Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh. Tại trong một cái thác nước khá lớn, ở đằng sau thác nước ẩn hiện một cái cửa động khá lớn. Nếu như muốn phát hiện cửa động này chỉ bằng mắt thường là không thể, khi dòng nước mãnh liệt đổ từ trên xuống đã hoàn toàn che khuất đi ánh sáng chiếu từ bên trong phản ra ngoài. Đối với cường giả có giác quan linh mẫn thì rất dễ dàng phát hiện được.
Ở bên trong hang động rộng đến mấy chục trượng và kéo dài cả trăm trượng. Phía bên trong chứa một con vật khổng lồ thân hình giống như rắn, phía trên đầu mọc một cái sừng nhọn dài, nó có bốn chân, môi chân có ba móng và toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp vảy màu tím. Trên thân thể của ma thú còn phát ra một chút lôi điện nhè nhẹ.
Bất chợt con mắt lớn mở ra, thân mình của nó động đậy. Dường như con ma thú khổng lồ phát hiện được gì đó. Con ngươi của nó nhìn chăm chú về phía cửa động. Ở phía cửa động, dòng nước từ trên cao sối xả trút xuống khiến cho khủng cảnh trở nên tuyệt đẹp, bột nước vung tung tóe phát ra âm thanh ầm ầm…
Một thanh niên đẹp trai, tuấn tú, thân mình của hắn trực tiếp vọt qua thác nước xuyên vào trong động. Thanh niên mặc một y phục màu xanh da trời kết hợp với màu trắng một cách hòa hợp. Mái tóc màu nâu nhạt bị dòng nước làm cho ướt sũng. Khi hắn xuất hiện đã khiến cho con ma thú khổng lồ với vẻ mặt đề phòng.
Thanh niên thấy vẻ mặt khẩn trương của con ma thú thì vội vàng đưa tay lên: “Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, ngươi không cần khẩn trương như thế! Ta đến tận đây thực tế là muốn cùng ngươi đám phán!”
“Đàm phán!?” Tam Trảo Tử Sắc Giao Long trực tiếp mở miệng nói chuyện. Ánh mắt nó nhìn về phía thanh niên mang theo sắc thái phức tạp. Tâm tình nó có chút biến đổi vì từ trên người thanh niên này, nó cảm nhận được một sự quen thuộc giống như nó đã từng gặp ở đâu. Mặc dù nước phủ lên người của hắn khiến cho mùi của hắn khá nhạt nhưng với chiếc mũi thính của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long thì nó vẫn ngửi ra được.
Chiếc mũi của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long mở rộng hít hà sau đỏ vẻ mặt của nó trở nên kinh ngạc. Nó nói: “Ngươi… ngươi là Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng. Ngươi đã đạt đến cấp bảy!? Không đúng, ngươi đã phục dụng hóa hình đan!?”
Thanh niên mặc áo xanh đẹp trai kia không phản bác, hắn vừa chỉnh lại quần áo một chút vừa trả lời: “Đúng vậy, ta đã ăn hóa hình đan hơn nữa tốc độ tu luyện bây giờ không thấp.” Ánh mắt trấn định của thanh niên quét về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, hắn bình thản lên tiếng nói: “Lần này ta đến đây chẳng qua chỉ muốn đàm phán với ngươi một chút!”
Đôi mắt Tam Trảo Tử Sắc Giao Long hơi khép lại nhìn về phía Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng hỏi: “Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng, ngươi muốn đàm phán cái gì? Đừng tưởng ngươi hóa hình ta sẽ sợ ngươi!?” Trong giọng nói của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long thể hiện ra sự tức giận và ý muốn giết người. Nó rõ ràng đã cảm nhận xung quanh không thấy được sự tồn tại loại lực lượng nào có thể uy hiếp đến nó. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long lạnh lùng nói: “Ngươi còn không cút mau!?”
Thanh niên kia nhíu mày lại, hắn rõ ràng không được vui khi thấy được thái độ của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long thể hiện ra. Đầu hắn lắc lắc, con mắt mở to nhìn về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long hỏi: “Vậy ngươi đối với hóa hình đan không có hứng!?”
