Hải Ba Đông nghe thấy mấy lời này thì cau mày lại tò mò hỏi: “lão Gia, ta nhớ thời gian trước ngươi không phải mời tên Pháp Mã giúp ngươi luyện chế đan dược hay sao? Thương thế U Hải Giao Long thú không có khỏi!?”
Khuôn mặt Gia Hình Thiên xuất hiện một nụ cười khổ, hắn nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Thật không dám dấu diếm hai vị. U Hải Giao Long thú năm đó chinh chiến cho hoàng thất ta quá nhiều, dẫn đến tai hoạ ngầm trong thân thể rất nhiều. Một đoạn thời gian trước thương thế bạo phát, hiện giờ trạng thái cực kỳ uể oải thực lực cũng không bằng phân nửa trạng thái. Tình hình này đối với hoàng thất có phần bất lợi…”
Tiêu Sơn có phần tò mò hỏi: “Gia lão chuyện này là thế nào? Còn việc mời đại sư Pháp Mã luyện dược nữa!?” Tiêu Sơn hiển nhiên có biết Pháp Mã là ai? Lão già này chính là hội trưởng của công hội luyện dược sư đã tiến vào lục phẩm luyện dược sư. Hắn lúc đó mới là ngũ phẩm sau khi sử dụng viên địa ngục cường hồn đan của Nhã Phi mà tiến vào lục phẩm.
Gia Hình Thiên nhưng vẫn như cũ là cười khổ một tiếng, nói: “Chúng ta biết Tiêu Sơn tiểu huynh đệ cũng là luyện dược sư. Bất quá trước đây chúng ta cũng mời Pháp Mã hội trưởng đi xem qua. Nhưng hắn lại nói, muốn chữa khỏi thương thế của U Hải Giao Long thú, lại cần một loại đan dược gọi là Hỗn nguyên tố cốt đan.”
Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Hỗn nguyên tố cốt đan là mấy phẩm? Thất phẩm sao!?”
Đầu Gia Hình Thiên nhẹ nhàng lắc, hắn nói: “Không phải! Loại đan dược này đặc biệt đối với thương thế ma thú có hiệu quả rõ rệt. Bất quá phẩm giai lại không thấp, đủ để đạt được đến lục phẩm. Mặc dù đại sư Pháp Mã đã đạt đến lục phẩm nhưng khả năng luyện dược của hắn cũng không có thành công. Hắn đã thử nhiều lần nhưng chỉ kém một chút để thành công. Hiện giờ hắn đang bế quan hy vọng có thể luyện chế ra viên đan dược này!”
Đột nhiên Tiểu Y Tiên lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ đại sư Cổ Hà cũng không luyện chế ra được đan dược này?”
Khuôn mặt Gia Hình Thiên có vài phần khó coi nói: “Hiển nhiên đại sư Cổ Hà có thể luyện chế được chỉ là…” hắn nhìn về phía Vân Vận cũng không có tiếp tục nói. Hiển nhiên Vân Vận cùng Liễu Linh và Nạp Lan Yên Nhiên với tất cả mọi người đều hiểu quan hệ giữa hoàng thất và Vân Lam tông cực kỳ căng thẳng.
Nhẹ nhàng bóp mũi mình một cái sau đó Tiêu Sơn nói: “Vậy Gia lão muốn ta giúp ngươi chữa trị cho U Hải Giao Long thú!”
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Gia Hình Thiên mở miệng đáp lại: “Chuyện này ta hy vọng Tiêu Sơn tiểu huynh đệ có thể giúp hoàng thất Gia Mã chúng ta. Nếu như sau này tiểu huynh đệ có việc chúng ta tuyệt đối sẽ không từ…”
Tiêu Sơn quay sang nhìn về phía Tiểu Y Tiên dò xét ý của nàng một chút. Tiểu Y Tiên mỉm cười gật đầu về phía hắn. Tiêu Sơn sau đó nói: “Được rồi! Dù sao mỗi ngày chỉ cần luyện tập tới đây thôi. Chúng ta sẽ trở lại đế đô đi thôi. Ngày mai, chúng ta sẽ xem một chút tình hình của U Hải Giao Long Thú, Gia lão thấy thế nào!?”
