Tu Chân Chi Giới

Chia tay hai vị sư huynh Kỳ Phong tiếp tục đi tìm tổ đội của mình, hắn cũng muốn xác nhận một chút xem bọn họ có an toàn tránh thoát khỏi cái tên Luyện Khí tám tầng kia hay không, nếu đã tách ra hắn cũng chỉ muốn tự mình hoạt động mà thôi.

Sau nhiều ngày tìm kiếm vẫn không có tin tức gì Kỳ Phong cũng không chú tâm vào việc tìm tung tích bọn người Chu Hân nữa, vậy thì thôi đi.Hắn cũng không tin chỉ là một tên Luyện Khí kỳ còn có thể từ Thiên Hoa Băng Vũ của hắn trốn thoát.

“Năm ngày sau, lúc này Kỳ Phong đã tiến vào Lãnh Sương Cốc được hai mươi mốt ngày.”

Phía trước có một nhóm người đang vây bắt yêu thú, không cần quan tâm. Đang định chuyển qua phương hướng khác để tiếp tục hành trình Kỳ Phong bỗng nghe thấy tiếng kêu quen thuộc.

“Chi chi...” Là tiếng rên rỉ yếu ớt của linh thú bị thương nặng.

Giật mình dừng bước, dùng thần niệm kiểm tra, như không thể tin vào hai mắt chính mình, “sao lại là tiểu Hỏa?”

Đáng chết một đám tu sĩ tu vi cao cường lại đi ức hiếp một con Hoả Hồ yếu đuối.

“Các vị sư huynh, người ta muốn con Huyết Hoả Hồ này còn sống cơ. Người ta muốn bắt nó làm sũng vật nha.”

“Được rồi Quách Y Doanh sư muội, muội đứng sang một bên đi tránh bị thương, để các sư huynh bắt nó lại cho muội.” Người nói là một tên Luyện Khí chín tầng hậu kỳ nam tử không có mấy điểm nỗi bật. Hắn là Hà Phương, vì lấy lòng Quách Y Doanh sư muội mà đã tìm không ít sũng vật về cho muội ấy nhưng linh thú nào đến tay sư muội không được mấy ngày đều sẽ chết hết. Lần này may mắn gặp được Huyết Hỏa Hồ hắn nhất định phải bắt cho bằng được.

“Tại sao vẫn là những tên nội môn đệ tử. Kỳ Phong nắm chặt nắm tay. Trên người tiểu Hoả vết thương chồng chất không rõ đâu là máu đâu là màu lông, những người này đáng chết.”

Thay đổi nhân dạng, không áp chế tu vi nữa. Luyện Khí mười tầng hậu kỳ linh lực cường đại phóng thích đánh thẳng về phía đám nội môn đệ tử.

“Ah…Hà Phương sư huynh, cứu muội.”


Cả đám nội môn ngã rạp xuống đất trơ mắt nhìn Kỳ Phong ôm lên tiểu Hỏa chuẩn bị bước đi.

“Ngươi đứng lại cho ta, để Hỏa Hồ lại, nó là của bọn ta.” Người ra lệnh cho hắn chính là vị Hà Phương sư huynh kia.

Đưa lưng về phía bọn người này Kỳ Phong tức giận nói: “Vốn dĩ ta định tha cho các ngươi một mạng. Nhưng, đây là vì những gì các ngươi đã gây ra cho nó, các ngươi đáng bị trừng phạt.” Vừa nói hàng trăm cánh hoa băng được Kỳ Phong khống chế linh lực đánh thẳng về phía bọn nội môn đệ tử này. Hắn cũng không thật sự muốn giết chết bọn người này nhưng nhất định phải lột của bọn họ một tầng da trả lại ấm ức cho tiểu Hỏa thì mới có thể giải toả tầng tức giận này của hắn. Linh thú của hắn sau có thể để người khác ức hiếp.

Kỳ Phong đi xa vẫn còn nghe những tiếng kêu gào thống khổ. Không muốn nghe, tiểu Hỏa đáng thương của hắn nhất định cũng không muốn nghe.

Phất tay áo một đạo linh lực đánh thẳng đến chỗ bọn nội môn đang nằm trên đất làm bọn người nội môn bị đánh văng ra xa cả đám người này cuối cùng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

“Yên tĩnh rồi. Tiểu Hoả thấy không, ta đã trả thù cho ngươi rồi đó.” Cho tiểu Hỏa vào không gian truyền tin câu thông với Huyên nhờ chăm sóc tiểu Hỏa, Kỳ Phong vận linh lực lập tức biến mất tại chỗ. Trong chóp mắt đã xuất hiện ở một nơi cách chỗ bọn nội môn đệ tử này đã ngoài trăm dặm hắn cũng không dở bỏ lớp ngụy trang để dễ bề hoạt động.