Nghe được Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng nói tới hóa hình đan, thân mình của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long khẽ run lên, ánh mắt của nó tỏ ra nghi ngờ nhìn về phía thân ảnh của thanh niên trước mặt này. Giọng nói của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long vang lên, trong giọng nói hơi run run: “Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, ngươi có ý gì? Còn hóa hình đan cũng có ý gì!?”
Con ngươi của thanh niên nhìn chăm chú về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long bình thản không sợ hãi đáp lại: “Ta chỉ đến truyền lời cho chủ nhân mà thôi! Nếu ngươi muốn có hóa hình đan vậy hãy đi cùng ta đến gặp mặt chủ nhân. Chủ nhân nhà ta muốn cùng với ngươi đàm phán!”
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đối với hóa hình đan cũng rất muốn có nhưng nó không có bị ngốc. Đây rõ ràng là một cái bẫy nhưng hóa hình đan đối với nó có chí mạng hấp dẫn. Dù biết rõ có nguy hiểm nó vẫn muốn thử. Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng rõ ràng không đạt đến cấn bảy nhưng vẫn có thể hóa hình như vậy ngoài hóa hình đan cũng không có sự lý giải nào khác.
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long cười lạnh nói: “Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng, ngươi nghĩ ta ngu sao? Đây rõ ràng là một cái bẫy. Nếu như ta đến hẳn người cùng với Bát Dực Hắc Xà Hoàng, Tử Tinh Dực Sư Vương cùng Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ sẽ vây công ta. Ngươi nghĩ ta ngu đến mức như thế!?”
Đầu của thanh niên lắc lắc, hắn giễu cợt nhìn về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đáp lại: “Ngươi yên tâm, ở đó giao dịch chỉ có chủ nhân nhà ta mà thôi. Ngoài chủ nhân nhà ta thì cũng không có ai khác, ngươi có thể yên tâm tới đó. Nếu như ngươi phát hiện ra ba người khác trong chúng ta, ngươi có thể xoay người bỏ chạy. Ngươi tu luyện đấu khí vốn có thuộc tính phong lôi, ngươi chẳng lẽ không tin vào tốc độ của mình!?”
Lời nói của Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng như dội thẳng vào tai của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nghi vấn nhìn về phía thanh niên hỏi: “Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng, lời ngươi nói là thật!?”
Thanh niên đem toàn bộ nước trên người hong khô, hắn bình tĩnh nhìn về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nói: “Ngươi đi theo ta một chuyến sẽ biết chuyện này là thật hay giả. Nếu như ngươi phát hiện được ba người khác trong chúng ta, ngươi có thể xoay đầu bỏ chạy. Chí ít thì ngươi cũng biết rõ một điều, ngươi muốn bỏ chạy, chúng ta muốn giữ ngươi ở lại là cực kỳ khó khăn!”
Thanh niên nói ra đã đánh trúng suy nghĩ của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long rơi vào trạng thái suy tư một lúc. Bất chợt thanh niên kia xoay người đi, hắn bước chân về phía cửa hang động, trước khi đi hắn cũng không quên nói: “Ngươi muốn đi hay không đó chính là việc của ngươi. Ta chỉ là người truyền lời mà thôi!”
Vừa dứt lời, thanh niên trực tiếp bay xuyên qua dòng thác bay ra ngoài. Thấy được thanh niên bay ra ngoài, Tam Trảo Tử Sắc Giao Long cắn hàm răng rồi lẩm bẩm: “Có gì phải sợ!? nếu như phát hiện sự tồn tại của ba tên khác ta trực tiếp bỏ chạy là được. Nêu như chỉ gặp hắn và chủ nhân của hắn, ta không ngại khống chế chúng bắt chúng giao ra dị hỏa!”
Sau lưng thanh niên xuất hiện một đôi cánh chim ưng, đôi cánh vỗ mạnh khiến cho hắn bay vút lên bầu trời. Khi hắn bay lên cao được mấy chục trượng thì một thân thể khổng lồ từ trong thác nước vọt ra ngoài. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long được bao phủ trong một lớp không khí phát ra âm thanh nhè nhẹ và những tia lôi điện màu trắng. Nó bay đuổi theo thanh niên đang ở phía trước.
