Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

“Các vị không tiễn!” Trên khuôn mặt người thanh niên có
mái tóc màu bạch kim xuất hiện một nụ cười bình thản. Hắn đưa tay về
phía đám người trưởng lão Vân Lam tông. Mấy trưởng lão cũng chắp tay lại làm theo lễ nghĩa.

Trước ánh mắt của mấy lão già và một đám đệ tử Vân Lam tông, thân mình
Tiểu Long Nữ trực tiếp lóe sáng. Đồng thời thân mình của nàng cũng trực
tiếp vọt lên trời. Thân mình nàng trực tiếp biến hóa. Nó nhanh chóng hóa thành một con tam trảo tử sắc giao long, dưới ánh trời chiều, mặt trời
đứng ở khuất phía cuối chân trời khiến cho thân mình Tam Trảo Tử Sắc
Giao long kéo dài trên dãy núi Vân Lam tông.

Bàn tay Tiêu Sơn đưa ra nhẹ nhàng kéo lấy tay Tiểu Y Tiên. Trong lúc này hắn cũng không quên quay đầu lại nhìn về phía Vân Vận một cái. Trên
khóe miệng Tiêu Sơn xuất hiện nụ cười bình thản, trong ánh mắt chứa đựng nhu tình. Hai má Vân Vận hơi đỏ lên khi bị cái nhìn của hắn chăm chăm
như vậy.

Một tiếng hừ lạnh từ miệng Tiểu Y Tiên phát ra. Tiêu Sơn cười khổ một
tiếng. Hắn biết được Tiểu Y Tiên đang ghen tức. Hắn cũng cầm lấy tay
Tiểu Y Tiên kéo vào ngực sau đó phóng về phía bên trên thân mình Tiểu
Long Nữ. Bàn chân nhẹ nhàng đáp lên thân mình của Tiểu Long Nữ. Thân thể của ma thú có thể tùy ý biến to nhỏ thật sự rất tiện lợi. Tất nhiên mức độ biến to nhỏ cũng chỉ có giới hạn mà thôi.

Thân mình Tiểu Long Nữ trực tiếp bay về phía khu vực trung tâm của đế đô Gia Mã đế quốc. Ngồi trên thân mình Tiểu Long Nữ thì Tiêu Sơn mở miệng
nói: “Tiểu Long Nữ, không cần vội như vậy!”

Nghe được lời Tiêu Sơn chỉ huy thì thân mình Tiểu Long Nữ từ từ bay chậm lại. Đôi mắt Hải Ba Đông cũng nheo lại. Hắn cũng không có nói gì nhiều
mà ngay lập tức nói: “Tiêu Sơn, gia gia có việc nên cần về trước.” Nói
xong hắn tăng nhanh tốc độ bay vọt về phía trước. Tiểu Long Nữ trở theo
Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên bay tà tà không vội vàng.

Thân mình của nó lơ lửng trong những đám mây, những đám mây về buổi
chiều giống như được phủ lên một lớp phấn hồng trông vô cùng xinh đẹp. Ở phía dưới có loáng thoáng một đám người đang vận chuyển một đống hàng
gì đó tới Vân Lam tông. Trong lòng Tiêu Sơn thầm nghĩ: sự việc Cổ Hà
tiến vào luyện dược sư thất phẩm sẽ rất nhanh truyền bá khắp nơi. Hắn cá rằng trong tối nay sợ rằng có không ít người của các gia tộc đến bái
phỏng Vân Lam tông.

Tiểu Y Tiên thỏa mãn tựa vào trong ngực Tiêu Sơn. Nàng rõ ràng cảm giác
được khi mà ánh mắt của những nam đệ tử Vân Lam tông nhìn lên nàng khiến cho Tiêu Sơn biểu hiện ra có chút ghen tuông. Thế nên trước mặt mọi
người thì hắn không cố kỵ đem nàng ôm vào trong lòng giống như khẳng
định nàng thuộc về hắn.