Khảo hạch tông môn hắn không hoàn thành nhiệm vụ cũng không sau vì mọi người đều biết tu vi hắn thấp, hoàn thành hay không hoàn thành nhiệm vụ đều không quan trọng, trái lại nếu với mức thực lực này mà hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ vậy nhất định sẽ bị người chú ý quá mức không cần thiết, việc tốn sức lại không có lợi như vậy hắn nhất định sẽ không đi làm.

Đang lao nhanh về phía trước thì Kỳ Phong bất ngờ rơi chậm lại, phía trước như thế nào lại không có đường đi rồi. Dùng thần niệm kiểm tra, ách...hắn không phải là đi sai đường rồi chứ? Như thế nào lại là vực thẩm rồi, còn mùi máu tươi nồng đậm này là thế nào?

“Không tốt...là Hấp Huyết Đằng, Lãnh Sương Cốc này là cái nơi quỷ quái gì vậy? Không biết mấy ngày nay hắn đã gặp qua bao nhiêu nguy hiểm, càng đi sâu vào trong Cốc yêu thú còn có thực vật đều to lớn cùng cường đại hơn rất nhiều. Hắn cũng không gặp được đồng môn sư huynh đệ nào cả, mọi người đi đâu hết rồi, thật sự là đáng sợ mà. Gặp phải Hấp Huyết Đằng khó nhằn này, sao số hắn lại xui xẻo như vậy không biết nữa a.”

Kỳ Phong còn không biết hắn vốn dĩ có tính mù đường, đi lạc trong thời gian lâu như vậy rốt cuộc đã ra khỏi phạm vi giới hạn khảo hạch được tông môn bảo vệ tiến vào nơi nguy hiểm mà còn không biết thì làm gì có chuyện an toàn được nữa cơ chứ.

Thật ra nếu Kỳ Phong không dùng Ẩn Linh Thuật thì những cường giả ẩn thân bảo vệ kỳ khảo hạch tông môn Dịch Thần Tông có lẽ sớm đã phát hiện ra hắn đi, đáng tiếc bây giờ đối diện với Hấp Huyết Đằng hắn phải tự mình liều mạng.


Lấy ra Xích Hoàng, đây là Mộ Bạch sư huynh đưa cho hắn, giờ phải dùng đến rồi.

Kỳ thật thời gian này thực lực Kỳ Phong tăng lên rất nhiều, nhất là khả năng chiến đấu cùng cảm ứng lại cực kỳ nhạy bén.

Khi những sợi Hấp Huyết Đằng này lao tới Kỳ Phong nhanh chóng bay lên đồng thời chém ra vô số đường kiếm cắt đứt toàn bộ những sợi Hấp Huyết Đằng đang muốn quấn lên trên người hắn.

Sau một khắc mà vẫn không thể giải quyết đám dây leo chuyên đi hút máu này là thế nào? Hắn chiến đấu lâu như vậy nhưng sao những sợi Hấp Huyết Đằng này lại sống dai như vậy hả? Chết tiệt, cứ chém hết chúng lại mộc, ở đâu ra nhiều Hấp Huyết Đằng quá vậy. Nếu còn tiếp tục chiến đấu, với tình trạng này hắn nhất định sẽ bị tiêu hao hết linh lực không còn sức chiến đấu lập tức sẽ bị những sợi Huyết Đằng này hút khô máu đến chết.

Không thể cứ chiến đấu mãi như thế này được, phải diệt tận gốc may ra có thể tìm được con đường sống.

Dùng thần niệm kiểm tra cũng không nhìn thấy bản thể của nó, có thể là ẩn sâu dưới đáy vực đi vì những sợi Hấp Huyết Đằng này đang không ngừng từ dưới đáy vực bò lên.

“Quả nhiên là một nơi ẩn nấp cẩn mật.”

Hắn không biết dưới đáy vực có cái gì nên không thể mạo hiểm xuống đáy vực được. “Thôi bỏ đi, sau này thực lực cường đại ta nhất định sẽ quay trở lại thu phục ngươi.”

Không tìm được bản thể chỉ có một chữ...”chạy“. Quyết định như vậy Kỳ Phong hắn cũng không tham chiến, chuyển linh lực thành những tia lôi nguyên bắn thẳng về phía Hấp Huyết Đằng kiến chúng tạm thời lùi lại. Chính là vào lúc này vận chuyển linh lực đến cực hạng Kỳ Phong ngay tức tốc lao đi, sau lưng hắn những sợi Huyết Đằng dường như biết mình bị lừa những sợi dây như có linh tính cũng lập tức lao theo.