Khóe miệng của thanh niên kéo lên nhẹ nhàng tạo ra một độ cong nhỏ trên mặt. Tốc độ của hắn trực tiếp tăng thêm khiến cho thân mình của hắn giống như sao băng bay vút về phía trước. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long gắt gao ở phía sau, nó luôn giữ một khoảng cách với thanh niên dù thanh niên kia nhanh hay chậm.
Chỉ sau vài canh giờ, một người, một ma thú bay tới một khu vực khá rộng. Phía trước là một dãy nũi. Khi bay đến gần dãy núi thanh niên mới quay đầu lại nhìn Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nói: “Đến rồi, ở phía trước kia!” Ngón tay chỉ thẳng về hướng lòng trảo ở vị trí trung tậm. Tại vị trí trung tâm có một thanh niên mặc áo da dài màu đen để hở ngực trần đang ngước đầu lên nhìn về phía trước.
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long ngó quanh một chút. Dường như nó cảm nhận không thấy bất cứ sự tồn tại của các con ma thú nào thế nên nó có chút yên tâm. Nó theo thanh niên trực tiếp đáp xuống vùng lòng chảo. Thanh niên do Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng hóa thành trực tiếp đối với thanh niên có mái tóc bạch kim cung kính: “Chủ nhân, ta đã mang Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đến đây…”
Thanh niên mặc áo da màu đen đang khoanh tay trước ngực, hắn mỉm cười, đầu gật xuống một cách nhẹ nhàng sau đó nói: “Thanh Viêm, ngươi làm rất tốt!” Ánh mắt hắn quay về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, bộ mặt tỏ ra bình thản nói: “Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, chúng ta lại gặp nhau một lần a!” Thấy đầu của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nhìn xung quanh thì thanh niên mỉm cười thân thiện nói: “Không cần phải tìm, ngoài ta, ngươi và Thanh Viêm cũng không có bất cứ ai ở đây khác. Có thì cũng chỉ có mấy con ma thú tam giai trở xuống mà thôi!”
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long giảm xuống đề phòng. Nó mở miệng hỏi thanh niên mặc áo da màu đen kia: “Ta đã đến! Ngươi muốn đàm phán với ta hẳn là việc về dị hỏa. Ngươi định dùng hóa hình đan thay thế dị hỏa mà các ngươi đã cướp của ta, phải không!?”
Đầu thanh niên lắc lắc, hắn cười nhạt, trong ánh mắt thanh niên mang vài phần khinh thường Tam Trảo Tử Sắc Giao Long: “Dị hỏa vốn nên thuộc về người có duyện. Sao ngươi lại nói nó thuộc về ngươi a. Cái này có chút vô lý!
Khóe miệng của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long giật giật, nó tực giận phản đối: “Nhân loài các ngươi thật vô sỉ! Thật sự quá vô sỉ! Nếu như không phải nữ nhân kia cướp nó đi thì dị hỏa vốn là của ta. Các ngươi hãy ngoan ngoãn trả lại nó cho ta nếu không đừng trách ta không cảnh báo trước… Hừ…” Giọng nói mang theo vài phần uy hiếp.
Thanh niên cười khổ, hắn hít một hơi thật sâu sau đó thở dài ra. Hắn nhìn về phía tam Trảo Tử Sắc Giao Long giống như nhìn một kẻ đáng thương. Hắn nói: “Cho ngươi hai lựa chọn, một thần phục ta, hai là chết. Ngươi chọn đi!”
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long khinh bỉ nhìn về phía thanh niên, nó cười lạnh nói: “Tiểu tử loài người, ta không hiểu ngươi thông mình còn là ngu ngốc. Đầu óc của ngươi có bệnh khi chỉ mang theo một mình Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng. Ngươi đúng là một tên ngu ngốc. Ngươi chết phải là ngươi mới đúng! Khôn hồn giao dị hỏa và hóa hình đan ra đây, bản hoàng ban cho ngươi khỏi chết nếu không…”
“Ngu ngốc, một con rắn ngu ngốc…” Thanh niên trực tiếp khoanh tay lại trước ngực. Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Thanh niên hất tay, từ trong không khí đột nhiên xuất hiện hai thanh niên khác. Một người nam nhân cao lớn với mái tóc màu vàng óng. Một thanh niên với mái tóc màu đen, con người màu xanh, thân thể phát ra khí chất âm trầm. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long thấy được hai người này đột nhiên lại xuất hiện trước mặt của thanh niên mặc áo da đen kia.