Nghe được lời nói của Tiêu Sơn thì khuôn mặt Gia Hình Thiên xuất hiện một sự vui mừng: “Đa tạ tiểu huynh đệ!”
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Không có gì. Chẳng qua là một cái nhấc tay mà thôi!”
Sau khi kết thúc bữa ăn mọi người mới trở về đế đô. Dù sao đối với Vân Vận và Nạp Lan Yên Nhiên thì khiêu chiến như vậy là quá đủ. Đối với họ mà nói thì nếu như một ngày vài trận thực sự tinh thần của họ không chịu nổi. Họ còn phải tiêu hóa chiến quả mà mình đã đạt được. Trong ngày hôm nay họ đã đạt đến cực hạn của mình, có lẽ vài ngày mới có thể để họ tiếp tục một lần nữa tiến hành khiêu chiến.
Sau bữa ăn, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi một chút sau đó trở lại đế đô. Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên ngồi trên lưng của Hoàng Phi Hổ, ba người Thanh Lân, Liễu Linh cùng với Nạp Lan Yên Nhiên thì ngồi trên cơ thể của Thanh Viêm.
Bởi vì sử dụng quá nhiều vào việc chữa trị thương thế mà tinh thần của Tiểu Y Tiên rơi vào trạng thái mệt mỏi, nàng nhẹ nhàng tựa lên ngực của Tiêu Sơn thỏa mái ngủ ngon. Bàn tay Tiêu Sơn nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của Tiểu Y Tiên, trong mắt của hắn tràn đầy yêu thương. Ba nữ nhân gồm Nạp Lan Yên Nhiên, Vân Vận và Thanh Lân đều nhìn về phía Tiểu Y Tiên tràn đầy hâm mộ.
Vân Vận khe khẽ thở dài, tâm tình nữ nhân hiển nhiên cũng rất nhạy cảm. Nàng mặc dù biết được Tiêu Sơn có một tia tình cảm khác lạ với nàng nhưng luận về thân phận cùng với tuổi tác thì nàng có chút mặc cảm. Ngoài ra hai nữ nhân khác của hắn tuyệt đối cũng không thua kém nàng. Nếu như muốn nàng gả cho hắn thì nàng cảm giác được có rất nhiều, rất nhiều vấn đề cản trở.
Trong lòng Thanh Lân cũng có vài phần củ kết. Mặc dù nàng tự nhủ lòng mình không được yêu thích thiếu gia nhưng cái cảm giác đau nhói trong tim quả thực làm cho nàng khó chịu. Cái cảm giác này quả thực giống như là có hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào tim. Thanh Lân hơi cúi đầu trong lòng thầm nghĩ: “Chỉ cần được ở bên cạnh thiếu gia là tốt rồi! Chỉ cần nhìn thiếu gia hạnh phúc là đủ.”
Hiển nhiên Nạp Lan Yên Nhiên cũng có chút không vui. Nàng không biết được cái cảm giác kỳ quái này là sao? Tuy nhiên khi nhìn hắn bên cạnh nữ nhân khác thì trong lòng nàng không vui. Nạp Lan Yên Nhiên trong lúc này đang đổ thừa cho việc hắn hố nàng một hố trong bữa ăn mà vẫn vui vẻ như vậy. Tuy nhiên khi nàng nghĩ đến việc hắn từ chối nàng, với thân phận của nàng cùng với thực lực của nàng không ngờ hắn lại từ chối không kiêng nể. Ngoài ra hắn còn nói ra mình không thích hợp với hắn làm cho nàng khó chịu. Chẳng lẽ nàng yêu thích nam nhân mạnh mẽ và giỏi giang là sai sao? Không phải ước mơ của tất cả nữ nhân trên đời này đều là như vậy sao? Chính vì lý do này mà nàng mới đi từ hôn Tiêu Viêm. Bởi vì nàng biết Tiêu Viêm đã trở thành phế vật không xứng với nàng. Hắn vì cái gì mà có thể coi rẻ nàng chỉ vì nàng đi từ hôn sao? Trong lòng Nạp Lan Yên Nhiên đang liên tục suy nghĩ đến cái vấn đề này. Sau đó nàng chỉ cười khổ thở ra một hơi.