Tiểu Y Tiên chớp nhẹ đôi mắt xinh đẹp, nàng hưởng thụ cái ôm nhẹ nhàng
và ôn nhu của hắn. Tiểu Y Tiên mở miệng hỏi: “Phu quân, lão tông chủ Vân Lam tông nói với chàng chuyện gì vậy?”

Tiêu Sơn cười khổ, xem ra tính tình Tiểu Y Tiên quả thật rất có tính đa
nghi nói đúng hơn là nhiều chuyện mới đúng. Xem ra sau này hắn cần sửa
nàng một chút. Tiêu Sơn bình thản đáp lại lời của nàng: “Vị tiền bối ấy
muốn đem Vân Vận gả cho ta.”

“Hừ...” Từ miệng Tiểu Y Tiên phát ra tiếng hừ lạnh. Hai tay của nàng
khoanh trước ngực. Thân mình nàng tựa vào ngực Tiêu Sơn. Nàng khe khẽ
lẩm bẩm giống như có vài phần khó chịu: “Biết là không có việc gì tốt
mà!”


Khóe miệng Tiêu Sơn trở nên co quắp. Hắn không nghĩ đến Tiểu Y Tiên lại
nói những lời như vây. Hắn biết rõ Tiểu Y Tiên nói ra những điều này để
cho đỡ tức mà thôi! Hắn chỉ bất đắc dĩ thở dài. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa lúc
này cũng trực tiếp quấn lấy bắp tay Tiêu Sơn, sau đó nàng bỏ lên thông
qua tay áo tiến lên cổ sau đó dịch ra phía bên vai của Tiêu Sơn. Hiển
nhiên chiếc móng của nàng bào bào lên da thịt hắn khiến cho Tiêu Sơn có
cảm giác đau điếng.

Hắn bất đắc dĩ đem Tiểu Y Tiên ôm vào lòng. Ngay sau đó nói: “Tiền bối
muốn để ta đem Vân Vận cưới về nhà. Ta nghĩ cũng là lúc nên cưới các
ngươi về nhà. Lâu như vậy rồi cũng cần phải cho các ngươi một danh
phận.”

Mặc dù Tiểu Y Tiên biết rõ ràng mình chẳng khác gì thê tử của Tiêu Sơn.
Tuy nhiên nói đi nói lại thì quan hệ giữa nàng và Tiêu Sơn cũng chỉ trên danh nghĩa. Nàng cũng cần phải có một danh phận thực sự. Nàng hiển
nhiên cũng muốn đem việc này công bố ra bên ngoài.

Trong lúc Tiểu Y Tiên còn đang ngơ ngác thì Tiêu Sơn mở miệng nói: “Ta
biết lúc này mà nói ra những lời này quả thực không nên nhưng ta đã cưới nàng lâu như vậy mà vẫn chưa cho các nàng một danh phận, thực sự ta xin lỗi!”

Không ngờ từ trên vai Tiêu Sơn, con rồng bé nhỏ do nữ vương Mỹ Đỗ Toa
hóa thân phát ra âm thanh khàn khàn. Nó mở miệng nói: “Hừ, xem ra ngươi
còn có chút lương tâm với chúng ta!”

Thấy được con rắn nhỏ phát ra tiếng như vậy thì Tiểu Y Tiên có chút khó
chịu. Nàng càng tựa vào trong ngực của Tiểu Sơn hơn. Chiếc mũi nàng hích hích tham lam hít lấy mùi hương nam tử ở trên người của hắn. Tiêu Sơn
bất đắc dĩ dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi của mình. Bàn tay hắn vòng qua đem Tiểu Y Tiên ôm vào trong ngực.

Tuy nhiên điều hắn không ngờ trong lúc này Tiểu Y Tiên lại đưa ra bàn
tay về phía con rồng bé nhỏ. Một luồng ánh sáng phát ra ở tay nàng, một
đám sương màu trắng trực tiếp chui vào bên trong vết thương của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Nó rất nhanh mọc lại một đám vảy xinh đẹp nhiều màu sắc.