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nhận ra ngay đây là một cái bẫy. Nó sống từng ấy năm trời chẳng lẽ lại không biết lúc này nguy hiểm đã cận kề. Toàn thân nó được bao bọc bởi một lớp đấu khí màu xanh da trời kèm theo lôi điện màu trắng đan xen, nó muốn xoay người bỏ chạy nhưng một âm thanh lạnh lẽo giống như từ mười tám tầng địa ngục đập vào tai của nó: “Muốn chạy!? Đã quá muộn!”
Ở phía dưới đất một cái vòng tròn sáng lên, chúng được vẽ theo một hình thù kỳ dị. Vòng tròn sáng rực phát ra năm màu. Vòng sáng trực tiếp sáng lên bắn thẳng về phía người của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long với tốc độ ánh sáng. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì vòng ánh sáng đã xuyên qua cơ thể nó đi vào bên trong. Khi Tam Trảo Tử Sắc Giao Long cảm nhận được có một loại liên kết nào đó thì đầu của nó nhói đau. Nó cảm giác giống như có một người đang dùng búa tạ nện thẳng vào đầu nó vậy.
Hống!
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đang bay trên trời thì đột nhiên hống khiếu lên một tiếng. Nó từ trên không trung rơi xuống phía dưới đất. Thân mình to lớn của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nện thẳng nên nền đất phát ra một âm thanh vang dội. Một cái hố rộng cả chục trượng được tạo ra, đất đá mù mịt bay lên. Sau khoảng gần một phút thì bụi mù mới tản đi.
Một con ma thú giống như rắn co quắp ở phía bên trong hố. Thân mình nó ngọ quậy giống như một con giun đang bị người chà đạp. Nó cảm giác đầu đau đớn giống như có hàng ngàn hàng vạn cái kim châm đâm vài, thân hình nõ dãy dụa, miệng liên tục hống khiếu: “Hống, hống…”
Bốn người đi về phía trước, ba thanh niên đi ở phía trước thanh niên chắn giữa Tam Trảo Tử Sắc Giao Long cùng với thanh niên kia. Thanh niên kia lạnh lẽo nhìn về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long hỏi: “Thần phục hoặc là chết…”
Mặc dù huyết mạch của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long không quá cao cấp nhưng nó vốn có lòng dạ củ một cường giả. Nó làm sao có thể dễ dàng chịu khuất phục như vậy. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long hống khiếu, đầu của nó loạn đụng khắp nới. Một đám đất hất về phía thanh niên đều bị ba người phía trước hắn đánh tan. Thanh niên mặc áo da đen lạnh lùng nhìn về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đang chờ câu trả lời của nó. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long gầm rú: “Ngươi, loài người ti tiện… ngươi đã làm gì với bản hoàng…” Đột nhiên đầu của nó lại trở nên đau nhói, nó gầm rú lên: “Mau… mau dừng lại… đau… đau chết bản hoàng rồi!”
Thanh niên tóc vàng cười hề hề nhìn thanh niên tóc đen nói: “Bát Dực… À, không… Hắc Nha ngươi thấy thế nào!? Lúc nào, con rắn bốn chân này cũng tỏ ra mình cao quý như thế. Quả thật bản vương, à không, Hoàng Phi Hổ ta thực sự buồn nôn…”
Thanh niên tóc nâu làm như không nghe thấy thanh niên tóc vàng nói, hắn bình thản nhìn về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nói: “Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, Thanh Viêm ta khuyên người một câu. Tốt nhất là người nhanh chóng thần phục chủ nhân nhà ta. Nếu như ngươi thần phục chủ nhân nhà ta, chắc chắn ngươi sẽ nhận được chỗ tốt vô cùng lớn mà ngươi không thể tưởng. Ta đạt được như ngày hôm nay là nhờ chủ nhân…” thanh niên tóc nâu thở dài khe khẽ nói: “Ngươi cũng đừng cho là ta nói dối. Không dối gạt gì ngươi, ta sắp bước vào ma thú cấp sáu cao cấp.”