Nạp Lan Kiệt hiển nhiên phát hiện được tâm trạng khác thường của tôn nữ nhà mình. Lão già chỉ khe khẽ thở dài một hơi. Nếu như năm xưa Nạp Lan Yên Nhiên đi từ hôn mà sử dụng phương án mềm mỏng thì có lẽ đến giờ quan hệ của Tiêu Sơn và Nạp Lan gia cùng Nạp Lan Yên Nhiên không có căng đến mức ấy. Tuy không đến mức thân thiện nhưng cái nhìn của hắn đối với Nạp Lan Yên Nhiên có lẽ sẽ khác. Đến lúc đó Nạp Lan Kiệt sẽ ra sức vun đắp cho hai người như vậy hai người có lẽ sẽ có tỉ lệ thành coocng. Tuy nhiên với tình hình này thì ngay cả một thành tỉ lệ thành công cũng không có đạt đến.
Chỉ mất khoảng vài canh giờ, đám người Tiêu Sơn đã trở lại đế đô của đế quốc Gia Mã. Mọi người đối với nhau chào hỏi một vài tiếng rồi đều trở lại gia tộc của mình. Gia Hình Thiên cũng nhắc đến vấn đề U Hải Giao Long thú, Tiêu Sơn cũng hẹn tại sáng ngày mai sẽ đi đến đó một chuyến.
Hắn quay về phía bên cạnh Vân Vận đang bay trong không trung hỏi: “Đại tỷ, ngươi muốn trở lại Vân Lam tông hay ở lại gia tộc Nạp Lan. Nếu như ngươi cảm thấy phiền phức ở lại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đi. Ta sẽ vì ngươi mà luyện chế một số đan dược cung cấp cho Vân Lam tông!”
Vân Vận nhìn về Tiểu Y Tiên đang ngủ ngon lành trong ngực của Tiêu Sơn, lòng nàng cũng không biết nghĩ gì. Nàng cảm giác có chút hâm mộ và khó chịu. Rõ ràng nàng cũng biết hắn muốn thân cận nàng hơn nhưng chỉ là có nhiều người ở đây thứ hai là ở gia tộc Mễ Đặc Nhĩ thì nàng lại gặp phải quá nhiều bất tiện. Đối mặt với hai nữ nhân mà nàng lại cùng trượng phu của các nàng có vấn đề nảy sinh thực sự không được tốt cho lắm.
Vân Vận nhìn hắn một chút sau đó từ chối đồng thời lắc lắc cái đầu của mình rồi nói: “Không được, sự vụ của Vân Lam tông còn rất bề bộn, ta còn cần chủ trì. Ngươi chỉ cần đưa đan dược cho Nạp Lan Yên Nhiên để nàng đưa lên Vân Lam tông là được.” Nói xong nàng nhanh chóng hướng về phía Vân Lam tông bay đi.
Nhìn hình ảnh Vân Lam tông bay đi thì Tiêu Sơn khe khẽ thở dài một hơi. Đế đô đã gần trước mặt, mấy người Tiêu Sơn cũng đối với nhau chào hỏi sau đó nhanh chóng từ biệt trở lại gia tộc của mình.