Con rồng phát ra âm thanh khàn khàn nói: “Cám ơn!” Ngay sau đó thân mình của nó lóe ra ánh sáng. Một thân hình vô cùng gợi cảm trực tiếp xuất
hiện trước mặt Tiêu Sơn. Bao phủ lên cơ thể của nàng là một bộ khôi giáp đấu khí màu xanh lam cực kỳ xinh đẹp. Tiêu Sơn bị vẻ đẹp của nàng cực
kỳ hấp dẫn. Mặc dù đã yêu nữ vương Mỹ Đỗ Toa không biết bao nhiêu lần
những hắn vẫn bị nàng hấp dẫn. Nàng giống như độc dược có cám dỗ chí
mang mà Tiêu Sơn không có cách nào cưỡng lại.

Thân mình nữ vương Mỹ Đỗ Toa uyển chuyển ngồi lên thân mình của Tiểu
Long Nữ. Thấy như vậy thì Tiêu Sơn đưa tay ra thật nhanh kéo nàng vào
trong vòng tay của hắn. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa không có phản kháng mà trực
tiếp để cho hắn kéo vào trong lồng ngực của nàng. Hai má của nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi đỏ lên.

Thật ra thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng rất xấu hổ. Nàng đường đường là một
nữ vương cao quý của tộc xà nhân vậy mà nàng còn phải đi tranh thủ tình
cảm với những người nữ nhân khác. Hiển nhiên trong lòng nàng tức tối và
khó chịu. Khi mà thấy được bên cạnh hắn nhiều nữ nhân mặc dù không xinh
đẹp như nàng nhưng mỗi người mỗi vẻ, mỗi người lại mang theo khí chất
khác nhau khiến cho nàng lo lắng. Nàng muốn thay đổi bản thân, muốn tìm
cách hấp dẫn hắn, muốn đoạt lấy sự quan tâm và ưu ái của hắn nhiều hơn.
Thế nên khi chia tay nàng cố gắng mở ra câu nói rằng: phòng trong cung

điện của nàng là dành riêng cho hắn. Mặc dù khi nói ra câu này khiến cho nàng xấu hổ gần chết.

Đem hai người ôm vào lòng, Tiêu Sơn cảm giác được mình vô cùng thành
tựu. Hắn mở miệng nói: “Có được các nàng là hạnh phúc lớn nhất của đời
ta. Chỉ cần có các nàng bên cạnh ta là quá đủ rồi!” Nói xong hắn hôn vào má của mỗi nàng một cái.

Tiểu Y Tiên có chút khinh thường. Tiêu Sơn cũng không nghĩ được tính
cách của Tiểu Y Tiên lại có vài phần bát quái sau khi đem nàng về nhà
như thế. Tiểu Y Tiên nói: “Phu quân, hình như chàng đã nói rất nhiều lần câu này rồi thì phải?”

Khóe miệng Tiêu Sơn trở nên co quắp. May mắn trong lúc này thì Tiểu Long Nữ đã bay tới trên đầu gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Hai bàn tay hắn đem nữ vương Mỹ Đỗ Toa cùng với Tiểu Y Tiên ôm vào trong ngực. Bàn chân nhún nhẩy,
cả ba người trực tiếp bay xuống phía dưới.

Thấy được ba người bay xuống phía dưới thì đám hộ vệ trực tiếp đứng lên
trên cung kính khom người cúi chào: “Cô gia, Tiêu phu nhân... các vị đã
trở lại!”

Tiêu Sơn gật đầu một cái. Hắn cũng không nói gì nhiều chỉ hỏi thăm nơi ở của Nhã Phi một chút. Ngay sau đó hắn dẫn theo Tiểu Y Tiên và nữ vương
Mỹ Đỗ Toa tới thăm Nhã Phi một chuyến. Trời lúc này đã trở về tối, mọi
người bắt đầu treo đen khắp nơi.