“Cái gì!?” Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nhìn về phía thanh niên, khóe miệng của nó giật giật, nó không tin vào mắt của mình. Giờ nó mới để ý khí thế của thanh niên không hề kém chút nào. Rõ ràng khí thế này tỏa ra biểu hiện hắn sắp đột phá. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long có vài phần kinh hãi thể hiện ra mặt.
Giọng nói của thanh niên kia lại vang lên: “Thần phục hoặc là chết!?”
Giọng nói lạnh như băng không có bất cứ tình cảm nào cả. Nó chỉ có thể lựa chọn thần phục hoặc cái chết. Mặc dù nó ngoan cố nhưng nó cũng không ngu. Nó cắn răn một cái sau đó mở miệng: “Ta, ta đồng ý thần phục ngươi nhưng có ta có một điều kiện…”
Thanh niên kia lạnh như băng đáp lại: “Nói!”
Nó hít một hơi sau đó phả ra, ánh mắt nhìn về phía thanh niên hỏi: “Ngươi có hóa hình đan!”
Thanh niên đáp lại: “Không sai! Ta có hóa hình đan…”
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nói: “Ta muốn hóa hình đan!”
Ánh mắt của thanh niên trở nên ngưng trọng, sau đó hắn nói: “Có thể… chỉ cần ngươi trở thành người hầu của ta, đan dược đều không hề thiếu. Hóa hình đan chỉ là một vật nhỏ, ngươi thần phục ta, ta đem hóa hình đan tặng cho ngươi!”
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long hỏi lại: “Thật sự là như vậy!?”
Thanh niên gật đầu nói: “Thật sự!”
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long gật đầu: “Ta đồng ý trở thành người hầu của ngươi!”
“Vậy buông ra tất cả phòng ngự của ngươi!” Thanh niên ra mệnh lệnh đối với Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Ánh mắt của hắn mang theo cảnh báo nói: “Tốt nhất người không nên chơi ẩn chiêu gì với ta, ta chỉ cần có một ý nghĩ là có thể đánh tan linh hồn của ngươi đến lúc đó ngươi chưa kịp tấn công ta hẳn sẽ chết. Ngươi tốt nhất tự mình làm quyết định có muốn chơi hậu chiêu với ta hay không đó là ở ngươi!”
Nghe được lời nói của thanh niên, thân mình của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long khẽ run lên. Rõ ràng nó muốn tấn công thanh niên. Nó đã có ý định khi thanh niên đến gần nó, nó sẽ toàn lực tấn công thanh niên sau đó sẽ nhân hỗn loạn mà xoay người bỏ chạy. Bất quá, thanh niên kia lại có thể hiểu nó đang suy nghĩ gì hơn nữa nó còn hiểu được lời nói thanh niên kia hoàn toàn là sự thật. Nó cũng không biết tại sao, trong linh hồn nói cho nó biết những điều này. Nó cắn răng cùi đầu thấp xuống.
Một giọt máu nóng đỏ chót bắn thắng vào giữa trán của nó. Hai tay của thanh niên tạo ra những động tác quái lạ mà nó chưa từng nhìn thấy bao giờ. Bất chợt, một đoàn ánh sáng từ tay thanh niên trực tiếp bắn vào trong đầu của nó. Thân thể của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long hơi run lên, nó cảm giác được có thứ gì đó đau nhói, ngay sau đó cơn đau qua đi. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long cảm nhận được sự liên lạc một cách kỳ lạ cùng với thanh niên trước mặt nó. Nó hiểu chỉ cần thanh niên này vừa xuất hiện một ý nghĩ có thể đem tính mạng nó.
Đầu của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long cúi thấp xuống, nó hành lễ với thanh niên: “Chủ nhân!”