Kỳ Phong đúng là sợ mất mật, lần đầu tiên trong đời lại phải chạy trối chết như vậy. Hắn cũng không dám chậm trể vừa dốc hết toàn lực chạy trốn vừa không ngừng bắn ra những tia lôi nguyên về phía sau chặn lại những sợi Huyết Đằng đang sắp đuổi kịp. Đến lúc không còn nhìn thấy sợi Hấp Huyết Đằng nào đuổi theo nữa Kỳ Phong hắn thật sự cũng không dám dừng lại. Ai biết những sợi dây leo đáng sợ đó có khi nào nó lại không tha cho hắn mà đuổi theo nữa hay không a.

Không biết đây là nơi nào, rừng cây rất âm u nhìn có chút đáng sợ, hắn chỉ lo chạy cùng để ý sự truy đuổi của Hấp Huyết Đằng, hắn làm gì có thời gian nhìn đường cơ chứ.


Cũng may trước đây khi chém giết tên Trúc Cơ thu được Lôi Nguyên Công Pháp nếu không hôm nay hắn không chết cũng nhất định bị lột mất một tầng da chứ không phải nói chơi. Hơn ai hết hắn biết Hấp Huyết Đằng là như thế nào mạnh, thực lực của hắn cộng thêm kiếm Xích Hoàng mà còn chưa đủ để tiêu diệt nó, có thể thấy Hấp Huyết Đằng này có khả năng là Yêu Đằng đi, nghĩ đến đây Kỳ phong không khỏi rùng mình.

Kỳ Phong có đều không biết, Hấp Huyết Đằng này đúng thật là Yêu Đằng ngàn năm, nó là cảm ứng được mùi huyết nhục thần thể của hắn nên mới truy đuổi, chẳng qua là Kỳ Phong thực lực không thấp còn có thể bỏ chạy nhanh nếu không hôm nay nhất định sẽ trở thành đồ bổ cho nó thoát xác.

Trải qua trận chiến này Kỳ Phong mới thấy đượchắn đây là thực lực qúa yếu, hắn nhất định phải tăng lên thực lực của mình.

Tìm một chỗ kính đáo đào động phủ bày ẩn nấp pháp trận. Kỳ Phong bắt đầu khôi phục linh lực đã tiêu hao.

Hai ngày sau linh lực đã hoàn toàn hồi phục, đang định dở bỏ ẩn nấp pháp trận thì lại nghe thấy bên ngoài cách động phủ của hắn hơn trăm dặm có hai vị tiền bối đang đánh nhau. Trong thần niệm của hắn pháp bảo không ngừng oanh kích.

Nhìn linh lực cường đại đang không ngừng ầm vang, đây là trận chiến của hai cường giả Nguyên Anh kỳ cao thủ đi, ách...may mà hắn vậy mà làm động phủ khá xa chỗ bọn họ đánh nhau nếu không chỉ cần gần hơn trong phạm vi chiến đấu của bọn họ thôi có khi cũng đủ giết chết hắn rồi cũng nên.

Ah… như thế nào lại thấy có hai vị khán giả khác đang ẩn nấp gần chỗ chiến đấu nhĩ, hai người này thật sự không sợ chết là gì sao?

“Ầm...ầm...” hai tiếng nỗ lớn vang lên rồi tất cả mọi thứ rơi vào im lặng. Ách...dư chấn thôi cũng đã đủ làm hắn tức ngực thế này sao. May mà hắn cách hai người đánh nhau này khá xa nếu không hắn nhất định sẽ bị liên lụy đi.

Dùng thần niệm quét qua không thấy hai vị lão giả vưa đánh nhau đâu. Còn có hai người khách ở gần đó xem trận đấu đâu rồi? Ah...đừng nói đây là đồng quy vu tận trong truyền thuyết nha và hai vị khán giả ở gần khu vực chiến đấu cũng bị liên luỵ rồi nha?

Cũng may hắn ở khá xa, tuy tu vi không cao nhưng ngược lại thần niệm đủ cường đại để quan khán trận đấu, hai vị lão giả này sau khi đấu pháp một trận thì cũng đồng thời biến mất. Thật đáng sợ, may mà hắn không đến gần nếu như đến gần có phải cũng sẽ giống như những vị khán giả kia cũng ngay lập tức biến mất hay không, cũng hôi phi yên diệt rồi hay không?

Lặng lẽ từ trong động phủ đi đến chỗ hai vị lão giả vừa đấu pháp, nhìn hai chiếc nhẫn trữ vật nằm mỗi nơi một chiếc dưới hố sâu lúc này Kỳ Phong mới cảm thấy cường giả thật là đáng sợ. Nếu động phủ của hắn ở trong phạm vi đấu pháp của bọn họ vậy không phải hắn cũng sẽ giống như hai vị kia...nghĩ đến đây Kỳ âm thầm cảm thấy mai mắn.