Trong lúc này thì Nhã Phi nhàn nhã đang đi dạo trong công viên. Nàng
nghe được đi dạo đối với thai phụ rất tốt nên rất chăm chỉ thực hiện
đúng những lời mà một y sư đã nói với nàng. Tiêu Yến cũng không có việc
gì làm, nàng cũng rất rảnh rỗi nên thường bồi Nhã Phi đi dạo, nói chuyện với nhau... Dù sao hai nữ nhân ở cũng nhau thì không bao giờ hết chuyện để nói cả.

Tiêu Sơn nhìn về phía hai người trong sân, hắn lên tiếng nói: “Nương,
Phi Nhi!” Hắn lên tiếng mở miệng chào hỏi hai người. Ánh mắt Tiêu Sơn
quét qua không thấy được lão già Hải Ba Đông. Xem ra không biết lão đi
đường nào rồi. Hai nàng Tiểu Y Tiên và nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng nên tiếng chào hỏi.

Tiêu Yến mở miệng đáp lại: “Sơn Nhi, mẫu thân nghe được ngươi nên Vân
Lam tông. Nghe người ta nói rằng có ma thú hóa hình trên đó, người khác
nói rằng có đan lôi hình thành... Ngươi làm cho mẫu thân lo chết đi
được!”

Tiêu Sơn bất đắc dĩ mỉm cười. Bàn tay đưa ra vuốt ngược mái tóc lại. Hắn mỉm cười nhìn về phía Tiêu Yến một cái, hắn đáp lại: “Mẫu thân, không
phải con trở về đây rồi sao?”

Nhẹ nhàng gật đầu, Tiêu Yến quét về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Nàng mấp
máy đôi môi hồng của mình, ánh mắt của nàng có chút tò mò hỏi: “Linh
Nhi, không phải ngươi trở về tộc xà nhân rồi sao?”

Nghe được Tiêu Yến mở miệng hỏi như vậy thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa đáp lại:
“Bá mẫu, ta đã trở lại tộc xà nhân. Tuy nhiên trên đường ta lại cảm nhận được tại đế đô xảy ra lôi kiếp, không yên tâm nên ta quay lại một
chuyến!”

“A” Tiêu Yến kinh ngạc sau đó mở miệng nói: “Là như vậy à!” Ánh mắt Tiêu Yến nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa phát hiện được nàng mặc bộ khôi
giáp màu xanh vô cùng xinh đẹp. Bởi vì ít ra mắt thứ này mà Tiêu Yến mới mỉm cười nói: “Linh Nhi, ngươi thật là xinh đẹp nha. Thảo nào tên tiểu

tử của ta lại chết mê chết mệt ngươi đến như vậy!”

Hai má nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi đỏ lên. Nàng có chút vui mừng vì những lời này. Khóe miệng Tiêu Sơn liên tục giật giật. Nữ nhân với nữ nhân thì
các nàng không bao giờ hết chuyện để nói. Hắn tiến về phía Nhã Phi, bàn
tay nhẹ nhàng đưa ra ôm lấy Nhã Phi, bàn tay hơi cúi xuống vuốt ve cái
bụng to tướng của nàng.

Trong khi Tiêu Yến còn cũng với hai người Tiểu Y Tiên và nữ vương Mỹ Đỗ
Toa nói chuyện thì Tiêu Sơn cũng nói chuyện với Nhã Phi. Hắn lên tiếng
hỏi: “Nhã Phi, nàng đã chuẩn bị cho ta những thứ cần thiết hay chưa?”

Đầu Nhã Phi nhẹ nhàng gật xuống, đôi môi mê người kia mấp máy nhè nhẹ
hướng về phía Tiêu Sơn trả lời: “Phu quân, ta đã chuẩn bị tốt rồi. Số
lượng người đủ hai trăm người. Những người này đều có kiến thức về một
chút công pháp. Hơn nữa, trong kho vẫn lưu trữ khá nhiều giấy bản. Số
lượng đủ đáp ứng nhu cầu của chàng. Thiếp có chút tò mò chàng cần những
người như vậy làm gì?”