Thanh niên mỉm cười, hắn khoanh hai tay trước ngực mình, đầu gật xuống: “Tốt!” Ánh mắt đảo qua ba người còn lại nói: “Được rồi chúng ta màu trở về đi!” Thân mình của hắn trực tiếp bay lên đầu của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Hắn ngạo nghễ đứng ở trên đó.
Mặc dù Tam Trảo Tử Sắc Giao Long không có tình nguyện nhưng nó vẫn phải ngoan ngoãn trở thanh niên mặc áo da đen này cùng với ba người khác rời đi.
Rất nhanh mọi người đã trở lại khu vực rừng mà Tiêu Sơn làm ra căn nhà gỗ. Không ngờ khi họ đến gần thì từ khoảng cách xa đã cảm nhận được hương thơm ngào ngạt. Một thiếu nữ mặc y phục màu trắng với chiếc nơ màu hồng ở sau lưng. Cả người nàng tỏa ra khí chất thanh thiện đáng yêu. Tiêu Sơn đừng ở trên đầu của Tử Sắc Giao Long, khi hắn ngửi được mùi hương thì hắn đưa tay nên nhẹ nhàng bóp hai cánh mũi lại: “Tiểu ny tử này, nàng càng ngày nấu ăn càng ngon a! Ta sớm sắp phải thua đến nơi rồi!”
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long cảm nhận được mùi hương thơm ngào ngạt từ mấy món ăn của Tiểu Y Tiên bày ra ở trên bàn. Nó không nhịn được thèm thuồng khiến cho nước miếng từ trong miệng chảy ra dòng dòng. Mấy con ma thú khi đáp xuống đối với thiếu nữ cung kính: “Chủ mẫu!”
Thấy được thanh niên cưỡi Tam Trảo Tử Sắc Giao Long trở lại thì nàng mững rỡ, nàng biết hắn đã thành công. Thanh niên nhảy từ trên đầu Tam Trảo Tử Sắc Giao Long xuống, hắn giảo bước tiến về phía thiếu nữ. Thiếu nữ cười một cách ngọt ngào nhìn về phía thanh niên: “Phu quân!”
Thanh niên không có đáp lại lời của nàng, hắn trực tiếp đưa tay ra kéo nàng vào lòng. Sau đó đôi môi hôn nhẹ lên môi của nàng. Hai má của thiếu nữ hởi đỏ lên, thanh niên nhìn về phía mấy món ăn hỏi: “Tiên Nhi, xem ra nàng càng ngày càng khéo tay a!?”
Thân mình của thiếu nữ xoay lại nhìn về phía chiếc bàn nói: “Phu quân, mấy món này là thiếp nấu cho chàng. Chàng mau tới ngồi thử xem…” Cảm nhận được vòng tay của thanh niên ôm nàng từ phía sau làm cho Tiểu Y Tiên có chút hạnh phúc. Nàng cảm giác được ngọt ngào và ấm áp từ cái ôm này chỉ là…
Thanh niên mỉm cười nói: “Thật là thơm a!”
Không biết hắn đang nói đến món ăn còn là mùi hương trên người nàng. Khi hắn ôm chặt nàng lại thì rõ ràng nàng cảm nhận được có vật cứng chọc vào mông của nàng. Hai má của Tiểu Y Tiên trở nên đỏ bừng, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận mắng: “Phu quân…”
“A” Thanh niên hơi hoảng hốt trong khi đáp lại. Hắn nhẹ nhàng xách quần lên chỉnh cho cây đại bổng nằm yên tại chỗ. Không ngờ trong thời gian đi khỏi nơi này thì Tiểu Y Tiên thay một bộ y phục mới. Hắn cũng không ngờ sau khi nàng thay khiến cho nàng càng trở nên xinh đẹp. Hắn không nhịn nổi máu nóng mà muốn dê nàng một chút. Dù sao thì hắn định nghĩa việc dê lão bà của mình là việc hoàn toàn chính đáng.
Đưa hai tay kéo chiếc quần của mình lên, thanh niên bước ngồi vào chiếc bàn. Tiểu Y Tiên hướng về phía mấy con ma thú gọi: “Các ngươi cũng trở lại đây đi!”