Vân Vận trong lúc này đã bay khá xa. Nàng nhìn thấy hình ảnh một con chim ưng khổng lồ và một con sư tử lớn bay về phía trong thành thì đột nhiên hai má nàng trở nên ửng đỏ. Nàng sờ lên bộ ngực của mình và hạ thể của mình. Sau đó khuôn mặt đỏ ửng khẽ cắn răng nói: “Tên hỗn đản!”. Thật ra thì lúc đó nàng cũng đã tỉnh dậy nhưng nằm trong ngực Tiêu Sơn nàng quả thực không muốn rời đi thứ hai là nàng có chút ngượng ngùng ai ngờ hắn lại dám vụng trộm vuốt ve hai nơi nhạy cảm nhất của nàng. Điều này làm cho nàng xấu hổ không nhỏ tuy nhiên sâu trong lòng nàng lại có một chút vui vẻ. Vui vẻ vì hắn để ý đến nàng cũng không phải là hắn chỉ coi nàng là bằng hữu bình thường. Mặc dù hắn rất háo sắc nhưng cũng là nam nhân tốt. Tuy nhiên thân là nữ nhi nàng cũng không thể mặt dày mày dạn sán lại gần hắn nhưng hắn lại không dám tỏ rõ với nàng khiến cho Vân Vận có vài phần khó chịu trong lòng.
Hơi mím mím môi mình một chút sau đó Vân Vận xoay người bay nhanh về phía Vân Lam tông.
Đạp xuống phía dưới sân của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, mấy người hộ vệ vội vã tiến lên chào đám người Tiêu Sơn. Hải Ba Đông nhảy xuống, ánh mắt quét về phía Tiêu Sơn nói: “Ái tôn nữ tế, lão phu cần phải bế quan tiêu hóa thật tốt trận chiến ngày hôm nay!” Nói đến đây lão già nói một câu rất khó hiểu: “Tiểu tử, ngươi cũng biết lão phu là người có thực lực duy nhất đấu hoàng của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Ân… Ngươi hiểu mà… lão phu thực lực càng cao thì đối với ngươi cùng với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ có rất nhiều chỗ tốt… Hài… thời gian trước lão phu cũng đã dùng tốt, quả thực đan dược ngươi dùng tốt vô cùng. Được rồi, lão phu nói xong rồi cũng là lúc lão phu nên bế quan!” Nói xong Hải Ba Đông xoay người rời đi. Hắn tin tưởng với tôn nữ tế thông minh như vậy hiển nhiên là hiểu ý lão.
Môi bĩu lên, Tiêu Sơn khinh bỉ thầm mắng lão già này: “Cứ nói quách ra là lão muốn đan dược đi là xong còn bày đặt này nọ!?” Hắn quay về phía Thanh Lân mỉm cười nói: “Thanh Lân, ngươi cũng đi nghỉ sớm đi! Nhớ tu luyện cho tốt.”
“Vâng” Thanh Lân ngoan ngoãn gật đầu. Nàng xoay người trở lại phòng của mình. Thanh Lân cũng tự thề trong lòng mình nhất định sẽ tu luyện thật tốt để đảm bảo theo sau Tiêu Sơn.
Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc lắc, đối với tiểu nữ hài này thì hắn coi nàng như muội muội. Nói thật thì loài người rất phức tạp nhiều khi gặp nữ nhân xinh đẹp cũng chỉ coi nàng như muội muội mà không phải đối xử với nàng như nữ nhân. Đối với một tiểu thí hài như Thanh Lân hắn cũng không có cách nào ra tay được. Nói chung hắn chỉ yêu thích nàng giống như muội muội mà không có cảm giác gì khác. Quan hệ giữa hai người khá là phức tạp một thiếu gia và một thị nữ. Mặc dù biết tình cảm Thanh Lân dành cho mình nhưng hắn chỉ coi nàng như muội muội mà thôi.
Sau khi phân phó đám người Hoàng Tử Yên trở lại phòng của mình. Tiêu Sơn cũng đem Tiểu Y Tiên tiến vào phòng ngủ. Hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên đang nhắm mắt một cách ngoan ngoãn thì cười khổ trong lòng. Rõ ràng nàng đã tỉnh lại vẫn muốn làm nũng để hắn bế vào trong phòng. Có lẽ bởi những tính cách này mà hắn yêu thích nàng chăng!?