Khóe miệng Tiêu Sơn hơi cong lên, hắn mở miệng nói: “Thứ này có tác dụng cực lớn. Ta chỉ đề phòng mà thôi. Hy vọng cái loại đề phòng này sẽ
không bao giờ cần sử dụng đến!” hắn cảm thán phát ra những lời này.

Mấy người Tiêu Sơn tiến vào ngồi trong đình viện. Đám thị nữ bưng một
đám hoa quả lên. Hắn ngồi bên cạnh Nhã Phi thích thú xoa cái bụng của
nàng. Trên mặt Tiêu Sơn tràn ngập từ ái. Đây là lần đầu tiên được làm
phụ thân như hắn, sao hắn có thể không vui mừng, lo lắng cho được. Thi
thoảng hắn còn cúi đầu xuống nghe ngón bụng của nàng. Thấy vậy Nhã Phi
chỉ mỉm cười vươn tay vuốt ve đầu của Tiêu Sơn. Tiêu Yến thấy vậy cũng
cười một cách hạnh phúc.

Dường như những thứ này đủ để xoa tan những giông tố và lo lắng của họ
về tương lai. Tiểu Y Tiên và nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi nhìn xuống bụng của
mình. Các nàng có chút hâm mộ Nhã Phi. Nhất là Tiểu Y Tiên, cứ đến kỳ
trứng rụng là nàng để cho Tiêu Sơn tiến hành ân ái đến điên cuồng đến
khi nàng không có nhấc nổi một ngón tay lên thế mà đến bây giờ còn không có tin vui. Điều này làm cho Tiểu Y Tiên có chút tủi thân.

Bất chợt một vị thị nữ mặc y phục màu xanh có vài phần xinh đẹp tiến
vào. Nàng ngay lập tức cúi chào đối với đám người Tiêu Sơn. Nhã Phi nhìn thấy được nàng thì tò mò hỏi: “Xuân Lan muội muội, có việc gì vậy?”

Người thị nữ mở miệng đáp lại: “Trưởng lão, cô gia, lão phu nhân, các vị phu nhân. Công chúa Yêu Dạ viếng thăm!”

Mấy người Tiêu Sơn nhìn về phía nhau. Nhã Phi nhẹ nhàng mà nhu nhuyễn
đưa lên cánh tay, nàng mở miệng hỏi: “Xuân Lan muội muội, công chúa Yêu
Dạ không biết đến đây là vì việc gì?”

Đầu vị thị nữ này lắc lắc nhè nhẹ, nàng mở miệng nói: “Việc này ta cũng
không quá rõ ràng. Công chúa Yêu Dạ chỉ nói muốn đến thăm viếng gia tộc
Mễ Đặc Nhĩ chúng ta nhân tiện viếng thăm lão phu nhân luôn!”

Đôi mi thanh tú xinh đẹp của Nhã Phi hơi cau lại. Nàng gật đầu sau đó
phất tay nói: “Ta hiểu rồi! Muội lui ra đi!” Vị thị nữ gật đầu ngay sau
đó hành lễ rồi rời đi.

...

Trong một đại điện rộng lớn, một người mặc toàn thân màu đen, cả người
tỏa ra khí thế khiến cho bất cứ ai cũng đều run sợ. Hắn ngồi ở một cái
ghế lớn, bộ dạng có chút cao cao tại thượng. Phía bên dưới là hai hàng
cột lớn với những cái cột có hình thù kỳ dị. Trên những chiếc cột được
treo những chiếc đèn sáng rực rỡ khiến cho đại điện lộ ra vẻ cổ kính.

Một đám người mặc áo bào đen đứng sắp hàng ở phía dưới.

Trong tay hắn đang cầm một đống quyển sách đang ghi chép rất tỷ mỷ. Sau
khi xem qua những thứ này thì người mặc áo đen thần bí phất nhẹ tay,
giọng khàn khàn nói: “Các vị có tin tức gì đặc biệt hay không?” Lời nói
của hắn phát ra vô cùng bình thản.