“Vâng, chủ mẫu!” Ba thanh niên cũng nhanh chóng ngồi vào bàn. Hắc Nha muốn ngồi bên cạnh Hoàng Tử Yên ai ngờ khi Thanh Viêm ngồi xuống phía dưới thì Hoàng Tử Yên lại tiến về phía hắn ngồi bên cạnh hắn. Hắc Nha khe khẽ thở dài. Hoàng Phi Hổ thấy được điều này thì chỉ vỗ vào bả vai hắn một cái.
Tiểu Y Tiên tiến về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long cùng với hai con ma thú là Lam Ưng và Tiểu Tử Tinh Tinh Dực Sư Vương, nàng đem một đống thức ăn đã được nẫu chín đem cho chúng. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long hít ngửi một vài hơi nhè nhẹ, sau đó nó đem cả con mèo được nấu chín kỹ với dược thảo đem nuốt vào bụng. Một cảm giác ngọt, thơm, bùi… từ miếng thịt truyền vào miệng làm cho Tam Trảo Tử Sắc Giao Long có cảm giác thoải mái không lên lời. So với việc ăn thịt sống thì ngon hơn gấp cả vạn lần.
Tiểu Y Tiên đi về phía thanh niên sau đó ngồi về phía bên cạnh hắn. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy chiếc đũa đem một miếng thịt lớn bỏ vào bát của Tiêu Sơn đồng thời nói: “Phu quân, lần này cực khổ cho chàng rồi!?”
Thanh niên mỉm cười gật đầu, hắn cũng gắp lấy một miếng thịt bỏ vào trong bát nàng nói: “Nàng cũng ăn đi!”
Tiểu Y Tiên đáp lại: “Ta muốn để Thổ Nhi và Tiểu Mộc ăn trước… Chàng cứ ăn trước đi!” Từ trong không gian Thánh Y Thần Thụ, nàng đem hai tiểu hài tử mang ra. Trong tay của nàng mang theo một đống ma tinh đem phân phát cho chúng. Mỗi tay của nàng ôm lấy một đứa.
Tiêu Sơn cười khổ ở trong lòng. Hắn dạo này ít có thời gian ở bên cạnh Tiểu Y Tiên hơn nguyên nhân bởi vì tu luyện một phần khác bởi vì hai đứa trẻ này. Vì có hai đứa trẻ này nên Tiểu Y Tiên bỏ khá nhiều thời gian chơi với chúng, dạy chúng học nói. Mấy cái này thì Tiêu Sơn cũng chẳng nói làm gì. Bất quá khi mà hắn có thời gian rảnh rỗi muốn ở bên cạnh Tiểu Y Tiên một chút là y như rằng… Nhớ lần trước có thời gian rảnh rỗi để kể truyện, hai phu thê ngồi trên một thảm cỏ ai ngờ Tiểu Y Tiên lại mang theo hai đứa trẻ ra cho chúng vui đùa.
Tiêu Sơn vừa kể truyện vừa muốn dề nàng một chút. Ai ngờ khi hắn sờ mó thân Tiểu Y Tiên là y như rằng hai đứa trẻ khóc òa lên khiến cho Tiểu Y Tiên phải dỗ một lúc mới hết khóc. Hắn nhớ đến thời gian trước khi hai phu thê ở với nhau, nàng nghe truyện của hắn thì hắn thi thoảng sờ mó nàng mà không kiêng kị gì. Có khi hai phu thê hứng lên trực tiếp đánh dã chiến nhưng bây giờ thì lo cho hai tiểu hài tử cũng đủ váng đầu…
Ánh mắt của hắn quay sang đám ma thú thì hắn thờ dài một hơi… Nhờ đám ma thú này trông trẻ hộ hả? Hắn trực tiếp bỏ ngay đi cái ý định này! Ma thú mà biết trông trẻ hả!? Một việc khác nữa là mỗi lần đến bữa ăn, hắn hay Tiểu Y Tiên còn phải đi nấu dược thiện làm bữa ăn cho mấy tên ma thú hộ vệ này nữa chứ? Tiêu Sơn lắc lắc đầu của mình, hắn trực tiếp ném mấy ý nghĩ này ra khỏi ót của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...