Tiêu Sơn đem Tiểu Y Tiên trở lại, chiếc giường rộng lớn. Phòng ngủ này là phòng ngủ của ba người Tiểu Y Tiên, Tiêu Sơn và Nhã Phi nghỉ lại. Hiện giờ ba người đều ở chung nhau một phòng cũng không còn có phân chia. Hắn đem Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng đặt lên giường sau đó đem chiếc chăn đắp lên cơ thể của nàng. Đôi mắt nhìn nàng tràn ngập yêu thương, đôi môi đỏ khẽ hôn lên trán của nàng.
Hắn xoay người rời đi Bước ra khỏi căn phòng hắn nhìn về phía một tiểu thị nữ đang bưng một cái khay, trên cái khay đựng một bát chén canh thì mỉm cười hỏi: “Nè tỷ tỷ, ngươi tên là gì vậy!?”
Thiếu nữ này mặc một thân quần áo màu vàng khá là xinh đẹp, nàng hướng về phía Tiêu Sơn hành lễ nói: “Cô gia, tên của tiểu tì là Hoa Hoa!?” Bị cái nhìn của Tiêu Sơn nhìn về hướng mình, thiếu nữ Hoa Hoa len lén nhìn về phía Tiêu Sơn. Mặc dù đã nhiều lần gặp cô gia nhưng đây là lần đầu tiên cô gia hỏi mỉnh như vậy thì thiếu nữ có cảm xúc kỳ lạ trong lòng. Hai má của nàng hơi đỏ lên, quả thực nàng thấy được cô gia là người có khí chất hấp dẫn và đẹp trai nhất mà nàng đã từng gặp.
Nhẹ nhàng khoanh tay, hắn ngoảnh đầu lại đôi môi hơi mím lại sau đó mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ nói: “Hoa Hoa sao? Cái tên thực sự đáng yêu!” Hai má thiếu nữ hơi đỏ lên, Tiêu Sơn lại tiêp tục hỏi: “Hoa Hoa, cho ta hỏi đại trưởng lão Nhã Phi, nàng hiện giờ đang ở đâu!?”
“A” Nghe được lời này thì Hoa Hoa ngạc nhiên sau đó lên tiếng nói: “Cô gia, đại trưởng lão Nhã Phi đang ở trong phòng tài chính. Hiện giờ canh dưỡng nhi bổ huyết này ta đang tự mình muốn mang đên cho đại trưởng lão!”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì mỉm cười gật đầu. Hắn hướng về phía Hoa Hoa cầm lấy cái khay nói: “Được rồi! Chuyện này để cho ta đi! Không làm phiền ngươi…”
“A” Hoa Hoa ngơ ngác nhìn một chút sau đó gật đầu nói: “Vâng!”
Tiêu Sơn thử nhấm nháp một chút bát canh này thì chẹp chẹp miệng nói: “Mùi vị không tệ nhưng thực sự không quá tốt! So sánh với thứ mình làm thì kém quá xa. Không được, thời gian ở lại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ không nhiều. Trong mấy ngày này, ta vẫn tự mình động thủ cho nàng ăn đi.” Tiêu Sơn đem bát canh húp được sạch sẽ sau đó trong tay hắn xuất hiện một cái bát khác đẹp mắt, mùi hương bốc ra thơm ngào ngạt. Hắn tiến về phía phòng làm việc. Đột nhiên nhớ đến cái gì đó thì hắn mới cười khổ nói: “Dạo này sống an nhàn nhiều quên mất cả việc dùng linh hồn quét xem a!”
Trong một căn phòng khá lớn với đầy đủ mọi thứ, Nhã Phi đang căm cụi trên bàn với cái bút mực bằng lông. Nàng nghe được tiếng mở cửa thì chỉ nhàn nhạt đáp lại nói: “Hoa Hoa, ngươi để bát canh lại ở chỗ cũ là được!”
Không có một lời đáp lại, bất chợt một bàn tay vươn ra chộp lấy bộ ngực cao ngất phong mãn của nàng mà xoa bóp. Nhã Phi giật mình có chút kinh hãi. Nàng theo bản năng xoay người muốn làm ra phản kháng thì thấy mái tóc màu bạch kim, một nụ cười quen thuộc tràn đầy yêu thương đang nhìn về phía nàng. Nhã Phi thở dài ra một hơi nói: “Phu quân!”
Tiêu Sơn phì ra một hơi, bàn tay nâng cằm nàng lên mà hôn một nụ hôn thật sâu. Sau vài phút hai người mới dứt ra. Nhã Phi dò hỏi: “Phu quân, luyện tập đã xong rồi sao?” Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng khá lớn của Nhã Phi. Khuôn mặt của hắn cũng tràn đầy yêu thương.
Hắn nhìn về phía Nhã Phi nói: “Nàng vốn đang mang bầu tại sao vẫn còn ham việc như vậy a! Nàng chẳng lẽ không biết yêu thương đến chính mình hay sao? Nếu không có tiểu hài từ trong bụng ta nhất định phải dùng gia pháp lên mông nàng mới được!”
Trong lòng Nhã Phi có chút ngọt ngào, đầu nhẹ nhàng lắc lắc, nàng mở miệng nói: “Không có cách nào! Mấy người phụ việc còn đang trong thời gian đào tạo. Việc bán ra hàng hóa của chúng ta bây giờ mở ra quá rộng. Ngoài đế quốc Gia Mã ra thì đã xuất hiện một số nơi làm giả ngay cả một số nước khác cũng bắt đầu làm hàng nhái với sản phẩm của chúng ta. Thiếp đang tìm cách giải quyết mấy vấn đề này!”
Tiêu Sơn cười khổ gãi gãi sống mũi, hắn bình thản nói: “Biết vậy không đề ra mấy vật này. Chỉ cần để nàng làm một nữ nhân bình thường sau đó cười nàng là được. Như vậy nàng cũng sẽ không quá vất vả a!”
Nhã Phi nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Phu quân, chàng lại nói điều gì ngốc như vậy! Chàng nghĩ thiếp là người nhàm chán như vậy sao? Thiếp tuy là nữ nhân nhưng cũng tuyệt không kém nam nhân như chàng. Thiếp sẽ kinh doanh thật tốt gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!” Nói xong nàng nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Xét về cấp bậc thực lực phu quân ngươi còn không bằng thiếp a!”
Hai bàn tay giơ lên, Tiêu Sơn cười khổ nói: “Được rồi, chịu thua các nàng luôn!” Hắn tiến về phía một chỗ cao lấy ra một cái bát lớn nói: “Tiểu bảo bối của ta, đến giờ ăn rồi!”
Đầu Nhã Phi lắc lắc, nàng nói: “Không được, thiếp phải làm xong đống sổ xách này đã!”
Tiêu Sơn nhướng mày nhìn về phía đống sổ sách. Sau đó hắn hơi cau miệng lên nói: “Phu quân nói với nàng thì nàng phải nghe a! Nàng không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho tiểu bảo bảo trong bụng a!” Hắn ngồi vào sát ghết sau đó dùng một cái thìa múc một chút nước canh nói: “Nào đến đây ăn đi đã!”
Không có cách nào khác, Nhã Phi đành phải nghe theo hắn ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn của mình. Tiêu Sơn nhìn về phía đám mực nước rồi suy ngẫm thứ gì đó. Hắn nhớ đến ở thế giới hiện đại không phải là có bút bi và bút mực hay sao? Nếu như hai thứ này được chế có phải hay không tiện lợi một chút.
Nhã Phi đem thức ăn nuốt vào bụnh. Thứ này rõ ràng là dược thiện chuyên đối với thai nhi tiến hành chăm sóc. Đôi mắt xinh đẹp của Nhã Phi chớp chớp, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Phu quân, thứ này hẳn là do ngươi nấu a!?”
Khóe miệng hắn cong lên, hắn mỉm cười nói: “Nếu nàng thích hàng ngày ta sẽ nấu ăn cho nàng là tốt rồi!” Nhã Phi nặng nẹ gật đầu. Đối với nam nhân ôn nhu như vậy nàng còn mong gì hơn. Nhớ đến cái gì đó thì Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Nhã Phi, mẫu thân làm sao mà đồng ý với việc hủy đi đấu khí tiến hành tu chân vậy!?”
Đôi môi xinh đẹp gợi cảm của Nhã Phi khẽ cong lên xuất hiện một nụ cười mê người, nàng nói: “Chàng thật ngốc nghếch. Khuyên bảo mẫu thân thì có gì khó chỉ cần đánh đúng tâm lý của nữ nhân là được!” Nghe thấy thế thì Tiêu Sơn gãi gãi đầu của mình. Hiện giờ hắn phát hiện được Tiêu Yên đang khoang chân ngồi trong phòng tu luyện Trường Sinh quyết. Tiêu Sơn lắc lắc đầu mình không để ý đến nữa.
Hắn ngước nhìn về phía đám quyển sổ thì hơi cau mày một chút. Mực từ trong lộ mực bắt đầu dưới tác dụng của thủy nguyên lực tiến về phía cuốn sổ sách. Hắn vừa cho Nhã Phi ăn mình lại vừa tính toán sổ sách giúp nàng. Nhã Phi uống một ngụm canh thì kinh ngạc nói: “Chàng!”
Tiêu Sơn mỉm cười bình thản như không nói: “Không có gì a! Dù sao ta cũng đang rảnh. Về phần tính toán liên quan tới mấy thứ này thì phu quân cũng không phải là không biết gì đâu nhé!” Rất nhanh một đám con số được hắn ghi một cách chi tiết và dành mạch. Với kiểu tính toán số hiện đại cùng với linh hồn lực mạnh mẽ thì đầu của hắn lúc này chẳng khác nào một cái máy tính là bao.
Càng nhìn càng khiếp sợ với tốc độ tính toán của Tiêu Sơn. Hắn chưa đầy nửa giờ đã hoàn thành xong cho nàng đống sổ sách cần nàng tính toán. Nhã Phi kinh ngạc hỏi: “Phu quân, chàng làm thế nào mà!?”
Tiêu Sơn khóe miệng cong lên, hắn mỉm cười nhìn về phía Nhã Phi nói: “Nếu hôm nay nàng thổi tiêu thật tốt, phu quân sẽ dạy cho nàng thế nào!?”
Hai má Nhã Phi ửng đỏ mắng: “Phu quân, chàng thật sự chẳng lúc nào đứng đắng cả!”
Nhún nhún vai, Tiêu Sơn cười nói: “Nè, nè… có ai giống như nàng lúc nào cũng thích nói xấu trượng phu của mình hay không?” Hắn đặt bát canh xuống bàn sau đó đem Nhã Phi ôm vào trong ngực. Nhã Phi chỉ lẩm bẩm một tiếng đáng ghét cùng với dãy dụa một chút sau đó bị hắn mạnh mẽ ôm vào trong ngực. Cái cảm giác này thực sự rất thoải mái.
Ánh măt liếc về phía bàn giấy, Tiêu Sơn khe khẽ thở dài. Hắn suy nghĩ một chút đến việc tạo ra bút bi và bút mực. Đầu Tiêu Sơn lắc lắc, hắn cũng từng nghĩ đến việc tạo ra một cái máy tinh nhưng bất khả thi vì hắn không biết cách tạo ra mấy món này. Hắn hiểu rõ nguyên tắc nhưng lại không biết cấu tạo của chúng như thế nào thì làm sao mà tạo được.
Tiêu Sơn đem đống sổ sách dọn dẹp cho Nhã Phi sau đó hai người trở về phòng của mình. Hắn hiển nhiên cũng muốn để cho mẫu thân thưởng thức thức ăn của mình một chút ai ngờ nàng lại hoàn toàn đầu nhập vào tu luyện nên hắn không tiện xen ngang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...