Không ngờ trong đó có một người mặc áo bào đen đi ra, hai tay hắn chắp
lại, người hơi khom lại, hắn mở miệng với giọng nói khàn khàn: “Điện
chủ, ta có tin tức cần báo cáo?”

Nghe được những lời này thì người mặc áo bào đen thần bí phất tay nhẹ,
hắn nhìn xuống dưới hỏi: “Đại thiên tôn, ngươi có vấn đề gì cần báo
cáo?”

Hai tay người mặc áo bào đen chắp lại hướng về phía dưới, hắn lên tiếng
nói: “Bẩm điện chủ, gần đây chúng ta phát hiện được một số nhóm người
bắt đầu thu thập linh hồn của các luyện dược sư!”

“A” Nghe được lời này thì vị nam nhân mặc áo bào đen thần bí ngồi trên
chiếc ghế tọa trên cao dùng bàn tay gõ gõ bàn. Hắn mở miệng nói: “Chuyện gì?”

Người mặc áo bào đen ở phía dưới tiếp tục nói: “Điện chủ, điều kỳ lạ là
những người này lại sử dụng cùng một loại đấu kỹ giống như Hồn Điện
chúng ta sử dụng!”

Từ chiếc áo bào đen ở phía trên ghế tọa phát ra: “Lại có việc này?”

Người mặc áo bào đen ở phía dưới tiếp tục nói: “Việc đó còn không phải
là việc chính. Đám người này còn giả dạng Hồn Điện chúng ta đem bắt linh hồn của các vị luyện dược sư. Ngoài ra họ dường như còn trương dương
tên tuổi của Hồn Điện chúng ta. Hơn thế nữa mục tiêu của họ lại nhắm chủ yếu vào những người của Dược Tộc và những thiên tài của các viễn cổ
chủng tộc là luyện dược sư!”

“A” Nghe được lời này thì người mặc áo bào đen ở bên trên ghế tọa hơi
kinh ngạc hô lên: “Lại có việc này? Các ngươi đã điều tra ra ai làm hay
chưa?”

Người mặc áo bào đen ở phía dưới lắc lắc đầu, hắn lên tiếng nói: “Chúng
ta không có điều tra ra được bất cứ thông tin gì. Dường như có một thế
lực nào đó rất lớn đang thao túng ở đằng sau chuyện này. Có vẻ những thứ này theo ta phỏng đoán rất có thể là cố ý nhắm vào Hồn Điện chúng ta!”

Ngồi ở trên ghế cao, người mặc áo bào đen thần bí hít một hơi thật sâu
sau đó thở ra. Thông qua áo bào đen có thể thấy được đôi mắt của hắn
đang nheo lại. Đôi mắt đó biểu lộ ra tâm tính phức tạp. Dường như hắn
đang suy nghĩ rốt cục đang có chuyện gì xảy ra với Hồn Điện.

Từ trước đến nay Hồn Điện vốn làm việc vô cùng bí mật. Họ rất ít khi lộ
ra danh tính của mình. Họ chỉ lộ ra danh tính của mình khi cần thiết mà
thôi. Thế nên rất ít người biết đến sự tồn tại của họ. Mặc dù không thể
che dấu hoàn toàn nhưng danh tính Hồn Điện còn rất ít ngời biết.

Hồn Điện làm việc vô cùng bí mật. Họ thường thường đánh chủ ý vào những
luyện dược sư tự do. Họ rất ít khi đánh chủ ý vào những người của viễn
cổ chúng tộc. Trước khi ra tay thì họ đều sẽ tra xét lai lịch của con
mồi như vậy có thể tránh khỏi sự chú ý của viễn cổ chúng tộc. Tuy vậy
lần này lại có người đang lợi dụng danh hiệu Hồn Điện mà đánh chủ ý với
linh hồn luyện dược sư. Điều này làm cho vị điện chủ Hồn Điện có chút
đau đầu. Hắn muốn biết đây là chuyện gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui