu lại chiếc tàu lượn, hắn nhẹ nhàng đưa tay ra mời thiếu nữ. Thiếu nữ cảm giác đứng trước đông người như vậy vô cùng xấu hổ. Tiêu Sơn chỉ đáp lại bằng một nụ cười hóa ái. Mấy thiếu nữu bên cạnh lúc này nhìn về phía Tiêu Mị với ánh mắt ghen ghét cùng với hâm mộ đỏ các thể loai cảm giác khác nhau.
Tiêu Sơn đã chuẩn bị ngày hôm nay vô cùng hoàn mỹ đi đến đâu và tổ chức những gì. Hắn lúc này đưa Tiêu Mị đến một cửa hàng ngon nhất ăn những món ngon nhất sau đó đi dạo. Khổ nỗi việc mà hắn lượn quanh thành đã gây ra náo động khiến cho mọi việc trở nên vô cùng rắc rối và phức tạp. Ngay cả phủ thành chủ cũng tiến tới hỏi thăm hắn bất đắc dĩ ném ra chiếc tàu lượn cho thành chủ. Thành chủ thấy được chiếc tàu lượn thì như bắt được vàng vội vàng mang nó về trong phủ. Tiêu Mị thấy thế có phần khó chịu nàng muốn chiếc tàu lượn đó a? Tiêu Sơn cười nói sau khi biết thứ đó chế tạo cũng không đáng giá Tiêu Mị mới thỏa mãn đòi hắn nhất định phải chế tạo cho mình một thứ khác. Tiêu Sơn bất đắc dĩ phải gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...