Nhìn cái nơi mấy phút trước vẫn còn là một mãn rừng bây giờ là bãi đất trống với những vết cháy xém không còn một góc thực vật nào tồn tại Kỳ Phong cảm thán không thôi.

Cuốn lên hai chiếc nhẫn trữ vật Kỳ Phong cũng nhanh chống rời khỏi nơi này, hắn biết với động tĩnh vừa rồi hai cao thủ cường giả này làm ra rất nhanh lại sẽ có cường giả khác tìm tới.

Trong chớp mắt rời đi hơn trăm dặm, Kỳ Phong lúc này mới dùng Ẩn Linh Thuật che dấu chính mình tiếp tục chọn một hướng khác lao đi.


Một canh giờ sau Kỳ Phong mới tìm chỗ dừng lại, lúc này hắn đã cách khu vực khảo hạch Dịch Thần Tông đã hơn ngàn dặm. Dùng thần niệm kiểm tra không thấy có người đuổi theo làm Kỳ Phong thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy một hang động trống không không có yêu thú nào chiếm đóng, Kỳ Phong quyết định dừng lại tiến vào. Lấy ra trận kỳ bố trí ẩn nấp pháp trận cùng ảo trận lúc này Kỳ Phong mới hoàn toàn yên tâm.

Tiến vào hang động một khắc sau liên tiếp có hai đợt người bay qua nơi hắn ẩn nấp. Nhanh thật, hắn đã rất cẩn thận che đi mọi dấu vết vậy mà vẫn bị lần ra. Thôi xong cái động phủ kia trước khi đi hắn cũng không có phá hủy. Bọn họ có khi nào tìm đến động phủ rồi cảm nhận khí tức của hắn hay không. Hắn thật sự sơ xuất quá a.

Đợi trong hang động thêm hai ngày Kỳ Phong cũng không nhìn thấy có người truy đuổi nữa lúc này hắn mới thật sự cảm thấy mình vừa thoát ra khỏi một trận tai kiếp.

Lấy ra một trong hai chiếc nhẫn trữ vật xem xét, dùng nữa canh giờ thời gian đi phá bỏ cấm chế, cũng may thần niệm của hắn đủ cường đại nếu không có lẽ thời gian phá vỡ cấm chế sẽ còn lâu hơn nữa đi.

Nhìn vào trong nhẫn mới thấy chủ nhân trước đây của chiếc nhẫn này là như thế nào giàu có. Cơ hồ nào là linh khí pháp khí pháp bảo ngọc giản linh thạch còn có cả cao cấp linh thạch chồng chất thành từng đống, không lẽ đây là người của đại gia tộc nào đó sao, còn có hai ngọc bài được đặc riêng biệt ở chỗ dễ thấy nhất có lẽ là vật quan trọng đi.

Nếu là người của đại gia tộc sao lại ở chỗ này? Không quan trọng, dù sao bọn họ là tự giết hại lẫn nhau mà chết. Không liên quan gì đến hắn. Tiện tay quăng luôn chiếc nhẫn trữ vật này vào nhà gỗ trong không gian, lúc này chưa phải là lúc hắn nên dùng nhẫn trữ vật khi mà chưa biết chủ nhân trước đó của nó là ai.

Vẫn còn một chiếc nhẫn trữ vật còn lại hắn cũng muốn xem xem rốt cuộc vị Nguyên Anh cường giả kia là như thế nào giàu có.

Cầm chiếc nhẫn trên tay, cũng giống như chiếc nhẫn hắn vừa phá vở cấm chế trước đó không lâu, cũng là một chiếc nhẫn màu đen sáng bóng không có gì hấp dẫn vậy mà bên trong là cả một khoảng không gian nha.

“Chiếc nhẫn này vậy mà lại có đến hai tầng cấm chế.”

Không sau hắn hiện tại nhiều nhất chính là thời gian, dùng nữa ngày thời gian phá vở tầng thứ nhất cấm chế. Đang chuẩn bị tiếp tục dùng thần niệm phá vở tầng cấm chế cuối cùng thì bỗng nhiên thức hải Kỳ Phong bị dao động mạnh. Đây là thế nào? Tập trung thần niệm kiểm tra thức hải. Kỳ Phong nhất thời giật mình. Có người muốn đoạt xá hắn. Đáng chết!

“Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại ở trong thức hải của ta?”

(Chương 49 có 2878 chữ. Phong Lai sẽ cố gắng ra chương nhanh nhất nếu có thể.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui